Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 179: Quỷ con




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3144a3243174c4f0e1a22bfd87a15692
Quỷ con lạch bạch chạy đến trước mặt anh, “Em là quỷ nhỏ của anh!”
Khế ước, khế ước gì chứ? Ánh mắt Ngụy Thời có phần dại ra mà nhìn nữ quỷ giống hệt con nhện đang bò trên trần nhà kia, máu trên người ả cứ như mưa rơi xuống không ngừng, sềnh sệch, tanh hôi, bàn chân rất nhanh đã bị máu thấm, thân thể muốn động cũng không thể động.
Thanh âm phía sau không ngừng thúc giục anh.
Miệng Ngụy Thời run lên, từ sâu trong đầu anh có cái gì đó hiện lên, nhưng mà không hiểu sao anh không thể nói ra lời thứ mà thanh âm kia muốn anh nói, anh biết bây giờ mình có thể nói, nhưng mà anh không muốn, nó giống như một cái công tắt, một khi anh nhấn xuống, những chuyện xảy ra sau này sẽ vượt khỏi dự tính của anh, trở nên không thể khống chế được nữa.
Trong đầu Ngụy Thời ác quỷ và thiên thần đánh nhau dữ dội.
Một bên kêu anh mau nói ra, một bên thì liều chết cản lại.
Cứ đánh tới đánh lui như vậy kết quả là nữ quỷ trên trần nhà kia đợi hết nổi  bèn từ từ bò tới đỉnh đầu Ngụy Thời, tóc ả rũ xuống, chạm tới người anh, một phần quấn lấy cổ, một phần với vào trong miệng anh.
Mùi vị thối rữa lấp đầy khoang miệng.
Tóc ả ướt nhẹp, trơn như bèo, từ cổ họng anh chui sâu vào trong, Ngụy Thời móc miệng mình, muốn nhổ mớ tóc đó ra nhưng chẳng có tác dụng. Anh không thể ngăn mình đừng run, cái chết càng lúc càng đến gần khiến anh sợ hãi gần như không thở nổi nữa.
Lão Từ kia đang làm cái gì vậy?
Không phải ông ta rất có bản lĩnh hay sao? Sao giờ còn chưa ra tay!
Ngụy Thời gào lên ở trong lòng, anh hối hận mình không biết tự lượng sức, đi đến chỗ này chi giờ làm cái gì cũng không kịp. Ngụy Thời không cam lòng mà giãy dụa, đột nhiên, anh nghe được bên tai mình truyền đến một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, sau đó lỗ tai bị cái gì nhéo mạnh.
Đầu Ngụy Thời choáng váng, một thanh âm thoát ra khỏi cổ họng, “Quỷ khế.”
Thanh âm kia không giống bất kỳ loại ngôn ngữ nào mà Ngụy Thời biết, âm điệu kỳ dị, căn bản nghe không hiểu mình đang nói cái gì, nhưng mà bản năng Ngụy Thời lại biết vài chữ này là có ý gì. Anh cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một thằng nhóc ba bốn tuổi nằm trên vai mình, cười hì hì nhìn anh, mà tóc quấn trên người thì giống như gặp lửa, vội vàng lui về phía sau.
Ngụy Thời lắc lắc đầu, màu đỏ trước mắt đã khôi phục lại bình thường.
Nữ quỷ kia còn có đống máu trên mặt đất đã biến mất đến không còn một mống, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra, trên trán Ngụy Thời lấm tấm mồ hôi, anh vén vạt áo sơ mi lên lau mặt, cái bụng trắng nõn thoáng hiện ra.
Nhóc kia chân không chạm đất đứng ở trước mặt Ngụy Thời, ánh mắt tham lam nhìn bụng anh, lúc Ngụy Thời buông áo xuống, trong mắt nó hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng mà nó che giấu rất tốt, ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt với nụ cười ngây thơ vô tội.
