Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 214: Đường Đêm




Ngụy Hân là em của anh, cho dù có là thi thể cũng là em của anh.
Tình huống khẩn cấp, cũng không kịp suy nghĩ gì.
Ngụy Thời quyết định thật nhanh, cắn đầu ngón tay mình chảy ra máu tươi, vẽ trước ngực và sau lưng La Chí Dũng vài tấm phù chú có thể an hồn định phách, thời gian nửa giờ quá ngắn, nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì bất trắc, mạng nhỏ của La Chí Dũng khẳng định khó giữ được.
Về phần bản thân, không biết vì sao, Ngụy Thời không quá lo lắng.
Dường như trong lòng có một loại cảm giác chắc chắn rằng nữ quỷ bám trên lưng sẽ không có biện pháp làm hại mình, ít nhất tạm thời là như thế, Ngụy Thời cũng không biết tại sao mình  có loại cảm giác này, có lẽ liên quan đến việc bản thân “Một xác hai hồn”, vốn trong thân thể đã có hai hồn phách mày tranh tao đoạt, ả muốn vào, thì chắc ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.   Cho dù Ngụy Thời không có cách, sinh hồn trong thân thể anh cũng sẽ trăm phương nghìn kế đối phó nữ quỷ này.
Nghĩ như vậy, Ngụy Thời lần đầu tiên cảm thấy cái tên ngoại lai trong thân thể mình không phải một chút tác dụng cũng đều không có.
Đêm nay nhiệt độ không khí quá thấp, taxi chạy trên đường cũng không nhiều.
Ngụy Thời cùng La Chí Dũng vừa hoạt động thân thể giữ ấm vừa chờ xe, đợi một hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng cái xe nào, La Chí Dũng giấu giấu cái chân đông lạnh đến tê dại của mình, xoa xoa tay nói, “Tối nay chắc hẳn không có xe, chúng ta đi bộ vậy?”
Rơi vào đường cùng, Ngụy Thời chỉ có thể đồng ý.
Nguyên nhân chủ yếu ở chỗ, thời gian không nhiều lắm, đứng chờ như vậy cũng không phải là biện pháp hay.
Nếu như vẫn không bắt được xe, cũng không phải không còn cách nào khác.
Trên đường, dù là xe hay người đi bộ cũng không có nhiều, trong thành phố rất yên tĩnh, chỉ có gió thổi tung những mảnh giấy vụn bên đường, tiếng lon rỗng lộc cộc lăn trên đường, giống như thành hoang, La Chí Dũng nơm nớp lo sợ bước trên đường, co đầu rụt cổ, nhìn trái ngó phải, nom chẳng khác tên trộm là bao.
Ngụy Thời thật sự nhìn không nổi cái bộ dạng hoảng hốt này của cậu, vươn tay qua, vỗ vỗ bờ vai La Chí Dũng, “Sợ thành như vậy, bộ chưa đi đêm bao giờ à? Nhớ rõ thời trung học, nửa đêm mười hai giờ chúng ta còn rủ nhau ra nghĩa địa thử gan từng đứa ”
Đúng là có chuyện này, nhưng mà lúc ấy La Chí Dũng sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu trong quần.
La Chí Dũng có chút xấu hổ, tay nâng lên, theo thói quen tính gãi gãi cái ót.
Trên tay cảm thấy lạnh lẽo như băng, cảm giác khác hẳn với mái tóc vừa ngắn vừa cứng của mình, La Chí Dũng sợ tới mức cả người cứng lại, tay không dám cử động chút nào, toàn thân run run, “A, A Thời, cậu, cậu, cậu, tớ, tớ, tớ, phía sau… —— ”
Ngụy Thời nhìn thoáng qua.
Tay La Chí Dũng vừa khéo đụng phải mái tóc của nữ quỷ đang bám sau lưng cậu.
Ngụy Thời vươn tay kéo tay La Chí Dũng về, chậm rãi thả tay cậu gần chân mình, “Phía sau có gì? Phía sau cậu trừ không khí thì chẳng có gì cả, đừng nghi thần nghi quỷ.”
