Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 229: Ngũ quỷ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
*Hai chương 229 và 230 được em Hồng Hồng edit và mình beta lại. Mừng ngày 20/10 sớm nhé. Hôm nay mình đi nhổ răng cấm nên chắc sẽ vật vã, sợ rằng tuần sau không có chương mới nên nay post bù luôn. 
Có một số bạn hỏi email của mình. Nó là: [email protected], nếu chuyển thành công thì mình ko priv nhà, còn nếu không, bị report nữa thì mình đóng luôn, dọn qua nhà mới. 

Dù là thứ muốn tìm ở ngay trước mắt thì cũng chẳng dễ như trở bàn tay.
Không nói đến bên ngoài người thủ mộ nhìn chòng chọc, có lẽ một giây sau sẽ đuổi kịp, thì cái nắp quan tài bằng đồng xanh nặng trịch này đủ khiến cho Ngụy Thời phải bó tay, quá nặng rồi! Cho dù bây giờ có mười tám người đàn ông cường tráng ở đây cùng đẩy cũng không thể mở được.
Ngụy Thời trợn mắt há mồm, cau mày di chuyển xung quanh quan tài.
Phải nghĩ ra biện pháp để nhai cho bằng được cục xương này. Chuyện này còn có liên hệ tới tính mạng những người trong gia đình mình, Ngụy Thời ngồi xổm trước quan tài, tay không ngừng vuốt cằm, hai mắt vô thần nhìn bàn thờ kia, cùng với cái bình trên đó.
Cái bình này tuy đã lâu năm nhưng ngược lại chẳng hề thô kệch xấu xí. Vừa nhìn Ngụy Thời còn nghĩ nó giống với cái bình muối dưa trong phòng mẹ, nhưng nhìn một hồi, mới phát hiện cái bình có chỗ khiến người ta chú ý, ở giữa phình ra, bên trên chỉ là một cái lỗ nhỏ hẹp, ở ngoài còn phủ thêm một tầng men mảnh.
Ngụy Thời có chút hiếu kì muốn biết trong đó đựng những đồ gì.
Nhưng mà trong cái sơn động cổ quái này có quá nhiều thứ nguy hiểm, Ngụy Thời sẽ không vì lòng hiếu kì nhất thời mà đưa mình vào nguy hiểm, anh nhìn  xung quanh gian phòng đá, âm khí ở đây rõ ràng ít hơn bên ngoài rất nhiều, cũng vì thế mà Ngụy Thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện có khác thường tất có quỷ, không thể có chuyện bên ngoài âm khí dày đặc, mới đi một chút thì đã thay đổi như thế.
Ngụy Thời nhíu mày, chẳng những âm khí trong phòng này không nhiều, mà cũng không có ác hồn lệ quỷ gì sất.
Anh sợ năng lực nhìn thấy quỷ hồn của mình lúc có lúc không, nên lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, bịt một đầu ống hút rồi dùng đầu còn lại nhỏ nước mắt trâu lên mắt mình, sau khi dùng ngón tay lau đều rồi thì thấy trong gian phòng không có gì cả, đừng nói tới quỷ mà ngay cả một cọng lông của nó cũng không có một cái.
Ngụy Thời có cảm giác thật quỷ dị.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, cuối cùng Ngụy Thời cũng có cách để mở được quan tài trước mắt, đó là dùng thuật “ngũ quỷ vận chuyển”, ngũ quỷ vận chuyển, còn được gọi là thuật ngũ quỷ vận tài, chính là năm tiểu quỷ có thể không cần mở cửa nhà người khác, cũng không cần phá tủ mà vẫn lấy được của cải, trên thực tế ngũ quỷ vận chuyển chỉ có thể lấy trộm đồ của người khác, rồi chuyển nó thành đồ của mình.
