Du Hành Giả

Chương 60: Hintana




Hinata Nanami, đó là tên của cô gái. Thực ra Hinata chỉ nhớ được tên của chính mình, họ Nanami đó là cô tự đặt cho bản thân. Cô cũng không nhớ tại sao mình lại chọn cái họ đó cũng như ý nghĩa của việc này. Nhưng dù sao thì cái họ ấy cũng đi theo cô suốt tám năm. Mười lăm tuổi, vẻ ngoài dễ nhìn, tính cách năng động, ghét hầu như mọi thứ mình có, thích nói, thích bánh bột, thích màu trắng, thích tất tần tật mọi thứ của anh Azure. 
Cô là một tên ăn mày (chính hiệu).
Một tên trộm (nửa vời).
Nhưng cô thích tự nhận mình là tên trộm hơn là ăn mày.
Bởi lẽ cô học nghề “nửa vời” từ người mình yêu quý nhất và học nghề “chính hiệu” từ người mình ghét nhất. Đó là một lí do chính đáng cho sự phân biệt đối xử với chức nghiệp của mình. Dù sao thì, yêu và ghét giáo viên ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả học tập ở một thế giới nào đó.
Thực ra trước đây Hinata không ghét cô giáo của mình, ngược lại là vô cùng ngưỡng mộ là đằng khác. Xinh đẹp, mạnh mẽ, lý trí, nhanh nhẹn----đó là cực hạn hoàn mỹ mà Hinata hướng tới vô cùng. 
Tính cách của Hinata có xu hướng chán khi đã sở hữu, cố chấp với những thứ mình chưa có. Mười một tuổi, Hinata gặp được Azure, đó là lúc cô có vô số cái lần đầu. Lần đầu biết về giới quý tộc, lần đầu biết về “nhảy”, lần đầu biết “sinh nhật”, lần đầu biết “ăn trộm”, lần đầu “yêu”, lần đầu…, lần đầu “ghen vì tình”.
Hinata có thể nói rõ ràng được vì sao mình ghét “người đó”. Vì sao nhỉ? Vì ghen?---là một lí do. Nhưng quan trọng nhất đó là vì người ấy đã khiến cô không được gặp anh trong suốt năm năm. 
Mà, đó là chuyện cũ rồi, gần đây anh đã trở lại. Mặc dù lần đó cô đã cố tự làm cao nhưng trong lòng cô rõ ràng mình vui sướng đến mức nào.Nhưng thật đáng giận! Tại sao năm năm rồi anh vẫn chỉ nhìn cô ta? Anh không nhớ cô ta đã ruồng bỏ anh sao? Tại sao anh không chấp nhận em? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
- Cô có muốn sở hữu hắn không?
- Ngươi là ai?
- Ta là Rắn.
- Ngươi có thể làm được gì?
- Ta có thể giúp ngươi hoàn thành ước nguyện của mình.
- Ước nguyện của ta? Ngươi biết ước nguyện của ta sao?
- Đúng vậy. Bởi vì ước nguyện của ngươi chính là ước nguyện của ta.
- Vậy đó là gì?
- Cướp đoạt mọi thứ.
- Ta muốn.
- Vậy…hãy chết trước đi!

………………
Truyền thuyết kể rằng rất lâu rất lâu trước kia, vào thời đại mà “Thần” còn chưa xuất hiện, có một vị hoàng đế đã chân chính thống trị cả thế giới loài người. Đó là thời đại phồn vinh nhất, hưng thịnh nhất, thời đại mà văn minh nhân loại từng trực tiếp uy hiếp đến sự tuyệt đối của “Quy tắc” cùng sự thống trị của “Ý Chí”.
Đáng tiếc, cực thịnh cũng là cực suy. Khi mà con người những tưởng rằng đã không còn gì có thể uy hiếp họ được nữa, vị “Thần” đầu tiên đã buông xuống nhân giới. Đại biểu cho sự kiêu ngạo, đại biểu cho sự phỉ báng, đại biểu cho uy nghiêm không thể khiêu khích – Lucifer.
