Du Hành Giả

Chương 62: Mặt Trăng đỏ




Cô vẫn luôn dõi theo cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã phát hiện ở cậu có một cái gì đó thu hút mình. Cô cũng đoan chắc rằng cậu cũng cảm thấy như thế.
Giống như hai con vịt trong một chuồng gà, chung quanh toàn là lũ ồn ào không biết bơi.
Gia đình cô rất giàu, từ nhỏ đến lớn cô sống trong hoàn cảnh muốn gì được nấy. Hiển nhiên chỉ về mặt vật chất mà không hoàn toàn là sở cầu. Ngay từ khi sinh ra cô đã hoàn toàn khác biệt, và như một lẽ dĩ nhiên khi lớn lên cô cũng sẽ khác biệt với những người khác.
Sữa mà cô uống khác với người khác, quần áo cô mặc khác với người khác, những thứ cô cần học khác với người khác. Một điểm dễ hình dung là khi còn nhỏ cô chẳng phải đi học, đúng hơn là không phải học ở trường. Tại nhà cô có một vị giáo riêng, đó là một phụ nữ luống tuổi nhưng rất đẹp, có cảm tưởng như tuổi tác và dung mạo của bà chẳng liên quan gì với nhau. Đẹp ở đây chẳng riêng gì về ngoại hình, mà còn là đủ thứ nhỏ nhặt khác mà khi phải học rồi cô mới phát hiện ra nó chẳng nhỏ nhặt chút nào.
Có điều cô bé là một đứa trẻ thông minh và chăm chỉ, những bài học về lễ nghi và văn hóa cơ sở không làm khó được cô. Giáo viên nói với cô rằng, cô sinh ra là để trở thành một phụ nữ ưu nhã, và bà tin tưởng điều đó như thế giới tin tưởng loài người tiến hóa từ lũ vượn.
“Hãy luôn luôn đọc sách, tri thức là thứ khiến con người thêm cao quý và phụ nữ thêm bí ẩn.” Đó là kinh nghiệm của một người đàn bà thành công trong việc quyến rũ nam nhân. Trong nhiều trường hợp, người như vậy có thể kết luận rằng đã thành công hoàn toàn.
Về gia đình, cô chẳng có gì nhiều để nói. Mẹ của cô đã mất trước khi cô bé kịp nhận thức được mình đặc biệt trong xã hội như thế nào, đó có thể là một tai nạn. Nhưng dù vậy cô cũng không cảm thấy lạc lõng lắm, có lẽ vì sống trong một môi trường thiếu bạn cùng tuổi. Cha của cô, một người đàn ông thành đạt và có vẻ như cực kì hoàn mỹ trong mắt nữ giới, ông chưa hề quan hệ với bất kì người khác giới nào, ít nhất là trong tầm hiểu biết của cô bé, kể từ sau mẹ cô mất. Những người làm trong nhà vẫn thường nói với nhau rằng:”Ôi, lệnh ông thật đáng thương, ông ấy đã yêu bà nhà rất nhiều.”
Tóm lại cô bé được quán thâu tư tưởng rằng cha mình là một người đàn ông hoàn hảo. Ông cũng rất quan tâm đến cô, cô bé có thể nhìn ra điều đó từ sâu trong mắt ông ấy. Nhưng như bao người đàn ông thành đạt khác, ông không thể dành nhiều thời gian cho con gái mình.
Tất cả tình yêu của ông chỉ có thể dồn vào những món quà tâm huyết nhất dành cho cô, cùng với những khoảng thời gian ngắn ngủi như phút bù giờ ở bên cô bé. 
Thế rồi một ngày ông hỏi:”Con có muốn đi học không?”
Sau đó thì cha cô xây hẳn một ngôi trường khang trang, như một lẽ tất nhiên cô ghi danh vào đấy. Khi mới bắt đầu, cô thực cảm thấy một cảm giác thích thú khi có những người bạn mới, cô chia sẻ với họ những câu chuyện hằng ngày, bài tập, dụng cụ. Thế nhưng cô cũng rất nhanh phát hiện ra những kẻ ở đây chẳng ai thông minh bằng mình, đám con gái thì thật nhếch nhác khi đến trường, lũ con trai thường hay sán đến bên cô với ý nghĩ kì quái. Cô bắt đầu đâm chán, và ngay khi phải than thở “Lẽ nào những người thú vị trong vũ trụ này biến mất hết rồi ư?” thì cô gặp cậu. 
Thời điểm xuất hiện đặc biệt, đôi mắt thật đặc biệt, ở cậu có một cái gì đó thật chững chạc, chẳng giống như lũ con nít tuổi này. 
Cô bắt đầu dõi theo cậu, từng chút một. Ban đầu chỉ là vì tò mò, sau đó là stalker, sau đó nữa là stalker công nghệ cao. Cô lắp đặt đủ loại camera, máy nghe trộm ở những nơi cậu thường đến, tuyến đường cậu hay đi qua, và nếu như không phải có Yuusuke tọa trấn trong nhà, cô cũng không ngại nửa đêm lén chui vào phòng cậu bé.
Cậu ấy nhìn thấy nó rồi (một con mèo bị bỏ bên lề).
Hi hi, cậu ấy đang khó xử này. (Lưỡng lự)
Ồ, cậu ấy bế nó lên, biết ngay là cậu không thể bỏ qua nó mà.
….
Cậu đang nhìn gì thế?
Này! Đừng lao ra như vậy! (Một cô bé sắp bị xe cán)
(Chạy ra và chộp lấy)
(Giỏi quá! Tuyệt vời! Cảm ơn… A ha ha ha)
Đương nhiên, các người nghĩ cậu ấy đứng ở tầng thứ nào chứ?