Lúc này không thể sợ, người một khi sợ, khí thế liền yếu đi, ngọn lửa trên người cũng lụi tàn dần, quỷ hồn càng dễ dàng xâm nhập vào, cũng giống như người có thân thể cường tráng khỏe mạnh, chịu lạnh một chút sẽ chẳng có chuyện gì,  nhưng một người có thân thể suy yếu, ra lạnh có thể bị bệnh nặng một trận.
Cho nên, bất luận tình huống như thế nào, đều phải bình tĩnh.
Cho dù là phải lừa, đánh, mắng.
Có lẽ là Ngụy Thời rất bình tĩnh, vẻ mặt dường như không có việc gì,  quả thật cho La Chí Dũng an ủi và cổ vũ rất lớn, cậu mặc dù nhát gan một chút, nhưng cũng là con trai, chung quy vẫn không nên hễ chút là kinh hoàng, hoảng sợ, mặt mũi không biết ném ở đâu.
Ngụy Thời lôi La Chí Dũng tán chuyện câu được câu không.
Bọn họ đi đến một ngã tư đường, rẽ bên phải đi, không đến bao lâu có thể tới nơi Ngụy Thời thuê phòng, lúc này, có một chiếc taxi trống trờ tới, La Chí Dũng vui mừng vươn tay muốn vẫy xe, vừa lúc đó Ngụy Thời miệng ngậm một điếu thuốc, tay phải đánh bật lửa, tay trái ngăn gió, đứng đó đốt thuốc, chờ đến lúc nhìn thấy taxi, đã không kịp ngăn cản.
Xe taxi không hề có một tiếng động dừng ở bên người bọn họ.
Dường như dừng sát bên người.
La Chí Dũng sợ tới mức nhảy dựng ra sau.
Cửa xe mở ra, tài xế taxi ngồi ở trên, hai mắt nhìn thẳng phía trước, miệng nói, “Mau lên đây, mau lên đây, phải chạy rồi.” La Chí Dũng liền định chui lên ghế sau, Ngụy Thời nhanh chóng giữ chặt cậu, rút điếu thuốc trên miệng ra, chậm rãi lắc đầu nói, “Chúng tôi không đi.”
Tài xế vừa nghe, quay đầu lại, trên gương mặt trắng bệch, đôi mắt tối đen trừng lên, liếc nhìn Ngụy Thời, rồi sau đó lái xe đi.
Nhìn xe đi rồi, Ngụy Thời âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
La Chí Dũng “Ai” một tiếng, “Tại sao lại không ngồi?”
Ngụy Thời lại ngậm điếu thuốc bên miệng, cắn cắn đầu lọc thuốc lá, mập mờ nói, “Sắp tới rồi, tiết kiệm tiền.”
Lý do này thì La Chí Dũng đã hiểu, cũng không nói gì nữa.
Xe vừa rời khỏi, trước mặt có một bà lão đi tới, đối diện thì có một nam một nữ, giữa đường còn có một đứa bé đang ngồi chơi, La Chí Dũng gọi về hướng đứa bé kia, “Sao lại đứng giữa đường thế kia? Lại đây, mau lại đây, người nhà em đâu? Hơn nửa đêm rồi ——” miệng luyên thuyên nói, thằng bé kia cũng chưa để ý tới cậu, ngồi chồm hổm trên đất, tay không ngừng chuyển tới chuyển lui, dường như đang chơi trò gì đó.
La Chí Dũng muốn chạy đi kéo thằng bé vào.
Ngụy Thời giữ chặt cậu, “Đừng xen vào chuyện của người khác, đứa bé kia không có chuyện gì.”
La Chí Dũng còn đang định trách, nhưng nhìn Ngụy Thời sắc mặt không tốt, do dự một chút, vẫn cảm thấy anh em quan trọng hơn, nói sao đi chăng nữa thì Ngụy Thời cũng không phải người tâm địa lạnh lùng, cậu ta nói không có việc gì vậy hẳn là không có việc gì, La Chí Dũng thầm an ủi trong lòng, đi vài bước, nhìn lại, quả nhiên không thấy thằng bé kia đâu nữa.
Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy mà chạy mau quá, La Chí Dũng líu lưỡi.
Trong lòng Ngụy Thời cực kỳ sốt ruột, La Chí Dũng không phát hiện những chuyện kỳ quái dọc dường đi, nhưng anh lại rõ mồn một, những xe taxi đó, đều là xe quỷ, những người đi bộ ven đường, cũng là quỷ hồn.
Quỷ nhập vào người, trên người dương khí quá thấp, khả năng thấy quỷ càng lúc càng cao.
Mà tình huống như La Chí Dũng, gặp quỷ nơi nơi chốn chốn, cho thấy trên người cậu âm khí nặng hơn dương khí, nếu không kịp đuổi những quỷ hồn bám trên lưng cậu đi, có khả năng khoảng cách ba tấc có lẽ sẽ thật sự biến mất, mặc dù nói như thế nhưng quỷ nhập vào người sẽ không nhanh như vậy, sở dĩ La Chí Dũng người yếu khí hư là bởi vì chuyện xảy ra ở quán KTV quyến rũ kia, dính phải oán khí tổn hại thân thể.
Ngụy Thời nhìn không chớp mắt, lôi La Chí Dũng ba bước biến thành hai, chạy một mạch về phòng trọ.
Bầu trời tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, phòng ốc chung quanh lờ mờ không nhìn ra hình dáng, nhìn giống như quỷ đang rình bên người, giương nanh múa vuốt chờ thời cơ chọn người, Ngụy Thời quay đầu liếc La Chí Dũng, thân thể cậu có phần mờ đi, gần như chả khác gì với đám quỷ hồn bu trên lưng.
Mùa đông lạnh như vậy, chạy xa như thế, thường sẽ đổ mồ hôi toàn thân.
Thế nhưng  Ngụy Thời chỉ cảm thấy cả người rét run.
Khoảng cách càng ngày càng gần, nút thắt buộc chặt trong lòng Ngụy Thời cũng hơi hơi thả lỏng, nhưng mà lúc bàn tay lạnh đến cứng lại mở cửa nhà, bước vào trong sân, Ngụy Thời vừa ngẩng đầu, trong giây lát ấy anh dừng bước lại, khiến La Chí Dũng ở phía sau thiếu chút đập đầu vào anh.
La Chí Dũng vừa định nói gì, nhìn thấy  sắc mặt Ngụy Thời xanh mét, cực kỳ khó coi, dù cho dưới ánh sáng mờ căm như thế, cũng có thể nhìn ra cảm xúc Ngụy Thời đang dao động kịch liệt.
Căn phòng Ngụy Thời thuê, trước khi anh rời đi đã tắt đèn.
Mà giờ đây trong phòng lại đang sáng.
Không phải là đèn điện, nhìn ngọn lửa đang lay động, thì phải là ngọn nến hay là đèn dầu phát ra tia sáng âm u xanh biếc.
Ngụy Thời cắn chặt răng, anh cũng không quay đầu lại mà nói với La Chí Dũng, “Cậu đợi ở chỗ này chờ trước, tớ vào xem, ngàn vạn lần đừng bỏ đi.” Nói xong, cũng không đợi La Chí Dũng trả lời, anh chầm chầm bước về phòng thuê của mình.
Bên cạnh phòng thuê là một gốc cây hòe cổ thụ cao lớn.
Dưới táng cây hòe càng thêm âm u lạnh lẽo so với những nơi khác, lúc Ngụy Thời đi ngang qua đó, anh cảm thấy sau lưng nặng một chút, trong viện thật cổ quái, dường như những thứ đó trốn trốn núp núp ở trong góc —— những thứ không hề có hơi thở.
Ngụy Thời nắm chặt tay, anh có thể cảm giác được nguy hiểm ở trong phòng, nhưng mà, anh không thể nghĩ cũng không thể lùi bước lại, Ngụy Hân còn ở bên trong, mặc kệ người trong phòng có mục đích gì, hay thứ gì đến đây, anh cũng không thể bỏ trốn như vậy được.
