Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 177: Gia đình họ la




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
*Lôi kéo em yêu làm chung với mình mà giao con bé nhầm ngay một trong những chương dài khiến nó ná thở. Thế nên chỉ có nhiêu đây thôi, đợi nó ăn ngủ, nghỉ, đủ rồi nó làm nốt phần sau~~~~
50603307
“Đúng vậy, tui nghe nói nơi đó bị ma quấy, có người ở đó hát cả đêm, trở về thì phát điên. Giờ cả ngày ở nhà cầm cái gì đó để bên miệng hát, hát đến khàn giọng hộc máu cũng không dừng được.
Người phụ nữ tóc tai rối bù ngồi dưới đất, vừa bỏ giấy tiền vào chậu than đốt vừa lẩm bẩm, miệng bà ta không ngừng nói, “A Tú, trở về đi, A Tú, trở về…”
Nửa đêm nửa hôm nghe thế này, không khỏi khiến người rởn tóc gáy. Người phụ nữ nhìn đám người từ KTV đi ra, thì lập tức ngẩng đầu. Ánh mắt điên cuồng lại ác độc nhìn qua, làm những nữ sinh nhát người sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, ngay cả nam sinh cũng có phần hết hồn, chỉ là cố gắng chống chế, không muốn mất mặt mũi trước mấy bạn nữ mà thôi.
Thời gian đã trễ, không còn xe để về nhà Ngụy. Ngụy Thời và Ngụy Ninh nhìn nhau, rồi bàn bạc với những người khác. Về nhà không được thì đến nhà bạn học mà ở một đêm, sau khi cãi vả sắp xếp xong xuôi, Ngụy Thời và Ngụy Ninh đi theo về nhà một người bạn có quan hệ không tệ tên là La Chí Dũng.
Nhà La Chí Dũng cách KTV khác xa, ở đầu bên kia trấn, đi bộ phải mất mười mấy phút đồng hồ.
Khi đến nhà cậu ta, người nhà cậu ấy đã sớm đi ngủ. Sau khi gõ cửa đánh thức mẹ cậu ấy, bà rất khách sáo tiếp đãi Ngụy Thời và Ngụy Ninh. Đến lúc La Chí Dũng đem chuyện đêm nay kể cho mẹ, sắc mặt bà lập tức thay đổi, dùng tay ký đầu La Chí Dũng thật mạnh, miệng giận dữ mắng, “Mẹ đã nói với con như thế nào, bảo con đừng có đến nơi đó, đừng có đến nơi đó mà.”
La Chí Dũng có chút uất ức sờ sờ đầu mình.
Ngược lại ba La Chí Dũng đến kéo mẹ cậu ta ra, “Bà nhỏ giọng một chút, giờ cũng nửa đêm rồi.”
Mẹ La hất tay ba La ra, “Không cần ông quan tâm, tôi dạy dỗ con mình cũng không được sao? Đạo lý này đâu ra? La Chí Dũng, mẹ nói cho con biết, nếu lần sau con còn dám đem lời mẹ nói từ tai này ra tai kia, thì không cần người khác ra tay, mẹ sẽ đánh con chết trước, cho con khỏi giống cái đám kia, học hành không lo, chỉ giỏi lêu lỏng ở bên ngoài, biết đâu có ngày gặp quỷ.”
Hai người Ngụy Thời Ngụy Ninh có chút xấu hổ, đây là việc nhà người khác, nhưng bọn họ cũng cùng La Chí Dũng đến KTV chơi. Giống như bị mẹ La chỉ gà mắng chó vậy, mắng đến máu chó đầy đầu, sắc mặt Ngụy Thời không tốt mấy, đó giờ anh chưa bị ai la đến như vậy, Ngụy Ninh nhìn thấy mặt anh khó coi, nhanh chóng kéo kéo quần anh, ý là bảo anh nhịn một chút, đừng ở chỗ này cãi lại mẹ La.
La Chí Dũng cúi đầu nhìn mũi chân, không nói lời nào.
Mẹ La lại mắng vài câu, ba La không dám ngăn, chỉ là ngại ngùng nhìn Ngụy Thời Ngụy Ninh, trên mặt lộ ra nụ cười thông cảm, ông là nam nhân trung niên chưa đến bốn mươi tuổi, bộ dạng rất được, phong độ nhã nhặn, không giống với mấy người đàn ông hay gặp trên đường khác, nhưng so với mẹ La đang phát phì thì nhìn chẳng xứng mấy.
