Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 184: Mèo đen




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con mèo nhảy tới trước mặt nhưng không tấn công anh, mà linh hoạt chui qua giữa hai chân anh, tốc độ mấy loài động vật này thường nhanh hơn nhiều so với người. Ngụy Thời không kịp đề phòng, chỉ có thể trơ mắt trừng con mèo đen kia nhảy hai ba bước leo lại trên cây, mà nó còn ngồi trên cái nhánh cây gần mặt đất, dùng ánh mắt đầy chế giễu nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời kêu hai tiếng, nhưng ông Từ vẫn không xuất hiện như anh nghĩ.
Quỷ hồn chung quanh từng bước tiến lại gần, ngược lại lúc này Ngụy Thời bình tĩnh hẳn ra. Vì thiếu mất một phách mà đầu óc anh có phần ngây ngô mơ hồ, nhưng mà con người chính là như vậy, đối mặt với nguy hiểm trước mắt thì bỗng dưng sẽ trở nên cực kỳ bình tĩnh
Sương mờ lãng đãng phủ đầy không trung, những quỷ hồn vây lấy anh đều là màu xám, nhìn không rõ bóng người. Ngụy Thời dựa vào cây kia, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rốt cuộc ông Từ lại có ý định gì đây?
Chẳng lẽ ổng cho rằng mình còn chưa nhìn thấu mấy trò mèo ấy hay sao? Nhiều oan hồn lệ quỷ như vậy, chết đuối, treo cổ, tai nạn xe cộ, bị người giết chết, bị người làm nhục mà chết … cộng thêm mấy cái chết kỳ quặc khác như tứ chi không trọn vẹn, máu me đầy người. Cả đám quỷ hồn  nanh ác kinh khủng đều tề tựu lại đây, từng con từng  con xuất hiện trước mặt Ngụy Thời. Mẹ bà nó, nghĩa địa công cộng nào mà lại có nhiều oan hồn lệ quỷ đến vậy? Đây cũng không phải nơi chuyên dùng cho người đột tử. Càng khỏi  phải nói đến con ma cọp vồ hiếm thấy kia, đó không phải là thứ thường xuất hiện ở nghĩa địa công cộng.
Ngụy Thời nghiến răng nghiến lợi mắng, nếu không phải ông già kia giở trò quỷ trong tối, thì anh lập tức theo họ ổng ngay và luôn.
Nhưng không biết ông Từ muốn làm gì, kiên quyết không chịu lộ diện, Ngụy Thời còn bị lấy mất một phách. Người sống lại còn hồn phách không đủ,  ở trong mắt đám quỷ hồn này chẳng khác gì một miếng thịt Đường Tăng thơm ngào ngạt, đứa nào cũng muốn đoạt lấy thân thể anh đem về làm của riêng dùng để quay về dương thế. Mặc dù thế này cùng lắm cho bọn họ ở dương thế được mấy ngày nhưng cũng đủ để cả đám tranh giành như điên.
Ngụy Thời biết rõ chuyện này, mà bởi vì biết rõ cho nên anh mới sợ hãi.
Một con quỷ chết đuối thân thể còn không ngừng rỉ nước, mỗi một bước chân của nó đọng lại một vũng nước đi tới trước mặt Ngụy Thời. Nó vươn  cánh tay trắng bệch ra có mấy con giun nước còn đang rỉa từng miếng , chui ra chui vào da thịt trắng xanh. Nó nhếch môi, bùn nước cứ thế tuôn rơi, nó vừa khạc bùn vừa nói, “Xuống nước đi, xuống nước đi…”
Bên cạnh anh là một cô gái bị xe cán chết. Đầu ả bể một nửa lộ ra tuỷ não màu trắng bên trong, khuôn mặt chỉ còn một bên xiêng xiêng vẹo vẹo, không biết đang nói cái gì, ả giơ tay móc óc mình ra, đưa cái thứ ghê tởm đỏ đỏ trắng trắng ấy đến bên miệng Ngụy Thời, hình như muốn ép anh ăn hết.
Dạ dày Ngụy Thời cuộn lên, anh thật sự chịu không nổi nữa. Con quỷ chết đuối kia còn đỡ chút, chứ mẹ kiếp,  mức độ ghê tởm của nữ quỷ chết vì tai nạn xe này vượt qua khỏi giới hạn của anh. Ngụy Thời lấy ra một tấm bùa vàng, không nói không rằng đánh vào người nữ quỷ nọ khiến ả hét lên một tiếng, mấy thứ trên tay rơi xuống đất, hóa thành một vũng nước đen. Ả vội lui về phía sau, đẩy những quỷ hồn còn lại lên trước.
