Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 195: Chợ quỷ




Thật không ngờ chiếc thuyền này là dựa vào mấy xác chết đó để di chuyển trên sông
Thuyền gỗ chậm rãi dừng ở bên bờ, một ông già trên thuyền thả tấm ván gỗ xuống, biển người đứng ở bờ thuận tiện di chuyển theo, lẳng lặng, không chen không đẩy bước lên tấm ván đi lên thuyền. Ngụy Thời cũng hòa vào dòng người, bước lên đó.
Thuyền gỗ giống như đóng đinh, đứng ở trên mặt nước.
Ở hai bên thuyền, có thứ gì đó chuyển động trong nước nổi nổi chìm chìm, chúng nó vây quanh thuyền gỗ, chìm lẫn giữa nước sông đen nhánh, Ngụy Thời ngồi ở trên mép thuyền, tay nắm lấy dây thừng bên cạnh. Thật ra thuyền rất ổn định, dường như sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng mà con người thường hay cẩn thận đề phòng những tình huống nguy hiểm có thể đoán trước.
Bên cạnh Ngụy Thời có người hoặc ngồi hoặc đứng, khiến chiếc thuyền nhỏ hẹp chật ních, gần như không có chỗ để chân. Lúc đó cụ già nọ mới rút tấm ván về, ông đi xuyên qua đám người đông đúc chẳng gặp chút trắc trở gì, giống như dầu rơi vào trong nước, chẳng bị hòa tan.
Màn sương lãng đãng trôi trên mặt sông, trong tầm mắt chỉ có thể thấy một mảng mơ mơ hồ hồ.
Ngụy Thời cúi đầu nhìn mấy thứ trong nước, nước sông dập dềnh, sóng vỗ vào nhau kêu rì rào. Đột nhiên, có mấy cánh tay trắng bệch vươn ra từ dưới sông, chúng nó hoặc nắm hoặc đỡ thuyền. Ngụy Thời bị dọa cho một trận, cố gắng ép giọng mình xuống. Hóa ra mấy thứ dưới sông là xác chết trôi, bọn chúng lẳng lặng đứng ở trong nước, vây quanh thuyền gỗ, giống như phụ đưa thuyền hướng về phía truóc.
Thật không ngờ chiếc thuyền này là dựa vào mấy xác chết đó để di chuyển trên sông.
Ngụy Thời nhìn thoáng qua, ngay phía dưới anh là một xác bé trai khoảng tám chín tuổi, miệng và mắt của nó có rất nhiều sâu nước bò ra bò vô mà nó lại đang cười, miệng toét ra đến tận mang tai. Ngụy Thời nhìn lướt qua rồi không dám nhìn thêm lần nữa, anh quay đầu nhìn những người khác cùng đi trên thuyền này.
Người trên thuyền mặc đủ loại quần áo, có đạo bào, có cả quần áo kỳ quái giống dân tộc thiểu số, cũng có rách rưới như ăn mày, đương nhiên phần nhiều là những cái bóng màu xám mông mông lung lung chẳng nhìn thấy rõ cái gì.
Ngụy Thời chỉ ngó cái rồi thu ánh mắt lại, những người này có khi là người, nhưng đại đa số lại không phải người… Bên phải Ngụy Thời là một người lớn hơn anh khoảng hai ba tuổi, tướng mạo đàng hoàng, ăn mặc chỉn chu, giơ tay nhấc chân đều có một loại phong độ tinh anh tài hoa. Sau khi hắn lên thuyền thì nhìn Ngụy Thời mấy lần, Ngụy Thời cảm thấy lạ nên cũng có lần nhìn lại nhưng anh ta dời mắt đi. Ngụy Thời cũng biết hắn nhìn có chút quen mắt nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Nhưng mà, nơi này vốn là nơi mà ai cũng có thể tới…
Ngụy Thời rất nhanh liền bỏ qua nghi vấn này, tuy rằng chung quanh âm khí dày đặc, lạnh đến mức các đốt ngón tay đều cứng ngắc, gấp khúc lại, hơn nữa bên người còn tụ lại nhiều thứ không phải người, nhưng mà có thể thấy được chợ quỷ lớn nhất phía nam sông Trường Giang là chuyện đủ khiến người hưng phấn không thôi rồi.