Bóng tối hàng lâm, bóng tối không chỉ mang ý nghĩa của sự hủy diệt, mà còn là sự u ám trong trái tim sinh vật. Tham lam, dâm dục, phẫn nộ, lười biếng, thèm ăn, đố kỵ bị phóng đại vố số lần. Nhân loại tự tàn sát lẫn nhau để thỏa mãn.
Khi tưởng chừng tuyệt vọng sẽ bao trùm thế giới vĩnh viễn, hoàng đế đã cùng với tinh linh nữ vương, công chúa người cá liên hợp lại làm một điều tưởng chừng như không thể.
“Thí Thần”.
Cuộc chiến kéo dài cả trăm năm. Vô số sinh mệnh thành cát bụi, vô số thành trì bị hủy diệt, vô số cường giả đã ngã xuống, mẹ mất con, vợ mất chồng, diệt toàn tộc…
Nhưng cuối cùng họ đã chiến thắng. Thần đã chết. Kéo theo là cả nền văn minh bị sụp đổ. Tất cả những gì còn sót lại là một nhóm những kẻ lay lắt gắng sống qua ngày, liếm láp vết thương và xây dựng mọi thứ từ đầu bằng hai bàn tay trắng. 
Trí tuệ luôn là thứ sức mạnh biến thứ không thể thành có thể. Văn minh một lần nữa lại trở nên rực rỡ, so với trước kia càng sáng chói.
Thế nhưng hành động ấy đã làm “Ý Chí” phẫn nộ. Bốn thần buông xuống, đem thế giới lần nữa chìm vào bể khổ. Tất cả mọi người đều cho rằng lần này đã thua rồi. Ấy mà hạt giống văn minh được nuôi dưỡng từ thời đại trước đó đã trưởng thành, dẫn dắt mọi sinh mệnh trí tuệ trên thế giới này chiến đấu lần nữa. Họ lại nhìn thấy hi vọng bày ra trước mặt
Lại chiến đấu, người trước ngã xuống người sau tiến lên. Vì bảo hộ ngọn lửa văn minh vĩnh viễn không bao giờ biến mất, vì đem đến cho thế hệ sau một lối thoát,“Sinh Mệnh Tập Hợp Thể” đã lựa chọn đồng quy vu tận. 
Nhưng vào thời điểm mà tất cả mọi người đắm chìm trong men say chiến thắng, vào lúc mà họ tưởng niệm những người đã ra đi, vào lúc mà họ yếu đuối nhất, vị Thần thứ sáu đã xuất hiện. Tượng trưng cho sự dâm dục, sự buông thả -Asmoudeus.
Trí mạng.
Vào thời điểm ấy chỉ còn một mình Hoàng đế sống sót. Hoặc rằng, ông đã chết nhưng sống lại. Không ai rõ chuyện gì xảy ra, nhưng từ đó người ta gọi ông bằng cái tên mỹ miều hơn: Hoàng đế bóng tối.
Ông mạnh hơn cả trước đó, nhưng vẫn không đủ để chống lại Asmoudeus. Ông đi khắp nơi để tìm kiếm những nhân tài, giáo dục, bồi dưỡng họ. Đến cùng, học trò đắc ý nhất, cũng là xuất sắc nhất của ông – Berseker, đã đánh bại nàng bằng một cách không ai tưởng tượng nổi, bằng cách khôi hài nhất, cũng là trên lĩnh vực mà ả ta tự tin nhất. 
Mặc dù chiến thắng như vậy, nhưng ai mà biết được “Ý Chí” có phái thêm vị Thần nào nữa không? Lần này họ phải chuẩn bị kĩ càng. Họ đem tất cả nhân lực-vật lực bồi dưỡng nên Thánh nữ Bernadett, một cô gái sinh ra đã mang theo năng lực “tiên tri”. Đúng như tất cả sinh mệnh lo lắng, “Ý Chí” đã phái thêm một vị thần nữa giáng lâm. Leviathan, tượng trưng cho sự đố kị và ích kỷ. 
Đây là vị thần cuối cùng. Trận chiến cuối cùng. Thắng- là vinh quang mãi mãi, thua- địa ngục vĩnh hằng. 