Chẳng những tuổi mẹ La có vẻ lớn hơn ba La, mà tính tình cũng không tốt lắm.
Chờ mẹ La mắng xong, đại khái bà cũng hiểu được ở trước mặt bạn học của con trai chửi ầm như vậy là không tốt lắm, quay sang cười gượng, “Các con đói bụng không, bác đi làm cá cho các con.”
Ngụy Thời và Ngụy Ninh vội vàng nói không, trong KTV đã ăn không ít.
Mẹ La cũng không níu kéo, trải giường trong phòng khách xong thì kêu bọn họ vào ngủ ngay.
La Chí Dũng lôi  Ngụy Thời Ngụy Ninh chuồn về phòng mình, vừa đi vừa xấu hổ gãi đầu mình, “Tính tình mẹ tớ chính là như vậy, không phải bà mắng các cậu đâu, đừng để ý.”
Mặc kệ trong lòng Ngụy Thời Ngụy Ninh nghĩ như thế nào, trên mặt đương nhiên đều nói không sao.
La Chí Dũng không có mắt nhìn, người xem như dễ ở chung, có điều là tính tình có phần nhút nhát, Ngụy Thời nhớ tới lúc ấy lớp nói muốn đi KTV, cậu ta là người phản đối, nhưng khi bạn học hỏi cậu ta nguyên nhân, cậu ta lại ấp úng không nói lên nguyên cớ, tất nhiên sau đó thì bị người khác coi thường.
Ngụy Thời cảm thấy có chút kỳ lạ, anh hỏi La Chí Dũng, “Rốt cuộc là mẹ cậu không cho cậu đi KTV chơi hay là không cho cậu đi loại KTV trụy lạc như thế?”
KTV trụy lạc chính là KTV hôm nay bọn họ đi.
Kỳ thật tiếng tăm hai quán KTV ở trấn trên cũng không tốt mấy, chủ yếu là do những tên côn đồ ở trấn không có việc gì lại thích làm bậy ở trong KTV. Nghe nói chủ hai quán KTV này vốn quen biết đến mấy tên côn đồ hơn nữa có vài cô “gà móng đỏ”  thường xuyên ra vào KTV, vì thế cho nên người trấn trên không thích đến đó chơi.
Vấn đề chính là chỗ có thể chơi ở trấn trên, ngoại trừ hai cái KTV này thì không còn nơi nào khác, cho nên nếu bọn Ngụy Thời muốn chơi thả ga một lần thì cũng không có nhiều sự lựa chọn lắm. Sau này cảm thấy nếu đi nhiều người hẳn là sẽ không gặp chuyện gì nên mới quyết định.
La Chí Dũng không chịu nói thật, nhìn ngang nhìn dọc.
Ngụy Thời cười hì hì nhìn cậu ta, miệng rủ rỉ mà nói, “Vừa rồi mẹ cậu mắng tụi này thật thê thảm.”
Mặt La Chí Dũng đỏ bừng, bộ dạng mẹ cậu mở miệng  thế nào, cậu đương nhiên biết rõ. Cậu quả thực cảm thấy có lỗi với bọn Ngụy Thời. Tính cách cậu tương đối nhút nhát, bạn học trong lớp không hề xem trọng cậu, chỉ có Ngụy Thời với Ngụy Ninh, nhất là Ngụy Thời, chưa từng coi thường cậu.
Mặc dù có đôi lúc Ngụy Thời quát cậu, nhưng Ngụy Thời cũng làm thế với những người khác.
La Chí Dũng suy nghĩ một chút, “Dù sao mấy ngày nữa các cậu cũng sẽ biết.”
Ngụy Thời vỗ vỗ bả vai cậu ta, nháy nháy mắt, “Vậy mới là anh em tốt, nói mau, nói mau.”
Khi La Chí Dũng bắt đầu nói chuyện kia, thanh âm trở đè xuống rất thấp, vẻ mặt cũng có phần lo lắng, “Cái KTV trụy lạc kia hồi trước có người chết, khoảng mấy ngày chúng ta thi đó.”
Khó trách KTV kia giảm giá nhiều đến như vậy, vốn là không cho mang rượu ra từ ngoài vào, vậy mà giờ đồng ý, ra là còn nguyên nhân như vậy. Bọn họ lo lắng chuyện thi đại học, đương nhiên không biết việc này, trong nhà vì không muốn họ phân tâm cho nên cũng không nói.
