Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 107: Đại bổ




Lúc mới vừa bắn ra thì gã đàn ông nào cũng cạn kiệt sức lực, Trần Dương đang thở hồng hộc thì thấy Ngụy Lâm Thanh phun tinh dịch ra khỏi miệng rồi lấy ngón tay chấm nhẹ, thứ dịch sền sệt ấy lập tức biền thành một luồng sương trắng chui vào bụng anh.
Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh không thể nào tin nổi, sau đó ngó bụng mình.
Ngụy Lâm Thanh đặt tay lên bụng Trần Dương, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Trần Dương thấy dường như anh đang lắp bắp, “Vừa rồi anh, anh, anh, anh đang lấy thứ đó làm phần cơm thêm cho thằng quỷ nhỏ?”
Lúc nói lời này, Trần Dương cảm giác rất rõ âm thai vẫn yên ổn suốt mấy ngày nay bất chợt chuyển động. Chắc bởi nó đang ở trong bụng anh, dẫu anh có bằng lòng thừa nhận hay không, và bởi cả hai liên quan mật thiết với nhau, thậm chí anh còn cảm nhận được tâm tình vui sướng hân hoan của nó.
Lúc đầu Ngụy Lâm Thanh không hiểu được phần cơm thêm là gì, sau khi suy nghĩ một lát mới hiểu lời Trần Dương, vì thế kẻ ấy gật đầu, “Đối với âm thai mà nói, dương tinh của đàn ông là thứ vô cùng bổ.”
Chuyện ấy khiến Trần Dương không thể nhìn thẳng được. Vẻ bẽ bàng và cáu kỉnh ban nãy do bắn ra quá nhanh đã bị chuyện này quét sạch cả, anh nhịn chẳng nổi lại chửi thề, “Đệch m*.”
Ngụy Lâm Thanh nhíu mày, “Đừng nói mấy lời dơ bẩn đó.”
Ngay lập tức Trần Dương đốp lại, “Đệt, anh quản cái đếch gì.”
Anh đâu phải kẻ văn hóa mà đi vờ vịt làm gì, vờ được chắc? Anh văng tục với đám anh em riết thành quen, chỉ có ở trước mặt các bậc cha chú mới giảm bớt lại, và anh tuyệt đối không định làm gì nói gì cũng phải nhìn sắc mặt Ngụy Lâm Thanh.
Ngụy Lâm Thanh bất đắc dĩ nhìn anh, giống hệt như đang nhìn một đứa trẻ kiếm chuyện vô cớ. Trần Dương thấy ánh mắt này sao giống ánh mắt lúc kẻ ấy nhìn thằng quỷ con thế, tiếc là Trần Dương đâu phải một thằng nhóc, anh sẽ không vì biểu tình ấy mà phục tùng hay dao động.
Ngụy Lâm Thanh thở dài, cúi xuống hôn lên môi Trần Dương. Nụ hôn buốt lạnh bất chợt tạo cảm giác hơn câu nói kia nhiều, kích tình ban nãy đã rút nay lại hừng hực trở lại. Anh rất không thỏa mãn đuổi theo đôi môi Ngụy Lâm Thanh đang định rời đi, cực lực hôn.
Lạnh thì lạnh nhưng vẫn giải khát được, hơn nữa lúc này anh không khó ăn.
Đôi mắt Ngụy Lâm Thanh sâu thẳm hơn, và kẻ ấy cứ để mặc Trần Dương hôn mình. Ban đầu Trần Dương nghiền môi kẻ ấy, sau đó nhẹ vòng hai tay lên vai Ngụy Lâm Thanh, kéo người ta về phía mình.
Giống hệt một cục nước đá, nếu là người sống có phải tốt hơn không, tiếc thật. Trần Dương vừa hôn vừa nghĩ.
Hai người lại quấn nhau trên giường. Chỉ là đến khi Ngụy Lâm Thanh mở to mắt lần mò đến phía dưới của mình, nhìn Trần Dương với vẻ không biết kế tiếp phải làm sao thì Trần Dương đã chẳng kìm được nữa, anh lại thấp giọng mắng, “Không phải anh không biết phải làm với đàn ông thế nào đó chứ?”
Ngụy Lâm Thanh nghiêng đầu đi, gật đầu, giọng úp mở, “Ta… ta chưa từng làm bao giờ.”
Ngó cái vẻ ngây ngô của người bên trên, Trần Dương tỏ vẻ đang phải gánh chịu áp lực khá lớn khi phải mần thịt lão quỷ cũng phải tám mươi này. Anh lại không cầm được hỏi một câu đầy khinh thường, “Chưa làm với phụ nữ luôn chứ gì?”
Nghe xong lời suồng sã của Trần Dương, sắc mặt ai kia không tốt lắm. Kẻ ấy nhìn Trần Dương rất không tán đồng, rồi vô cùng nghiêm túc bảo, “Chưa kết hôn sao làm loại chuyện này được, còn khi đã kết hôn thì giữa ta và A Quỳnh là quan hệ anh em. Cậu… Chuyện trước kia của cậu ta không tính, còn sau này, sau này cậu không thể làm những việc trên giường này với kẻ khác.”
