*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
《Nhược Bạch Ly》
Tiếng "sa sa" ngừng lại, Đường Tam thúc dục Huyền Thiên Công, mang Tử Cực Ma Đồng vận chuyển đến cực hạn, hướng về chỗ kia, trong mơ hồ, hắn thấy được một cái đầu rắn hình tam giác màu xanh đen trong bụi rậm nhô lên, một đôi mắt nhỏ màu hồng bảo thạch chính đang hướng về phía bọn họ. Có lẽ là do tác dụng của phấn hùng hoàng, nó cũng không tiếp tục đến gần.
"Sư phụ, ở kia." Đường Tam chỉ hướng đầu rắn đang nhô lên. Lúc này, Đại sư cũng đã vội không kịp nghĩ tại sao Đường Tam có thể nhìn thấy mà mình thì không thấy. Nhanh chóng lấy từ Hồn đạo khí tại cổ tay lấy ra một cái hỏa chiết tử hướng phía đó ném ra.
Hỏa chiết đón gió cháy lên, quay cuồng trong không trung, chiếu sáng cả khu vực đó, lần này, Đại sư cũng thấy được sự tồn tại của chiếc đầu rắn. Miệng hít một ngụm lương khí: "Là Mạn đà la xà, như thế nào cái loại mãnh ác này xuất hiện ở bên ngoài rừng rậm. Hy vọng là con mười năm."
Đại sư mang Đường Tam cùng Huyết Tử che sau lưng mình: "Tiểu Tam, bây giờ ta dạy ngươi một cái lý luận. Hoàn đa cốt đa, kỹ lực nhất ba, hoàn thiểu cốt thiểu, tát thối tựu bào. Hoàn ở đây là chỉ hồn hoàn, cốt là chỉ hồn cốt, về hồn cốt thì sau này ta sẽ hướng ngươi giải thích. Nói cách khác, khi hồn hoàn và hồn cốt của ngươi có số lượng rõ ràng vượt qua đối thủ thì ngươi sẽ bằng vào hồn kỹ và hồn lực của mình toàn lực phát động công kích, mang địch nhân hoàn toàn đánh tan."
Trong tiếng oanh minh lôi đình, siêu cấp lôi chấn thí của La tam pháo mênh mông xuất ra. Mặc dù tốc độ của Mạn đà la xà rất nhanh, nhưng công kích của La tam pháo là có tính phạm vi, nó có muốn đào thoát cũng không có khả năng.
Chỉ thấy một thân rắn thật lớn từ mặt đất bị quăng ra ngoài xa.
"Chạy mau." Đại sư chỉ là nhìn thoáng qua Mạn đà la xà bị nhấc lên thì không có ý nghĩ gì nữa. Năm tu luyện của Mạn đà la xà và thân thể lớn nhỏ có liên quan. Trước khi tiến hóa lên ngàn năm hồn thú, hơn một năm tu vi, chiều dài thân thể cũng dài hơn một ly. Mà thân thể con Mạn đà la xà bị ném đi này tuyệt đối vượt qua ba thước, thậm chí đã đến gần bốn thước, nói cách khác, tu vi của nó đã đến gần bốn trăm năm. Đại sư sẽ không nhận bằng vào thực lực hai mươi chín cấp Đại hồn sư như mình có thể cùng một con Hồn thú như vậy đối kháng. Càng huống chi, vũ hồn của hắn cũng không tính là cường đại.
"Oa oa" thanh âm thê lương truyền đến, Đường Tam một bên bị Đại sư lôi về phía trước mà chạy, một bên quay đầu nhìn lại, trong lúc đó, Mạn đà la xà bị La tam pháo đánh bay cũng không tổn hao gì, thân thể vừa rơi xuống đất, lập tức bắn ra, bay nhanh mà đến. Thân thể như chiếc roi của nó mỗi lần cũng mặt đất tiếp xúc, lập tức như chiếc lò xo bắn lên, tốc độ nhanh vô cùng, không ngừng hướng mình và Đại sư phóng tới gần.
"La la --" La tam pháo kêu thét lên một tiếng, thân thể ngã xuống mặt đất. Hai tay Đại sư vung lên, thân thể La tam pháo nhất thời hóa thành một đạo tử quang, một lần nữa dung hợp vào trong cơ thể hắn.
Trong lòng Đại sư lúc này đã lộ một vẻ sầu thảm, những ký ức từ khi sinh tới nay không ngừng quanh quẩn trong đầu. Hắn rất muốn hỏi thượng thiên, tại sao cả đời mình đều xui xẻo vậy? Tại sao? Đây đến tột cùng là tại sao? Thậm chí còn liên lụy tới hai hài tử Đường Tam và Huyết Tử này.