Ngụy Thời nhìn nó, chăm chú mà nhìn nó.
Thằng quỷ con nhìn qua mới bốn năm tuổi, tròn tròn béo béo đáng yêu, mặc một thân áo trắng, nếu âm khí trên người không dày đặc, khí đen cuồn cuộn, cũng có thể coi là đứa bé xinh đẹp hiếm thấy, so với Ngụy Hân khi bé còn dễ nhìn một chút —— nhóc này hơi béo, mà Ngụy Hân hồi nhỏ thì hơi gầy —— đáng tiếc, mặt mũi nó xinh xắn cách mấy cũng không thể giấu được một phần tà khí khiếp người.
Đó là một thằng quỷ con, vấn đề là tại sao nó lại giúp mình.
Còn nữa, thanh âm vừa rồi là sao, mình đã nói ra cái gì.
Cả người Ngụy Thời đầy những câu hỏi không trả lời được, anh nhìn thằng nhóc quỷ nọ, “Nhóc có phải là đứa hồi nãy hỏi anh cái khế ước gì gì đó không?”
Quỷ con lạch bạch chạy đến trước mặt anh, “Em là quỷ nhỏ của anh!”
Trên trán Ngụy Thời xuất hiện mấy đường vạch đen, cái gì mà quỷ của tôi với không phải của tôi, bộ tưởng anh không đọc sách hay sao. Mấy thuật sĩ, pháp sư muốn điều khiển quỷ, ngay từ đầu đều phải thu phục hồn quỷ trước, làm gì có chuyện con quỷ nào tự dưng chạy đến cửa nói rằng phải làm quỷ nhỏ của người ta!
Ngụy Thời không nói được lời nào, chỉ dứng nhìn nó, anh ngược lại muốn xem coi thằng quỷ con này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhóc quỷ bẻ bẻ đầu ngón tay, “Anh thật sự không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm đó?”
Ngụy Thời lắc lắc đầu, bình tĩnh nói, “Đêm hôm nào? Có chuyện gì xảy ra?”
Thằng nhóc có vẻ bất mãn cuối đầu “A” một tiếng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, vui mừng phấn khởi nói với Ngụy Thời, “Em có cách khiến anh nhớ lại!” Nói xong, không đợi Ngụy Thời kịp phản ứng liền nhảy lên lưng anh, làm Ngụy Thời nhất thời cảm thấy trên lưng mình dường như đang gánh một tảng băng. Tiếp đó, một luồng gió lạnh lẽo thổi tới tai Ngụy Thời.
Ngụy Thời cảm thấy trong lỗ tai mình vang lên một hồi ong ong, trước mắt biến thành màu đen, đầu như bị đụng phải, đau đến mức muốn nứt ra. Hai chân anh loạng choạng, thiếu điều ngã xuống đất, anh vội vàng dựa vào tường cho đỡ một chút. Sắc mặt Ngụy Thời không tốt chút nào, anh quay đầu nhìn thằng ranh phía sau, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Mày đang làm gì đó?”
Vừa dứt lời, trong đầu Ngụy Thời  đột nhiên hiện lên một đoạn hồi ức.
Chính là cái đêm ra nghĩa trang tìm Ngụy Hân mà anh không nhớ rõ đó. Ánh trăng lờ mờ, bóng cây xao động, anh ở bên trong bãi tha ma bị quỷ đả tường mê hoặc, ôm lấy một tấm bia chết sống không chịu buông. Lúc đó, thằng quỷ con này chạy đến. Anh tưởng ranh con này muốn làm chuyện gì liền tung ra một lá bùa đuổi quỷ. Quỷ con bị đánh đau quá khóc òa lên làm anh chịu không nổi, hơn nữa lại muốn mau chóng thoát khỏi con quỷ đả tường kia thế nên đành gạt thằng nhóc để nó làm đàn em của mình.
Ngụy Thời lắc lắc đầu, anh chẳng tin tưởng lắm vào cái hồi ức này.