Nhịn chẳng nổi nữa Trần Dương phá ra cười, anh lại gặp phải kẻ cổ hủ thế này sao.
Nhìn Trần Dương cười đến chẳng thể nén lại được, Ngụy Lâm Thanh sa sầm mặt, tiếp đó như đang nổi giận mà nắm lấy chỗ kia của Trần Dương. Tức khắc tiếng cười của anh kẹt lại trong cuống họng, và rồi biến thành tiếng thở dốc.
Hiển nhiên, Ngụy Lâm Thanh là một kẻ học nhanh vô cùng, sau khi có một lần kinh nghiệm thì kẻ ấy hiểu rất rõ phải lấy lòng Trần Dương thế nào. Thấy dưới tay mình Trần Dương gương mặt ửng hồng, khóe mắt ươn ướt, kẻ ấy như kích động dán dính người vào anh, ma sát lên xuống.
Trần Dương biết kẻ này thật sự không hiểu. Hết cách, anh đành tự mình ra trận chỉ đạo trực tiếp. Trần Dương chỉ có thể kết luận rằng ông trời đang trêu đùa anh khi bắt anh phải chỉ cho kẻ khác cách làm mình, nói tóm lại, phải giải thích chuyện kế tiếp thế nào đây? Anh kéo tay Ngụy Lâm Thanh qua, tìm được nơi giữa hai mông, “Giữa đàn ông thì phải dùng nơi này.”
Ngón tay Ngụy Lâm Thanh lần đến nơi ấy, đến cả phần mông đang vểnh lên, thoắt cái kẻ ấy chẳng dám đối mắt với Trần Dương nữa.
Ngó vẻ xấu hổ vô cùng của ai đó, Trần Dương rất muốn phá ra cười to nhưng anh vội vàng dằn lại. Nếu chọc cho kẻ này điên lên thật sẽ không tốt, dù có là một kẻ chính trực thế nào thì cũng là đàn ông thôi, sẽ không chịu nổi châm ngòi và kích thích ở phương diện này đâu.
Ngụy Lâm Thanh thử đưa tay vào, nơi nóng rực ấy co lại, siết chặt lấy ngón tay. Bởi trong cơ thể đang có thêm một thứ đang sờ soạng, nên dù da mặt có dày đến đâu thì giờ này gương mặt Trần Dương cũng nóng rẫy.
Ngụy Lâm Thanh tò mò lần kiếm nơi ấy, không có thầy dạy nhưng tự biết mà luồn tới, hơn nữa còn để thêm một ngón tay vào. Cảm giác lạnh lẽo tiến sờ từng chút từng chút một, Trần Dương rùng mình, anh rên rỉ, thở hồng hộc bảo với Ngụy Lâm Thanh, “Đưa bình rượu lại cho tôi.”
Một tay Ngụy Lâm Thanh còn đặt ở phía sau anh, một tay thì đang vân vê ngực anh, môi đang di chuyển nơi cổ anh. Nghe thấy lời Trần Dương, tuy khó hiểu nhưng kẻ ấy vẫn dùng pháp lực chuyển bình rượu trên bàn vào tay Trần Dương.
Trần Dương mở nắp bình, nốc ngay mấy hớp rượu. Chất cồn nổ tung trong cơ thể, đẩy đi cái giá lạnh đang ùa vào, chỉ còn lại sự vội vàng. Uống mau quá, một ít rượu từ cằm chảy xuống cổ và ngực anh. Ngụy Lâm Thanh cúi đầu, vươn lưỡi, liếm đi từng chút từng chút một.
Thật gần như mất cả linh hồn, Trần Dương ôm lấy Ngụy Lâm Thanh, đến khi Ngụy Lâm Thanh cởi quần áo lộ ra cơ thể trắng ngần và khớp xương đều đặn, thứ dưới kia có thể nhìn rõ từ ánh đèn lồng giấy trắng, hình dạng, độ lớn đều khiến người đều chẳng có gì để phản đối.
May là đàn ông phải dựa vào kỹ thuật chứ không phải dựa vào lớn nhỏ. Trần Dương đưa tay ra nắm lấy thứ kia khiến Ngụy Lâm Thanh bật ra một tiếng rên khẽ, đây cũng là thanh âm động tình duy nhất của kẻ này suốt cả đêm trừ những lời trò chuyện. Trần Dương nhìn bàn tay đang nắm thứ ấy của đối phương, sau đó trừng mắt liếc về phía mình, vậy là kẻ ấy dứt khoát mau lẹ để hai chân Trần Dương lên vai, giúp thứ kia đi vào.