Và càng yêu thích cậu bao nhiêu, cô lại càng ghen tị với người bên cậu bấy nhiêu.
Tại sao cô ta lại được ở bên cậu?
Chỉ vì cô đến trước tôi…

Không, tôi không cho phép hai người.
Thế nhưng bất kể cô bé làm cách nào, bất kể cô muốn cậu chú ý tới mình bao nhiêu, cô vẫn không thể tiến vào thế giới riêng của cậu. Bởi lẽ, trái tim cậu đã thuộc về duy nhất một người. Cho đến khi cô bé nhận ra rằng, khi nào người kia còn ở bên cạnh cậu, cô sẽ vĩnh viễn không thể tiến gần hơn.
Ngươi có muốn ở bên chủ nhân ta?
Chủ nhân ngươi là ai? Cô hoảng hốt, người trước mắt cô là một phụ nữ, thật đẹp. Đẹp hơn bất kì ai cô từng gặp, và trang phục của bà, trông giống như…phù thủy trong truyền thuyết. Người phụ nữ cao cao tại thượng nhìn cô, ánh mắt của bà như vực sâu vạn trượng, thâm thúy như bầu trời đêm mùa hạ, và lạnh lùng như thể sinh mạng trong mắt bà là rác rưởi.
Bà không trả lời, nhưng từ cái nhìn ấy cô biết bà đang nói đến ai. Là cậu! Cô vừa sợ hãi, vừa vui mừng.
Có. 
Cô nói dứt khoát. Người đàn bà nhếch miệng như nhìn thấy món đồ chơi mới.
Vậy thì hãy nghe theo lời ta.
Tại sao lại lựa chọn tôi? Bà muốn gì? Tuy rằng vui mừng nhưng cô bé vẫn không mất lí trí đến nỗi cho rằng mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên. Biết đâu đấy, phía sau này là một âm mưu?
Tại sao lại lựa chọn ngươi? Ngươi sẽ không muốn nghe lí do đâu.
Hãy nói cho tôi biết. Trái tim cô bé treo ngược lên.
Hmmm, bởi vì nếu chủ nhân ở bên cạnh con nhóc kia, người sẽ đau khổ. Còn ngươi thì có chút chỗ có thể lợi dụng được, hơn nữa với ngươi mà nói, chủ nhân không phải là không thể vứt bỏ.
Bà nói một cách bình thản, cứ như là đang bình phẩm hai tác phẩm kém cỏi. Tuy nhiên, ý tứ của bà truyền đạt đã rất rõ ràng. Nhưng chính vì vậy cô không thể chấp nhận được! Cô vẫn luôn tin rằng chỉ cần mình là người đến trước, chắc chắn sẽ khiến cậu yêu mình nhiều hơn, sẽ không để cậu trốn thoát khỏi bàn tay mình!
Bà nói dối! Mặc kệ nỗi sợ hãi, bị chạm đến vảy ngược cô bé vẫn can đảm chỉ trích bà.
