Đông Phong Bất Dữ

Chương 38: Tùy Tùng





Hắn gọi thêm vài ly trà nữa, phòng trường hợp y đang nói thì phải dừng lại kêu thêm.
Hắn ghét cảm giác khi đang hóng mà phải dừng lại đột xuất, như thế thật sự mất cả hứng, làm bay luôn tính hay ho của câu chuyện.
Kẻ kia ậm ừ, rồi cũng bắt đầu kể.
Y là cô nhi, sống lưu lạc.
Y đã đi rất nhiều nhà, qua rất nhiều thành, gặp nhà nào thương thì họ kêu về làm thằng hầu dăm bữa nửa tháng, còn xui thì lại tiếp tục đi.
Sáng sớm ở trên đường ăn xin, đêm tối leo lên cây ngủ.
Mấy ngày rồi không có ai cho, đói quá nên y mới phải làm liều.
- Vừa rồi nếu không có ngài, gã bán thịt có lẽ đã róc xương ta rồi...
Y nhìn xuống đất.
Hôm nay ông trời vẫn chưa muốn y chết mới để y gặp hắn.
Vừa rồi trong lúc chạy tìm đường thoát thân, y nhìn thấy hắn.
Phục trang kia, trâm cài ngọc, y nghĩ hắn là người có thể giúp mình liền chạy đến.
Cũng may hắn là người còn lòng nhân ái, sẵn sàng bỏ tiền ra cứu y.
Nghĩ đến đây, y lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.
Mẫn Hi thấy không ổn, hơi nhăn mặt ngạc nhiên nhìn y: "Làm gì vậy?

- Công tử, ngài cứu mạng ta, hay là để ta đi theo nâng khăn sửa túi cho ngài đi.
?
Huynh đài à, vã sư nhà tại hạ còn khủng khiếp hơn tên đồ tể kia nhiều đó....
Mẫn Hi đơ người.
Hắn thật sự không hiểu mình có cái mị lực chết tiệt này từ khi nào.
Hết Hoàng Ngự Vũ, Dịch Thừa Tiền rồi tới người này.
Sao chỉ mới gặp mặt mà ai cũng muốn theo hắn hoặc là đem hắn về gia viên vậy?
- Ta không thích đa thê.
Hắn che nửa mặt, liếc mắt sang phải, nhìn sơ có thể khiến người ta hiểu nhầm thành trợn mắt.
Người đang quỳ nhận thấy hắn có một chút hiểu lầm, vội khua tay: "Không phải như công tử nghĩ đâu, ta chỉ muốn theo hầu ngài thôi."
Mẫn Hi nghe vậy thở dài, nhấp môi một ít trà.
Nếu hắn không lầm thì "nâng khăn sửa túi" ý chỉ muốn đi theo một ai đó về nhà làm vợ mà nhỉ? Hay là do thời thế thay đổi nên hắn không theo kịp?
- Nhà ta nghèo, không thể trả ngươi cao như mấy nhà khác đâu.
Cứ tưởng thiếu niên kia sẽ bỏ đi, nào ngờ đâu y cười với hắn một cách toả nắng.
Y bảo không sao, chỉ cần cho y ăn là được, y không cần lương bổng.
Tới đây Mẫn Hi cũng chịu rồi.
Bỗng chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn hỏi.
- Ngươi có biết giữ con nít không?
Phải, hắn cần một người trông Ngọc Trúc giúp.
Hắn thấy Hoàng Ngự Vũ đã quá mệt mỏi trong việc vừa dạy học vừa phải ngó sang con bé.
Vừa rồi đỗ thi Hội, tức là có tư cách đi dạy, nếu lỡ kì Đình thí này tạch thì hắn cũng có thể mở lớp kiếm tiền mà trả cho y.
Vậy cũng không tệ.
Thiếu niên sững lại một lúc thoáng nhanh, rồi lại tiếp tục cười: "Tưởng gì khó, chứ cái này ta làm được!"
- Được, vậy ngươi đi theo ta gặp một người đã.
Dứt lời liền đứng dậy, hắn cố giữ hình tượng cao lãnh trên đường đi nhưng trong lòng thì hớn hở lắm.
Phải rồi, có người san sẻ công việc mà, không vui sao được? Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn tồn tại một niềm riêng nho nhỏ, liệu Hoàng Ngự Vũ sẽ gật đầu đồng ý chứ? Nói gì thì nói, chủ nhà vẫn là y, nếu y không chịu, hắn cũng chẳng thể giữ người này lại được.
Rảo bước quay về vị trí ban đầu khi hắn đã đến, Mẫn Hi ngạc nhiên vì thấy Hoàng Ngự Vũ vẫn đứng đó.
Hắn cứ tưởng y sẽ đi vòng vòng, vậy mà ở yên một chỗ đấy.
Không ngoài dự đoán, y vừa nhìn thấy hắn đã muốn bay vào ôm hôn, phóng một mạch tới hắn.