(Vì trận chiến đầu tiên văn minh đã bị hủy diệt nên không được viết lại. Thế nên nhân gian chỉ biết đến ngũ thần)

………………………
- "Không cần quay lại nữa đâu, anh Azure. Em mang Sigmun tới rồi này."
Giọng nói quen thuộc, ngữ cảm quen thuộc. Không cần phải nhìn thấy nàng, Azure và Hinata hoàn toàn có thể đoán được người đến là ai.
Nhưng không một ai trong hai người dám tin vào tai mình. Azure run rẩy xoay người lại, trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy diện mạo người kia thì không khỏi thẫn thờ. Vẫn là khuôn mặt xinh xắn ấy, vẫn là đôi mắt lanh lợi ấy, thậm chí nụ cười của nàng không có gì thay đổi. Da nàng trắng trẻo, hồng hào hơn, không còn mang theo màu tái nhợt bệnh trạng như lúc trước, đôi môi nàng có màu đỏ tươi rọi mang theo một loại khiêu khích ý. Chỉ là mái tóc nàng… 
Azure cũng không biết nên diễn tả như thế nào. Hắn cũng không biết có nên gọi đó là tóc được nữa không, bởi vì bản thân nó không phải là tóc – mặc dù nó đóng vai trò của tóc. Thay vào đó là rắn, những con rắn nhỏ nhắn xinh xắn, nghe thì có vẻ ghê rợn nhưng chúng thực là trông rất dễ nhìn. Lũ rắn, Azure cũng không xác định được có bao nhiêu con, nhưng ít hơn số lượng tóc nàng vốn có, dĩ nhiên với kích thước của rắn, trông nàng không bị hói chút nào cả.
Bất quá cho dù Hinata trông vẫn còn rất dễ nhìn, thậm chí là xinh đẹp hơn lúc trước. Nhưng nàng hiện nay lại mang theo một loại yêu dị nguy hiểm. Azure là kiểu người cảm tính, cậu vốn sẽ bỏ qua điểm này mà chạy đến ôm lấy cô. Nhưng Nagato ngược lại rất lí trí, thường thức cho cô biết chuyện này là không thể nào xảy ra, sự tình dị tất có yêu. Cô níu lại tay áo hắn nhắc nhở. “Khoan đã.” Azure rơi chậm lại nửa nhịp, Nagato là vội tiến lên trước. Nhìn thấy phản ứng ấy của hai người, Hinata giận dữ.
- “Chuyện gì vậy anh Azure, em đang ở đây sao anh lại chần chừ như vậy? Anh thực sự đã quên em rồi sao?”
Azure vừa rồi được Nagato nhắc nhở, cũng dân lên chút cảnh giác. Nhưng ký ức và cảm giác tội lỗi đè nặng trái tim cậu hối thúc cậu tiến lên bắt lấy nàng.
- “Không, anh tuyệt đối không quên em, Hinata. Vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Azure tất nhiên sẽ không thể quên, hình ảnh người con gái lấy thân chặn cú đánh trí mạng cho mình hắn lại làm sao có thể quên được? Cô bé có vẻ như rất thỏa mãn với cảm xúc của cậu, nàng chờ đợi cậu tiến lên và ôm mình vào lòng. Hinata vẫn là một cô gái kiêu ngạo như vậy đấy, cho dù là hắn nàng vẫn sẽ kiêu kì để hắn tự đầu nhập xuống váy mình.Nhưng Nagato dang tay ra ngăn trở.
- “Chị?”
- “Azure, bình tĩnh lại đi. Người trước mặt không thể nào là em ấy được.”
Nagato biểu tình ngưng trọng đáp, nắm tay Azure run run.
- “Không, bất kể thế nào em cũng phải…”
- “Azure!” Nagato ngắt lời. Phát hiện trong giọng nói của mình mang theo điểm nôn nóng, cô có chút đỏ mặt.
Hinata lần này thực sự là động chân nộ. Khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn lên.
- “Nagato, cô có ý gì? Tại sao cô phải ngăn cản anh ấy đến bên ta chứ? Azure, lời nói của cô ta có trọng lượng với anh đến vậy sao? Đến mức anh có thể bỏ qua cô gái đã hi sinh vì anh ư?”
