Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 182: Ảnh cũ




Edit: Kriez 
Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
*Em yêu đợt này edit lên tay hẳn lên khiến thời gian chị beta giảm gần một nữa. *Hun hun*. Mình tìm không ra hình minh họa nên dẹp nó qua một bên lần này nhé. Hí hí. 
Ngụy Hân, một ngày nào đó anh sẽ tìm được em, em chờ anh.
Đập vào mắt là những bức họa đáng sợ treo đầy trong phòng, bởi thế nên vô cùng áp lực.
Ngụy Thời nghĩ mình cũng nên rời đi, chần chừ lâu như vậy sợ không bắt kịp xe. Anh xoay người đặt tay lên trên cửa, ngay lúc anh tính đi ra ngoài thì phía sau truyền đến tiếng ‘lộp bộp’ nhỏ, giống như có thứ gì đó vừa ngã ra đất.
Ngụy Thời xoay người, trong phòng tối mờ không nhìn rõ được bất kỳ thứ gì.
Còn đang trong mơ hồ, Ngụy Thời giật mình khi nhìn thấy một người thiếu niên mặc đồ trắng hao gầy, cậu hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc nằm hoặc đứng, hoặc đọc sách hoặc xem TV, hoặc vui chơi, hoặc đi ngủ, hoặc cười, từng cử chỉ đều sinh động rõ nét, hiện lên trước mặt.
Thật giống như một bộ phim cũ không tiếng động, chiếu lại trước mắt.
Tóc thiếu niên kia có chút dài, che cả mặt mày chỉ lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt. Cậu ngồi trước bàn, không biết đang làm gì, bởi vì dùng sức quá mức mà phần xương bả vai trên lưng lồ lộ cộm lên trong áo sơmi, càng nhìn càng có vẻ gầy ốm, thế nhưng ánh mắt của cậu lại có thể chuyên chú như vậy, lộ ra nỗi cố chấp và điên cuồng.
Ngụy Thời theo bản năng đi qua, chậm rãi vươn tay muốn chạm đến người đã rất lâu rồi chưa được thấy kia. Thế nhưng bóng người nọ lại tựa như bọt nước đụng đến liền tan vỡ tán loạn trong không khí, chỉ để lại bức vẽ chưa xong ở trên bàn, là một ác quỷ buồn thương.
Tay Ngụy Thời chợt khựng lại trong không trung.
Người thiếu niên kia tự xé nát bức tranh mình vẽ rồi lại nóng nảy ném nó xuống đất, giẫm đạp lên. Cậu ôm đầu lăn lộn trên giường, biểu cảm trên mặt đau đớn không chịu được giống như phải chịu tra tấn bởi cái gì đó, sau một lúc lâu cậu mới ngẩng đầu lên, trên trán toát đầy mồ hôi, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thiếu niên chậm rãi lau khô mồ hôi trên mặt, mặt không chút biểu tình ngẩng đầu nhìn bức họa trên trần nhà. Khi ấy gương mặt cậu lại thống khổ nhăn nhó một lần nữa, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, tiếp đến cậu dùng tay vuốt vuốt mái tóc, thay quần áo bị mồ hôi làm ướt, rồi hướng cửa phòng đi ra.
Thiếu niên đi đến trước mặt Ngụy Thời.
Mặt tái nhợt, môi đỏ sẫm, cằm nhọn, cần cổ thon dài làm lộ ra cỗ khí chất hư vô mà lạnh thấu xương, cậu không nhanh không chậm đi tới. Khi đi thoáng qua Ngụy Thời, Ngụy Thời cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người cậu – là mùi cỏ xanh ẩm ướt như sương sớm đêm khuya – Ngụy Thời nhìn xuyên qua ván cửa, bóng dáng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngụy Thời há miệng thở dốc, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã kêu cái tên thật lâu rồi không gọi, “Ngụy Hân”.  Anh vô thức đi về phía trước một bước, dưới chân thình lình vấp trúng vật gì, làm anh xém ngã, Ngụy Thời khom lưng nhặt nó lên.
Động tác này làm tan biến đi những hình ảnh như cảnh phim chung quanh.