Ngụy Thời lấy ra vài sợi chỉ đỏ, đếm đúng năm sợi, một đầu buộc thành nút thòng lọng, sau đó quấn vào ngón tay trái của mình, mỗi ngón là một sợi chỉ đỏ, chỉ như vậy mới có thể khống chế hành động về sau của đám quỷ, tiếp theo lại lấy ra một lá bùa màu vàng, nhe răng trợn mắt nặn ra một giọt máu ở đầu ngón tay, sau đó đốt bùa đi, nháy mắt một lá bùa giờ chỉ còn là đống tàn tro.
Một lát sau, gió lạnh liền thổi đến.
Ngụy Thời cảm thấy ngón tay mình bỗng dưng nhúc nhích, anh lập tức hồi hộp, ở phần đầu kia của dây từng chút từng chút trồi lên mấy cái bóng màu xám, đó là những quỷ hồn bị Ngụy Thời gọi đến, nhìn sơ thì rất mờ ảo.
Ngón tay trái của Ngụy Thời chuyển động như đang đánh đàn.
Quỷ hồn trong tay bị chỉ đỏ khống chế, bắt đắc dĩ phải lung la lung lay bay đến quan tài đồng thau đằng kia.
Ngụy Thời vốn không dùng thuật ngự của quỷ đạo gia chính tông, môn phái của bọn anh cũng chẳng đi theo đường đạo gia chính tông, lại càng không cần phải nói đến cách làm của Ngụy Thời không biết đã truyền qua bao nhiêu đời hậu nhân rồi, cho nên anh chỉ có thể dựa vào một số cách dân gian lỗ mãng để khống chế đám quỷ hồn bị anh gọi ra, nhưng đồng thời phải vô cùng cẩn thận, nếu không đề phòng sẽ bị nó phản lại mình.
Bởi vì ngũ quỷ đến, nên trong phòng đá lập tức trở nên âm u hơn.
Ánh lửa của ngọn đèn trên tường đá xanh chợt nhoáng lên một cái rồi trở nên u ám chỉ còn chút ánh sáng trắng vàng pha lẫn chút sắc xanh.
Ngụy Thời ra lệnh cho ngũ quỷ chui vào quan tài thanh đồng.
Mục tiêu của Ngụy Thời là thi thể trong quan tài, tùy tiện lấy ra một cái xương là được. Ngụy Thời ra lệnh cho ngũ quỷ, sau đó cẩn thận kéo chỉ đỏ, do cách một lớp đồng thau nên Ngụy Thời không biết được bên trong quan tài là gì, chỉ có thể thông qua ngũ quỷ đoán được một chút.
Ngũ quỷ lục lọi trong quan tài một lúc rồi trở ra.
Chúng bị chỉ đỏ kéo về, một trong năm quỷ hồn cầm trên tay một khúc xương ngón tay màu trắng, Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, xui xẻo suốt một ngày cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, không có chuyện xui xảy ra nữa.
Ngụy Thời nhận lấy khối xương lạnh ngắt quỷ hồn đem ra khi nãy.
Vừa để khối xương vào lồng bàn tay, Ngụy Thời liền cảm thấy một cỗ sát khí rất nặng, xém chút đã quăng luôn khối xương xuống đất. Chỉ là một khối xương nhưng rõ ràng so với “bách sát trận” chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhưng mà, ngay thời điểm khối xương sắp sửa văng ra, Ngụy Thời lại cầm chắc nó để đánh giá lại.
Mặc kệ bên trong thứ này có tà khí hay sát khí gì, chỉ cần “ác hàng” trên người được giải rồi, cho dù là ác quỷ hay lệ hồn thì anh không ngại cho chúng nó vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, đây là vấn đề về nguyên tắc.
Khi trong lòng đang nảy sinh ý nghĩ ác độc, ngũ quỷ bên cạnh được anh đưa tới có chút rục rịch, không khí xung quanh cũng ngày càng lạnh, Ngụy Thời nhanh chóng hiểu ra, chúng vốn dĩ là đám cô hồn dã quỷ trên núi Bình Long bị anh ép buộc đưa tới nên phải thả về.