Ngụy Thời chỉ chuẩn bị mấy lá bùa, nãy giờ đã dùng hết. Bây giờ nhìn đám lệ quỷ tới gần anh vẫn chưa kịp nghĩ ra biện pháp khả thi. Ngụy Thời vội lấy ra một cái thẻ gỗ, bắt đầu vẽ trên đất, anh nhớ mình có nhìn thấy một loại phù ở trong sách có thể đem bản thân ngụy trang thành quỷ hồn.
Ngụy Thời nghĩ một chút, chịu cơn buồn nôn thấm cái thẻ gỗ vào vũng nước đen làm từ đống tủy não của nữ quỷ hồi nãy để vẽ. Cái này là “Âm phù” trái ngược với “Dương phù”. Dương phù là bùa dùng để ngụy trang người chết thành người sống, cần dùng máu người, tốt nhất là máu đồng tử. Thuật này thỉnh thoảng được dùng trong đạo thuật này nọ, có thể dùng bùa mô phỏng dương khí người sống, để cho những quỷ hồn muốn tìm kẻ chết thay hoặc là muốn báo thù rửa hận nghĩ rằng mình đã giết xong người. Cách này dùng để bình ổn oán khí của quỷ hồn.
Mà âm phù lại ngụy trang người sống thành người chết, dùng những vật có âm tính mạnh để vẽ là tốt nhất.  Ví như nhựa cây mận, thứ này rất thông âm, hay nước cách đêm, là sương sớm giữa đêm về sáng, nó là thứ gần cõi âm nhất. Nhưng nếu mấy thứ này không có thì dùng máu trên cơ thể người chết hoặc dịch từ thi thể cũng được.
Chẳng qua mấy thứ này quá mức ghê tởm cho nên các thuật sĩ cố gắng không dùng đến nó.
Nhưng bây giờ Ngụy Thời chẳng quan tâm đến những thứ đó nữa. Chú ý, kiêng kỵ này nọ chả quan trọng bằng mạng sống. Huống chi anh không tổn hại đến những vật còn sống mà chỉ dùng chút vật chết, cho nên Ngụy Thời đã rất nhanh đã quăng mấy cái suy nghĩ tạp nham ấy qua một bên, chuyên tâm mà vẽ.
Trải qua sự huấn luyện từ ông Từ, tốc độ Ngụy Thời vẽ bùa tương đối nhanh.
Lúc cả đám quỷ hồn chen chúc nhau, vươn cánh tay trắng hếu ra chạm vào người anh thì âm phù vừa kịp hoàn thành. Ngụy Thời dẫm lên trên phù thì lập tức những quỷ hồn đó giống như mất đi mục tiêu, bắt đầu mù mờ luống cuống hẳn ra. Cả bọn vẫn quanh quẩn bên người Ngụy Thời mãi không chịu rời đi.
Ngụy Thời không nhúc nhích, dường như đã thật sự hóa thành quỷ hồn.
Mỗi lúc đám quỷ ấy tới gần, anh cũng cố gắng không để bản thân làm ra bất kỳ hành động nào. Ngay cả khi con quỷ không đầu cầm cái đầu của nó trong tay của mình lúc ẩn lúc hiện, hai lần ba lượt mém chút đập vào anh, anh cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.
Ngụy Thời cảm thấy qua đêm nay, khoan nói tới lá gan, chỉ riêng về phần kiên nhẫn, nhất định lại tăng thêm một bậc nữa.
Ngay lúc Ngụy Thời đang nhẹ nhàng thở ra định ngồi xuống giữa lá âm phù này, nhìn đám quỷ múa may loạn xạ đến hừng đông thì bọn oan hồn lệ quỷ chung quanh lại bắt đầu xao động không bình thường.
Một con mèo hoang từ trên cái cây sau lưng Ngụy Thời nhảy xuống, hai cái chân đầy móng vuốt sắc nhọn không lưu tình chút nào quẹt tới mắt Ngụy Thời, khiến anh sợ tới mực vội vàng ngồi xuống giơ tay lên đỡ. Mèo hoang nọ đánh trúng tay anh, nhất thời trên tay truyền đến một trận đau đớn, có thể thấy con mèo hoang phiền phức này dùng sức mạnh đến bao nhiêu. Nếu nãy quả thật bị nó quẹt trúng, mắt Ngụy Thời chắc sẽ bị nó móc ra.
Con mèo kia bị tay Ngụy Thời hất ra, nó trở mình vài cái, động tác nhẹ nhàng không chút tiếng động dừng trước mặt Ngụy Thời.