Ngụy Thời cũng hạ giọng, tiếp tục hỏi, “Chỉ có vậy?”
Vẻ mặt La Chí Dũng kỳ quái nhìn Ngụy Thời, “Cậu sao biết…”
Ngụy Thời vỗ vai cậu ta tiếp, “Nếu là chỉ là có người chết, chắc chắn mẹ cậu sẽ không phản ứng mạnh như vậy.”
La Chí Dũng bội phục Ngụy Thời, “Đúng vậy, tui nghe nói nơi đó bị ma quấy, có người ở đó hát cả đêm, trở về thì phát điên. Giờ cả ngày ở nhà cầm cái gì đó để bên miệng hát, hát đến khàn giọng hộc máu cũng không dừng được.”
Ngụy Ninh không tin việc này, cắt ngang những lời thần kinh của La Chí Dũng, “Chẳng phải là người điên thôi sao! Cái gì mà ma quấy với chả không quấy,  đều là lừa quỷ!” Ngụy Thời liếc nhìn Ngụy Ninh một cái, khó có khi anh không lên tiếng phụ họa Ngụy Ninh. Trên đời này đương nhiên là có quỷ, chỉ là người anh em này của anh có tiếng không tin chuyện này, mỗi lần thấy những trò thần thần quỷ quỷ kia, anh đều cười nhạt, ngay cả mẹ anh là thím sáu Ngụy cũng không có cách.
Sau khi nói xong chuyện này, ba người đều tự mình đi ngủ.
Ngày hôm sau, Ngụy Thời bị tiếng ồn dưới lầu làm bừng tỉnh, anh đẩy Ngụy Ninh ngủ kế bên cạnh một cái, “A Ninh, tỉnh tỉnh, phía dưới đang xảy ra chuyện.” Ngụy Ninh xoa mắt, ngồi dậy, ngáp một cái, “Chuyện gì?” Ngụy Thời vừa mặc quần áo vừa nói, “Không biết, dù sao cũng rất ầm ĩ, giọng nói nghe rất quen.”
Hai người đi xuống lầu, nhìn thấy Lưu Nhiên đang ở lầu một của nhà chính, vừa hát lại vừa nhảy, bên cạnh còn có hai người nam nữ trung niên nắm lấy cánh tay cô, muốn kéo cô ra ngoài cửa. Không ngờ tới cô ta trốn nhanh như gió, thoáng cái đã chạy đến điện thờ nhà chính, giơ ghế lên đập bể điện thờ.
Chuyện này chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, mẹ La lập tức chống nạnh hai tay, mắng to lên, những lời khó nghe cũng mắng thẳng, hai người kia rốt cuộcđuối lý, không dám mắng lại bà, đành phải cố sống cố chết bắt lấy Lưu Nhiên.
Lưu Nhiên dùng sức giãy ra, miệng không ngừng hát.
*Phong cách hai đứa khác nhau nên beta chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Cũng tốn gần 1/3 thời gian edit. Gặp phải truyện này toàn là dấu phẩy. Cứ phải canh ngắt câu, chấm câu đến là mệt. 
Tính tìm cái ảnh ma quái nào đó làm hình minh họa cơ mà nhìn ghê quá. Sợ bị ám thế nên chọn tấm nhìn đẹp, cu te, cũng không kém phần ma mị~~~~
Ờm, mình chuẩn bị đi học lại rồi. Tiến độ tuy nói là tùy hứng nhưng chắc 2-3 ngày một chương. 
8213596829_1424e76439_b
Ngụy Thời nhìn gần chỗ trống của vòng máu gà hình như bị thứ gì đó chạm qua, lẹm đi một chút
Nói thì dễ, khi một người đang hát thì không thể giãy dụa như thế được. Ngay cả những ca sĩ nhiệt huyết trẻ tuổi nhảy trên sân khấu cũng cần phải trải qua huấn luyện một thời gian dài,  nhưng không hề dữ dội như thế, còn Lưu Nhiên thì lại liều mạng vật lộn ở nơi đó còn không ngừng hát. Phổi của cô không thể nào tốt như vậy, hơn nữa, dưới tình huống này mà giọng của cô không hề bị lạc.
Quả thật kỳ lạ.
Lưu Nhiên hát cực kỳ vui vẻ, thế nhưng trên mặt cô  lại vô cùng đau đớn, khuôn mặt vốn xinh đẹp đã vặn vẹo đến không còn ra dáng gì.