Ngụy Thời dứt khoát đem nút thòng lọng trên tay tháo ra, chỉ đỏ rơi trên mặt đất.
Ngũ quỷ giải tán ngay lập tức.
Nhìn thấy gian phòng đá thoắt cái đã “người” không nhà trống, Ngụy Thời có cảm giác động tác của ngũ quỷ có hơi nhanh quá mức, giống như đằng sau có chó dữ đang đuổi cắn, Ngụy Thời lắc đầu, cảm giác căn bệnh đa nghi của mình ngày càng nghiêm trọng rồi.
Đồ đã tới tay, vấn đề quan trọng bây giờ chính là phải làm sao để ra ngoài.
Ngụy Thời cầm tay Ngụy Hân, có chút không cam lòng gọi một tiếng, “Quỷ nhỏ?”
Cái này trên đường đã hỏi rất nhiều lần, Ngụy Hân vẫn im lặng như trước kia làm cho Ngụy Thời không chỉ một lần hoài nghi có khi nào pháp thuật của mình có vấn đề, nếu là như vậy thì chẳng khác nào quỷ nhỏ và Ngụy Hân đều bị anh làm hại.
Hậu quả của việc này quá nghiêm trọng, ngay cả nghĩ Ngụy Thời cũng chẳng dám nghĩ tới.
Ngụy Thời vỗ vỗ đầu Ngụy Hân, lại nhéo nhéo mặt cậu, sau đó dùng giọng điệu như nói chuyện với quỷ con, “Quỷ con? Lên tiếng cái coi?” Ngụy Thời có chút không cam lòng, cơ mặt cứng ngắc của Ngụy Hân dường như đã trở nên mềm mại hơn một chút, Ngụy Thời xác định lại xúc cảm, lại nhéo cậu một cái, đúng là đã mềm mại hơn rồi, cảm giác của anh không có sai.
Ngụy Hân không có động tĩnh gì, chỉ là sắc đỏ trong đôi mắt càng thêm rõ ràng.
Ngụy Thời có chút bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ ý định kết nối với Ngụy Hân, “Được rồi, ra ngoài rồi nói sau.” Anh tự mình an ủi, “Ra ngoài rồi nghĩ cách…”
Ngay lúc Ngụy Thời định kéo Ngụy Hân ra ngoài, Ngụy Hân đột nhiên xoay người, kéo Ngụy Thời khiến anh lảo đảo chân trái vấp chân phải, thiếu chút nữa đã ngã chúi mũi, Ngụy Thời buồn bực nói, “Quỷ nhỏ, mày làm gì đó?”
Thân thể Ngụy Hân cứng ngắc đi tới trước một khoảng, duỗi tay nắm lấy cái bình trước bàn thờ, Ngụy Thời trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, giọng nói lắp bắp, “Quỷ nhỏ, mày…mày định làm gì hả? Mau để đồ xuống đi…” Thứ đồ này theo Ngụy Thời nghĩ là một quả bom hẹn giờ, ai biết bên trong mấy thứ này có gì ly kỳ cổ quái gì, hiện giờ xương cốt đã tới tay, Ngụy Thời thật sự không muốn chuốc thêm phiền phức.
Đáng tiếc, Ngụy Hân rõ ràng không có ý định nghe lời anh.
Cậu cầm lấy cái bình, giơ nó lên cao, sau đó không chút do dự đập xuống sàn nhà, một âm thanh “loảng xoảng” vang lên, cái bình bị đập đến nát bấy, toát ra một luồng khí lạnh. Ngụy Thời muốn ngăn cũng không kịp, sự việc đã rồi, anh nhìn những mảnh vụn đầy trên mặt đất, xem như đã hiểu được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt rồi.
Khí trắng tràn ra bao phủ toàn bộ gian phòng.
Ngụy Thời nghe được có rất nhiều phụ nữ đang xì xào bàn tán, bọn họ cãi nhau, gào khóc, chửi bới.
“Bà, chúng ta phải thật sự làm thế sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bà, không có biện pháp khác sao?
