Du Hành Giả

Chương 52: Khởi động




Bóng tối.
Chân chính bóng tối.
Ngoài bóng tối ra không còn gì hết.
Ta đang ở đâu?
Chủ nhân. Ngài đang ở dưới mặt đất.
Tại sao ta lại ở đây? Anh Azure đâu?
Hắn đã bỏ rơi chủ nhân rồi.
Không. Ta không tin. Anh ấy sẽ không bao giời bỏ rơi ta! Anh ấy đã hứa với ta như thế!
Chủ nhân, người hãy nhìn thẳng vào sự thật đi. Đối với hắn người đã chết rồi.
Không! Ta không tin! Ta sẽ đi tìm anh ấy!
Bằng thân xác người bây giờ sao?
Tại sao ta không di chuyển được? Ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài! Rắn, ngươi nhất định phải mang ta ra ngoài. 
Không. 
Tại sao? Lúc trước không phải ngươi đã giúp ta tìm được anh ấy sao? Tại sao bây giờ ngươi không muốn giúp ta?
Người cần phải lựa chọn. Tiếp nhận ta hoặc vĩnh viễn nằm ở đây.
Ta bất kể, ta muốn ra ngoài. Ta phải ngăn họ lại, cho dù ta không có được trái tim của anh, ta cũng sẽ không để bất kì ai có nó!
Ta coi như đó là ngài đã chọn lựa. Đừng phản kháng.

“Cắn.”
Răng nanh của rắn ngập vào mu bàn tay, cô cảm thấy đau đớn. Nóng. Rất nhanh cô cuộn mình lại. Ánh sáng trong mắt lờ mờ nhưng không tắt. Cô giống như ngủ say nhưng lại lâm vào một quá trình nào đó.
Vài giờ sau.
Cô lột xác. Giống như rắn. Cựa quậy cơ thể mới, có chút khác. Kì lạ là mặc dù đang trong bóng tối nhưng cô có thể cảm nhận rõ được cơ thể mình. Mái tóc ngắn đã hóa thành rắn. Đôi mắt đen đã chuyển sang màu xanh yêu dị. Da cô trắng hơn. Có cái gì đó trong cô đã biến đổi. Nhìn sang “cái xác” của mình, cô cảm thấy thật quái dị, dù sao nhìn thấy cơ thể cũ của mình trong một cơ thể khác không phải ai cũng có thể trải nghiệm qua.
- Còn thiếu một bước nữa. Là hiến tế sao? Và sau đó ta sẽ sở hữu “tái sinh” và”độc”. Với sức mạnh này ta sẽ vĩnh viễn trói buộc anh. Còn cô ta…
Một con rắn đã bò ra khỏi ngôi mộ của chính mình. Ánh mắt nó lạnh lẽo như hàn băng. Bầu trời mây đen đã cuộn lên kịch liệt. Chân chính bóng tối đã hàng lâm.

- Sư phụ, hình như có chuyện sắp xảy ra.
Darius nhìn lên bầu trời đen ngòm. Mới đây thôi còn đang là hoàng hôn, nháy mắt một lát đã thành đêm đen. Một người lão thành như Darius đương nhiên phát giác chuyện này bất thường. Cảm thấy bất an, ông đảo qua những chỗ dựa của mình.
- Còn khoảng bao lâu nữa quân tiếp viện sẽ tới?
- Đã đến rồi sư phụ. Họ đang chuẩn bị đóng quân ngoài thành.
Darius gật đầu. Như vậy là an tâm, có quân đội ở đây thì không có chuyện gì phải lo nữa.
- Amestic cũng tới rồi, chúng ta có thể ứng phó với mọi tình huống.
- Sư phụ, vị kia pháp sư thánh giả? 
Đây cũng là lo lắng lớn nhất của Darius. Nhớ đến lần trước vừa đối mặt đã bị truyền tống đi cả trăm cây số, ông cũng không khỏi ngưng trọng lên.
- Không sao. Amestic là pháp sư mạnh nhất nhân loại, coi như không đánh thắng, chắc chắn cũng bất bại. Thêm ta vào thì có thể chiến thắng, lại có quân đội nữa thì cơ hội giữ hắn lại là không nhỏ.
- Vâng. Nhưng con sợ nếu chiến đấu với hắn ta sẽ bị hao tổn quá lớn. Đến lúc đó chỉ sợ lũ thú nhân…
- Mặc kệ chúng đi, kết giới còn đó. Một hai con đi vào cũng không ảnh hưởng. Darius quyết tuyệt nói.
Wiliam thầm cân nhắc cũng cảm thấy hợp lí. Dù sao có vị thánh cấp ngay bên cạnh, cho dù có vài con chuẩn thánh đỉnh phong đi vào thì cũng dễ dàng xử lí. Nhưng hắn vẫn có điều thắc mắc: 
- Cũng không biết vị kia thánh giả có mục đích gì?
- Dù là gì đi nữa nhưng nếu đã thông đồng với người sói thì chắc chắn là kẻ địch. Coi như không phải thì ngươi cũng đâu còn đường lui nữa phải không?
Wiliam nghĩ đến điều gì siết chặt bàn tay. Rất không cam lòng nói:
- Vâng.
Darius thở dài nhìn học trò của mình. Tư chất tốt, tâm tính tuy rằng thiếu sót nhưng nếu được rèn dũa một chút tất sẽ là một vị đế vương không tệ. Nhưng nếu đem ra so sánh với cô em gái yêu nghiệt của hắn thì chưa đủ xem.
- Thật khó tin. Lại có thể tiến vào chuẩn thánh trung kỳ ở tuổi này. Em gái ngươi sau khi làm lễ rửa tội chỉ sợ ngươi hoàn toàn không có cơ hội. 
- Liều đi, ngươi không có đường lui nữa rồi.

