Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa

Chương 7:




Chà, hôm nay sẽ là một ngày bận bịu đây
1. Làm bánh sinh nhật.
2. Thăm ông bà.
Tôi thích ăn đồ ngọt lắm. Tôi ăn nhiều vậy mà vẫn chả lên cân, thật não hết cả lòng. Mà lại không muốn ra ngoài nên toàn phải tự làm. Bà tôi cũng vậy, thích ăn ngọt, vì thế nên ngay từ nhỏ đã dạy tôi làm bánh rồi.
Hôm nay tôi định làm bánh socola. Bà thích socola lắm, tôi sẽ mang ra đấy để bà ăn chung. À làm cả bánh quy sữa mà ông rất thích nữa, chúng không ngọt lắm. Ông rất mê món đó
Sau một buổi sáng hì hục, tôi làm được một cái bánh socola xinh đẹp, cũng mấy mẻ bánh quy. Ông bà chắc sẽ vui lắm.
Tôi ra vườn, hái bó bông hoa hồng mà bà trồng. Bà hồi xưa trồng rất nhiều hoa. Từ khi bà mất thì tôi chăm sóc chúng thay bà. Nhìn ra sân vườn đầy hoa đang nở rộ tôi cũng hãnh diện lắm.
Ông bà tôi nằm trên một con đồi, xung quanh là hoa nở rộ quanh năm, ánh sáng lúc nào cũng chan hòa, một nơi hoàn hảo để ông bà an nghỉ.
Tôi đặt bánh lên khăn trải dưới nền cỏ xanh mướt. Rồi đặt 3 cái chén uống trà, cẩn thận rót trà vào. Xong, một buổi trà chiều hoàn hảo.
“Ông bà à, cháu đến rồi đây. Cháu xin lỗi, năm nay cháu thăm ông bà ít quá. Cháu thật sự rất xin lỗi. Cháu sống cũng ổn lắm. Ông bà đừng có lo. Cháu chỉ hơi cô đơn thôi ông bà ạ. Cháu nhớ ông bà. Ông bà trên đấy có trà chiều không ạ? Nếu không thì ông bà về đây với cháu đi. Ngày nào cháu cũng sẽ làm cho ông bà một bữa thật hoành tráng..... “
Khi tôi quay về, một đám người đang dàn trận trước cửa nhà tôi, chuyện gì đang xảy ra vậy?. Rồi tôi nghe thấy tiếng Cuddle sủa hung dữ!!!
Tôi chạy nhanh vào, thấy Cuddle đang bị 2-3 người đàn ông vạm vỡ ghì xuống đất, còn Ingrid thì bị Pacifica túm cổ, xốc lên, móng của cô nàng đã sẵn sàng cho con ả đó một nhát rồi. Còn nhà của tôi thì như một đống lộn xộn, đổ nát. Pacifica chết tiệt, nghỉ hè rảnh nên đến phá đây mà.
“Ô, tiểu thư Pacifica đến cái nơi tàn tạ này ư?” Ôi nói giọng khinh miệt.
“Một đứa bị nguyền rủa mà dám gọi ta là Pacifica à? Láo!” Con bé tóc vàng óng nói cái giọng the thé, thật đáng ghét.
“Đành vậy thôi, tôi còn chả nhớ họ cô, chắc đó là một cái họ chả có gì đặc biệt”
Tôi chọc nó, cho dù tôi thấy tôi hơi liều thật, nếu mà nó sai mấy tên vệ sĩ to tướng kia đánh chết tôi thì có khi cái thân này chắc nát bét mất.
“Hả!” Quào, chắc nó giận lắm rồi. Chỉ hét to sau đó thì chả nói được cái gì nữa. Cho chừa dám động đến Ingrid và Cuddle hả. Nói cho mạnh miệng thế thôi, tôi đang run rẩy trong lòng đây này ><.
“Thế, tôi đã về rồi, phiền cậu thả thú cưng của tôi ra chứ nhỉ? Chà, chắc tôi phải cám ơn cậu vì đã trông nhà cho tôi. Trời, phải mang tận hơn chục vệ sĩ để bảo vệ ngôi nhà xập xệ này. Cám ơn cậu nhé” tôi đưa ra nụ cười dễ thương nhất có thể. Mà.... dừng đi mồm ơi! Mày mạnh miệng quá rồi, haaaa, liều quá! Đừng nói gì nữa. Trời, cô ả bây giờ mặt đổ phừng như trái bom nổ chậm. Chắc giận lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.