Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 273: Ảnh ngược




Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Giờ này đã là lúc trời chiều ngã về tây, trong sơn cốc nổi lên sương mù màu trắng, chúng xua đuổi chút ánh dương còn sót lại, dần dần, hơi mù chiếm cứ toàn bộ sơn cốc, rồi sau đó những tia sáng còn lưu lại trong núi nhập vào bóng đêm, khiến hơi mù càng lúc càng đậm, sương mù cũng càng ngày càng nặng, Ngụy Hân đứng ở giữa nghĩa địa, bóng dáng phong phanh mà gầy yếu,  như ẩn như hiện giữa màn sương dày đặc, hình dáng mơ mơ hồ hồ, dường như những luồng sương mù không ngừng lưu động trực tiếp xuyên qua thân thể cậu.
Lúc Ngụy Thời đi đến phía sau lưng Ngụy Hân, đứng không xa lắm, trời đã tối.
Ngụy Thời cảm thấy trời tối cũng quá nhanh, dường như là có thiên cẩu trực tiếp nuốt lấy mặt trời, loáng một cái trời đã tối sầm, cũng không phải hoàn toàn tối mịt đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, vẫn mơ hồ có ánh mặt trời, nhưng so với ánh trăng sáng ngời thì vẫn tối hơn một chút.
Đến gần Ngụy Thời mới phát hiện, trên tóc, trên mặt, quần áo Ngụy Hân đều dính một chút chất bẩn đen tuyền nào đó, kề sát vào còn ngửi được mùi đất, như là mới từ trong đất chui ra vậy. Ngụy Thời vươn tay, năm ngón tay hết mở lại nắm, cuối cùng, anh vỗ vỗ bả vai Ngụy Hân, “A Hân, tối rồi, về thôi.”
Ngụy Hân chậm rãi xoay người, im lặng nhìn anh.
Ánh mắt của cậu thật ra nhìn rất đẹp, mắt hẹp dài, có vẻ rất sâu, nhưng lúc nhìn người thì lại cho người ta cảm giác có chút gì quái quái, giống như cậu đang nhìn người chết chứ không phải người sống, Ngụy Thời cảm thấy, chắc là do trong mắt Ngụy Hân tròng đen quá nhiều, không giống người thường cho nên mới khiến người khác nhìn có chút rởn da gà.
Ngụy Hân không nói một lời, theo sau Ngụy Thời, lúc ban đầu, Ngụy Thời còn thường thường nói với cậu mấy câu, nhưng mà đối mặt với đối tượng giống như không thể kiềm chế được mà đắm chìm trong thế giới của mình, kịch một vai của Ngụy Thời cũng không xướng nổi nữa, anh ngậm miệng lại.
Hai người cứ im lặng như vậy mà về tới nhà.
Bên kia đã làm xong đàn tràng, làm cháu, Ngụy Thời cũng không thể không lộ mặt, làm đủ bổn phận, cứ bận rộn như vậy, ngược lại tạm thời quên đi những tâm sự trong lòng mình, để chúng qua một bên.
Năm ngày kế tiếp đều rất bận, mỗi ngày anh ngoại trừ trước khi đi ngủ sẽ đi thăm mẹ Ngụy cùng Ngụy Hân một chút, thời gian khác đều bận chuyện của mình đi. Giúp đỡ tang sự của chú Hai Ngụy là một chuyện, chuyện khác chính là mở một cái trạm xá ở thôn Ngụy, thôn Ngụy không thể so với nơi khác, những chuyện như vậy cần lớp người già thôn Ngụy đồng ý, nhất là lão tộc trưởng thôn Ngụy, Ngụy Thất gia gật đầu.
Ngụy Thời cầm theo một gói thuốc lá cùng hai bình rượu, qua sông đến nhà Ngụy Thất gia nói chuyện này.
Chỗ ở của Ngụy Thất gia cách biệt với những người thôn Ngụy khác, một bên ở bờ Tây sông, một bên ở bờ Đông sông, một cái cầu gỗ bắc ngang qua sông. Sông này chảy qua sơn cốc trong thôn Ngụy, nước sông trong suốt thấy đáy, cá lội giữa những đám rong rêu, đến mùa hè, tháo giày, cuộn ống quần lên  là có thể trực tiếp băng qua sông, đến mùa đông, trong sông có đóng vài cái cọc, có thể dùng qua sông.
Nhưng mà người thôn Ngụy không làm như vậy, họ nghiêm túc xây một cái cầu, cho dù là đang mùa hè, ngoại trừ mấy đứa nhóc không chịu nghe lời người lớn,  thì người muốn qua sông đều thành thành thật thật dùng cầu băng qua.
Chỉ cần là người thôn Ngụy, từ lúc nhỏ, lớp người già sẽ ân cần dạy bảo bọn họ, muốn bọn họ không được xuống sông, không cần xuống sông, trong sông có khỉ nước sẽ kéo người xuống làm kẻ chết thay.
Ngụy Thời đứng ở trên cầu, nhìn ảnh ngược của chính mình trên dòng nước chảy yên bình.
Là bộ dáng một người tuổi trẻ gầy gầy, đột nhiên, dưới mặt nước có cá quẩy đuôi một cái, mặt nước lung lay một chút, ảnh ngược méo mó, giống đánh nát gương, trở thành từng mảnh nhỏ, Ngụy Thời nhìn nhìn, mắt hoa lên, ảnh ngược của mình ở mặt trên mặt sông đột nhiên nở một nụ cười với anh, lưỡi le ra, dài đến ngực.
