Dữ Quân Giai Lão

Chương 7: Gợn sóng




Sắp tới sáng, trời tờ mờ, bầu trời phương đông dần mọc lên một mảnh hồng quang, nhuộm tán cây sáng lên màu đỏ, mặt trời sắp mọc.
Trải qua một đêm cuồng hoan, lúc này thành Biện Lương thật im lặng, im lặng giống như bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Nhóm sai dịch phủ Khai Phong lục tục trở lại. Mỗi người đều vô cùng mệt mỏi, đôi mắt xanh đen, mặt mũi phờ phạc. Tuần tra một đêm không ra kết quả, bọn họ vì thất vọng mà phờ phạc. Triển Chiêu thấy ai nấy ngáp liên tục, tinh thần không phấn chấn, nghĩ bọn họ từ sáng qua đã bắt đầu làm việc tới tận giờ, thân mình bằng sắt cũng không thể ép buộc như thế, liền để lại vài người tuổi trẻ tinh tráng ở lại trực ban, còn lại cho về nghỉ ngơi.
"Tới phòng bếp tìm thứ gì ăn đi, hôm nay còn rất nhiều việc phải làm!"
Triển Chiêu ra lệnh một tiếng, mười người còn lại đều đi tới sau viện. Chỉ còn lại một người không nói tiếng nào đi về hướng khác.
"Vương Triều!" Triển Chiêu giữ hắn lại hỏi: “Ngươi đi đâu đó!"
Vương Triều dừng lại, không quay đầu, rầu rĩ nói: “Tôi đi tìm tiếp.” Nói xong liền định đi tiếp, lại bị Triển Chiêu ngăn lại.
Vương Triều ngẩng đầu, ánh mắt đỏ quạch trừng Triển Chiêu: “Triển đại nhân, cho tôi đi."
Triển Chiêu thở dài, hắn lo lắng Tiểu Thúy, hắn biết, làm sao không lo lắng được đây, nhưng mà...
"Ăn một chút rồi hãy đi, nếu không ăn ngươi làm sao có sức đi tìm người, Tiểu Thúy nếu gặp nguy hiểm, ngươi làm sao có sức cứu người?"
Vương Triều nhìn Triển Chiêu, một hồi lâu mới xoay người đi ra phía sau, đám người Mã Hán theo sát.
Triển Chiêu vội vàng ăn vài thứ, về phòng rửa mặt một hồi, thay quan phục rồi hộ tống Bao đại nhân lên triều. Ngày thường đều là Vương Mã Trương Triệu đi cùng đại nhân, nhưng bốn người bọn họ trắng đêm ở ngoài tìm người, vì thế Triển Chiêu đi thay họ.
Đương kim hoàng đế Triệu Trinh, Tống Nhân Tông nổi tiếng nhân nghĩa, trong sử sách là vị vua nhân hiếu, cho nên lấy tên là “Nhân Tông”. Triệu Trinh không chỉ thực hành nhân chính, chăm lo quốc sự, không ham hưởng thụ, cho dù đêm hôm trước mở gia yến đón Trung thu, ngày tiếp theo cũng chỉ lùi thiết triều một canh giờ.
Bao đại nhân sau khi vào chầu trở về, liền triệu tập đám người Công Tôn Sách vào thư phòng.
Hiểu Vân cảm mạo thế đến thần tốc, lần trước vì bị thương mới ngừng thuốc vài ngày, giờ lại bắt đầu uống thuốc, chẳng qua lần trước uống thuốc trị thương, lần này uống thuốc trị phong hàn, lần trước đút thuốc cho nàng là Tiểu Thúy, mà lần này là Lý đại nương. Lúc này cách thời điểm thuốc tây xuất hiện ở Trung Quốc còn hơn sáu trăm năm, càng không có kháng sinh penicillin gì đó, quá trình cảm mạo vô cùng lâu, lại thêm thân thể nàng bị thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, họa vô đơn chí, nàng ở trên giường nằm suốt ba ngày, mà ba ngày này trên cơ bản là ngủ cả ngày cả đêm, ngủ tới thiên hôm địa ám. Có thể là vì bất kể thuốc đông y hay thuốc tây, thuốc trị cảm mạo luôn làm người bệnh buồn ngủ.
Ba ngày qua, tuy nàng quan tâm Tiểu Thúy, muốn hỗ trợ tìm người, nhưng có lòng mà không có sức, đến nàng còn phải tìm người chăm sóc, có thể giúp được ai chứ? Nhưng mà mỗi lần thấy Lý đại nương đến đưa thuốc, liền nhớ tới trước đây Tiểu Thúy chiếu cố cẩn thận cho nàng, nàng liền không ngừng tự trách, hối hận ngày đó tại sao lại kéo theo Tiểu Thúy ra đường, nếu không, Tiểu Thúy cũng không gặp phải bất trắc! Nay kẻ đầu sỏ gây chuyện lại nằm đây cho người ta hầu hạ, đây là thế nào!