- “Không, Hinata…anh không bao giờ bỏ em!”
- “Vậy tốt lắm…hãy đến đây đi. Em rất rất rất rất nhớ anh.”
- “Ừ.”
Lần này Azure cũng không lý đến Nagato nữa. Cậu vượt qua cô và tiến đến trước mặt Hinata. Cậu ôm cô bé thật chặt, siết mạnh vào lòng, nước mắt lã chã rơi. Hinata hưởng thụ lấy cái ôm ấp vuốt ve của hắn, những con rắn trên đầu cô như để hưởng ứng cảm xúc của chủ nhân, nhao nhao mở to cặp mắt đỏ lừ bò lổm nhổm trên đầu nàng. Cứ như là để tăng diện tích tiếp xúc lên, không ít trong số đó quấn lấy đầu cậu bé.
- “Hinata, thật là em ấy ư?” Nagato vẫn duy trì thái độ cảnh giác cao độ. Cô phức tạp nhìn người em gái trước mặt.
- “Phải làm sao mà không phải thì làm sao? Chỉ cần anh Azure tin tưởng là đủ rồi. Bất kể là ngươi hay Sigmun nghĩ thế nào đều không quan hệ.” 
Cô nói và nâng niu khuôn mặt của Azure bằng hai bàn tay ngọc ngà như thể người thợ kim hoàn chăm sóc viên ngọc vô giá. Những con rắn lờn vờn quanh má cậu, chui tọt vào ngực cậu. Chúng loay hoay cả đầu ti của cậu bé. Azure muốn giãy dụa, nhưng cậu phát hiện ra lũ rắn này mạnh lắm, cậu không tí tí nào tác dụng được lên chúng nổi. Cậu có chút sợ hãi, tay hơi lỏng ra. Hinata nhíu mày.
- “Anh không cần sợ hãi, “Rắn” là em và em là “Rắn”. Em chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của anh nhiều hơn thôi, anh Azure.”
- “Ừ”. Azure khô khan cuống họng nhưng vẫn đáp lại.
- “Hinata, em mau buông Azure ra đi, chúng ta về nhà và sau đó nói chuyện tiếp.” 
Nagato có chút tức giận khi nhìn thấy người yêu bị chơi đùa trong tay một cô gái khác. “Ghen” vốn dĩ đã là bản năng của nữ nhân rồi.
- “Cô câm đi!”
Hinata trừng mắt với nàng, Nagato cảm thấy cả người lạnh lẽo như rớt vào hầm băng, cơ thể nàng cứng đờ. Cô bé sợ hãi, Ngato trước mặt ày thật quá quỷ dị rồi.
- “Hinata, em…em buông anh ra được không. Đúng rồi, em làm sao còn sống vậy?” Lúc này ngay cả Azure cũng thấy sự tình không đơn giản rồi, lưỡi đảo bảy lần trong miệng, cậu hơi run hỏi.
Hinata mặc dù rất lạnh lùng với Nagato, nhưng đối mặt với câu hỏi của Azure, cô bé vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
- “Anh Azure yêu dấu, anh Azure yêu dấu của em”---lời cô nói nhấn rõ ràng---“em yêu anh, yêu phát điên lên được. Đừng nhìn cô ta nữa, chỉ nhìn em thôi. Em sẽ buông anh ra, nhưng hãy để cơ thể em ghi nhớ hơi ấm của anh đã”
Azure bỗng cảm thấy cơ thể của mình bị siết chặt. Mái tóc của cô ấy – à, giờ thì là mái rắn của cô ấy dài ra đến tận đuôi cụt. Theo đó những con rắn trong cơ thể cậu cũng đi xa hơn, len lỏi đến những góc xấu hổ. Khuôn mặt cậu cũng bị ép sát tới trước mặt cô. Tim Azure đập thình thịch, Hinata cúi đầu hôn lên môi cậu.
- “Dừng lại!” 
