Đã từng, có một thứ lương tâm dùng không đúng chỗ đặt trong lồng ngực, ấy thế tôi lại không bóp chết nó. Đợi đến khi vạn kiếp bất phục thì tôi đã hối hận không kịp, chuyện thống khổ nhất trần đời cũng không hơn gì thế này mà thôi. Tôi nhất định là bị lủng đầu, mới đi thích hắn. Té ra cái loại biến thái bị lủng đầu này, có thể lây bệnh… “Ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?” “…Lần đầu tiên ngươi hạ độc ta. Thập lý dương hoa.” “Lục Vô Cùng tiên sinh, ngươi biến thái cũng có giới hạn giùm được không hả?” Sau khi tỉnh lại lần thứ ba, tôi bàng hoàng lại kinh hãi nhận ra, tôi quả thật thích hắn. Chuyện này thật sự khó chấp nhận… rõ ràng trước nay hắn đều bắt nạt tôi. Tôi từng bị hắn hạ độc, ngáng chân, bị hắn cười mỉa, sỉ nhục… Lẽ nào mình là M mà bấy lâu nay mình chẳng hề hay biết? Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tôi rốt cục vẫn bị cảm hóa bởi một tên biến thái. Mẹ! Con có lỗi với người! Mẹ phí bao công sức để cho con sống lại một lần, con lại đi yêu phải một tên biến thái.
Người mẹ yêu thương con tha thiết, vì muốn Loan Ca được sống tốt mà ép nàng xuyên không – người vừa chết một cách bất ngờ. Để hy vọng nàng sẽ có được một cuộc đời mới tốt hơn. Đáng tiếc, thứ chờ đợi nàng, lại là con đường tu tiên Ô long. Lục Vô Cùng, một người không hề có tí ti thường thức(kiến thức phổ thông) mà chỉ có kiến thức tu tiên, nghĩ bụng dạy Loan Ca tu tiên là món quà báo ơn tuyệt hảo. Thế là, dưới tình huống đánh không lại, chạy không thoát, Loan Ca triển khai con đường tình tu tiên vừa đen ngòm vừa đầy phấn hồng.