Đang định thả cơm chó vào mắt bàn dân thiên hạ, sự xuất hiện của kẻ thứ ba sau lưng hắn mới khiến y khựng lại.
Hoàng Ngự Vũ khó chịu ra mặt, hếch mắt.
- Ai vậy?
Thái độ của y quá rõ ràng khiến hắn không thể nào giả vờ không biết.
Y vẫn luôn rất kì quái.
Không biết là có tình cảm gì với hắn không nhưng mà cứ hễ hắn lại gần người nào khác ngoài y là bắt đầu khó chịu.
Có lúc sẽ mặt nặng mặt nhẹ nhưng có lúc sẽ là lời hờn dỗi vu vơ.
Hầu hết những chuyện đó đều xảy ra thường xuyên với lại y rất mau quên đi nên hắn cũng chẳng thèm để bụng làm gì.
- Người này bảo muốn theo hầu ta.
Hắn nắm tay y, dùng ánh mắt biểu thị cho y biết hai người không có cái gì cả.
Hoàng Ngự Vũ như vừa ăn cả bình giấm chua ủ suốt 15 năm.
Bề ngoài trở lại bình thường, song ở trong đôi mắt kia, hắn nhìn rõ y vẫn không hài lòng.
Nắm chặt lại tay nhỏ hắn, y không nói gì.
- Ta chỉ muốn hắn giúp ngươi trông Ngọc Trúc, chúng ta sẽ có nhiều không gian riêng hơn.
Lực kia quá đà, thành ra hắn thấy hơi đau mà nhíu mày.
Nhưng mà nhanh thôi y đã buông ra, có lẽ không muốn hắn đau đớn vì một chút ấu trĩ của mình.
Hoàng Ngự Vũ im lặng suy nghĩ, khiến cho tên xin theo hầu người y thương cảm thấy mình rất ngột ngạt, như đang đứng trước mười tên đồ tể khi nãy vậy.
- Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy...
Hắn cố tình thở dài, làm ra bộ dáng u sầu như vừa bị người ta bắt nạt không bằng.

Y thề, nếu bây giờ hắn chơi cái trò phồng má giận dỗi hoặc ăn vạ, y chắc chắn sẽ ôm hắn thảy lên giường ngay và luôn.
- Nếu không nhận thì sau này....!
- Ngưng! Nhận đi!
Được rồi, em thắng, tất cả là em thắng! Nội tâm Hoàng Ngự Vũ gào thét.
Nếu không đồng ý, hắn làm thêm vài lần nữa chắc ngày mai y lên bảng tin Trúc An vì "lên" ngay giữa đường phố mất.
Cái tính đã không thích con người rồi, vì hắn mới đến Trúc An sầm uất, bây giờ làm trò cười cho thiên hạ thì lại không vui.
- Thật hả?
Hắn sáng mắt, thái độ khác hoàn toàn so với ban nãy.
Hoàng Ngự Vũ phải chịu thua cái con người này, miễn cưỡng gật đầu.
Ai bảo y thích hắn cơ chứ, tình yêu là bể khổ, rơi đầu vào bể khổ thì còn đường đâu mà ra?
- Nhưng mọi luật lệ của phủ ngươi phải tự mình nói cho hắn.
Mẫn Hi gật đầu, hoàn toàn đồng ý với yêu cầu của y.
Thái độ của hắn khiến cho thiếu niên đứng kia phải thay đổi cách nhìn về chủ nhân mới.
Ban nãy còn cao lãnh, bây giờ lại biến thành như vậy, nói hắn diễn thật tốt cũng không sai đi đâu.
Mà vừa nãy hắn bảo không thích đa thê, nhưng nhìn cảnh này thì lại nghĩ hắn đang là thê của người ta thì đúng hơn.
Mà thôi bỏ đi, y đang đi ở.
Người hầu thì làm gì có tư cách bình phẩm chủ nhân ra sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.