Ngay khi Đại sư đã cận hồ tuyệt vọng, thậm chí cảm giác được hàn ý trên răng của Mạn đà la xà thì đột nhiên, Đường Tam mà mình đang nắm giật giật, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay trái Đường Tam sờ vào Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ ở bên hông, ngay sau đó cũng không quay đầu, hướng phía sau ném ra.
Sau đó Đường Tam quay lại cùng Mạn đà la xà chiến đấu, Đại sư nhìn cô nói:" Tử nhi, trước hết hãy kiếm nơi an toàn chờ ta và Đường Tam. " Xong ông liền phi thân tới chỗ Đường Tam, không kịp để Huyết Tử mở miệng.
Huyết Tử đang đi chạy lại giúp đỡ thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng kêu leng keng của chuông gió. Quay sang chỉ thấy một cô gái đứng cách xa có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đang nhìn mình.
"Chủ nhân! Người đã trở lại rồi sao?" Giọng cô gái cùng với ánh mắt bi thương nhìn về phía Huyết Tử.
"What!!" Cô ngơ ngác nhìn về phía cô gái đó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bỗng cơ thể cô gái đó sáng lên rồi rút lại thành một con cửu vĩ hồ ly. Nó đi lại chỗ cô ngửa cao đầu lên nói:" Hãy để ta làm hồn hoàn của ngươi. Ta là Bạch Nhược Ly, hồn thú trên mười vạn năm. Nếu ta đoán không lầm ngươi là tam sinh vũ hồn, một trong những vũ hồn đó là Băng Phách Hàn Tâm Liên"
Cô gật gật đầu tỏ vẻ những lời nó nói là đúng " Tại sao ngươi lại muốn làm hồn hoàn cho ta "
Ánh mắt Nhược Ly nửa như muốn nói nửa lại thôi " Ta thích thì ta làm thôi "
"..." Cái lí do gì vậy?
Thanh âm của Nhược Ly lại vang lên " Còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau ngồi xuống tập trung tinh thần."
"Ờ!" Huyết Tử triệt để ngốc trệ, vô ý thức làm theo những gì Nhược Ly nói
Ngồi xếp bằng xuống dưới đất, nhắm mắt tập trung thả lỏng tinh thần. Ánh sáng màu xanh lam nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể của Huyết Tử. Đau! Đây chính là cảm giác đầu tiên mà cô có hiện giờ, giống như có ai đó từng chút một xé tùng lớp tế bào của mình ra vậy.
Nhược Ly chỉ mới dung nhập được một nữa thì chợt dừng lại: "Chủ nhân hiện tại quá yếu, nếu cứ tiếp tục ngài ấy sẽ chết mất, phải phong ấn một số sức mạnh của mình lại mới được."
Cứ thế trải qua một quãng thời gian khá dài, cuối cùng Nhược Ly và Huyết Tử cũng dung hợp thành công. Sau khi dung hợp thành công, cô liền mở mắt ra. Trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, bây giờ sắc trời đã rạng lên, không lâu sau Đại sư và Đường Tam xuất hiện.
Đại sư hỏi cô một vài thứ xong định ở lại bắt hồn thú cho Huyết Tử, nhưng bị cô từ chối bằng một câu chuyện do mình bịa ra. Đại khái là trong lúc vô tình cô gặp phải một con hồn thú đang bị thương nặng, rồi hấp thụ nó luôn.
Đại sư lúc đầu còn trách cô hành sự lung tung nhưng lỡ rồi biết sao giờ. Rồi cả ba cùng trở về Nặc Đinh Thành. Trải qua vài ngày nghỉ ngơi và sự chăm sóc tỉ mỉ của Đường Tam và Huyết Tử, trong khi bọn hắn trở lại học viện, Đại sư đã có thể miễn cưỡng đi bộ với sự giúp đỡ của Đường Tam, bất quá, căn cứ theo sự ước lượng của Huyết Tử, lần này Đại sư bị độc thương làm nguyên khí đại thương, muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất phải cần một tháng mới được.
Trên đường trở về Đường Tam đã kể cô nghe về việc Đại sư bị độc thương rồi, nhưng khi gặp cô ông lại tỏ ra vô cùng bình thường. Còn muốn tìm hồn thú cho cô nữa chứ.