Nagato hét lớn, cô cũng không thèm cảnh giác giữ khoảng cách nữa. Hinata nhìn thấy cô muốn xông lên thì chỉ tùy ý liếc mắt một cái, một con rắn – sợi tóc rớt xuống đất và trườn đến dưới chân nàng. Nagato cũng không phải cô gái yếu đuối gì, cô không sợ rắn. Nhưng con rắn nhỏ đột ngột lớn phổng lên như gậy như ý, đến khi to bằng một con trăn Nam Mỹ thì đem cô siết chặt lại. Như là Hitana muốn chơi đùa vậy, con rắn xuyên qua lớp áo rách tả tơi của cô và phá nát nó, đem nàng trở nên trân truồng lên.
- “A, chị Nagato, một lúc nữa sẽ nóng lắm đấy. Mặc áo khó chịu lắm. Nếu như không chịu được nữa thì hãy nhắc em, lưỡi của nó đủ làm chị thỏa mãn rồi.”
Hinata buông nhẹ Azure ra và trêu chọc cô. Cậu bé thở hồng hộc, mặt đỏ gay. Azure mới định mở miệng nói gì, từ trong miệng của cô bé chui ra một chiếc lưỡi dài đâm thẳng vào miệng cậu và đem lưỡi cậu siết chặt. Azure cảm thấy muốn nôn khan, nhưng chẳng thể làm gì trước sức mạnh tuyệt đối. Những con rắn phá khai quần áo Azure, cũng đồng thời đem áo cô bé cởi ra, cơ thể trắng mịn màng như mỡ đông tiếp xúc chặt lấy cơ thể caajubes là Azure cương lên.
- “Anh Azure, giờ thì ăn em đi. Ngay trước mặt ả.”
Không biết làm sao Hinata có thể nói chuyện khi không dùng đến lưỡi. Đây là tiếng bụng sao? Nghe nói ở rắn cơ bụng rất phát triển. Có thể là vì thế. Azure cảm thấy cậu nhỏ bị vuốt ve, đây là rắn hay là âm hộ của cô? Azure sướng muốn phát điên, nhưng cậu không quên Nagato, cô bé bị rắn quấn chặt, một cặp mắt đỏ lừ nhìn hai người làm trò đồi bại. Azure có nổi khổ không nói được, nhưng Nagato vẫn ổn, điểm này còn làm cậu bé an tâm.
- “Anh Azure, em nhét nó vào nhé?”
Hinata có vẻ lo lắng hỏi. “Em quấn lấy lưỡi anh thế thì trả lời thế nào?” Azure mắng to, mồ hôi cậu đã lớn như hạt đậu. Azure mới mười lăm tuổi, một cơ thể cường tráng nhưng chính xác là xử nam. Cậu cố gắng lắc đầu nhưng những con rắn bắt cậu gật đầu.
- “Vậy…em vào đây…”
Mặt cô e thẹn. Đây là tình huống gì? “Bịt tai trộm chuông?”
Thế nhưng mà ngay khi Azure bắt đầu cảm giác thằng nhỏ va chạm với khe rãnh nào đó, Hinata đã dừng lại.
- “Xin lỗi anh, chúng ta tạm nghỉ nhé. Em cũng không muốn chúng ta làm trò này trước người lạ.”
Hinata rất khó chịu nói. Cô trói Azure lại bằng những con rắn và mặc quần áo trở lại.
Từ trong ngõ nhỏ đi ra hai người, một nam một nữ. Nam cao lớn, cường tráng mặc một bộ giáp bạc kỵ sĩ bóng loáng, nữ nhỏ nhắn nhưng lại có khí chất cao cao tại thượng duy ngã độc tôn. Hai người dừng lại, họ thì thầm to nhỏ gì đó, người nam rút kiếm ra tiến tới trước nhìn Hinata, vẻ mặt ngưng trọng sẵn sàng chiến đấu, người nữ cũng chăm chú lui về sau cầm chặt vũ khí trong tay tùy thời tự vệ. 
Hinata hứng thú nhìn hai người, liếm liếm môi.
- “Các ngươi nếu đã phá hỏng cuộc vui của ta, trông hai người cũng không tệ. Vậy thì hãy trở thành vật hiến tế đầu tiên đi!”
Một lời này, trực tiếp làm bùng nổ trận chém giết tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.