Đông Phong Bất Dữ

Chương 73: Ngày Nghỉ





Những gì Phác Thục Xuyên đó bẩm báo khiến Đằng Trác Phù phải suy nghĩ rất nhiều, thông rồi mới quyết định tìm đến Quân Thư Triệt.
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng vì công vụ quá nhiều nên cũng chả ai dám thẳng chân.
Cả hắn cũng vậy.
Hiện tại Đằng Trác Phù đang quỳ giữa Thanh Long chính điện.
Mặc dù không ai bắt hắn phải quỳ, song hắn vẫn quỳ ở đó.
Mặc cho hạ nhân cung Càn Thành có bảo hắn đứng lên cũng không đứng.
- Bệ hạ, Đằng đại nhân vẫn đang quỳ...!
Trái với hắn, Quân Thư Triệt phía bên đây vẫn thong thả canh y.
Thái độ của ngài giống như không có chuyện gì xảy ra mặc dù đã biết Thượng Thư đang quỳ đợi.
Kể cả Trác Ký Minh có thông báo cũng không khiến ngài nhanh hơn một chút.
Quân Thư Triệt không hồi đáp lại những ngôn từ đó, vẫn cứ từ từ mà chuẩn bị cho thật chỉn chu.
Xong xuôi, ngài khoác vội chiếc áo choàng mà thường ngày vẫn hay mặc, bước ra chính điện Càn Thành cung.
- Thỉnh bệ hạ vạn phúc kim an.
Bóng dáng Quân Thư Triệt vừa bước ra, Đằng Trác Phù đã vội thỉnh an.
Lần này vẫn là ngài cho hắn miễn lễ, song hắn không dám đứng lên giống thường lệ.
Quân Thư Triệt hiểu ra trọng thần này của mình muốn làm gì, bèn lệnh cho các cung nhân khác lui xuống để hắn nói cho tự nhiên.
Tất nhiên Trác Ký Minh là người duy nhất được ở lại.

Cung nhân thấy thánh lệnh cũng không dám làm trái ý, bèn xoay người, đi ngược ra khỏi điện.
Đợi cho người cuối cùng rời đi cũng là lúc cánh cửa đóng lại, ngài mới hỏi hắn.
- Ngươi đang làm gì đây?
"Thần đến thỉnh tội với bệ hạ." - Đằng Trác Phù nói, dứt lời liền cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng thánh nhan.
- Tội? Khanh có tội gì mà trẫm lại không biết nhỉ?
"Thần không làm tròn trách nhiệm của phụ mẫu chi dân, có mắt không tròng, để cho nạn xảy ra ngay trước mắt mà không biết.
Xin bệ hạ trách phạt!" - Hắn vừa nói vừa dập đầu tạ tội, đồng thời dâng lên quyển tấu chương bản thân viết sẵn.
Đằng Trác Phù nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng chuẩn bị tâm lý để đối diện với hình phạt mà Biện Chương đế sẽ dành cho mình.
Hôm nay ngài ấy mà không vui thì thôi, hắn xác định bản thân mình trật theo cái chân của Thục Xuyên luôn.
Trong điện lúc này còn ba người: hắn, Biện Chương đế và Trác Xiển Ninh.
Đằng Trác Phù quỳ nhận tội, bây giờ có sự cho phép cũng không dám đứng lên.
Biện Chương đế đường đường nhất quốc chi quân, không thể bước xuống lấy quyển tấu chương được, vậy nên người đi lấy nó hiển nhiên sẽ là Trác Xiển Ninh.
Tổng quản công công không chần chừ gì mà bước xuống chỗ hắn, cầm lấy quyển tấu chương rồi dâng lên.
Tiếng mở giấy soạt soạt vang lên, tuy chỉ là âm thanh nhỏ nhưng trong điện kín làm cho nó to hơn bình thường.
Từng dòng chữ ngay ngắn hiện ra trước mắt thánh thượng, cùng là của Hình Bộ Thượng Thư viết nhưng lại đẹp hơn thường ngày.
Quyển tấu chương này chứa tâm huyết và sự thành tâm của người viết nó, lúc khai bút Đằng Trác Phù đã nghĩ về việc viết cho cẩn thận để xoa dịu đi phần nào, ít nhiều gì chết vì bị đánh còn hơn bay đầu mà.
Hoàng đế lướt qua một lần quyển tấu chương, đọc đến khúc nào đó liền nhíu mày.