Đó là một con mèo hoang đen, toàn thân trên dưới không lẫn màu khác, ánh mắt màu xanh, giống như hai con ma trơi. Nó ngồi trên đất, nhìn chằm chằm Ngụy Thời. Ngụy Thời bị nó nhìn đến lạnh cả lưng, ngay cả quỷ hồn chung quanh cũng không để ý tới, anh dùng toàn bộ tinh thần đề phòng con mèo hoang không biết từ nơi nào nhảy ra này.
Nó vừa lạnh lẽo kêu, vừa lượn vòng quanh Ngụy Thời.
Từ xưa có câu “Mèo đen không may”, nhất là mèo đen không lẫn chút tạp sắc vốn  trượng trưng cho tà ma quỷ quái. Nếu đi đêm nếu không cẩn thận gặp phải mèo đen chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, thường thường những người đi đêm này không về được dương thế.
Mèo đen có thể thông âm, bạn có thể dùng nó để đoán điềm cũng có thể dùng nó để cảnh báo.
Cái đuôi nó vểnh lên, bước chân tao nhã thong dong hướng đến Ngụy Thời. Ngụy Thời nhìn nó như nhìn lệ quỷ. Đột nhiên, nó nghiêng lỗ tai giống như nghe thấy tiếng gì, sau đó chân khom xuống, kêu một tiếng bật về hướng Ngụy Thời.
Ngụy Thời cả kinh nhưng không hề hoảng lọan. Chỉ có con mèo thôi mà cũng không đối phó được vậy anh chẳng cần lăn lộn học hành làm gì nữa.
Con mèo nhảy tới trước mặt nhưng không tấn công anh, mà linh hoạt chui qua giữa hai chân anh, tốc độ mấy loài động vật này thường nhanh hơn nhiều so với người. Ngụy Thời không kịp đề phòng, chỉ có thể trơ mắt trừng con mèo đen kia nhảy hai ba bước leo lại trên cây, mà nó còn ngồi trên cái nhánh cây gần mặt đất, dùng ánh mắt đầy chế giễu nhìn Ngụy Thời.
Đúng vậy, chính là chế giễu, Ngụy Thời xác định mình không có hoa mắt.
Bị một con mèo xem thường, Ngụy Thời cảm thấy bản thân vừa tổn thương vừa giận dữ. Ngay lúc anh đang suy nghĩ biện pháp bắt lấy con mèo không rõ lai lịch này để chỉnh nó một trận, thì đột nhiên anh cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu lại, sắc mặt Ngụy Thời thay đổi, tức giận mắng một câu.
Con mèo chết tiệt này tới để ám hại anh mà, hồi nãy lúc nó xông tới đã làm loạn âm phù trên mặt đất. Âm phù mất đi hiệu lực, cả đám quỷ hồn loanh quanh chưa rời đi lập tức lao về hướng Ngụy Thời. Ngụy Thời mắng một câu xong quay đầu bỏ chạy.
Anh không muốn bị cả đám đó bao vây đánh hội đồng đâu.
Ngụy Thời không hề quay đầu lại, chân không ngừng chạy. Nhưng mà những gì anh dự tính lại kém xa hiện thực rất nhiều. Ngụy Thời chỉ chạy có một chút đã bị trượt chân ngã mấy lần, anh cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy. Bây giờ anh nhìn không thấy dương thế, chỉ có thể nhìn âm thế, nhưng anh lại có một nửa thuộc về dương thế, cho nên đụng phải những đồ vật ở trần gian chặn đường vẫn bị vấp ngã.
Thật là phiền phức, thêm vào đó anh vừa mới bị lấy ra một phách so với những oan hồn lệ quỷ lang thang nhiều năm, tốc độ hành động còn thua xa. Rất nhanh, từng tốp năm tốp ba quỷ hồn đã đuổi tới, càng lúc càng gần.
Ngay tại lúc Ngụy Thời hoảng hồn chưa biết tính sao, con mèo đen phá hoại kia từ bên trên nhảy xuống —— hình như nó luôn luôn đi theo Ngụy Thời —— nhảy sao vừa khéo trúng lưng anh thật mạnh một cái, Ngụy Thời lập tức bị nó đè trên mặt đất —— Ngụy Thời trong lòng mắng một câu, con mèo này ăn gì mà lớn lên mập như vậy.