Trong thoáng chốc Ngụy Thời có phần ngẩn ngơ, anh không biết rốt cuộc vừa rồi mình nhìn thấy là gì? Hay là do mình quá nhớ Ngụy Hân cho nên mới xuất hiện ảo giác?
Ngụy Thời nắm chặt vật trong tay, anh mở tay ra thì hóa ra là một cái chặn giấy nhỏ xinh bằng ngọc, có khắc hình con mèo nhỏ nằm cong thành một cục ôm cái đuôi. Ngụy Thời nhớ lại, vật này là từ một lần anh đi thánh địa phật đạo rất có tiếng ở huyện kế bên  chơi thì mua về làm kỷ niệm.
Bởi vì lúc đó không mang Ngụy Hân đi theo làm cậu không vui, cũng vì để dỗ Ngụy Hân mà đem vật này cho cậu, không nghĩ tới giờ cậu vẫn còn giữ.
Có lẽ vì thường xuyên dùng, thường xuyên đem ra ngắm nghía mà cái chặn giấy bị mài đến bóng loáng.
Ngụy Thời suy nghĩ một chút rồi đem cái chặn giấy này bỏ vào phía sau ba lô, sau, anh nâng bước hướng ra ngoài cửa, lúc đóng cửa lại anh nhìn thoáng qua căn phòng ấy lần cuối.
Người thiếu niên kia tựa vào cửa sổ, vén màn lên nhìn ra bên ngoài.
Cửa sổ thủy tinh hai lớp giấy che lại, như thế thì nhìn được cái gì, Ngụy Thời cạch một tiếng đóng cửa lại.
Ngụy Hân, một ngày nào đó anh sẽ tìm được em, em chờ anh.
Khoảng thời gian Ngụy  Thời đi theo ông Từ có thể nói là cực khổ thấu trời, hoàn toàn không có chút thú vị hay vui vẻ như ban đầu anh tưởng, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã bị lột đi mấy tầng da, chết đi sống lại cũng vài lần.
Ông Từ một thân một mình, không của không nhà, không có chỗ ở ổn định. Mang theo Ngụy Thời đi đến thành phố chẳng qua là vì ông vừa vặn có vài việc muốn làm. Để cho thuận tiện, ông quăng luôn Ngụy Thời một mình một người vào ở trong biệt thự, đúng vậy, là biệt thự, đương nhiên chủ nhân biệt thự không phải ông Từ, mà là một người khách của ông
Tuy gọi là khách, nhưng thật ra là những người đó đến tìm ông Từ nhờ ông giúp đỡ xem âm trạch dương trạch, hàng yêu tróc quỷ.
Ông Từ bỏ Ngụy Thời ở đó rồi để một quyển sách cổ <<Mao sơn phù thuật>> vẽ bùa chú lại cho cậu mỗi ngày để vẽ. Không vẽ đủ một trăm cái thì không cho đi ngủ, những cái phù chú đó đều vô cùng phức tạp, đường cong đường xuyên giống như giun bò, Ngụy Thời nghĩ mình đọc nhiều sách như vậy tốt xấu gì cũng biết chút ít, nhưng khi nhìn những cái phù chú đó lại hoàn toàn không hiểu được cái gì.
Vì không biết nên khó có thể vẽ giống y chang, nên sai lầm là không thể tránh được.
Mỗi ngày ông Từ đều ở vất vưởng ở bên ngoài đến nửa đêm mới về, kiểm tra bài học của Ngụy Thời mà phát hiện chỗ nào không giống thì chỉ vào mặt Ngụy Thời chửi ầm lên. Sau đó ném trở lại để cho anh vẽ, có đôi khi gặp được phù chú nào đặc biệt khó, ví dụ như cái “Tị thủy phù” Ngụy Thời phải vẽ năm lần, đến lần thứ sáu mới vượt được kiểm tra, một đêm đó Ngụy Thời toàn vẽ mỗi cái này.
Anh ở đây vẽ, ông Từ ở bên kia lại bắt chéo chân, ăn bữa khuya xem TV, tiếng TV mở to ầm trời, ông Từ lại xem tiết mục giải trí không não rồi cười haha, thường thường vỗ đùi hoặc vỗ bàn làm cho Ngụy Thời không tập trung được, sở dĩ vẽ sai nhiều như vậy phần lớn là do ông Từ ở bên cạnh cố ý quấy rối.