Động tác rất mạnh trong suốt cả một quãng thời gian dài. Lúc đầu Trần Dương còn thích thú đến mức rên la, sau thì phải thấp giọng cầu xin tha thứ. Ấy thế mà kẻ phía trên lại xoay anh lại đổi tư thế mới, hết lần này đến lần khác không chịu dừng tay. Cuối cùng, Trần Dương xoa cái eo đau đến sắp gãy của mình, cất giọng nghẹn ngào với Ngụy Lâm Thanh, “Tôi sai rồi được chưa? Tôi không nên cười anh, lần sau tôi mà còn cười anh nữa thì tôi là thằng ngốc nhất hạng.”
Anh còn chưa nói xong, Ngụy Lâm Thanh đã đâm thẳng tới, sáp nhập nơi lạnh giá kia vào chỗ nóng rực của Trần Dương, đâm mạnh vào nơi yếu ớt chết người đó. Trần Dương run lẩy bẩy, bắn ra lần thứ thứ trong đêm, rồi nằm xụi lơ trên giường.
Trần Dương túm lấy tấm chăn, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Ngụy Lâm Thanh đang chuyển động trên lưng mình, “Tôi, tôi sẽ không văng tục nữa, anh, anh làm xong lần này thì dừng dùm cái đi, ư —— ưm ——”
Ngụy Lâm Thanh đưa tay vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Trần Dương ra, cắn mấy cái sau phần gáy đầm mồ hôi của anh, sau đó mới mở miệng vàng, “Ừ, ngoan.”
Ngoan cái đầu nhà anh, Trần Dương nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong bụng, nhưng anh không dám tranh cãi với Ngụy Lâm Thanh nữa.
Hôm sau khi Trần Dương tỉnh giấc trời đã gần chiều, mặt trời treo ở núi tây, tất cả bị bao trùm giữa bảng lảng chiều tà. Nhìn ra bên ngoài từ những kẽ hở, có thể thấy sương chiều nặng nề thấm nhuộm cả ánh sáng rất diễm lệ.
Chờ ánh sáng này rút đi, đêm tối mới đến.
Tuy đã tỉnh nhưng Trần Dương chẳng thèm cử động. Hiện xương cốt khắp người anh như bị dỡ ra và đang sắp xếp lại, ngay cả ngón tay cũng chẳng thèm nghe anh sai khiến. Anh quay đầu một cách cứng ngắc nhìn cỗ quan tài kia, do còn ánh sáng nên có thể nhìn rất rõ.
Thấy rõ bùn đất, những lỗ chỗ do sâu mọt đục khoét thành.
Đúng là hoang đường quá mức, thế mà anh lại có quan hệ với quỷ. Xem ra, không phải không thể làm với quỷ mà là phải trả một cái giá rất lớn, quả là có sách cũng như không, muốn hiểu biết chính xác thì phải dựa vào thực tiễn, tuy sau khi thực tiễn xong thì được khai sáng đó, nhưng di chứng thật khó chịu quá mức.
Trần Dương đang nằm trên giường vờ như mình là xác chết, bỗng anh trông thấy Ngụy Lâm Thanh xuyên tường ung dung bước vào, trong tay còn cầm gì đó.
Chân chỉ nhẹ chuyển động, Ngụy Lâm Thanh đã tới bên giường. Kẻ ấy ngồi xuống, chần chừ vươn tay ra như thể muốn chạm khẽ vào Trần Dương nhưng rồi lại siết chặt thu tay lại. Trải qua tối ấy, giữa hai người bắt đầu tản ra thứ không khí nhập nhằng êm dịu. Trần Dương không quen lắm. Những người phụ nữ cùng với anh trước kia thì cũng qua loa như anh thôi, lên giường xong rồi thì chẳng còn quan hệ gì khác, nên thật ra anh không biết phải xoay xở với mối quan hệ kỳ lạ này thế nào.
Trần Dương đằng hắng một tiếng, anh thấy vẫn chẳng thể trông cậy vào kẻ mới vừa phá thân trước mặt này cho được, “Cầm gì trong tay đó?”
Dường như bừng tỉnh, Ngụy Lâm Thanh hấp tấp đưa thứ gì đó trong tay cho Trần Dương, sau đó đứng bật dậy, “Ăn đi, còn đang nóng. Cậu ngủ cả ngày rồi, nên ta nghĩ chắc cậu đã đói.” Nói xong kẻ ấy vội vã xông ra khỏi cửa mà hoàn toàn quên mất mình là một con quỷ, có thể trực tiếp xuyên tường hoặc chui thẳng xuống đất.
Trần Dương nhìn thứ trong tay, là một con gà nướng, cũng thật làm khó cho Ngụy Lâm Thanh quá.
Một người thành thật nhã nhặn như thế lại ăn trộm gà vì anh, mà còn là một con gà nướng. Mới nghĩ thế thôi mà môi Trần Dương đã nhếch lên. Anh gặm con gà rất thành thạo, miệng dính đầy dầu, vẻ mặt thỏa mãn nằm gác chân trên giường, tay gối sau đầu nhìn nóc nhà của căn chòi gỗ được làm nên từ vỏ cây sam, miệng ngâm nga khúc hát.
Tới khi bầu trời tối đen, cụ Ngụy dẫn theo đoàn người của Đông lão tiên tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.