Ngài nuốt một ngụm nước bọt, lại quay sang bảo Trác Xiển Ninh đi chuẩn bị cho mình ít trà lạnh.
Đằng Trác Phù đã chơi với người này đủ lâu để hiểu việc Quân Thư Triệt dùng trà lạnh tức là đang muốn bình tĩnh bản thân.
Nếu đã cần trấn tĩnh thì chắc chắn người này không được vui rồi.
- Trác Phù, khanh đứng lên đi.
Đằng Trác Phù giật mình, không biết tiếng gọi này mang nghĩa thân thương hay là thân lần cuối rồi mai nói thương em với đao phủ.
Biện Chương đế chả bao giờ gọi thẳng tên thật của những người xung quanh mình, thông thường chỉ là công thức họ đi với chức vị của người đó rồi thôi, đột nhiên hôm nay lại gọi hắn như vậy là có ý gì muốn truyền đến đây?
- Bệ hạ, thần không làm tròn chức trách, không để bổ khoái tuần tra ngày đêm.
Là do thần tắc trách, dẫn đến nhiễu loạn trị an, không có mặt mũi đứng dậy, xin bệ hạ trách phạt!
"Trẫm nói khanh đứng dậy, đừng để trẫm lặp lại đến lần thứ ba!" - Quân Thư Triệt rướn mày.
Thật ra cái chuyện hắn vừa dâng chả có gì quá to tát, chỉ trách người bạn đồng trang này suy nghĩ quá nhiều, thành ra chuyện bé xé thành to chứ mấy vụ xây xát này giải quyết gọn lẹ mà không cần trình lên cũng được.
- "Chuyện này mà cũng đến gặp trẫm tạ tội, khanh cũng rảnh thật! Chả có gì to tát cả, bất quá cứ làm như những gì khanh viết đi."
- Thần tuân chỉ!
Đằng Trác Phù dập đầu, đoạn đứng lên như lời của người kia nói.
Cứ tưởng bệ hạ sẽ cho hắn một trận, cũng may là không có gì.
Đây có thể nói là may mắn của hắn bởi tâm trạng bệ hạ đang khá dễ chịu khi ngày trước vừa nghe tin con trai đi xa sắp trở về.
Phận làm cha mẹ, biết tin con mình bình an, lại còn lập được đại nghiệp, ai mà không vui cho được? Nếu là hắn thì cũng thế thôi.
Quân Thư Triệt nhấp một ngụm trà lạnh vừa được dâng lên, đoạn hỏi: "Trẫm với khanh là bạn từ thời còn nối khố, khanh nghĩ thử xem, lần này trẫm nên thưởng cho Bất Hối như thế nào?"
Hai đứa con trai đầu tiên của Quân Thư Triệt có cái tên rất đặc biệt: Quân Bất Hối và Quân Bất Hận.

Bọn họ là do Hiếu Huệ Ninh Hoàng Hậu thân sinh, thành ra tên lót cũng khác với các hoàng tử còn lại do các phi tử hay kế hậu sinh.
Bất Hối, Bất Hận, với hai nghĩa tử khác là Bất Ly, Bất Tán có tên lót là Bất, trong khi các hoàng tử khác lấy Phong.
Ba cái tên này mang ý nghĩa khuyên răn người mang chúng suy nghĩ trước khi làm, đừng để việc thành rồi mới hận, cũng đừng để việc mình làm dẫn đến ly tán.
Tuy nhiên, bây giờ bộ tứ đó chỉ còn ba người, bởi Quân Bất Tán vì bệnh tật mà mất rồi.
Hối, Hận, Ly, Tán, suy cho cùng cũng chỉ nói về những nổi khổ của con người mà thôi!
- Đại hoàng tử lập đại công, tuổi trẻ tài cao, thần nghĩ nên phong Vương vị.
Đằng Trác Phù đứng đối diện bệ hạ mà thưa.
Ý kiến này của hắn cũng không tồi, vốn dĩ Quân Thư Triệt đã định ban cho đứa con này tước Vương, nếu như vậy thì Quân Bất Hối sẽ là hoàng tử đầu tiên được phong Vương.
Có điều nếu phong Vương thì phải ban đất phong ở đâu đây? Các phủ, thành đều đã có người giữ mất rồi.
- Bệ hạ, thần biết nếu phong Vương sẽ mắc phải vấn đề đất phong, nhưng mà chỉ có tước đó mới xứng với hoàng tử.
Quân Thư Triệt gật đầu, bản thân ngài cũng không muốn đẩy Bất Hối đi xa mình, vậy nên phong Vương rồi đặt phủ ở kinh thành cũng được.
Sở dĩ ngài cũng muốn để con trai mình ở trong cung, song sợ lại dính phải mấy cái lùm xùm lại không nên.
- Thần biết là bản thân nói nhiều nhưng mà bên cạnh đại hoàng tử cũng có nhị hoàng tử đi theo, tuy không xung phong trận mạc nhưng cũng làm quân sư bên cạnh.
Nếu chỉ phong một người, bỏ một người, e là không được.
Mấy ngày qua triều thần chỉ toàn nhắc đến Quân Bất Hối, hoàn toàn không đề cập gì đến em trai y - Quân Bất Hận làm hắn sợ Quân Thư Triệt sẽ quên mất thằng con này của mình.
Cơ mà quên là quên sao được, nó là do chính thê của người ta sinh, chắc là không quên được đâu.
Tuy vậy nhưng mà vẫn nên nhắc khéo một chút, ngộ nhỡ vui quá mà quên sạch thì chết dở.
So với Quân Bất Hối, Quân Bất Hận chỉ kém cỏi một chút ở điểm hắn không biết võ công, ngoài ra cái gì cũng ngang hàng, có thứ thậm chí còn nổi trội hơn hoàng huynh mình.
Lần này Quân Bất Hối ra đi bình loạn cũng có sự tham gia của Quân Bất Hận với tư cách quân sư, luận công có lẽ y cũng nên được thưởng cái gì đó chứ.
- Trẫm biết rồi.