La Chí Dũng đứng ở một bên, không biết phải làm sao. Ba La chưa lộ mặt nên không biết giờ thế nào. Ngụy Thời nhìn đến mẹ La còn mắng, nhưng mà không hiểu sao Ngụy Thời cảm thấy bộ dạng mẹ La chống nạnh mắng chửi người bây giờ có phần khác so với đêm qua mắng La Chí Dũng.
Ngụy Thời nhìn đôi nam nữ trung niên cố sức muốn bắt được Lưu Nhiên, hơn nữa biểu tình Lưu Nhiên có vẻ càng ngày càng đau đớn. Giọng khàn khàn đến gần như phát không ra tiếng nhưng vẫn không ngừng hát, rồi nhớ đến chuyện đêm qua La Chí Dũng nói với anh, nên anh nói với người đàn ông trung niên kia, “Cứ đánh ngất Lưu Nhiên đi, cứ để cô  như vậy thì không hay.”
Người đàn ông vươn tay lau mồ hôi, có chút bất đắc dĩ.
Ngụy Thời muốn Ngụy Ninh phụ anh giữ lấy Lưu Nhiên, người đàn ông kia do dự một chút cuối cùng dứt khoát lấy một cái lư hương bằng đồng từ trong điện thờ bị Lưu Nhiên làm loạn tanh bành đập vào đầu cô.
Lưu Nhiên bị đập lập tức hôn mê, trên trán chảy ra quá trời máu.
Người phụ nữ kia ôm Lưu Nhiên, vừa khóc vừa mắng người đàn ông, “Ông già chết tiệt, xuống tay nặng như vậy, nếu đầu bị đánh ngu thì làm thế nào? Ông trả con gái cho tôi được không?” Người đàn ông kia vẻ mặt ủ rũ, miệng nói, “Không như thế thì làm sao, chẳng lẽ bà để nó cứ tiếp tục như vậy? Cổ họng sắp chảy máu rồi, chẳng còn cách nào cả.”
Hai người ông trách bà, bà trách ông, thiếu chút nữa còn muốn làm ầm lên, cuối cùng lo lắng cho Lưu Nhiên, nên tính  đem cô  vào bệnh viện.
Ngụy Thời lo lắng, cũng có phần tò mò nên vội vàng đi theo nói muốn giúp bọn họ.
Hai người này là cha mẹ của Lưu Nhiên, sau khi ba Lưu mang Lưu Nhiên vào bệnh viện, để mẹ Lưu ở lại trông, anh ở lại không biết nên làm gì. Lưu Nhiên nằm ở trên giường bệnh nguyên một buổi tối, cả người tiều tụy đến không ra hình dáng gì. Gầy đi một vòng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, mắt cũng thâm đen, nhiệt độ trên người hạ xuống rất thấp, dương khí không đủ, nếu không phải âm khí nhập thể thì là bị quỷ nhập thân.
Ngụy Thời không rõ rốt cuộc là cái nào mới đúng.
Anh xem nhiều sách như vậy nhưng mục đích chỉ có một – chính là sớm ngày tìm Ngụy Hân trở về, cho nên tinh lực anh tập trung chủ yếu vào bốc quẻ và bói toán. Đối với mấy chuyện trừ tà trấn quỷ thế nào, anh chỉ biết sơ sơ một chút, mấy chiêu học được hầu như đều là từ bản <<Mao Sơn Đồ Chí>>. Lúc nhìn thấy quyển sách này thì cảm thấy mọi thứ trong đó đều thú vị, cho nên mới để tâm đọc kỹ, nhưng mà chỉ có như thế.
Mẹ Lưu vẫn luôn cầm tay Lưu Nhiên mà khóc.
Ngụy Ninh đợi một lát, cuối cùng không chịu nổi nữa, nói phải về thôn Ngụy sợ mẹ cậu lo, Ngụy Thời không muốn trở về, nên để Ngụy Ninh đi trước. Khi Ngụy Ninh rời đi vẫn rất không vui, cậu cũng không thích về Thôn Ngụy một mình, nếu không phải mẹ cậu đã định trước thời gian bắt cậu trở về, cậu tình nguyện ở lại trấn trên chơi thêm hai ngày.
Ngụy Thời đứng bên cạnh một lúc, “Dì Lưu, có lẽ con có biện pháp giúp Lưu Nhiên hồi phục lại.”
Mẹ Lưu ngẩng đầu, giật mình nhìn Ngụy Thời, “Cậu thực sự có biện pháp?”