Ồ? Không nghĩ tới ngươi còn thú vị như thế. Được rồi, ngươi có một cơ hội chứng minh đấy. Thế này nhé, nếu như ngươi tin rằng có thể nắm giữ trái tim chủ nhân vậy hãy đánh cuộc một ván nào.
Đánh cuộc? Đánh cuộc gì? Không hiểu làm sao khi cô bé nhìn thấy nụ cười châm biếm trên mặt bà, một dự cảm không tốt như nước độc thấm vào máu cô, làm huyết mạch cô như chảy chậm lại. *Rùng mình*
Hmmm, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để trở thành “người đầu tiên” của chủ nhân, sau đó nếu ngươi có thể làm chủ nhân hoàn toàn yêu ngươi, ta không còn gì để nói, ngươi thắng.
Ta cược!
Ngươi còn chưa nghe sau khi thua cuộc mà? Bà hứng thú hỏi.
Ta sẽ không thất bại, chỉ cần ta là người đầu tiên chắc chắn sẽ không thất bại.
Tốt! Vậy nghe đây, nếu như ngươi thất bại, tất cả kí ức của ngươi về chủ nhân sẽ mất hết và vĩnh viễn không thể nhìn thấy ngài nữa.

*
* *


Sau đó, theo như hợp đồng với bà phù thủy, cô đã nhờ cha mình xóa sạch tất cả dấu vết của người kia. Đáng lí ra mọi chuyện không hoàn hảo như vậy, nhưng dường như bà ta đã làm gì đó bằng sức mạnh siêu nhiên của mình. Bà ta là một phù thủy! Mỗi lần nghĩ về điều đó, cô bé lại cảm xúc ngổn ngang.
Tại sao một phù thủy lại ở bên cậu ấy?
Câu hỏi này không chỉ một lần xướng lên trong đầu cô, nhưng hình như kể cả cậu cũng không biết gì về việc có một nữ phù thủy xinh đẹp vẫn luôn bên mình. 
Nhưng kể cả vậy, cô cũng không dám tiến sâu hơn về vấn đề này. Những thứ kì bí thì luôn làm con người cảm thấy sợ hãi. Cô tự an ủi mình rằng có lẽ bà ta không có ý gì xấu, hơn nữa bà cũng gọi cậu là chủ nhân. Theo cách bà nói chuyện, hẳn là người bảo vệ cậu ấy.
Rồi người kia biến mất, như chưa từng tồn tại. Và rồi cô bước vào trái tim cậu, niềm tin của cô được củng cố. Bất kể bà là ai, ta vẫn là người chiến thắng. Cô cảm thấy một thành tựu to lớn.
Những lá thư, những nguyện ước của người kia đi qua tay cô bị ngăn lại. Cho dù ngươi sắp chết, ta cũng không để bất kì thứ gì của ngươi tiến đến gần anh. Cô cảm nhận được nỗi đau của người kia, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, nhưng, cô không mềm lòng.
Ta sẽ ở bên anh ấy, ngươi hãy biến mất đi.
Anh ấy không còn yêu ngươi nữa.

