[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 46: Trở về




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xa xa, Huyết Tử cũng đã vận dụng Tử Cực Ma Đồng của chính mình đem tình huống bên này nhìn khá rõ ràng. Hai người chạy tới vừa kịp, cũng đang lúc Độc cô bác đem phương viên trong phạm vi mấy ngàn thước, thời gian hoàn toàn ngưng tụ rồi phá hủy Thánh long bổn tướng.
Mắt thấy độc cô bác hướng ba người Đại sư hạ sát thủ, lúc này Đường Tam cùng Huyết Tử mới gấp giọng hô to rồi bay nhanh vọt lại đây.
Ngọn lửa đỏ rực bao quanh lấy Huyết Tử, cô không quan tâm hắn đánh nhau như thế nào với Đường Tam bởi vì cô biết chắc chắn Đường Tam sẽ không chết mà còn nâng cấp thêm. Nhưng hắn dám ra tay với sư phụ thì cô sẽ liều mạng với hắn.
Ngay khi độc cô bác sát khí bắt đầu khởi động chuẩn bị động thủ, Đường Tam lại mở miệng nói khiến Huyết Tử mém nữa lao xuống đất. Hắn cũng không có hướng Đại sư, Phất lan đức cùng Liễu nhị long nói chuyện, mà là nhìn độc cô bác mà nói: "Độc cô tiền bối, ngài không phải nói muốn thay ta làm ba sự kiện chứ? Bây giờ đệ nhất sự kiện là sau này bất luận lúc nào, ngươi cũng không được làm thương tổn bất kỳ kẻ nào của Sử lai khắc học viện chúng ta"
"Ân? " Độc cô bác sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới lúc này, Đường Tam còn có thể đưa ra điều kiện với mình.
Đường Tam mỉm cười, lúc này mới hướng Đại sư, Phất lan đức cùng Nhị long hành lễ: "Sư phụ, đã làm cho các ngài lo lắng rồi. Kỳ thật, Độc cô tiền bối đem bọn ta tới cũng không ác ý, chỉ là xem xét một chút đặc tính của Bát Chu Mâu của ta mà thôi, Độc cô tiền bối thấy con có thiên phú nên cũng dạy cho một chút tri thức về các loại độc Vũ Hồn, Không biết tại sao mọi người lại cùng Độc cô tiền bối xảy ra xung đột vậy?"
Đại sư có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam, từ thần sắc trên mặt đệ tử của mình hắn cũng không nhìn thấy chút sơ hở nào: "Thật sự là như thế sao? Nhưng lúc trước chính Độc Cô Tiền Bối nói là chính hắn đã giết hai con mà?"
Đường Tam cười nói: "Vậy sao? chắc chỉ là Độc Cô Tiền Bối muốn đùa một chút với mọi người mà. Lấy thân phận và địa vị của Độc cô tiền bối thì sao có thể xuống tay giết một kẻ tiểu bối như ta chứ?"
Đường Tam xoay người nhìn về phía Độc cô bác, vẫn lộ ra vẻ mặt cười như trước: "Được rồi, Độc cô tiền bối hôm qua ngài có giảng giải về đặc điểm của loại xà độc trên người của Độc Cô Nhạn khiến ta vừa phát hiện một cách có thể giải trừ xà độc đó ra khỏi cơ thể nàng, Được rồi chúng ta đi bàn luận việc này trước có được không?"
Vì thế cho nên Đường Tam sẽ không theo mọi người trở về mà quyết định ở lại giải độc cho Độc cô bác và cháu gái ông ta. Đại Sư hoàn toàn tin tưởng lời của Đường Tam nên cùng Huyết Tử, Phất Đức lan và Liễu Nhị Long rời đi.
"Sư phụ, người có đem theo đồ ăn hay không con đói quá!"
*Binh*
"Con đó suốt ngày chỉ biết ăn thôi!"