Cách đó xa nghìn dặm. Tại một khu kiến trúc đình lâu vũ các xa hoa lộng lẫy, một vị kị sĩ đang quỳ dưới chân một cô gái. Vị kị sĩ ước chừng bốn mươi tuổi, ông có khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày rậm, một cặp mắt có thần. Chỉ nhìn vào từ vẻ bề ngoài cũng có thể phán định vị kị sĩ là một người trải qua nhiều sóng gió chiến trường. Và nếu ai đó có hiểu biết thì khi nhìn vào biểu tượng con mắt có hai cánh chim được in trên bộ giáp bạc của ông cũng sẽ hoảng sợ, bởi vì biểu tượng ấy chính là minh chứng cho thân phận cao quý nhất của một kị sĩ, cũng là chứng minh cho sức mạnh khủng khiếp mà ông sở hữu. Một trong mười thánh giả của Thần Quốc, người được mệnh danh là “kị sĩ của kị sĩ”. Tên của ông được tất cả nhân loại trên mảnh đất này tôn kính và ghi nhớ như một con người vĩ đại nhất – Braniel mikhalet atmechirst.
- Ngẩng đầu lên.
Giong nói uy nghiêm nhưng lại nữ tính. Braniel ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là thành kính cùng tín ngưỡng. 
Cô là Maria Thomson – công chúa duy nhất và là một trong hai người có khả năng kế vị Thần Quốc. Nếu như chỉ từ ngoài xa đứng nhìn thì người ta sẽ hít thở không thông vì sắc đẹp của cô. Mái tóc trắng xõa tự do thẳng xuống eo cho người một cảm giác mềm mại mà bồng bềnh, tựa như một dòng sông tuyết trườn chậm rãi. Khuôn mặt tinh xảo chỉ có thể xuất ra từ ban tay nghệ sĩ vĩ đại nhất, đôi mắt xanh lơ như ngọc lục bảo, môi cô nhỏ xinh như cánh đào e ấp mang lại hơi hướm thanh nhã.
Có lẽ vẻ đẹp cực hạn mà tạo hóa có thể mang lại bất quá là như thế.
Nhưng nếu như có cơ hội đứng trước mặt cô thì sẽ không có ai đủ sáng suốt để ngắm nhìn sự mỹ hảo ấy. Bởi từ cô phát ra một loại khí chất thần thánh uy nghiêm có thể khiến bất kì ai cũng phải khuất phục, so với đế vương còn khiến người ta muốn cúi đầu.
- Công chúa.
- Ngươi đến đây hẳn là có chuyện quan trọng? Maria nhìn vào mắt Braniel, không đợi ông tự trả lời, cô phỏng đoán. – Là liên quan với anh trai ta? Thậm chí ảnh hưởng tới quyền kế vị?
- Vâng.
- Nghe nói Wiliam muốn mang quân đội đi dẹp thú nhân, nếu như thành công thì cũng coi như là công lao không nhỏ, nhưng trong tình thế khi mà ta đã đột phá lại chẳng có ý nghĩa gì hết.
- Ngoài ra mấy hôm trước có thông tin thú nhân tiến vào tận trong thành giết chết quý tộc, có vẻ như vụ án này không đơn giản như bề ngoài.
Suy nghĩ một lát nhưng không tìm thấy đáp án, Maria đành bỏ cuộc. Darius mỉm cười nhìn công chúa nhắc nhở.
- Asmetic đã tới đó.
Đơn giản một câu nhưng khiến thần thái cô thay đổi. Ngay lập tức cô đưa ra quyết định.
- Nhanh, mở ra pháp trận truyền tống đến Vinh Quang Thành.