Lúc này đúng là thời gian mà các đệ tử đi học buổi sáng, bên trong Nặc Đinh học viện có vẻ rất yên tĩnh, Đường Tam và Huyết Tử giúp Đại sư trực tiếp đi về phòng để hắn nằm ở trên giường
"Rốt cục đã trở lại, Sư phụ, người cũng có thể nghỉ ngơi cho thật tốt. Trong khoảng thời gian này, Người phải dưỡng thương cho tốt, ngàn vạn lần không nên làm việc nặng nhọc, có chuyện gì người trực tiếp phân phó cho bọn con là được."
Đại sư gật gật đầu, nói: "Không nghĩ còn có thể thoát chết, thân thể ta khôi phục trọng yếu, nhưng việc tu luyện của hai ngươi không thể gián đoạn. Đồng thời, các ngươi còn phải đi làm một việc. Tử nhi, ngươi lấy quyển sách thứ hai từ bên trái, tầng ba, giá sách bên trái mang tới đây cho ta."
"Vâng." Huyết Tử dựa theo sự phân phó của Đại sư mang một quyển sách dầy cầm lại. Làm cô kỳ quái chính là trên quyển sách này không có tên sách.
Đại sư không có tiếp nhận quyển sách trong tay cô, nói: "Trên quyển sách này ghi lại một số nghiên cứu của ta đối với hồn lực, mặc dù hồn lực là thông qua minh tư vận chuyển hồn lực của mình để tu luyện, nhưng kỹ xảo trong đó lại phi thường nhiều. Vận hành lộ tuyến theo dạng gì để dễ dàng tăng lên thực lực, vũ hồn gì trong thích hợp tu luyện trong hoàn cảnh nào nhất, trên đây đều có ghi lại, trong khoảng thời gian này ta không có cách nào tự mình chỉ đạo cho các ngươi, nhưng hai ngươi nhất định không thể buông lỏng."
"Vâng." Đường Tam và Huyết Tử cung kính đáp ứng một tiếng, mặc dù bọn họ còn chưa nhìn nội dung quyển sách, nhưng trong lòng đã có rung động vô cùng.
Đường Tam cẩn thận thu quyển sách Đại sư cho hắn và Tử nhi vào trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, bản thân Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ không biết chế tác bằng cái gì, nó cực kỳ đàn hồi, rút lại nhỏ nhất, vóc người còn nhỏ của Đường Tam đều có thể miễng cưỡng đeo ở trên eo, nhưng nếu kéo dài ra, sợ là đại hán có eo hơn bốn thước cũng đồng dạng có thể đeo.
Lúc này, Đường Tam và Huyết Tử mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện. Bên hông lại mang đai lưng mà Đại sư cho hắn, cả người tinh khí thần cùng với lúc vừa mới tới học viện thì hoàn toàn bất đồng, cái gọi là nhân cần quần áo, mặc dù hắn không tính là anh tuấn, nhưng nhìn qua sạch sẽ cũng làm cho người ta cảm giác vài phần nhẹ nhàng khoan khoái. Còn Huyết Tử thì thôi khỏi nói mặc gì cũng đẹp.
"Sư phụ, vậy người hãy ngủ đi trong chốc lát, con đi. Giữa trưa con quay lại sẽ mang thức ăn cho người."
Từ phòng Đại sư ra, Đường Tam và Huyết Tử vừa nghe thấy tiếng "keng keng" báo hiệu kết thúc buổi học, thời gian đi học của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện cũng không dài, giữa trưa sau khi hết buổi học thì còn có thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ căng tin mới phục vụ bữa trưa.
Vừa lúc hết giờ, Đường Tam và Huyết Tử quyết định trước về túc xá cùng chúng bạn cùng phòng nói một tiếng rằng mình đã trở lại.
Nhưng là, trong khi họ trở lại túc xá, lại kinh ngạc phát hiện, cả túc xá trống rỗng, một bóng người cũng không có. Sau khi hết giờ không có một người quay lại? Trong lòng Đường Tam và Huyết Tử không khỏi nghi hoặc. Xoay người đi ra khỏi túc xá, đi tới thao trường.
Những đệ tử cuối cùng đang từ bên trong giáo học lâu phía đối diện đi về hướng phía túc xá, trong khi Đường Tam và Huyết Tử đang chuẩn bị đi tới Vũ hồn điện tiến hành Hồn sư nhận chứng theo như lời Đại sư thì, trong mơ hồ nghe được mấy đệ tử cao niên cấp hơn so với mình tựa hồ nói tới ba chữ Công độc sinh.