Đến sau nửa đêm thì Ngụy Thời bắt đầu có chút gà gật. Anh vẽ vẽ, đầu bắt đầu từng chút từng chút gục xuống, ông Từ ở bên vẫn luôn chú ý, thình lình vươn tay đập một cái thật mạnh vào trán, làm trán anh sưng lên một cục khá to, đau đến tỉnh ngủ. Ông Từ còn mắng anh, mắng xong lại bắt anh tiếp tục vẽ.
Sau khi Ngụy Thời giận dữ, ở trong lòng vẽ mười mấy chữ “Nhẫn” thì mới nhấc bút chuyên tâm vẽ.
Ông Từ giống sư phụ chỗ nào, rõ là một tên phát xít.
Ngụy Thời nghẹn một hơi, cảm thấy mình thế nào cũng không được khuất phục dưới thế lực ác nhân của ông Từ nên nhất định phải vùng lên. Anh càng thêm nghiêm túc, vốn đã thông minh lại mất ăn mất ngủ cố gắng, rốt cuộc mười ngày sau đã đem tất cả phù chú trong bản sách cổ vẽ hết, một nét cũng không sai.
Ông Từ cẩn thận vuốt vuốt râu mép của mình, vẻ mặt an lòng, “Không tệ, không tệ, so với sáu sư huynh trước của cậu thì tốt hơn nhiều, Đại sư huynh ngu ngốc ngốc kia của cậu học một tháng cũng chưa xong, được có Ngũ sư huynh thông minh chút chút cũng tốn nửa tháng.”
Ngụy Thời nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của ông Từ, đã tập mãi thành quen.
Sau khi chuyện này xong, ông Từ lại bắt đầu hành anh chuyện khác, bắt Ngụy Thời học thuộc lòng, tuy không phải đọc làu làu nhưng ít nhất khi niệm thì không được ngắt quãng, vì thế mỗi ngày trôi qua của Ngụy Thời càng khó khăn hơn.
Thực ra đến bây giờ Ngụy Thời còn chưa chính thức bái ông Từ thành thầy.
Bởi vì ông Từ nói nếu không đạt yêu cầu của ông, ông sẽ không nhận Ngụy Thời. Về phần yêu cầu kia là gì thì cũng rất đơn giản, chính là trong khoảng thời gian ông huấn luyện Ngụy Thời, Ngụy Thời phải hoàn thành mục tiêu ông đề ra, tất cả đều qua hết thì lúc đó mới là thời điểm bái sư.
Đối với điểm này Ngụy Thời  không hề dị nghị.
Nếu muốn học thì nhất định phải học thật giỏi, ngay cả yêu cầu cơ bản còn không chịu được thì không nhận học trò cũng là chuyện bình thường, cho dù Ngụy Thời học đến ói máu nhưng vẫn cực lực cố gắng.
Mãi cho đến sau này khi Ngụy Thời gặp mấy sư huynh còn sống thì cậu mới biết hóa ra ông Từ kia là nhằm vào anh. Căn bản không có cái gì gọi là muốn bái sư trước hết phải đạt yêu cầu, mấy sư huynh đều là bát tự thích hợp, lại tự học một chút phép thuật sau đó mặt dày mày dạn bám theo ông Từ, ông Từ thấy phiền mới nhận lấy bọn họ.
Sau khi nhận trò xong thì cũng chẳng quản, chỉ dạy bọn họ một chút còn phần lớn đều để tự sinh tự diệt.
Khi Ngụy Thời nghe được thì khóe miệng co rút một chút, biết mình lúc đó còn nhỏ không hiểu nên bị ông Từ hãm hại một phen. Nhưng mà nói đi nói lại, ông Từ làm như vậy giúp anh không ít, sau này nghĩ lại cũng không thấy hối hận, chẳng qua trong lòng anh vẫn còn oán giận đối với chuyện bị ông Từ trêu cợt mấy lần.
Hơn một tháng sau cuối cùng Ngụy Thời cũng đem mọi thứ học thuộc không tồi lắm.
Ông Từ kiểm tra xong xem như vừa lòng, ông vuốt vuốt râu mép của mình nhìn Ngụy Thời chậm rãi mà nói, “Phần trước ta cho cậu học đều là những thứ râu ria.”