*
* *


- “Khoan đã!”
Rito nhìn cô. Nhưng Yuuko không chút nào cảm thấy một tia ấm áp như trước.
Tại sao anh lại nhìn em như vậy?
Đừng, đừng rời đi.

- “Khoan đã, làm ơn nghe em…”
- “Im đi.”
Lời nói lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của cô. Cô chưa bao giờ bị cậu đối xử như vậy, nước mắt ủy khuất như một đám sương mù từ dạ dày cuộn lên óc, đọng thành giọt nơi mắt cô.
Có vẻ như cảm thấy trong lời nói của mình quá tuyệt tình, cậu cũng không giữ khuôn mặt lãnh huyết ấy. Trí nhớ đã trở về, nhưng không có nghĩa là tình cảm của cậu với cô là giả tạo. Hai người thực sự đã hẹn hò, suýt hôn nhau nữa, và cho dù cô bé đã làm gì, đó cũng là xuất phát từ tình yêu đối với cậu.
- “Được rồi. Đừng khóc, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
- “Thật sự?” Yuuko mừng rỡ. 
- “Nhưng muốn như vậy thì cậu phải nói tất cả, đừng dấu diếm. Quan hệ giữa chúng ta còn lại bao nhiêu thì xem ở thái độ của cậu.”
Còn lại bao nhiêu? Tức là sẽ không còn như trước? Không, tôi không có lựa chọn ấy. Ngay từ khi bắt đầu, tôi chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc nắm trọn trái tim cậu, hoặc quên hết tất cả. Cô sợ hãi, cô quá yêu cậu, thà rằng cô phải chết còn hơn quên hết tất cả. Đôi mắt lạnh lùng kia sẽ không cho tôi cơ hội thoái thác.
- “Không. Không được. Cậu không được nhớ tới cô ta, cậu không thể đi tìm cô ta!”
Rito phẫn nộ, cậu cho rằng đi tới nước này đã là toàn bộ lỗi của cô. Nhưng cô vẫn cố chấp như vậy, không thể tha thứ.
- “Cô ta sắp chết rồi! Cậu không thể thay đổi được! Lựa chọn tôi, chỉ có tôi mới ở bên cậu mãi mãi.”
Rito run rẩy, những lá thư còn nằm trong tay cậu. Tất nhiên là cậu đã đọc qua nội dung của nó. Cậu cũng biết, cô sắp chết.
- “Cậu không cần phải suy nghĩ gì nữa cả. Hãy để mọi thứ trôi đi. Tôi nhất định so không kém cô ấy, những gì cô ấy làm được tôi cũng có thể làm, những gì cô ấy không thể, tôi có thể.”
Để mọi thứ trôi đi? Không suy nghĩ nữa? Có thể không?
Bỏ mặc cô ấy ra đi trong tuyệt vọng để dành thời gian bên người con gái này.
Bỏ mặc những lời cầu khẩn của cô để trái tim không gánh nặng.
- “Đùa sao? Tôi làm sao có thể chứ?” Rito đã tìm được câu trả lời duy nhất, cậu tự giễu mình còn phải tốn thời gian để lựa chọn. Yuuko như bị oanh tạc vì lời nói của cậu.
- “Hả? Tại sao không thể? Tôi không kém…”
- “Cậu vĩnh viễn không biết tại sao. Khác với cậu, người có thể bỏ mặc mọi thứ vì đã có quá nhiều, Ya-na chỉ là một cô gái yếu đuối. Cô ấy đã khóc, khóc rất lâu, đã hi vọng rồi tuyệt vọng. Bởi lẽ tôi gánh trên vai hi vọng của cô ấy, thế nên mọi tội lỗi là của tôi. Cho dù sau đó tôi sẽ đau khổ suốt cuộc đời, tôi cũng phải san sẻ một giây nỗi đau cuối cùng của cô ấy.”
- “Không, cậu sai rồi. Tôi chẳng có gì hết, ngoài cậu! Và nếu cậu cũng bỏ mặc tôi, tôi cũng sẽ tuyệt vọng như cô ấy! Tôi sẽ mất tất cả!” Yuuko khóc toáng lên.
Im lặng.
Rito không biết Yuuko cô đơn như thế nào. Nhưng cậu biết rằng, Ya-na đang cần cậu hơn bao giờ hết. Và cán cân trái tim cậu đang nghiêng về cô bé.
- “Xin lỗi.”
Cậu bỏ đi, để lại Yuuko ngơ ngác tại chỗ. Nước mắt như kí ức trôi đi, cô sắp phải quên hết mọi thứ về cậu.
- “KHÔNG!”