Cửa phòng “két” một tiếng, bị Ngụy Thời nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngoại trừ Ngụy Hân, trong phòng còn có thêm một lão già nữa, khuôn mặt lão già kia khô đét, hai mắt vô thần, bàn tay giống như vuốt gà, tóc lưa thưa, nói là người sống thì chẳng bằng nói giống người sắp chết. Ngụy Thời từng gặp qua lão già này, ngay ở chợ quỷ trên cồn giữa sông, lão dẫn theo Ngụy Hân, chính là người dưỡng thi nọ.
Gương mặt lão dưỡng thi dại ra, miệng khô nứt bỗng dưng căng ra một chút, lộ ra một biểu tình có vẻ như là cười, “Chính cậu là người giấu đi xác sống này ở trên tay ta?”
Trước khi Ngụy Thời đi có để Ngụy Hân nằm ở trên giường, còn đắp chăn cho cậu, mà giờ thì Ngụy Hân ngồi trên một chiếc ghế lưng cao ở bên giường, ghế này vốn không phải là đồ dùng trong nhà, mà do lão già này mang đến.
Quần áo trên người Ngụy Hân y phục cũng thay đổi, bên ngoài mặc một cái áo dài màu đen mũ liền.
Nhìn tới nhìn lui thấy bộ dạng giống hệt như đêm đầu tiên Ngụy Thời gặp lại cậu.
Ngụy Hân an an tĩnh tĩnh ngồi ở đằng đó, đôi mắt trống rỗng, trên mặt chẳng lộ ra biểu tình gì, Ngụy Thời cảm nhận được một loại bất đắc dĩ, càng cảm nhận được một loại phẫn nộ, bất đắc dĩ với sự bất lực của mình, phẫn nộ vì lão già này lại muốn khống chế Ngụy Hân.
Ngụy Hân là em của anh, cho dù có là thi thể cũng là em của anh.
Mặt Ngụy Thời không đổi sắc, nhìn người dưỡng thi, “Giấu cái gì? Nó là em tôi, vậy mà ông dám trộm thi thể nó đi, tôi còn chưa tính sổ với ông.”
Người dưỡng thi cười khặc khặc, “Trộm? Người nhà họ Mã chúng ta còn cần phải trộm thi thể của người khác sao? Đa phần đều dâng tới cửa cho bọn ta.”
Ngụy Thời lạnh lùng nở nụ cười, “Không phải là trộm vậy tại sao em tôi lại lọt vào tay ông?”
Người dưỡng thi lại cười khặc khặc, “Cái này cậu phải hỏi người đưa nó tới.”
Nghe thấy câu này, trong đầu Ngụy Thời cảm thấy như trời đất đảo lộn, chuyện Ngụy Hân mất tích vốn rất kỳ quái, cho tới nay tất cả sự chú ý của Ngụy Thời đều tập trung vào việc làm thế nào để tìm được Ngụy Hân, lại xem nhẹ lý do tại sao Ngụy Hân lại mất tích, bây giờ nghĩ lại, là do anh không đủ kinh nghiệm, nghĩ không chu toàn. Ngụy Thời gắng gượng kiềm nén cảm xúc kịch liệt, chậm rãi hỏi, “Người đưa là ai?”
Người dưỡng thi đắc ý mỉm cười, “Muốn biết? Rất đơn giản, trả cái xác sống này lại cho ta, ta sẽ nói cho cậu biết.”
Ngụy Thời nhíu mày, “Có ý gì?”
Trên người lão già toát ra một loại tức giận u ám, “Không biết thằng nhóc nhà ngươi dùng cách gì, khiến ta không thể điều khiển khối xác sống này, nhưng mà nhóc con, ta cho cậu hay, cậu đừng đắc ý, đừng tưởng rằng lấy đi xác sống lợi hại nhất Mã gia thì có thể một bước lên trời, không có thuật dưỡng thi của Mã gia chúng ta, cái xác sống này dùng không được bao lâu thì sẽ phát cuồng, gặp người liền cắn, có nghe qua cương thi hút máu chưa? Hắc hắc.”
Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân, hồi lâu vẫn không nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.