Ngụy Thời vốn đã mất đi một phách, điều khiển thân thể còn chưa linh hoạt lắm, lúc này bị đè ngã đến hồi lâu vẫn chưa ngồi dậy được. Vậy mà con mèo kia vẫn ung dung đạp lưng Ngụy Thời, chậm rãi đi lên đầu anh, bốn chân thu lại móng vuốt, thân thể béo ú thản nhiên ngồi trên đầu Ngụy Thời.
Mặt Ngụy Thời chuyển xanh, là do tức.
Anh vươn tay định tóm lấy nó thì bốn chân con mèo này đạp đầu anh một phát, nhảy tới trước mặt Ngụy Thời, vừa hay tránh khỏi tay anh. Nó nhìn anh, kêu hai tiếng rồi liếm liếm móng vuốt, sau đó dùng ánh mắt chế giễu cùng khinh bỉ mà nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời cảm thấy mình gần nổi điên lên rồi. Đó giờ anh chưa từng tức giận như thế này, bị một con mèo đùa giỡn, thật sự không thể nhịn thêm được nữa mà. Hơn nữa những quỷ hồn phía sau đã gần đuổi kịp,  Ngụy Thời vừa sợ vừa tức, ánh mắt đỏ lên, đầu óc muốn nổ tung, một cỗ hơi thở hung bạo âm u phát ra từ người anh.
Mèo đen nọ nhìn anh, lông trên người dựng thẳng lên, lộ vẻ sợ hãi.
Động tác Ngụy Thời nhìn qua tưởng chậm nhưng thật sự rất nhanh. Anh từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt tựa như nước chảy, mơ mơ hồ hồ, bên trong đồng tử dường như có bóng đen ẩn ẩn hiện hiện. Trong nháy mắt, từ một thiếu niên nho nhã trên người còn vương vài phần ngây thơ anh trở nên tà khí đầy người. Giống như một kẻ không dễ đối phó, có thể không chút do dự giết sạch những thứ chung quanh.
Quả thật hung ác tới cực điểm, khiến cho những quỷ hồn đó cũng không dám lại gần.
Mèo kia cong lưng, quay về phía sau kêu vài tiếng, có một người từ bên cạnh bước ra, chính là ông Từ.
Ông Từ nhìn Ngụy Thời, mèo đen nọ nhảy lên vai ông, cái đuôi nó quẹt qua quẹt lại trên lưng ông, “Ta quả nhiên không có nhìn lầm, trên người A Thời thật sự có điểm kỳ lạ, ta còn chưa thấy qua sát khí xâm thể nào lợi hại như vậy.” Ông không hẳn sợ Ngụy Thời bây giờ, nhưng cũng thận trong tiến lên phía trước, một tay ôm lấy mèo đen, tay kia lấy ra một cây cỏ tật lê*.
Cây tật lê này nhìn rất bình thường, là tín vật xa xưa được truyền xuống mỗi đời Từ thị cho tới nay. Tác dụng thật của nó thậm chí mấy đời trước của ông Từ cũng không biết, bọn họ có thể dùng là vì cây tật lê này có năng lực rất thấp. Cây cây tật lê vốn chỉ truyền cho hậu nhân có bản lĩnh thừa kế Từ thị, tuy rằng ông Từ đã muốn thu sáu đồ đệ, nhưng vẫn chưa tìm được truyền nhân chân chính cho mình.
Lúc ông Từ nói chuyện với mèo đen kia, giọng nói nghe còn tử tế hơn so với khi nói Ngụy Thời, “Chuyện này làm phiền mày vậy.”
Mèo đen nghe xong, liếm liếm móng vuốt mình rồi kêu một tiếng, sau đó lưng nó cong lại bật về hướng Ngụy Thời, còn ông Từ thì đứng ở một bên vừa niệm chú ngữ kỳ quái vừa cầm cây cỏ tật lê tính đâm vào người Ngụy Thời.
Khí thế Ngụy Thời tuy lớn nhưng sức mạnh dường như chẳng tương xứng với khí thế đó, anh tránh trái tránh phải mà vẫn bị ông Từ cùng con mèo đen kia hợp lực đẩy ngã ra đất. Ông Từ giơ cây tật lê lên chuẩn bị đâm xuống vị trí lục phủ ngũ tạng của Ngụy Thời. Gỗ cây tật lê dùng để trừ tà thì không thể tốt hơn.
Nhưng vào đúng lúc này, một cơn gió âm trầm lạnh lẽo chặn động tác ông Từ, đồng thời, cái bóng màu trắng từ trong thân thể Ngụy Thời đi ra.
*Cây tật lê: Search google thì chả thấy tác dụng trừ ma trừ quỷ đâu, chỉ thấy tác dụng chính của nó là Viagra từ thiên nhiên…
tat-le

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.