“Chúng ta có thể…”
“Không có biện pháp khác, đàn ông trong tộc này đều đã chết hết rồi, chỉ còn lại đám đàn bà chúng ta mà bọn chúng còn không chịu buông tha, các cụ đã quyết định…”
“Vậy là không có cách nào khác rồi.”
“Không nói đến chúng ta, ngay cả những đứa nhỏ cũng phải vậy, thật đáng tiếc.”
“Lớn hay nhỏ gì cũng giống nhau, một khi tổ chim bị phá thì liệu trứng có còn nguyên vẹn được hay không, giữ lại bọn nó cũng giống như là chết, người Đổng gia chúng ta cho dù có chết cũng phải làm cho họ Ngụy không sống tốt nổi.”
“Đúng vậy, Ngụy gia quá ác độc rồi, ngay cả đứa bé mới sinh cũng không buông tha.”
“Đấu mấy trăm năm, cuối cùng cũng có kết quả rồi.”
“Bà, bà, con không muốn chết…ô ô…”
“Câm miệng, họ Đổng của chúng ta không có loại người nhu nhược như vậy!”
“…”
“…”
Âm thanh hỗn loạn, hình ảnh cũng hỗn loạn, Ngụy Thời nghe mà vẫn chưa hiểu ra vấn đề, chỉ duy nhất xác định được đây là chuyện xưa của mấy trăm năm trước, bên trong còn dính dấp với người của Ngụy gia làm cho Ngụy Thời không khỏi cảm thán một câu, “Thế sự không khéo không thành sách.” Ai có thể nghĩ được việc anh bị trúng “ác hàng” lại có thể kéo anh tiến vào sơn động này, sau đó còn biết được một số chuyện của các lão tổ tông nhà mình.
Ngụy Hân đứng ở nơi đó, lại nghe được tiếng la hét của một đám đàn bà.
Còn có âm thanh của một bà lão đang thì thào niệm chú, nhưng chú ngữ lại quá dài dòng, còn mang theo sát khí cuồn cuộn xông tới chỗ Ngụy Thời. Ngụy Thời liền bịt lỗ tai, cùng hét lên thảm thiết như đám đàn bà kia, tiếng kêu của anh đầy thê lương đau đớn nên kêu vài tiếng, yết hầu đã khàn không phát ra được âm thanh gì.
Ngụy Hân đi tới, đè Ngụy Thời đang lăn lộn trên mặt đất, đưa anh ra khỏi phòng đá, chú ngữ cùng tiếng hét thê thảm của đám đàn bà kia dần dần không còn nghe rõ nữa, đau đớn của Ngụy Thời cũng giảm bớt theo đó, anh mở mắt ra, đôi mắt cồm cộm như có hạt cát, vừa đau lại vừa ngứa.
Sau khi thử vài lần, rốt cục yết hầu mới phát ra được mấy tiếng khàn khàn, “Quỷ nhỏ, A Hân, hình như anh bị bệnh rồi.”
Anh chắc chắn là bị bệnh rồi.
Bệnh này phát tác rất nhanh, anh mới ở trong thạch thất có một chút, mà cơ thể đã phát sốt, trên người nổi lên những vết lốm đốm màu đỏ tía, những vết đó ban đầu còn không có gì kỳ quái, nhưng rất nhanh liền sưng đỏ, rồi sau đó xuất hiện thối rữa như bệnh nhiễm trùng, trên người cũng bất đầu đau đớn, loại thống khổ này so với lúc nghe được chú ngữ còn muốn đau đớn hơn gấp chục lần
Thân thể Ngụy Thời thỉnh thoảng còn co giật  mấy cái.
Anh lờ mờ cảm thấy bệnh trạng này hình như có chút quen thuộc.
Một lát sau, anh mới nhớ tới lúc trước.
Đây là căn bệnh ôn dịch mà Ngụy gia từng mắc phải, đã quấn lấy người họ Ngụy mấy trăm năm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.