Mấy đứa trẻ có cái tên đặc biệt như vậy, làm sao Quân Thư Triệt có thể quên, đặc biệt là khi nó còn là con của ngài với người ngài yêu nhất nữa.
Quân Bất Hận chắc chắn sẽ có phong tước, vì nó là người tình nguyện theo Quân Bất Hối ra trận, kể cả khi bản thân nó không cần đi.
Bây giờ lại còn cùng với hoàng huynh mang đại thắng trở về, hiển nhiên tước phong sẽ có rồi.
Chuyện tước vị tạm thời bỏ qua, coi như đã bàn xong.
Lại nói đến tấu chương vừa được dâng lên, à đúng rồi, ý kiến này là của Thục Xuyên mà nhỉ.
Ban đầu, lúc mới biết chuyện Phác Thục Xuyên dám làm chuyện đại nghịch bất đạo đó, lên kinh dự thi khi chưa mãn tang phụ thân, hắn không định sẽ giúp đỡ nó đâu.
Thế nhưng, chuyện vừa rồi, cộng thêm Quân Thư Triệt chỉ đỉnh nó khiến hắn suy nghĩ lại.
Không dễ gì Quân Thư Triệt chọn một người, người được đấng Thiên Tử chọn chắc chắn phải có lí do gì đó.
Nếu bây giờ hắn có một đồng minh như vậy, đại sự của hắn có khả năng cao sẽ thành.
- Những gì viết trong tấu chương này cũng một phần là của Phác Lang Trung.
Phác Thục Xuyên đã tâu những gì hắn đều viết hết vào trong đó, chỉ giữ lại cho riêng mình vụ "dung túng thân nhân".
Vốn dĩ ban đầu viết mỗi vụ cho đi tuần, xong ngay hôm sau hắn nhận được nguyên cái tấu thư cải cách một loạt luật lệ, thành ra nó viết gì là hắn viết lại luôn, chỉ bỏ mấy cái mà hắn cho là không cần thiết thôi.
Quân Thư Triệt gật đầu, đoạn cho Đằng Trác Phù lui xuống.
Bản thân ngài sau đó cũng chả lưu luyến gì Thanh Long điện, hôm nay là ngày nghỉ mà cũng đến đây làm phiền, thật chả hiểu nổi.
Quân Thư Triệt cởi bỏ tấm choàng bào mà ban nãy miễn cưỡng mặc cho có chút tôn nghiêm.
Ngài thẳng thừng quăng nó cho Trác Ký Minh, quay vào ngủ tiếp.
Trác công công làm việc cho Hoàng Đế nhiều năm, thành ra tính của ngài hắn biết rất rõ.
Ban nãy đang ngủ mà bị kêu dậy, chắc chắn là không vui, lại còn phải ra nghe họ Đằng lảm nhảm, bây giờ được ngủ thì không nên cản ngài nếu muốn giữ cái đầu rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.