Nói cách khác, thằng quỷ con này là phiền phức do anh tự tìm lấy? Khống chế quỷ cũng không phải là chuyện đơn giản, chả quỷ hồn nào nói đạo lý với người cả. Ngụy Thời càng không có hứng đi làm mấy chuyện ngu xuẩn như lấy thân nuôi quỷ. Thế nên anh nhìn thằng nhóc này với sắc mặt chẳng tốt đẹp gì, cho dù nó là quỷ con vừa mới mới giúp anh một lần.
Lúc ấy đầu anh choáng váng hay sao mà làm ra cái chuyện thu quỷ này!
Hành lang vắng tanh, Ngụy Thời đứng ở trước cửa phòng, đột nhiên bên trong cửa phòng mở ra, ông Từ đi ra cùng ông chủ KTV, trong tay ông Từ còn cầm một lá bùa vảng, cuốn nó thành ống giống như cuốn thuốc lá, trên lá bùa ấy còn có vết máu thấm ra.
Vẻ mặt ông chủ sùng bái nhìn ông Từ, “Thầy thật là cao nhân, vừa ra tay thì đã mã đáo thành công.”
Ông Từ cầm lá bùa kia, cười như chồn bắt được gà, “Đâu có, đâu có, đều do cậu nói thôi, ông chủ Trần, chuyện này ta giúp cậu làm không tệ, quỷ cũng bắt xong, phong thuỷ ta cũng giúp cậu bày lại lần nữa, cậu coi —— ”
Tuy rằng ông chủ Trần không phải là người thông minh cho lắm, đó giờ vẫn luôn dựa vào bốn bà chị và bốn ông anh rể để kiếm cơm. Ngay cả cái KTV này cũng là do mấy bà chị sợ em mình không kiếm sống được nên mở cho hắn, nhưng đạo lí đối nhân xử thế anh ta lại hiểu rất rõ, vừa thấy ông Từ nói vậy là biết ý ông muốn gì thế nên vội vã gật đầu, “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, ngài chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay.”
Nói xong liền chạy như điên.
Lúc này Ông Từ mới rảnh rang nhìn Ngụy Thời sắc mặt có phần trắng bệch đứng ở cửa phòng cùng với nhóc quỷ đang bám chặt đùi Ngụy Thời không buông, “Thằng quỷ nhỏ này lợi hại thật. Vận khí cậu quả không tồi.”
Ngụy Thời nghe xong câu nói nhẹ tênh của lão thì khóe miệng rút một chút, anh nhìn thoáng qua thằng quỷ con được một tấc lại muốn tiến một thước ôm chặt đùi anh không tha, vẫy vẫy chân vài cái, vẫn không bứt nó ra được, bèn dùng tay kéo ra nhưng lại xuyên qua người ranh con ấy, là do pháp lực chưa đủ.
Ánh mắt Ngụy Thời đỏ lên, anh nhìn ông Từ hỏi, “Có cách nào thả thằng quỷ con này đi không?”
Ông Từ nhảy cẫng lên đến tận ba thước, chỉ vào quỷ con hỏi Ngụy Thời, “Cậu muốn thả nó?”
Ngụy Thời khó hiểu mà liếc ông Từ một cái, không biết vì sao lão lại kích động đến như vậy. Cho dù anh hứng thú với mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, nhưng anh càng thích học bốc quẻ bói toán hơn. Anh không muốn mang theo một quỷ hồn bụng dạ khó lường bên cạnh, chẳng biết khi nào thì nó sẽ cắn ngược lại mình!
Ông Từ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngụy Thời, bộ dạng chẳng giống như đang giỡn, “Biện pháp thì —— ”
Ngụy Thời nghe giọng ông nói lớn hơn liền dồn hết lực chú ý qua nhìn ông, nên anh không để ý tới thằng quỷ con đang đeo bên chân anh dùng ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn ông Từ, ngón tay duỗi ra một chút, dường như đang cố gắng kiềm chế kích động muốn xé ngực lấy tim Từ lão tam ra.