Ngụy Thời bị gương mặt giống hệt mình biến thành dị dạng làm cho hoảng sợ, nhanh chóng nhìn kỹ lại, mặt nước dao động khôi phục lại, ảnh ngược vẫn là cái bóng kia, anh vươn tay ra vẫy vẫy một chút, ảnh ngược trên mặt nước cũng động theo.
Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra.
Chắc là gần đây rất chuyện nhiều, đầu óc hỗn loạn, cho nên xuất hiện ảo giác.
Anh gõ cửa nhà Ngụy Thất gia, một tiếng ho khan từ xa tới gần, cửa mở ra, Ngụy Thất gia đứng ở phía sau cạnh cửa, ông liếc nhìn Ngụy Thời một cái, “Đến đây, vào trong ngồi.”
Ngụy Thời đi theo phía sau vào phòng.
Ngụy Thất gia còng lưng, tay khô gầy nắm thành đấm, che miệng, vừa ho vừa nói, “Cháu đến tìm ta có chuyện gì, nói đi.”
Ngụy Thời giật mình, Ngụy Thất gia thật đúng là đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát.
Ngụy Thất gia nhìn thoáng qua Ngụy Thời, “Đám nhóc bọn cậu, không có việc gì thì làm gì đến tìm ông lão nửa thân đã nằm trong mồ như ta.” Ông hữu khí vô lực phất phất tay, “Được rồi, được rồi, nói đi.”
Đã nói đến đây rồi mà còn nói thêm những lời khách sao thì có vẻ làm kiêu, Ngụy Thời nói ra suy nghĩ muốn xây một trạm xá ở thôn Ngụy cho ông nghe, chủ yếu là muốn người trong thôn đồng ý chuyện này, đương nhiên, nếu như có thể cung cấp chỗ vậy thì càng tốt hơn, không có cũng không sao.
Ngụy Thất gia vẫn luôn nghe anh nói, nói xong mới chậm rãi nuốt nuốt, dùng giọng nói khàn khàn như xé gió nói, “Cháu là muốn chuyển công việc từ thành phố về thôn Ngụy?”
Ngụy Thời lên tiếng “Đúng vậy”.
Ngụy Thất gia không trực tiếp trả lời anh, giống như đang cân nhắc chuyện gì, sau một lúc lâu mới rốt cục gật đầu, “Cũng tốt, thôn Ngụy cách trấn trên cũng khá xa, bình thường có đau đầu nhức óc gì thì phải đi lên trấn trên xem bệnh, có một trạm xá ở đây cũng tiện hơn một chút, khụ, khụ.”
Ngụy Thời nghe ông nói, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Anh còn sợ  Ngụy Thất gia bởi vì nguyên nhân gì đó không biết mà không đáp ứng chuyện này, dù sao mấy lần trước đó Ngụy Thất gia bộc lộ thái độ rõ ràng muốn anh về thành phố làm việc.
Lớp người già Ngụy gia cũng không phải có thể dễ dàng đắc tội, chuyện bọn họ quyết định cũng không phải dễ dàng thay đổi. Ngụy Thời vốn đang cho rằng nhất định phải liệt kê một, hai, ba nguyên nhân không thể không trở về, cùng với vài lợi ích khi xây trạm xá ở thôn Ngụy để từ từ thuyết phục Ngụy Thất gia.
Ngụy Thất gia liếc nhìn Ngụy Thời một cái, “Muốn làm thì phải làm cho tốt, đừng chỉ có biết treo nơi cửa miệng.”
Đây là giáo dục.
Ngụy Thời nhanh chóng đồng ý rồi, sợ ông già lại đổi chủ ý.
Khiến Ngụy Thời càng ngoài ý muốn chính là, Ngụy Thất gia còn cấp cho Ngụy Thời một căn nhà trống trong thôn, để anh mở trạm xá ở đó, nhà trống tổng cộng có hai gian phòng, gian phía trước làm trạm xá, gian phía sau là một căn phòng sinh hoạt nhỏ, để cho Ngụy Thời ở đó, thậm chí có cả phòng bếp nhỏ nữa.
Đương nhiên, Ngụy Thời không định ở lại đây. Nhà anh ngay tại thôn Ngụy, không lý gì còn ra ngoài ở.
Thương lượng mọi chuyện rõ một năm một mười rồi, Ngụy Thời vẻ mặt nhẹ nhàng từ nhà Ngụy Thất gia rời đi, Ngụy Thất gia ngồi trên ghế bành ở nhà chính, nhìn theo bóng dáng anh rời đi, sau một lúc lâu, mới truyền đến một tiếng thở dài.
Ngụy Thời trở về nhà, lại vội một trận, ăn cơm xong, múc nước tắm rửa.
Thùng tắm chứa nước lạnh kéo lên từ giếng, buổi tối nóng bức, dùng nước lạnh tắm không thể nghi ngờ là chuyện khiến người sảng khoái tinh thần nhất.
Ngụy Thời cởi hết quần áo, trần truồng đứng ở bên cạnh thùng tắm, cầm cái khăn mặt trong tay, có chút đỏm dáng nương theo ánh đèn quan sát mặt nước, dùng tay vuốt vuốt mái tóc ướt sũng, hướng về mặt nước tự mình nhe răng nở nụ cười.
Đột nhiên, động tác nhe răng của anh cứng đờ.
Anh nhớ tới, xế chiều hôm nay lúc băng qua cái cầu kia, tay phải của anh vẫy vẫy, ảnh ngược trên mặt nước cũng vẫy vẫy theo, nhưng cái tay mà bóng ấy vẫy không phải là tay phải, mà là tay trái…
FML, thật sự là gặp quỷ mà. Ngụy Thời trong lòng mắng một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.