Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 144: Địa ngục




Ngụy Thất gia bật cười cạc cạc hệt như con quạ, ông cười đến mức Ngụy Thời nổi da gà toàn thân. Chỉ cần đến gần sẽ ngửi được mùi xác chết hôi thối trên người Ngụy Thất gia, tuy ông đã dùng biện pháp ém mùi hôi nhưng Ngụy Thời vẫn ngửi thấy được.
Không chỉ ngửi được mùi thịt hôi thối, cậu còn cảm giác được hồn phách đang bám vào người Ngụy Thất gia vốn không phải hồn phách của ông, chỉ sợ sau khi có người âm thầm biến ngôi nhà này thành ngôi nhà quan tài thì vợ chồng Ngụy Thất gia đều chết cả, lại bởi vì oán niệm quá nặng nên họ mới trở thành tử linh.
Kỳ lạ ở chỗ tử linh thường vô cùng chấp nhất với xác chết của mình, chúng sẽ cứ ở mãi trong cái xác dù cái có bị hóa thành xương khô vẫn chẳng nỡ rời xa. Ấy thế mà hồn phách trong người Ngụy Thất gia lại không phải của ông mà lại là linh hồn của một kẻ rất nặng âm khí và sát khí, và Ngụy Thời rất quen thuộc với linh hồn ấy.
Quen thuộc tới mức sau khi giáp mặt rồi thì cậu trộm dùng bùa để thử, hóa ra đó là Đông lão tiên.
Đông lão tiên chết rồi ư? Lão chết khi nào? Chết như thế nào? Lại vì sao mà bám vào người Ngụy Thất gia? Liên tiếp nhiều vấn đề nhồi nhét vào đầu Ngụy Thời. Kể từ ngày Đông lão tiên bị Trần Dương nhìn thấy cùng Ngụy Thất gia bày trận trong hang động ẩm thấp kia để Ngụy Đông Lai hoàn dương, lão đã biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi, hóa ra là tránh ở đây.
‘Đông lão tiên’ ồm ồm phá ra cười, “Không tệ, không tệ, ngươi là kẻ hậu bối duy nhất ta phải để tâm trong thôn Ngụy này, ta quả không nhìn nhầm.” Nói đến đây, ‘Đông lão tiên’ chuyển đề tài, “Thế nhưng, ngươi vẫn phải chết trong tay ta!”
Ánh đèn nhòa nhạt rọi lên bức tường vàng vọt, bề mặt bức tường từ từ bong ra từng mảng để lộ thứ bên trong – những tranh vẽ trên tường. Trên bức tranh là chốn âm tào địa phủ mười tám tầng địa ngục, các loại quỷ quái dữ tợn đáng sợ đang bắt các hồn phách chịu hình. Mười tám tầng địa ngục, tầng sau khổ đau hơn tầng trước gấp hai mươi lần, thời gian chịu hình lại dài hơn gấp bội. Thương đau do đao kiếm, nóng cháy do lửa to, rét buốt do lạnh giá, những hình phạt chậm rãi từ từ trong hang to động lớn khiến người khổ không nói hết.
Lấy hình phạt nghiêm khắc chứng minh cho nhân quả, để cảnh tỉnh chúng sinh, đó là địa ngục.
Ngụy Thời liếc nhìn những bức tranh ấy rồi chẳng biểu tình gì quay đầu lại, “Đông lão tiên, rốt cuộc lão âm mưu gì? Căn bệnh lạ trong thôn Ngụy là do lão làm ra đúng không? Vì sao phải làm thế?”
‘Đông lão tiên’ dộng cây gậy nặng chịch lên đất, “Sao, muốn biết à? Ha ha, ngươi muốn biết còn phải xem ta có đồng ý hay không. Nhưng thôi cứ để ngươi biết chút ít cũng được, căn bệnh lạ ở thôn Ngụy là ta làm đấy, mấy tháng trước nếu không phải các ngươi phá ‘quỷ độn’ do ta bày ra thì người thôn Ngụy các ngươi đã chết hết từ lâu rồi!”
Ngụy Thời giật giật mắt, quả nhiên ‘quỷ độn’ là do Đông lão tiên làm.