Ông Từ nhìn thoáng qua Ngụy Thời, lại liếc nhìn thằng quỷ con kia, chầm chậm nói, “Đương nhiên là không có.”
Ngụy Thời mém tý nữa là té ra đất, sắc mặt anh xanh mét nhìn ông Từ, ông già chết tiệt này nhất định là cố ý giỡn anh mà. Nhóc quỷ bên chân thì lộ ra nụ cười thỏa mãn, càng vội vã ôm chặt đùi Ngụy Thời.
Ông già chắc cũng hiểu được mình ăn nói như vầy chẳng đáng tin cho lắm, râu mép trên cằm ông vểnh vểnh có chút xấu hổ nói, “Tuổi còn trẻ sao mà nóng tính thế, không phải ta không chịu giúp cậu. Không thì vầy đi, cậu bái ta làm thầy, ta đem bản lãnh của ta dạy cậu, đến lúc đó chính cậu tự nghĩ cách, thế nào?”
Ông bày ra tư thế “Muốn bái sư hay không tùy cậu, dù sao ông đây cũng là cao nhân, có nhiều người cầu tới đến cửa “, mắt liếc nhìn Ngụy Thời. Ngụy Thời không hề nghĩ ngợi, liền gật đầu đáp ứng khiến ông già cảm thấy anh đồng ý quá nhanh không kịp để ông phô bày hết tư thái cao nhân.
Nhưng nghĩ lại mình luôn luôn nói được thì làm được nên ông đành vung tay, “Trở về chúng ta sẽ bái sư sau.”
Bên kia ông chủ Trần đã đến, vừa đi vừa lấy ra một phong bao lì xì thật dày đưa cho ông Từ, “Thật sự là phiền ngài quá rồi, vừa may đến giờ cơm trưa, mời thầy cùng với anh bạn nhỏ này đi ăn một bữa cơm.”
Ông Từ sờ sờ phong bì một chút rồi mới bỏ vào túi, miệng nói đồng ý, ba người đồng thời đi ra ngoài.
Ngụy Thời nhìn lá bùa phong quỷ kia còn thấm máu ra ngoài, nhưng hình như ông chủ Trần không nhìn thấy gì cả, đường đi ra cửa chính nồng nặc mùi máu, Ngụy Thời không để ý nhóc quỷ bám đùi anh hồi nãy cũng theo bọn họ. Ba người đi đến nhà hàng nổi tiếng nhất trấn trên, đầu bếp trưởng nơi đó làm thức ăn rất ngon. Ngụy Thời từng theo cậu mình đi đến đó ăn một lần.
Ba người đi vào, ông chủ Trần liền gọi một bàn đồ ăn.
Ông Từ đem tấm bùa nọ đặt trên bàn, ông chủ Trần thấy vậy sắc mặt có chút khó coi. Cái thứ này xui xẻo này đặt trước mặt quả thật là chướng mắt, nhưng hắn không dám nói, đành phải coi như mình không thấy. Trong lúc chờ đồ ăn mang lên anh ta rót đầy ba ly rượu, giơ cái ly trước mặt mình lên bắt đầu mời rượu, Ông Từ cũng không từ chối, Ngụy Thời không uống rượu nên chỉ nâng ly nhấp môi tượng trưng một chút.
Lá bùa kia vẫn còn rỉ máu, càng lúc càng nhanh.
Lúc này, một đống người từ cửa tiệm chạy vào, Ngụy Thời trợn mắt há mồm nhìn mười mấy bạn học tối hôm qua, còn có cả một ít nam nữ không biết mặt, tất cả giống như phát điên vừa hát vừa chạy vào nhà hàng, hướng về phía bàn bọn họ. Mấy chục người đứng bên cạnh muốn ngăn cả đám lại nhưng ngăn không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.