Đông Phong Bất Dữ

Chương 95: Cố Nhân





Chả hiểu hôm nay Hoàng Ngự Vũ có hứng gì mà một mình quay lại cố hương.
Y không mang theo bất cứ thân tính nào cả, tự chui qua tấm gương rồi về lại Việt Trạch.
Lần trước có hắn, y không thể tuỳ ý vào gương được nên phải tốn mất mấy ngày đường mới về tới quê vợ, lần này y chỉ cần bước vào gương, chui qua mặt bên kia liền đã đến được nhà cũ.
Bước ra khỏi tấm gương, y bước một mạch vào nhà.
Ba thằng lính của y vẫn ở đó.
Cũng đúng, chúng nó được chôn theo y, là tuỳ tùng bồi táng của y, chủ ở đâu, hầu theo đó.
- Bệ hạ!
Hai bên đường, đám nữ quan, bồi đồng vẫn đứng đó.
Bọn họ chưa hề rời khỏi đây kể cả khi y có dọn đi chỗ khác.
Có một thứ mang tên "khế ước linh hồn" trói buộc tất cả và nó chỉ được giải trừ khi y đi đầu thai hoặc hồn siêu phách tán, hay nói cách khác là y phải hoàn toàn biến mất, như thể y chưa từng tồn tại thì bọn họ mới được giải thoát.
- Ngài ấy đang đợi ngài bên trong.
Tên hầu mà Mẫn Hi đã từng gọi là "tiểu Lục" lên tiếng.
Hôm nay hắn cũng chả chơi cả cây xanh đọt chuối như bình thường, trái lại ăn mặc trông tuấn tú hơn lần đó.
Hắn mặc một bộ y phục có phần giống nhưng lại không giống viên lĩnh bào.
Tấm áo có cổ hình vuông, hở vải áo lót ở hai bên vai, nhìn sơ sẽ không thấy sự liên kết ở hai bên nách nhưng tay áo lại có thể dính vào thân nhờ vào một đường may rất nhỏ, chỉ khoảng mấy chục phân sau lưng áo.
Trên đầu hắn đầu đội mũ cao, toàn bộ tóc tóm gọn vào trong mũ sao cho không sợi nào lọt ra ngoại trừ phần sau ót.

Hắn bước đến cạnh y, định sẽ dẫn y vào bên trong.
Hắn vốn dĩ không gọi là tiểu Lục.
Hắn họ Kỷ, tự Thuỳ Minh, sinh thời làm thủ hạ của Hoàng Ngự Vũ, chết đi trở thành đồ vật đi cùng, theo y xuống âm phủ tiếp tục hầu hạ.
Có điều chủ nhân này của hắn không chọn đi đầu thai hay ở địa phủ, ngược lại chọn đi ám người ta.
Kỷ Thuỳ Minh đi sát sau y, từng bước từng bước một đều nhẹ đến mức không phát ra tiếng động.
Bản chất của thủ phủ này là sự yên tĩnh, nó chỉ bị phá vỡ khi Mẫn Hi ở đây.
Mỗi ngày đều nghe tiếng chửi của hắn khiến cái phủ này trở nên nhộn nhịp đến lạ và khi hắn chuyển đi, nó lại im như cũ.
Không cần tự tay lột bỏ y phục đang mặc, chỉ cần bước một chút, toàn bộ vải vóc tên người y đều đã thay đổi.
Nó không còn nét đặc trưng của Đại Hưng y quan, ngược lại cùng kiểu với Kỷ Thuỳ Minh, chỉ khác cái tay áo liền, không hở lớp trong, chất vải và cái mũ trên đầu.
Nếu như Kỷ Thuỳ Minh là loại màu tím, vân trơn thì của Hoàng Ngự Vũ là loại cao cấp với màu trắng, vân thêu chìm một loại hoạ tiết đặc biệt.
Cả phủ trang trí theo kiểu của Đại Tĩnh, bên ngoài không còn tam hợp viện hay ngói xung thiên nữa và hiển nhiên ở trong các phòng khác cũng vậy.
Cửa phòng khách mở, bên trong là một nam nhân khác đang đợi y.
Người này mặc đồ hoàn toàn khác người trong phủ nhưng cũng chả giống kiểu của Đại Hưng.
Bên trong hắn vẫn là lớp trực lĩnh, bên ngoài mặc loại áo giao lĩnh bán tí gọi là "Đáp hộ." Ông ta ngồi đó, hướng mắt lên nhìn, thoáng sau bắt gặp y liền đứng dậy.

- Không cần hành lễ đâu.
"Làm sao không cần? Dù sao địa vị của ta vẫn thấp hơn ngài." - Nam nhân đó đáp.
- Ngồi xuống đi.
Y hạ tay xuống từ từ, như một thủ lễ.
Người này chẳng phải ai xa lạ, là bố vợ y - Phác Minh Thành.
Ông ta chết từ mấy năm trước, đúng, bây giờ Ông ta chỉ là một hồn ma đến tìm y, hoàn toàn không phải con người.
Nói đúng hơn, trong cái phủ này chả ai là người cả, toàn ma với quỷ.
- Theo đúng lý mà nói, ta phải gọi ngài một tiếng ngoại khảo, vậy nên sau này đến đây đừng hành lễ nữa, ta thấy không quen.
"Được làm dưỡng phụ của nương nương dù sao vẫn là hồng phúc của ta." - Phác Minh Thành cười cười, chờ chủ nhà rót trà cho mình.
- Hôm nay ngày tìm ta có chuyện gì?
Trái ngược với sự cộc cằn, thô lỗ lúc còn sống, Phác Minh Thành này hoàn toàn nho nhã, hiểu chuyện, toát ra khí thế của một người quân tử văn võ song toàn: "Gia tiên Phác thị gọi ta với Tôn Doanh về, hôm nay qua từ biệt ngài một tiếng."
Có một sự thật mà Phác Minh Thành vẫn luôn giấu con trai mình, từ lúc nhặt nó về tới lúc nó lớn lên.
Tuy nhiên, mấy năm nay vào quan trường, chính bản thân Mẫn Hi đã tìm ra rằng cha của nó là Phiêu Kỵ Tướng Quân của triều đình chứ chả phải bác nông dân cần mẫn.
Đó cũng không phải sai nhưng chỉ là một nửa, nửa còn lại luôn được giấu kín.
- Vậy là ngài về Triều Tức à?
Phác Minh Thành gật đầu.