Rito vội vã chạy đến phòng Katherine. Cánh cửa bật mở nhưng nàng không có ở đó.
- Chết tiệt, vào thời điểm này nàng lại chạy đi đâu chứ? Zoroa!
- Vâng, chủ nhân.
Zoroa tiến vào Z-shaman trạng thái, lập tức tìm kiếm dấu vết của nàng. Bằng vào phép thuật loại trinh trắc cô dễ dàng tìm kiếm được Katherine đang ở đâu.
- Hỏng rồi chủ nhân, bạn gái ngài đã tiến về Chuông Tháp rồi.
- Cái gì?
Rito cắn môi, năng lực cảm ứng của hắn nãy giờ vẫn luôn bật còi báo động, chứng tỏ sắp có biến. Trong tình huống này vậy mà Katherine lại đến trung tâm vùng nguy hiểm, rốt cục là vì cái gì? Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, mẹ vợ vẫn còn ở trong cơ thể cô, hắn dám chắc là bà sẽ không để con gái lâm vào nguy hiểm vô nghĩa. Không! Katherine tuyệt đối không có việc gì làm ở Tháp Chuông, chỉ sợ cái kế hoạch nào đó của bà đã khởi động. Nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ vợ, trống ngực Rito đập thình thịch.
- Không được, ta phải ngăn lại nàng.
Nói rồi cậu lao ra bên ngoài, như một cơn gió bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.

Cả tòa thành đang chìm ngập vào trong nỗi sợ hãi khó hiểu. Ai cũng không biết chắc đây là hiện tượng tự nhiên hay có chuyện gì sắp xảy ra. Một vài người thì không quan tâm, chỉ cho rằng hôm nay ông trời trở chứng, có người thì bắt đầu cầu nguyện, có người có trực giác bén nhạy thì cảm thấy bất an. Trên bầu trời ai cũng không nhận ra một vị kị sĩ đang đứng đó, đôi mắt bằng lửa xanh của ông không ngừng chớp lóe. 