Dùng hết trăm phương ngàn kế nhất định phải đưa người Ngụy gia vào chỗ chết, là thù sâu hận lớn đến mức nào? Lúc điều tra chuyện này, Ngụy Thời không tra được trong đoàn đạo sĩ của Đông lão tiên có người kết thù với thôn Ngụy. Dù vài thế hệ gần đây thì vẫn sống yên ổn cùng nhau.
Thế nên, chỉ có thể là chuyện rất rất lâu về trước.
Quãng thời gian này Ngụy Thời xem không ít sách cụ Ngụy đưa tới, bên trong loáng thoáng nhắc tới rất nhiều bí mật của thôn, trong đó có cả việc vì sao năm đó tổ tiên thôn Ngụy lại rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn. Cậu nhìn ‘Đông lão tiên’, thong thả hỏi, “Ông là người của Đổng gia?”
Lúc nói lời này Ngụy Thời không nắm chắc lắm, vì tổ tiên Ngụy gia năm xưa đã viết rất rõ, rằng người của Đổng gia, dù nam hay nữ đều đã chết cả, không có khả năng còn hậu nhân trên đời này, huống chi còn sinh sôi nảy nở. Nhưng làm sao có chuyện tuyệt đối cho được, đại gia tộc năm đó đối đầu gay gắt với Ngụy gia cả trăm năm sao có thể chẳng chuẩn bị cho mình người kế thừa?
Hơn nữa, Đổng gia còn có chút mộ đạo, điểm này khá giống Ngụy gia.
Nếu không phải xảy ra chuyện bất ngờ gì, Ngụy gia sao có thể vứt bỏ tổ nghiệp, tuyệt đối là đã xảy ra tai họa nào đó. Nhưng dù là tai họa gì thì đã ba trăm năm trôi qua, người Đổng gia còn có thể như con chó điên cắn mãi không buông, chẳng lẽ còn tính tiếp tục truy đòi thù hận từng đời từng đời một? Ước chừng cứ khoảng sáu mươi năm thôn Ngụy sẽ xảy ra ôn dịch một lần, người chết vô số, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Mắt đỏ ngầu, Ngụy Thời nhớ đến những người thân hàng xóm láng giềng và bạn tốt đang ốm đau trong thôn, phẫn hận vô cùng.
Oan có đầu nợ có chủ, đòi nợ cũng phải có chừng mực, chẳng khác nào xem người thôn Ngụy như bọn gia súc được chăn nuôi, cứ cách một thời gian ngắn sẽ chọn ra cắt thái. Đệt nó, Ngụy Thời nổi điên, nhất định phải giữ ‘Đông lão tiên’ lại để cứu người trong thôn.
‘Đông lão tiên’ phá ra cười khặc khặc, “Ngươi biết Đổng gia? Không hổ là con cháu của thầy pháp, mấy lào già kia không gạt ngươi hoàn toàn đâu. Một khi đã như vậy, ngươi cũng có thể đi tìm chết được rồi.”
Ngay khoảnh khắc ‘Đông lão tiên’ cười to, những bức tường xung quanh chầm chậm tỏa ra những tầng bụi âm khí đen đặc. Âm khí lan ra hệt như dòng nước, theo đó, những con quỷ và dụng cụ tra tấn trong bức họa trên tường cũng theo ra, rồi chầm chậm tiến về phía Ngụy Thời.
Con quỷ cầm kềm sắt đang dùng sức rút lưỡi của một hồn phách, nó không giật lưỡi xuống ngay mà kéo dài lưỡi về trước rồi thong thả nắm lấy khiến người sống không bằng chết. Hồn phách kia vùng vẫy chống cự nhưng chẳng cách nào giãy ra chỉ có thể để mặc con quỷ điều khiển. Con quỷ một bên cắt lưỡi hồn phách một bên chăm chú nhìn Ngụy Thời, tựa như đang đánh giá phải xuống tay vào nơi nào trên người cậu.
Bên cạnh con quỷ cắt lưỡi là con quỷ cầm kéo đang thoăn thoắt cắt mười ngón tay của hồn phách, kế bên là mười mấy con quỷ nhóc đang chầm chậm kéo lấy một gốc cây vạn tuế, kéo từ đầu đến cuối bức tranh. Trên cây vạn tuế chi chít lưỡi dao sắc nhọn, trên lưỡi dao treo đầy hồn phách, chúng bị đâm vào da treo lơ lửng trên không.