Chợ quỷ, người bình thường tưởng đó là nơi người quỷ buôn bán, trao đổi với nhau, thật ra quan niệm này cũng không hoàn toàn chính xác.
Lúc ban đầu, chợ quỷ chính là nơi cô hồn dã quỷ chốn âm thế buôn bán, ngẫu nhiên có vài người sống không biết chân tướng đi lạc vào. Thông thường, người như thế đều là có đến mà không có về, nhưng cũng có trường hợp có người có phần mộ tổ tiên chôn đúng nơi, được phong thủy, vận mệnh rất tốt, sống sót rời khỏi chợ quỷ còn được thêm nhiều thứ cực kỳ tốt.
Những người này ra bên ngoài đương nhiên sẽ kể lại những thứ kỳ quái ở chợ quỷ cho người khác nghe, khiến họ nổi cơn tò mò đối với chợ quỷ hoặc có ham muốn, nghe nhầm đồn bậy, có vài người liền bắt đầu chuyên môn tìm kiếm những nơi có chợ quỷ để thử đi dạo một phen.
Suy nghĩ của những người này không sai lầm bao nhiêu. Nếu phương thức đúng thì quả thật cũng có thể được lợi từ chợ quỷ, quỷ thích mang những thứ dưới lòng đất đến bán ở chợ, trong này bao gồm cả đồ cổ có giá trị rất cao, vàng bạc châu báu, phương thuốc hay hiếm gặp, đương nhiên, còn có cả những thứ đòi mạng.
Làm sao để nhận ra mấy thứ này, phải nhờ vào ánh mắt của bản thân, cộng thêm vận may nữa.
Sau này, kẻ đến chợ quỷ ngày càng nhiều hơn, ngoại trừ quỷ ở những nơi khác thì phần nhiều là thầy đồng hoặc thuật sĩ, người có đạo hạnh đương nhiên không giống với người thường, có thể lấy được mấy thứ thiết yếu ở chợ quỷ  —— đương nhiên đối với bọn họ mà nói, những thứ cần thiết phần lớn là có liên quan tới phép thuật.
Mà thầy đồng và thuật sĩ vốn là người bình thường tự do ở bên ngoài, giữa bọn họ cũng có những trường hợp cần trao đổi và giao dịch, mà chợ quỷ lại bí mật và hỗn tạp, không thể nghi ngờ gì là nơi trung gian cho bọn họ đổi chác. Vì thế, chợ quỷ dần dần lại có thêm công dụng khác.
Giao dịch ở chợ quỷ, quan trọng nhất ở chỗ bạn phải rõ ràng người giao dịch với bạn rốt cuộc là người hay là quỷ. Buôn bán với người hoặc buôn bán với quỷ, quy tắc vốn không giống nhau, chỉ cần sai một li, bạn rất có khả năng không về lại được. Thế nên, mọi việc đều phải cực kỳ cẩn thận, nghĩ trước rồi mới làm, đừng để lợi ích nhất thời làm mê muội đầu óc, phải nghĩ đến già trẻ ở nhà mong bạn trở về.
Thuyền gỗ lặng im dừng sát bên cồn nhỏ giữa sông, người trên thuyền bắt đầu bước xuống.
Ngụy Thời muốn đi chợ quỷ này nhưng hằng năm chỉ khi nước sông khô kiệt làm lộ ra cồn thì chợ mới có thể mở cửa, cũng không phải thường xuyên có, một hai cái cuối tuần mới có một lần, đều vào ngày thứ hai, gặp được thì gặp, không được thì chỉ có thể tiếp tục chờ mà thôi.