Ai đó ôm cục u trên đầu, uất ức trở về học viện. Đúng là quá đáng mà với Đường Tam thì sư phụ tin tưởng giao phó, dịu dàng như cha đẻ, còn cô tại sao lại ra tay nặng như vậy. Cùng bái sư một lúc mà sao cứ như là cô đồ đệ được nhặt từ bãi rác ra vậy.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Thoáng cái đã nửa năm, Huyết Tử không có gì thay đổi ngoại trừ việc cô từ LV 33 lên LV36. Nửa năm này cô cố gắng nghiên cứu cái hệ thống kiếm hiệp để xem có thể tăng cấp hay không, ở đây không có NPC nên không thể vào phó bản được. Nhưng có một cái còn dùng được, tu luyện giết tâm ma, nhưng EXP nhận được lại không nhiều nên chỉ lên được cấp 36.
Xem ra phải tiêu diệt quái thú bên ngoài mới nhận được nhiều EXP, mặc dù lên 36 cấp nhưng căn cơ của cô khá chắc chắn.
Vừa mới uống xong hớp trà bên ngoài đã có tiếng người gọi " Tử nhi, Đường Tam quay về rồi."
Huyết Tử buông chén trà xuống cong khóe miệng, cuối cùng cũng trở về. Bước nhanh ra bên ngoài trong mắt cô hiện lên một nhân ảnh mà cô vô cùng chờ đợi.
Đồng tử cơ hồ co rút lại," Tam ca! " bất chấp việc Đại sư đang có mặt ở đây, Huyết Tử ngay lập tức đã lao vào lòng Đường Tam, hai chiếc thon chân dài theo quấn chặt bên hông hắn, gắt gao ôm lấy người hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đang chúi ở đầu vai Đường Tam, đầu vai kịch liệt rung lên.
Đường Tam có thể cảm nhận được trái tim Huyết Tử đang đập kịch liệt, gặp lại cô, hắn sao lại không kích động như vậy chứ?
Trở tay ôm cái eo mảnh khảnh của Huyết Tử, trong mắt nhất thời có chút hồng lên. Đại sư cùng Tiểu Vũ hiểu ý cũng không nhìn bọn họ, ánh mắt hướng ra xa xa.
" Tử nhi ngoan, đừng có khóc nữa, không phải ta đã trở về đây rồi sao?" Đường Tam nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Huyết Tử, có chút nghẹn ngào an ủi.
Trái với những gì Đường Tam nghĩ Huyết Tử giọng nói vang lên không mang theo một tiếng nấc khóc nào " Tam ca, trả ta 200 lượng đi, nửa năm rồi a~~. Mượn dai không trả sau này không ai lấy làm chồng đâu."
"......." Đường Tam hắc tuyến
"......." Đại sư cạn ngôn
"........" Tiểu Vũ nhịn cười đến nội thương
Bỗng Đường Tam chuyển đổi ngôn ngữ bên tai cô nói " Nếu sau này không ai chịu cưới ta, ta bắt muội chịu trách nhiệm!"
Huyết Tử nhất thời buông lỏng hai chân, rơi xuống đất. Chịu trách nhiệm cái quần gì a~~, ta chẳng qua chỉ muốn đòi tiền có giết người phóng hỏa hay hiếp d*m đâu chứ. Chưa bao giờ cô thấy nợ nào nào mà dai như nợ này, đòi quài hong trả, cô muốn lật bàn, bật chế độ đồ sát.
Đường Tam cong khóe miệng hướng đại sư nói " Sư phụ, chúng ta đi tìm những người khác thôi." 
Đại sư ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, tuổi trẻ bây giờ thật là phóng khoáng a. Hai tên tiểu tử này cũng chưa đến mười bốn tuổi thôi mà, đúng là tuổi trẻ tài cao.
 Hai tên tiểu tử này cũng chưa đn mười bốn tuổi thôi mà đúng là tuổi trẻ tài cao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.