Ngày đó, Rito đã gặp lại Ya-na. Chuyến bay đến San Francisco được sắp xếp ngay lập tức khi cậu cần.
Trông cô thật tiều tụy.
Mái tóc vàng đã không còn óng ánh và mỹ lệ như trước.
Đôi mắt hai màu của cô cũng đã không còn sáng rỡ.
Làn da trắng hồng đã tái nhợt bệnh trạng.
Trái tim cậu quặt thắt vì đau.
- “Ya-na…” Cậu gọi.
Cô đang ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ như tìm kiếm cái gì trên bầu trời rộng lớn. Cô run rẩy xoay người nhìn lấy cậu. Trong con mắt khô đục vì tuyệt vọng bừng lên ánh sáng mãnh liệt.
- “Cậu đến rồi. Hu hu hu, tớ đã đợi thật lâu. Tại sao bây giờ cậu mới đến chứ? Đồ ngốc!”
Cô vừa cười vừa khóc. Da mặt cậu co rúm lại, cùng với đôi mắt đỏ ửng vì kiềm chế.
- “Xin lỗi”
Cậu ôm lấy cô, cậu cảm thấy xương sườn của nàng cọ vào người mình. Cảm thấy bờ vai đã thấm ướt vì tiếng khóc không ngừng, cảm thấy ngực đau vì những cú đấm dằn vặt.
- “Tớ sẽ ở bên cậu mãi mãi.”

Làm ơn, ai đó hãy cứu lấy nàng! Bất kì ai nếu có thể, làm ơn cứu lấy nàng.
Đó có phải mệnh lệnh không? Chủ nhân của em?
Người là ai?
Ra mắt chủ nhân, nô bộc trung thành ngài, Phù thủy Hắc ám Zoroa Baketis Nnamazit Chaos , hưởng ứng lệnh hiệu triệu, xin đến để thực hiện ước nguyện của Master.
Ngươi có thể cứu cô ấy?
Vâng.
Thật sao? Vậy làm ơn hãy cứu lấy nàng.
Cái giá sẽ rất lớn, chủ nhân. 
Ta bất kể, chỉ cần có thể cứu sống cô ấy…
Cái giá là toàn bộ kí ức đẹp nhất của ngài, master của em. Trong trường hợp này là kí ức của ngài với hai cô gái Ya-na và Yuuko. Xin hãy xác nhận, ngài có muốn cứu cô gái ấy không?
Kí ức? Tại sao lại là kí ức của ta?
Xin hãy tha thứ em, chủ nhân. Hiện tại em còn rất yếu, chỉ có thể bằng cách chuyển hóa tình cảm con người thành mana để có thể thi triển phép thuật. Điều đó sẽ khiến kí ức của người bị hao mòn như là tác dụng phụ.
Vậy chính cô là người xóa kí ức của ta?
Một lần nữa xin tha thứ cho sự tự tiện của em. Che giấu đi sự tồn tại của nàng thì dễ dàng hơn là cứu sống cô bé, nên em đã tự quyết định mà không hỏi ý kiến Master, em tin rằng nếu người quên đi sẽ không phải đau khổ nữa.
Ta hiểu rồi, ta tha thứ cho ngươi. Làm đi, xóa kí ức của ta và cứu sống nàng.
Đã hiểu, chủ nhân. Có thể thực hiện ước nguyện của ngài chính là vinh quang của em.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.