Chợ quỷ phía nam sông Trường Giang này có chút nổi tiếng, mỗi khi mở đều có thầy đồng thuật sĩ ở vùng phụ cận, yêu ma quỷ quái linh tinh chạy tới. Rất náo nhiệt, không giống với chợ quỷ ven sông đường lớn của vùng Sở Thiên ở thành phố C lân cận—— đó là chợ nhỏ, mỗi đêm đều có.
Ngụy Thời lên bờ, cồn này nhìn không hoang vu giống như bình thường hay thấy, nhà gỗ trùng trùng đột ngột ngoi lên từ mặt đất, trải ra khắp nơi, tạo ra từng con đường, dưới mái hiên của những ngôi nhà bên cạnh đường đều treo một cái đèn lồng bằng giấy trắng.
Tia sáng sáng ảm đạm cung cấp chút ít ánh sáng cần thiết cho những người tới lui giữa màn sương.
Trên đường người đến quỷ đi, mặc dù yên ắng nhưng nhìn vẫn rộn ràng náo nhiệt, Ngụy Thời khom lưng xuống rắc lên giày mình một ít bột phấn máu xám trắng sắc, thứ này là tro cốt động vật anh thường tìm, dùng để gạt đi tri giác với dương khí của quỷ vật chung quanh—— vốn phải dùng tro cốt của người mới có tác dụng tốt nhất, nhưng trong lòng Ngụy Thời có phần trăn trở, chỉ đành không dùng, thà rằng phiền phức một chút, cách một khoảng thời gian sẽ phải rải tro một lần.
Xen lẫn giữa đám người, Ngụy Thời tò mò nhìn tới nhìn lui.
Buôn bán ở chợ quỷ, ngoại trừ hai người đang giao dịch, những người khác không thể lên tiếng, cụ thể giao dịch như thế nào thì chỉ có đương sự mới biết. Trên đời có một loại người ăn no rửng mỡ không có việc gì làm thích xen vào chuyện người khác, không biết mình đang chứng kiến giao dịch ở chợ quỷ, lắm miệng xen ngang ngay lúc người khác đang trao đổi hoặc thẳng thừng chen ngang, đoạt đi thứ người khác nhìn trúng, những người này phá vỡ quy tắc ở chợ quỷ, trên cơ bản không có kết cục tốt lành gì.
Đồ bán ở chợ quỷ muôn hình vạn trạng, phải dựa vào vận may để xem, có vài người vì muốn nhìn thấy rõ đồ bán ở chợ còn cầm theo đèn lồng giấy trắng trong tay, không biết là mang từ bên ngoài vào hay là mua tại chợ quỷ.
Bởi vì mở ngay trên cồn ở giữa sông, cho nên người tới đều biết đến chợ quỷ, còn những người khác mơ mơ hồ hồ mà lạc tới đây thì hầu như không nhìn thấy gì.
Ngụy Thời nhìn thấy một quỷ hồn cầm trong tay một cái gương đồng màu xanh được phủ kín bằng vải bố, đứng ở ven đường không hề nhúc nhích g. Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Ngụy Thời hồi nãy ở trên thuyền mang theo cái đèn lồng trắng đi tới trước mặt quỷ hồn, một người một quỷ bắt đầu nói gì đó. Không lâu sau, gương đồng trong tay quỷ hồn kia chuyển tới tay người tuổi trẻ nọ mà người ấy cũng đem một xấp tiền giấy đưa cho quỷ hồn kia, một cuộc giao dịch đã hoàn thành xong.
Vận may của người thanh niên này coi như không tệ, không phải tất cả quỷ hồn đều nguyện ý đổi đồ với tiền giấy. Đổi chác với quỷ hồn cũng có phần kỳ quái, phải nhờ vào vận may. Ở dương thế, mười đồng tiền là đổi được một xấp tiền giấy lớn, còn ở chợ quỷ, có lẽ có thể đổi được đồ cổ, mấy chuyện như thế này rất có khả năng xảy ra.