Mặt Ngụy Thời nhất thời đen xuống.
Bất cứ ai nghe nói những thứ mình liều mạng cố sống cố chết học, mệt đến thiếu chút nữa hộc máu hóa ra chỉ là râu ria, thì đều có xúc động muốn trả thù xã hội.
Ông Từ thấy Ngụy Thời như không thể chịu được bất kỳ khiêu khích nào thì nhanh chóng bổ sung, “Cậu cũng biết thứ cậu muốn học chính là phép thuật, nên nhất định phải thấy được những thứ người thường không thể nhìn thấy, giống như ta nè.”
Ông Từ tháo kinh râm xuống để Ngụy Thời nhìn vào hai mắt mình.
Vẻ mặt ông đắt ý dạt dào mà nói, “Mắt ta là mắt âm dương, biết mắt âm dương mà gì không? Chính là vừa nhìn thấy vật dương thế cũng có thể nhìn thấy vật âm thế, số ta là trời sinh có khiếu học phù thuật, về phần cậu, không có điều kiện này nên chỉ có thể dùng biện pháp khác để thông âm dương.”
Ngụy Thời suy nghĩ một chút, “Là biện pháp gì?”
Vẻ mặt ông Từ gian trá nhìn Ngụy Thời, “Chỉ là muốn lấy một phách của cậu.”
Ngụy Thời nghe được thì nhíu mày, hồn phách con người quan trọng thế nào sao có thế nói lấy là lấy đi, anh suy nghĩ một chút, “Là tạm thời hay là cứ như vậy?”
Ông Từ nói, “Tạm thời, kỳ thật là để cậu luyện chút can đảm, cho cậu biết âm thế là như thế nào, có người chưa thấy qua mà đã khóc hô đòi muốn học phép thuật, tới khi thấy được lại sợ đến mức tiểu ra quần, vắt chân lên cổ mà chạy.”
Nếu là như thế Ngụy Thời cảm thấy cũng tốt, thế là anh gật đầu.
Vào ban đêm, ông Từ dẫn Ngụy Thời đến vùng nghĩa địa ngoại thành. Ông nói nơi này đều là những hồn phách được người ta mai táng tốt hẳn là không có oan hồn lệ quỷ gì, đối với Ngụy Thời lần đầu tiên hồn phách rời thể cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Buổi tối trong nghĩa địa chỉ có mộ bia dày đặc, giương mắt nhìn xa xa chỉ thấy từng dãy từng dãy bia mộ, giống như nhìn không thấy điểm cuối. Hai bên nghĩa địa là hàng cây tùng cây bách, gió thổi qua lá, lá nhẹ nhàng dao động, còn có quạ đen ở trong lùm cây, làm cho không khí càng thêm âm u nặng nề.
Ông Từ dẫn Ngụy Thời đến chỗ bậc thang ở nghĩa địa.
Ông lấy ra một cái bao, bên trong đều là kim châm, ông vân vê một kim mỏng yếu, nhẹ nhàng châm vào ấn đường Ngụy Thời, miệng nói, “Ta lấy chính là một trong bảy phách nhanh nhạy nhất của cậu.” Ngụy Thời cảm thấy ấn đường tê rần, đồng thời một giọt máu từ mi tâm chảy ra, cùng lúc đi theo còn một luồng khí đen hình giống loài vật nào đó. Ông Từ cẩn thận dùng cái chai đựng máu, luồng khí đen cũng theo đó mà vào trong chai.
Ngụy Thời cảm thấy trước mắt mình như đen một chút, cả người cảm thấy nhẹ bẫng.
Ông Từ ở bên cạnh niệm chú ngữ, sau một lát mới nói với Ngụy Thời, “Cậu phải ở đây một đêm, nếu thật sự chịu không được thì hô một tiếng, ta ở gần đây sẽ đưa hồn phách cậu trở về cơ thể, chẳng qua lúc ấy cậu cũng không thể bái ta làm thầy.”
Ông Từ giống như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, yên lặng xoay người rời đi.
Ngụy Thời chậm rãi mở to mắt, đây là một thế giới hoàn toàn khác so với bình thường anh từng thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.