Ngụy Thời gật đầu, anh không lập tức nói có, “Cũng không nắm chắc lắm, nhưng mà thử trước một lần, nếu không được, dì cũng đừng quá thất vọng.”
Mẹ Lưu suy nghĩ một chút, lại nhìn Lưu Nhiên trên giường bệnh, cô  mới yên lặng một chút nhưng không ổn lắm, nhắm mắt nằm ở trên giường nhích tới nhích lui, mi mắt không ngừng rung động, dường như muốn tỉnh lại. Mẹ Lưu lo sợ, cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cậu thử xem, nếu không được, tôi cũng không trách cậu.”
Không phải vì Lưu Nhiên là bạn học nên Ngụy Thời mới ra tay, chủ yếu là anh tò mò mấy thứ mình học có tác dụng thật không. Rốt cuộc tất cả những gì anh thấy đêm qua là do uống rượu hoa mắt thần chí không rõ hay thật sự có quỷ, việc này anh muốn làm rõ ràng, mà hiện tại chính là cơ hội vô cùng tốt.
Ngụy Thời để mẹ Lưu tránh một chút, anh đem chăn trên người Lưu Nhiên xốc ra, sau đó cởi bỏ tất trên chân cô. Mẹ Lưu vừa định cản, nhưng lại bị ánh mắt của anh ngăn trở. Một khi Ngụy Thời làm việc, trên mặt không hề có chút biểu tình, mẹ Lưu cảm thấy chàng trai này tuối không khác với con gái nhà mình lắm nhưng rất có khí thế dọa người.
Chân người là nơi dương khí nhẹ nhất, nếu như là quỷ nhập vào người, đi từ nơi này là dễ nhất, Ngụy Thời nhìn gan bàn chân Lưu Nhiên một chút, chỗ ấy có lấm tấm vết đen, không khác mấy vết mốc lớn nhỏ trên tường KTV lắm, gan bàn chân con gái mình trắng ngần lại xuất hiện những vết như vậy khiến mẹ Lưu luôn luôn ở cạnh nhìn thấy đến hoảng sợ.
Ngụy Thời nhìn vết đen lấm tấm, trong lòng liền có đáp án.
Ngụy Thời quay đầu nhìn mẹ Lưu, “Dì, dì đi mua cặp gà trống về được không? Con cần.”
Mẹ Lưu vội vàng đứng lên, gật đầu, “Được, dì đi mua.” Lúc vừa muốn mở cửa phòng bệnh bà quay lại, “Con giúp dì nhìn Lưu Nhiên nha, đừng để nó gặp chuyện không may.” Sau khi Ngụy Thời đáp ứng bà ấy mới quay đầu đi.
Khi mẹ Lưu trở về, cùng theo có cả ba Lưu, vẻ mặt ông rất cung kính nói chuyện với một ông lão.
Tướng mạo ông già kia rất thô tục, cái mũi hồng hồng như bã rượu, còn mang kính râm, trên cằm có một nhúm râu dê, khi nói  chuyện thì vểnh vểnh lên, thoạt nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi, ông ta vừa đi vừa lớn tiếng nói, “Ha ha, chỉ cần ta đây ra ngựa, có chuyện cũng thành không chuyện, cái gì cũng không cần lo, cậu cũng thấy rồi, em gái nhà cậu qua tay ta thì lập tức tốt lên.”
Sắc mặt mẹ Lưu không tốt mấy, ông già này lắm chuyện quá, cái gì gọi là ‘qua tay ta’, mấy thứ này khó nghe hết sức.
Mẹ Lưu lén dùng ánh mắt trừng ba Lưu, ba Lưu không để ý bà, vẫn một hơi ‘Lão nhân gia người’ nịnh nọt ông già nọ. Người này chính là cao nhân ông chủ KTV kia thỉnh  về, nếu không phải con gái mình ở KTV về bị như thế này, ba Lưu tìm tới cửa bắt ông chủ chịu trách nhiệm nên người ta đành phải chi một khoản tiền lớn mời cao nhân đến đây nhìn một cái thì căn bản cũng khó thấy mặt.
Ngụy Thời ngồi ở bên giường, nhìn mẹ Lưu mang một con gà trống trở về, còn có hai người kia kế bên bà.
Ông già nọ kia cũng nhìn anh, tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng râu mép lại vểnh lên. Kính râm che mắt không thấy rõ, nhưng hiển nhiên đang nhìn mình. Ngụy Thời cũng mặc ông nhìn, mẹ Lưu đem gà cho Ngụy Thời, “Đồ đạc dì đều mang đến. Con muốn dùng gì thì dùng.”