Bên cạnh cây vạn tuế là một tấm gương, trong tấm gương chiếu rõ vạn vật. Một con quỷ nhóc kéo một hồn phách đến trước gương, lập tức trong gương hiện ra tội trạng của hồn phách ấy. Hóa ra là bất hiếu với cha mẹ, đuổi cha mẹ già đã bảy tám chục tuổi ra khỏi nhà khiến họ chết vì đói và lạnh nơi đầu đường. Tội ác hiện rõ, sẽ có hình phạt chờ hồn phách ấy dưới địa ngục.
Mười tám tầng địa ngục, mười tám cảnh tượng đáng sợ đang quay cuồng trong luồng âm khí màu đen.
Dù là Ngụy Thời cũng có chút kinh hoảng, cậu không ngờ được ‘Đông lão tiên’ lại có cả bản lĩnh này. Bọn quỷ nhóc cầm các loại kéo và dụng cụ tra tấn xông tới, chen chúc chật ních như đang muốn chia tiền mà bắt lấy cậu, để cậu sống không bằng chết dưới sự tra tấn ấy. Ngụy Thời xanh mét mặt, cậu rút thanh kiếm gỗ đào từ sau lưng ra, tay trái lấy một quả chuông từ túi rồi lắc lắc nó theo nhịp.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay cậu là do sư phụ của sư phụ của sư phụ Từ lão tam truyền lại, nghe nói được làm từ đào mộc ngàn năm, trừ tà đuổi quỷ hiệu quả vô cùng. Chỉ cần lấy ra dùng thì mấy hồn ma nhãi nhép sẽ sợ hãi, dù là thứ lợi hại đến đâu cũng phải nhượng bộ lui binh. Thế mà mấy con quỷ nhóc trước mặt này lại chẳng hề lùi bước mà cứ từng bước tiến tới.
Bước chân lảo đảo, Ngụy Thời mất đà mém nữa đã té ra đất. Cậu mau chóng giữ vững thăng bằng rồi lắc cái chuông trong tay càng nhanh, chân đạp kỳ môn, miệng niệm pháp quyết.
Tuy sắc mặt trắng bệnh nhưng Ngụy Thời kiên nghị vô cùng, không mảy may dao động hay sợ sệt.
Bọn quỷ nhóc đồng loạt xông tới, cây kiếm gỗ đào trong tay Ngụy Thời không hề do dự chẻ, chém, chọc, đâm. Chỉ mới đó mà máu me văng tứ tung, nhưng bọn quỷ nhóc không hề để tâm, chúng bắt đầu bu kín lại về phía Ngụy Thời. Ngụy Thời cuống quýt hết cản bên này lại cản bên kia.
Bọn quỷ ấy nhanh chóng tiến đến gần, có con còn đưa tay cầm theo dụng cụ tra tấn vươn tới người Ngụy Thời. Mồ hôi túa ra như tắm, song Ngụy Thời vẫn cắn răng kiên trì. Không thể lui chỉ có thể tiến tới, nếu không bọn quỷ này sẽ càng thêm ngang ngược, khi ấy sẽ không còn cách nào xoay chuyển tình thế, dù tình huống hiện tại đã chẳng tốt đẹp gì.
‘Đông lão tiên’ đang điên cuồng cười to, vừa đáng sợ lại vừa cay nghiệt. Nghe tiếng cười ấy bọn quỷ nhóc như bị dội máu gà, chúng không để ý chết sống mà lại phóng tới vây chật kín quanh Ngụy Thời. Trên người chi chít vết thương nhưng Ngụy Thời nhất định không lui về sau nửa bước.
Con quỷ cắt lưỡi giơ cái kềm trong tay trái lên, còn tay phải đang cạy miệng Ngụy Thời muốn lấy cây kềm kẹp lưỡi cậu, thanh kiếm gỗ đào trong tay cậu đã bị thứ chất lỏng tanh hôi trên người bọn quỷ nhóc dây hết vào. Ngụy Thời ngày một mất sức, động tác ngày một chậm đi, đúng vào lúc cậu chẳng chống cự nổi nữa sắp ngã xuống thì một luồng khói đen cuồn cuộn bay ra từ người cậu.
Luồng khói đen ấy chạm đến đâu, tất cả bọn quỷ rít lên đinh tai rồi biến thành một bãi nước đen xỉn.