Thực chất ông ta không phải người ở Đại Hưng.
Phác Minh Thành thuộc tầng lớp thư hương thế gia, là con quan chính nhất phẩm - Thượng Phụ Quốc Sùng Lộc Đại Phu ở tận Triều Tức cách Đại Hưng đâu vài trăm vài ngàn dặm.
Mấy chục năm trước, ông ta cãi nhau với Phác đại giám rồi bỏ nhà đi biệt tăm, qua đến đây vô tình gặp Quân Thư Triệt rồi phất lên, địa vị hơn cả cha mình.
- Ngài không đầu thai sao?
"Vâng." - Ông ta nhấp trà.
- "Ngài biết đó, đứa nhỏ nhà ta vẫn còn quá trẻ trâu, ta muốn nhìn nó thêm một chút nữa."
Điểm này y hoàn toàn đồng tình.
Mẫn Hi là đứa lớn xác chứ không lớn tính, mặc dù mấy năm qua có ghi nhận sự trưởng thành nhưng nó chỉ là một phần nhỏ so với máu trẻ trâu.
Tuy vậy nhưng cả y lẫn Phác Minh Thành đều giành sự bao dung cho Phác Mẫn Hi, bởi bản chất hắn vẫn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không biết cha mẹ ruột của mình là ai.
- Thằng bé có làm ngài phật lòng không?
"Nếu thực sự là có thì ngài nghĩ ta sẽ đi kể khổ với ngài sao?" - Y cười.
Thực ra cũng có đôi lần y bực hắn vì hắn cứ nhảy đong đỏng lên do mấy chuyện đâu đâu.
Đến con chó con mèo nó còn có cảm xúc thì tại sao y lại không? Y biết bực nhưng y che giấu giỏi hơn hắn.
Một điều nhịn chín sự lành, y mà không nhịn cho hắn chửi cả làng nghe à?
- Vẫn là nhờ ngài coi sóc nó giúp ta rồi.
"Yên tâm, ta không để hắn thiệt thòi." - Lắc lắc chén trà, y khẽ quan sát gương mặt người đối diện.
Nam nhân ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng thông qua ánh mắt, y biết Phác Minh Thành đang nhớ thằng quý tử của ông.
Cũng phải, người ta hiếm muộn cả đời, khó lắm mới nhặt được đứa con nên người ta thương hết lòng hết dạ, bây giờ chia xa nhớ cũng là cái lẽ thường tình.
Nghĩ lại y thấy năm xưa mình mang hắn cho cặp này quả không sai.

Còn nhớ người ta bỏ hắn vào một cái nôi nhỏ có thể nổi trên mặt nước, rồi để dọc bên bờ sông, là y nhặt hắn, rồi vượt đường xa mang hắn đến chỗ an toàn.
Năm đó y muốn giữ hắn bên cạnh, muốn cùng hắn lớn lên nhưng ma lực lại không cho phép y làm điều đó, đành phải để chỗ con người một thời gian.
- Thấy mà thẹn, mấy năm qua ta ở chỗ ngài, bây giờ lại còn nhờ ngài chăm sóc nhi tử nữa.
Ta làm phiền ngài quá rồi.
Nghe vậy, y tặc lưỡi, đoạn tiếp tục rót trà: "Vợ chăm sóc chồng là chuyện bình thường, sao cha chồng lại phải thấy phiền nhỉ?"
Phác Minh Thành mãn nguyện, trong lòng có thể yên tâm rời đi.
Con mình tìm được một bến đỗ âu cũng tốt, nó có thể yên tâm cả đời, phận làm cha mẹ như mình cũng có phần nào đỡ lo.
Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Kỷ Thuỳ Minh bước vào.
Thấy hắn định quỳ xuống báo chuyện cho mình như thường lệ, y phất tay, ngụ ý bảo không cần, rồi cho phép hắn thông tri cho Phác Minh Thành cùng nghe.
- Phác đại nhân, phu nhân vẫn đang đợi ở bên ngoài ạ!
Như thế thôi cũng đủ hiểu, cả hai cùng đứng dậy.
Một người phải đi, một người thì không thể bắt nhạc mẫu đợi nhạc phụ tiếp chuyện với mình.
Những chuyện cần làm cũng đã làm, những gì cần dặn cũng đã dặn, Phác Minh Thành dường như không còn vương vấn gì ở Đại Hưng nếu không tính tới thằng con mình.
- Phác đại nhân...!à không, nhạc phụ, ngài đi mạnh giỏi.
Lần thứ hai y hành lễ với người khác, sau lần gặp phải Nguyên Đức Thân Vương.
Nếu như bán lễ đối với Nguyên Đức Thân Vương là bắt buộc thì lần này là sự tôn kính của y dành cho người đối diện.
Ngược lại, y cũng nhận được một cái đáp lễ đến từ Phác Minh Thành, đi kèm theo đó là lời dặn cuối cùng.
- Dù có chuyện gì cũng đừng buông tay nó nhé, Thành An điện hạ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.