Ngụy Thời nhận lấy cặp gà trống.
Ba Lưu ở cạnh nói, “Mấy người đang làm cái gì?”
Mẹ Lưu kéo ba Lưu, “Cậu trò nhỏ nói cậu ấy có biện pháp làm Nhiên Nhiên tỉnh lại.”
Ba Lưu có chút tức giận nhìn mẹ Lưu, “Thằng nhỏ nói như vậy bà cũng tin?”
Mẹ Lưu nghe ông nói mà nước mắt chảy dài, “Không phải là không còn cách nào sao? So với chuyện cứ để cho Nhiên Nhiên cứ hát như vậy thì có chút hy vọng vẫn tốt hơn.”
Ba Lưu vẫn không đồng ý, “Thầy Từ, ông mau giúp tôi nhìn Nhiên Nhiên nhà tôi một chút xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu bạn học này, cậu, cậu tới bên cạnh một chút, chớ quấy thầy Từ.”
Ba Lưu ngược lại rất giữ mặt mũi cho Ngụy Thời, không trực tiếp quát anh, còn để anh sang đây, tuy rằng Ngụy Thời nhỏ tuổi nói muốn giúp thì không thể, nhưng cũng là một phần tâm ý người ta, ông tuy rằng lo lắng cho con gái mình, nhưng chưa đến mức không phân biệt được đúng sai.
Không nghĩ ông lão được gọi là thầy Từ đứng kế bên lại khoát tay áo, cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Ngụy Thời, “Ta không vội, cậu cứ để bạn nhỏ  này làm, ta đúng bên cạnh nhìn cũng tốt rồi, bạn trẻ, cậu mau làm nhanh lên, để ta xem thủ đoạn của cậu như thế nào. Sư phụ cậu là ai, nói cho ta nghe một chút đi biết đâu ta từng nghe qua.”
Ngụy Thời nhìn ông một cái, lão già này rõ ràng là muốn xem náo nhiệt.
Ba Lưu vừa nghe thầy Từ nói vậy, có chút tức giận, còn đang tính nói gì, đã bị thầy Từ gạt bỏ, ông nói, “Cậu đừng vội, ta đứng ở bên cạnh nhìn nên sẽ không có chuyện gì đâu, bạn nhỏ này nói cậu ta có biện pháp thì nhất định có phần nắm chắc, đúng không?” Lúc nói xong hai chữ cuối, cằm lão nâng lên về phía Ngụy Thời, râu mép vểnh vểnh.
Ngụy Thời biết ông già này chẳng phải tốt lành gì, có ý muốn nhìn anh xấu mặt.
Ngụy Thời lấy một cái chén, tự tay giết con gà trống, đem máu gà đổ vào trong bát, hơn phân nữa bát máu bị anh đổ một vòng quanh giường bệnh, chỉ chừa lại một chỗ trống ngay chân Lưu Nhiên. Xong, anh lại lấy ra cây bút lông, nhúng máu gà vẽ lên lá bùa, lão đầu tử kia đến sau lưng anh, nhìn anh cẩn thận dựa theo bùa đuổi quỷ trên đồ án <<Mao sơn đồ chí>>, vừa nhìn vừa chậc lưỡi, “Chỗ này sai, sai, bên trái bùa là hình bán nguyệt, cậu vẽ như thế bùa này coi như bỏ đi.”
Ngụy Thời ngẩng đầu, mím môi, trừng mắt nhìn ông một cái, lại cúi đầu, tiện tay xé nát lá bùa bị ông già quấy rầy mà vẽ sai, thay thành lá mới, lại dựa theo lời ông nói mà vẽ lại. Ông già bên này nói đúng bên kia nói sai, sau khi lãng phí năm sáu lá bùa, cuối cùng cũng xong được một tấm khiến ông không nói được lời nào.
Anh đem một lá trong đó dán trên trán Lưu Nhiên, một lá đốt vào nước rồi để Lưu Nhiên uống. Lúc mới đầu Lưu Nhiên không phản ứng gì, nhưng rất nhanh, cô  đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt hung tàn, trong cổ họng phát ra thanh âm cổ quái, tay trên giường nắm chặt lại, xé nát ráp giường.
Ngụy Thời nhìn gần chỗ trống của vòng máu gà hình như bị thứ gì đó chạm qua, lẹm đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.