Riêng luồng âm khí màu đen ào ạt xộc ra từ bức tường lại bị luồng khói đen kia hút sạch như con nước hòa vào dòng sông. Có lẽ chỉ trong chớp mắt, hoặc có lẽ lâu hơn chút ít, mười tám tầng địa ngục vốn kinh khủng dữ tợn đã tan thành mây khói, trên đất ngoại trừ bãi nước đen ngòm thì chẳng còn gì nữa.
Bờ tường với những bức họa mười tám địa ngục hệt như bị năm tháng ăn mòn cực nhanh, tường bong tróc phai nhau, rồi nhanh chóng bức họa trên đó chẳng còn rõ ràng nữa, lại càng không thể nhìn ra bức họa vốn vẽ những gì, dù là bọn quỷ hay đám dụng cụ tra tấn đều biến mất không thấy.
Khói đen cuồn cuộn bọc lấy Ngụy Thời đưa cậu đến bên cạnh.
Ngụy Thời chỉ bị thương chứ không ngất đi, cậu vừa vùng vẫy vừa gào lên, “Nhiều chuyện làm gì, tôi có gọi đâu!” Từ trong cuộn khói đen ấy, một giọng nói lúc là của trẻ nhỏ lúc là của đàn ông truyền ra, “Lừa ai thế, sắp chết đến nơi còn cứng miệng —— tôi với anh sống chết cùng nhau, anh đừng làm ẩu, nếu không tự nhận hậu quả ——”
Nghe xong sắc mặt Ngụy Thời từ xanh chuyển trắng, cuối cùng cậu lạnh lùng hừ một tiếng. Nợ thứ gì cũng được nhưng không thể nợ con quỷ này, nợ sẽ phải trả, mà mỗi lần trả thì sống không bằng chết. Cậu thở dài thườn thượt, thôi bỏ đi bỏ đi, mạng quan trọng hơn.
Ngụy Thời ủ rũ quyết định, cậu ngẩng đầu lên thì thấy ‘Đông lão tiên’ vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế, thế là cậu vội vàng đứng dậy rồi chạy đến trước mặt ‘Đông lão tiên’, nhưng lão ta đã nhân cơ hội chạy thoát, lão đúng là kẻ xảo quyệt vô cùng. Ngụy Thời quay đầu liếc luồng khói đen, “Bắt hồn phách kia về được không? Nếu bắt được, sẽ tính vào với việc khi nãy luôn một thể!”
Luồng khói đen kia quay cuồng, sau đó tan biến ngay tại chỗ.
Ngay vào lúc Ngụy Thời đang run lẩy bẩy trong lòng, Ngụy Thất gia vốn đã thành một thi thể chân chính chẳng chút uy hiếp nào đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi, năm ngón tay vươn ra với tới cổ Ngụy Thời. Hoảng sợ, Ngụy Thời lùi ra sau trốn rồi vung cây kiếm gỗ đào lên chém một nhát vào người Ngụy Thất gia.
Ngụy Thất gia lảo đảo chuệch choạng, trong cổ họng phát ra âm thanh lào khào kỳ quái, tay quơ quào vài cái trong không trung rồi buông thõng xuống không động đậy gì nữa. Nhìn Ngụy Thất gia chết không nhắm mắt, Ngụy Thời đưa tay vuốt mắt cho ông nhưng chẳng thể nào thành công, chắc chừng chết không nhắm mắt là thế này đây.
Những hành động ban nãy là do hồn phách của Ngụy Thất gia – người bị Đông lão tiên chiếm lấy thân thể – quấy phá.
Không có thần trí chỉ có bản năng, gặp người sẽ tấn công ngay tức khắc để trút bỏ oán khí trong lòng mình, đến khi oán khí tiêu tan rồi thì hồn phách sẽ chẳng còn nơi nương thân nữa.
Liệu Ngụy Thất gia có từng hối hận để con mình Ngụy Đông Lai hoàn dương? Tuy Đông lão tiên đã trăm phương ngàn kế cẩn thận suy tính, nhưng nếu không phải Ngụy Thất gia mất đi lý trí hai mắt bị che mờ thì sẽ không sai lầm như thế. Ngày đó chỉ cần nhìn ra chút thôi ông sẽ để thứ đáng nên rời đi phải rời đi, thứ đáng nên giữ lại sẽ giữ lại, có lẽ sẽ không đến nước này.
Thật là đáng tiếc lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.