Ba ngày này, Công Tôn Sách mỗi ngày đều tới thăm nàng một lần, thuận tiện báo lại tiến triển sự việc. Khai phong phủ nhận được nhiều nhà báo án, nói trong nhà lạc mất khuê nữ, tuổi từ mười ba tới mười chín, chưa cưới gả. Mà các cô gái này đều từ Trung thu ra ngoài chưa thấy về. Ba ngày qua, nhà tới báo án dần tăng, tới hôm nay đã có mười ba trường hợp, tính cả Tiểu Thúy, đã có mười bốn thiếu nữ mất tích, chẳng biết đi đâu, ngay cả Tiểu Thúy cũng không hề có tin tức.
Ngày thứ tư, Hiểu Vân cuối cùng ngồi không yên, sáng sớm rửa mặt chải đầu sửa soạn trong phòng. Nàng đã hỏi thăm rồi, Bao đại nhân sau khi hạ triều, bình thường đều ở thư phòng trong nha môn làm việc. Vừa nghe nói Bao đại nhân lâm triều trở lại, nàng liền tới thẳng nha môn.
Dựa vào trí nhớ của Công Tôn Hiểu Vân, nàng thuận lợi tìm được cửa thư phòng. Còn chưa đi vào đã thấy Trương Long Triệu Hổ đứng ở cửa. Hai người thấy Hiểu Vân tới đều kinh ngạc.
"Hiểu Vân cô nương sao lại tới nơi này."
"Hai vị đại nhân, tôi đến tìm Bao đại nhân." Vì bị cảm mạo, lúc Hiểu Vân nói chuyện, thanh âm rất khó nghe.
"Chuyện này..." Trương Long Triệu Hổ liếc nhau, "Tôi vào thông báo một tiếng, mời cô nương chờ một chút."
"Làm phiền hai vị đại nhân." Hiểu Vân đa tạ rồi đứng bên ngoài chờ. Trương Long đẩy cửa đi vào, một lát sau mới trở ra.
"Đại nhân mời cô nương vào."
Hiểu Vân gật đầu, lại nói đa tạ, hít sâu một hơi, rồi mới bước vào trong phòng.
Trong lòng Hiểu Vân có chút khẩn trương, nàng tới giờ còn chưa gặp qua Bao đại nhân. Trong truyền thuyết, Bao đại nhân thiết diện vô tư, làm người nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, nói thật, nàng có chút sợ hãi. Cho dù như vậy, nàng vẫn nhanh chóng bước qua cửa, đi vào giữa thư phòng.
Thư phòng chia làm hai gian trong ngoài, bên ngoài là phòng khách, đặt ba chiếc ghế gỗ lim cùng bàn trà, bên trong chỉ đặt thư án cùng hai chiếc tủ đặt đồ. Lúc này, Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách chia nhau đứng hai bên thư án, phía sau thư án có một người ngồi ngay ngắn, một thân áo dài màu xanh đen, áo khoác màu đen, đầu đội mũ vuông màu đen, mặt vuông chữ điền, hai hàng lông mày thẳng tắp, hai mắt hữu thần, giữa hai lông mày có một vết bớt màu trắng ngà cong cong như trăng non đầu tháng, môi rộng mà đoan chính, khuôn mặt đen ngập tràn chính khí, mâu quang sắc bén, giống như nhìn thấu mọi điều bất chính.
Hiểu Vân mải nhìn, suýt nữa đã quên cấp bậc lễ nghĩa, ngạc nhiên một hồi mới hơi quỳ gối phúc thân, khàn giọng nói: "Hiểu Vân bái kiến Bao đại nhân."
Bao đại nhân nhìn Hiểu Vân một chút mới mở lời: “Hiểu Vân vì sao không nghỉ ngơi trong phòng, đến thư phòng làm gì?” Giọng nói của Bao đại nhân giống như tiếng chuông, to mà trầm ổn.
Hiểu Vân khẽ cúi đầu, nàng có thể cảm giác được lúc này Bao đại nhân, còn có Triển Chiêu và Công Tôn Sách đều nhìn nàng.
"Đại nhân, Hiểu Vân lo lắng cho Tiểu Thúy, Hiểu Vân muốn biết án này tiến triển tới đâu, Hiểu Vân nếu có thể giúp được gì, xin đại nhân cứ việc dặn dò. Tuy rằng Hiểu Vân biết tùy tiện tới thư phòng đại nhân rất thất lễ, nhưng mà, Tiểu Thúy vì Hiểu Vân mới gặp họa bất ngờ, Hiểu Vân bất luận thế nào cũng không thể ngồi yên không lo. Huống chi ngày ấy Hiểu Vân cũng thấy kẻ xấu đem một nữ tử đi, Hiểu Vân có trách nhiệm giúp đại nhân tìm ra người ấy."