Cho nên có rất nhiều người thích đến chợ quỷ đào vàng.
Vì lợi ích, ngay cả mạng cũng không quan tâm.
Ngụy Thời là nghe ông Từ nói qua chợ quỷ này nên mới muốn đến xem thử, mặt khác cũng tính mua một số đồ cần thiết cho phép thuật. Anh chậm rãi đi quan sát, rất nhanh liền phát hiện, những thầy đồng thuật sĩ không bày hàng cùng chỗ với quỷ hồn mà tụ tập lại ở một con đường khác, nơi đó đương nhiên cũng có quỷ hồn vào nhầm, nhưng không nhiều lắm.
Ở trên đường này không cần phải nhìn mấy thứ quỷ quái đáng sợ nữa, đối với Ngụy Thời mà nói, đương nhiên là cảm giác thoải mái hơn một chút. Anh xem từng quầy hàng một, rốt cuộc cũng tìm được thứ bản thân muốn.
Đây là mực đỏ dùng để vẽ bùa, bên trong có trộn lẫn máu chó mực—— loại chó mực này sinh ra vào mùng chín tháng chín âm lịch, hai số chín rất nặng, mà vốn người xưa có câu nói sáu âm chín dương, chín là số dương, chó mực sinh vào ngày này có dương khí nặng nhất, dùng để vẽ bùa trừ tà càng mạnh hơn nữa.
Còn có bút lông, cán bút được làm từ gỗ cây dương, đầu bút làm từ lông ở chóp đuôi chó mực, cũng coi như khó kiếm. Ngụy Thời ngồi xổm trước quầy hàng, đặt một hộp mực đỏ cùng một cái bút lông sang một bên, sau đó nhìn chủ quầy.
Bày hàng là một người đàn ông trung niên khoang tay gầy gò ngồi trên đất, trên cánh tay hắn có hình xăm màu xanh, là một con mãng xà lớn đang uốn éo phun nọc, hắn liếc nhìn Ngụy Thời một cái, giơ cao tay mình, làm ra một động tác.
Ngụy Thời nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Anh không nghĩ tới hai thứ này mắc đến như vậy, trong tay anh không có nhiều tiền như thế, nhưng mà hai thứ này anh đều cần, hơn nữa cũng không phải thường xuyên thấy được. Bên cạnh anh đã có những người khác đang chờ, Ngụy Thời suy nghĩ một chút, có phần không đành lòng, từ trong lòng ngực lấy ra tấm bùa mà ông Từ vẽ cho anh —— phần lớn số bùa đã dùng lúc ở bãi đỗ xe dưới tầng ngầm tòa nhà kia nên anh không còn nhiều lắm.
Người đàn ông nọ liếc Ngụy Thời thêm một lần nữa, hình như có chút ngoài ý muốn, hắn lấy lá bùa kia nhìn kỹ một chút. Cuối cùng, dường như có chút bất đắc dĩ, lại có phần “Nhìn cậu còn trẻ tuổi, coi như cho cậu được lợi vậy “, gật đầu đồng ý giao dịch này.
Ngụy Thời thở phào nhẹ nhõm, hào hứng cầm hộp mực đỏ cùng với cây bút lông kia nhét vào ba lô trên lưng. Anh hận không thể lập tức chạy về dùng thử máu chó mực này để vẽ bùa xem coi hiệu quả ra sao.
Ngụy Thời cố gắng kiềm chế tâm tình nôn nóng của mình, dù sao ở chợ quỷ còn có rất nhiều đồ để xem.
Không thể mua được thì xem để tăng kiến thức cũng tốt.
Ngay lúc Ngụy Thời đi dạo thì bên cạnh cồn truyền tới một trận ồn ào, giữa buổi đêm hết sức yên tĩnh mà lại náo nhiệt như thế này thì tiếng ồn đó cực kỳ nổi bật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.