Azure leo ra khỏi giường rồi lại trèo trở về. Cậu có cảm giác ngày hôm nay Sigmun sẽ tỏ tình với nàng. “Mình đã quyết định rồi tại sao lại tiếc nuối nữa”, lắc đầu cười khổ cậu quyết định mặc kệ. Dù sao cậu cũng không có cơ hội, nếu đi xem thì chỉ đau khổ hơn mà thôi. 
- Ngươi thực sự dự định từ bỏ như vậy?
Cửa không mở ra nhưng lại có tiếng nói ngay bên tai làm cậu sợ bắn người. Định thần lại cậu phát hiện ra cũng không phải là ai xa là mà chính là Katherine. Rito và Katherine kể từ khi nhận nuôi lũ trẻ nghiễm nhiên đã trở thành những người có ơn tái sinh với chúng, đặc biệt khi cô vẫn thường trò chuyện và quan tâm đến cả bốn, thế nên cậu bé không có chút cảnh giác nào với cô. Thở phào nhẹ nhõm cậu vội lên tiếng.
- Katherine, ngươi tại sao ở đây, làm sao người vào…
- Trả lời ta. Ngươi thực sự định từ bỏ?
Azure cảm thấy Katherine hôm nay có điểm khác, tuy không rõ khác ở chỗ nào nhưng cậu hiểu cô muốn hỏi gì. Lâm vào trầm mặc thật lâu, Azure gật đầu.
- Vâng.
- Vô dụng.
Azure muốn nói gì nhưng đã bị cô ngắt lời.
- Chính vì cái thứ đàn ông vô dụng như ngươi mới làm chúng ta chờ đợi khổ.
Hình như nhớ đến chuyện cũ không vui, giọng bà có vẻ đay nghiến.
- Katherine tiểu thư, ngươi…
Azure không biết nói gì, cậu có phần giận nhưng không phát tác. Trải qua nhiều chuyện cậu bé đã trở nên trầm ổn. Nếu không gần đây cậu cũng không biết ít cãi nhau với Rito. Nhưng cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Katherine khinh thường, cô quát:
- Câm mồm. Ngươi nghĩ cái gì lẽ nào ta không nhận ra? Ngươi cho rằng con nhóc kia không thích ngươi? Ngươi muốn chúc phúc cho cả hai? Ngươi không phải thánh nhân, nhóc.
- Katherine tiểu thư, đây là chuyện riêng của ta.
Lúc này đây coi như bình tĩnh thế nào Azure cũng không thể im lặng được nữa. Người thất tình vốn là rất dễ nổi nóng. Nhưng Katherine không buông tha, cô vẫn dùng cái giọng trưởng bối mắng cậu.
- Đồ đần. Ngươi chẳng lẽ không nhận ra tình cảm của con bé? 
- Katherine tiểu thư, ngươi hiểu nhầm. Chị ấy chỉ là luôn quan tâm tới mọi người thôi. Ta chỉ may mắn là một trong số đó mà thôi.
- Hừ, ngươi không nghe câu con gái nói một là hai sao? Ngươi đã bao giờ tận tai nghe nó nói nó không thích ngươi chưa? Ngươi đã bao giờ thử…
- Im đi!
Azure đã nổi bão, cậu hét lớn như muốn phát tiết hết bực bội trong lòng.
- Cô thì biết gì chứ? Ta đã từng làm tổn thương nàng! Không có chuyện cô ấy sẽ thích ta sau chuyện ấy! Chị ấy chỉ là tạm bỏ qua lỗi lầm của ta mà thôi, ta không có tư cách gì để bày tỏ với nàng!
- A? Vậy là ngươi còn vô dụng tới mức này nữa? Ngươi chỉ biết chạy trốn sau khi làm tổn thương người khác sao? Để làm họ càng tổn thương thêm trong khi tuyệt vọng vì chờ đợi ngươi? Không có người con gái nào lại đối xử với ngươi tốt như vậy trừ phi họ yêu ngươi. Chẳng lẽ ngươi không thấy sự khổ sở của nó vì ngươi không hiểu tâm ý của nó sao? Hay ngươi chỉ đơn giản là quay lưng lại với điều đó? Ngươi chối bỏ sự thật trong khi nó rành rành ra đấy? Ngươi tự lừa dối mình chỉ vì không muốn làm bạn bè thương tổn?
- Ngu ngốc, trong tình yêu không có bạn bè, chỉ có tình địch! Ngươi nếu muốn nhượng người yêu cho kẻ khác chỉ biết làm đau người đau mình thôi. Ngươi có nghĩ cảm xúc của nó như thế nào khi bị chính người mình yêu phản bội chứ?
- Ta không phản bội! 
Azure yếu thế phản bác, đôi mắt cậu đã đỏ ngòm, cổ họng khô khốc và trái tim đau kịch liệt. Cô ấy nói đúng tâm tư của cậu, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại.
- Chính là phản bội! Ngươi làm tổn thương chính người yêu ngươi. 
- Ngươi còn chưa tỉnh lại?
- Ta…
- Bốp!
Katherine một bạt làm Azure đang hỗn loạn bay ra khỏi cửa.
- Ngươi còn chờ đợi gì? Ngươi muốn nó nằm trong vòng tay người khác sao?
Katherine đang muốn giáng thêm một cước cho cậu tỉnh, nhưng Azure đã vội vội ngăn lại.
- Ta biết rồi, ta sẽ đi, đừng đánh ta!
- Hừ, có thế chứ, ra dáng đàn ông một chút. 
Katherine chống nạnh cười cợt. Nghĩ tới điều gì cô lại nhấc bổng người hắn dậy.
- Ngươi làm gì?
- Với cái thân thể tàn tạ này của ngươi chờ đến nơi thì bạn gái ngươi cũng xong rồi. Ta đành trợ ngươi một lần vậy.
Nói rồi không đợi Azure kịp phản ứng, cô đã lao vụt đi trong tiếng hét thảm thiết sợ hãi của Azure.
Mây đen mỗi lúc một dày thêm, ông trời dường như muốn tập trung tất cả sự bế tắc trong năm vậy. Không gian dần dần nổi bão, những tia chớp liên tục sáng tắt kèm theo tiếng sấm vang rền rĩ. Tất cả diễn viên đã tập trung, sân khấu đã chuẩn bị. Vở diễn mang tên “ĐỐ KỊ” bắt đầu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.