Thanh âm của Hiểu Vân khàn khàn mà trầm thấp, gằn từng tiếng lại khiến mọi người đều nghe rõ. Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Bao đại nhân.
Bao đại nhân cũng nhìn Hiểu Vân, yên lặng. Một hồi lâu sau, mới mở miệng nói chuyện:
"Tốt, nếu đã vậy, Công Tôn tiên sinh, ngươi nói cho nàng biết đi."
Công Tôn Sách thưa vâng, rồi chậm rãi bắt đầu:
"Hết ngày hôm nay, báo án mất tích có tổng cộng mười bốn thiếu nữ. Hôm nay trên triều, Bàng thái sư trước mặt Thánh thượng đã tham tấu đại nhân, nói đại nhân chưởng quản kinh đô trọng địa, lại không thể bảo vệ an toàn cho dân chúng trong kinh, đại án xảy ra tới nay lại không hề có tiến triển, đúng là vô năng. Thánh thượng bất đắc dĩ, hạn đại nhân trong vòng ba ngày phá án, nếu không phải tước quan giáng cấp."
Hiểu Vân nghe xong, không khỏi âm thầm cắn răng, trong lòng mắng mỏ con cua thối kia. Ba ngày, chỉ có ba ngày! Nghe người ta nói án tình tới nay không có tiến triển, lão thất phu kia liền bỏ đá xuống giếng, yêu cầu Bao đại nhân trong ba ngày phá án, căn bản chính là ép buộc, quả là khinh người quá đáng! Con cua chết tiệt, ta nhất định không để ngươi như nguyện, ngươi chờ mà xem.
Có điều, vụ án này sẽ không thật sự không tiến triển như bọn họ nói chứ. Đường đường phủ nha Khai Phong, nếu thật sự như vậy, sao có thể đảm nhận chức trách quan trọng giữ trị an kinh đô. Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn Bao đại nhân, nàng phát hiện Bao đại nhân tuy rằng nghiêm túc, nhưng không phải kiểu không nói không cười, bất cận nhân tình như tưởng tượng.
"Đại nhân, thứ cho Hiểu Vân to gan, đã nhiều ngày qua, vụ án thật sự không có gì tiến triển sao?"
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách liếc nhau, sau đó nhìn Hiểu Vân nở nụ cười. Vốn nói với nàng như vậy, là để nàng biết khó mà lui, không ngờ nàng tuyệt đối không có ý lui bước, ngược lại còn nhận ra bọn họ cố ý giấu diếm. Cô gái nhỏ này, thật sự thông minh.
Bao đại nhân gật đầu với Công Tôn Sách, Công Tôn Sách lúc này mới nói tiếp:
"Qua mấy ngày điều tra cẩn thận, chúng ta đã tập trung được vài mục tiêu khả nghi, có thể tham gia bắt cóc thiếu nữ. Nhưng mà, kế hoạch hành động cẩn mật như vậy, tất nhiên không chỉ có mấy người đó, khẳng định còn nhiều người khác, nếu không không thể trong một đêm bắt cóc được mười bốn người. Hơn nữa, nhất định có một người, là kẻ lập mưu bày ra vụ án này. Cho nên, không thể đánh rắn động cỏ, Khai Phong phủ liền tuyên bố ra ngoài, vụ án không hề tiến triển."
Hiểu Vân nghe xong, trầm tư một lát, lại hỏi: "Vậy... Những cô gái bị bắt cóc này đã ra khỏi thành chưa?"
"Chưa.” Triển Chiêu đáp: “Từ lúc xảy ra án, cửa thành vẫn đóng cửa, ngày tiếp theo, tại các cổng thành đều kiểm tra người ra vào, bọn họ không thể đưa nhiều người như vậy ra khỏi thành."
Nếu các nàng chưa bị đưa ra khỏi thành, vậy thì tốt rồi, giấu được nhiều người như vậy không bị phát hiện, trong thành hẳn là không có nhiều chỗ. “Vậy, đại nhân khẳng định cũng đã biết nơi những người đó bị giam."
Bao đại nhân nhìn nàng gật đầu.
Nếu đã nắm giữ nhiều manh mối như vậy, án này sắp phá được rồi, nhưng mà, bọn họ cần phải làm nhanh, không chỉ vì hoàng đế ép buộc, còn bởi vì các cô gái bị bắt, nàng không biết Tiểu Thúy gặp phải chuyện gì, cứu muộn một ngày, nàng sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm.
"Đại nhân, Hiểu Vân có một kế, có lẽ có thể giúp đại nhân sớm ngày phá án"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.