"Công độc sinh này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn đi gặp Tiêu lão đại sáu niên cấp để khiêu chiến. Phỏng chừng trong khi đi học ngày mai khó thấy thân ảnh của công độc sinh rồi."
"Cũng không có thể nói như vậy, công độc sinh giám khiêu chiến Tiểu phách vương của học viện chúng ta cũng có chút dựa vào, nghe nói, một đệ tử công độc sinh mới tới một niên cấp rất lợi hại. Tất cả công độc sinh đều gọi nàng là Tiểu Vũ tỷ. Sự việc lần này hình như chính là nàng chủ động khơi ra."
"Những công độc sinh này tuyệt đối là muốn chết, một tiểu nha đầu một niên cấp dù có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại tới như thế nào. Tiêu lão đại là một trong vài người của học viện chúng ta sáu niên cấp đệ tử đạt tới cảnh giới Hồn sư. Xem ra, sau này Tiêu lão đại lại muốn thêm một đám người hầu rồi. "
Nghe hai người cao niên cấp đệ tử đối thoại, Huyết Tử nghe xong nhanh chóng đi lại hỏi địa điểm. Rồi chạy vào trong rừng cây phía sau núi của học viện, Đường Tam cũng chạy theo phía sau. Tiểu loli của cô mà xảy ra chuyện gì thì cô sẽ xé xác hết cái bọn nhãi ranh đó.
Đường Tam chạy bên cạnh có thể cảm nhận được trong ánh mắt của nàng tràn ngập sát khí. Mặc dù Huyết Tử và Tiểu Vũ gặp nhau không bao lâu, nhưng lại thân thiết như tỷ muội lâu năm. Điều này hắn có thể biết rõ, trong lòng thầm cầu phúc cho bọn nhóc kia.
Cái gọi là núi phía sau của học viện cũng không tại trong Nặc Đinh học viện, mà là một tòa núi nhỏ phía bên ngoài cửa sau của học viện, Đường Tam thấy bốn bề vắng lặng, lập tức triển khai Quỷ Ảnh Mê Tung hướng trên núi chạy như điên.
Trong rừng cây yên tĩnh, nhưng cũng không phải đại biểu bình tĩnh, ngược lại hào khí có vài phần kiếm bạt nỗ trương.
Ngoại trừ Đường Tam và Huyết Tử thì tất cả công độc sinh đều đứng ở sau lưng Tiểu Vũ, phía đối diện bọn họ, là đội ngũ do tổng cộng hơn hai mươi cao niên cấp đệ tử tạo thành.
Người cầm đầu, thân mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Tiểu Vũ nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ kinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa.
"Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Vũ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?"
" Ngươi cũng có gan lớn lắm mới nói Tiểu Vũ của ta làm sủng vật. Hôm trước, xem ra ngươi chưa được một bài học nhỉ"
Khi Tiểu Vũ đang nhìn đến cau mày lại thì một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai tất cả mọi người, nghêng đầu nhìn lại, đôi mắt to xinh đẹp không khỏi toát ra quang mang kinh hãi: " Tử nhi, Tiểu Tam các ngươi đã trở lại."
"Đại tỷ, Đường Tam" Các công độc sinh đồng loạt nói
Đi tới bên người Tiểu Vũ đúng là Huyết Tử và Đường Tam, chạy nhanh qua núi phía sau học viện, họ tựu nhìn thấy cảnh tượng trong rừng cây, cũng không có lên tiếng. Nhưng nghe tên kia nói muốn Tiểu Vũ làm sủng vật thì thật sự cô không thể nhịn.
Đi tới để Tiểu Vũ ở sau lưng bao bọc, Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Tiểu Vũ đứng đằng sau nhìn ra bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn: "Làm gì? Lại muốn nói ta xúc động?"
Đường Tam lắc lắc đầu, nói: "Công độc sinh chúng ta không thể luôn luôn bị người khi dễ, loại phương thức quyết đấu này với lão đại của các đệ tử cũng coi như là nhất lao vĩnh dật, ngươi làm đúng. Bất quá, ngươi cần phải chờ bọn ta trở về rồi hãy hướng bọn họ đưa ra khiêu chiến. Như vậy thì cũng nắm chắc hơn một chút. Tử nhi rất lo cho ngươi"
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Đường Tam một cái, sau đó nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Huyết Tử đang nhìn bọn người bên kia. Nàng không khỏi có chút đỏ mặt.
"Xú nha đầu nhà ngươi thì ra là Đại tỷ của bọn hắn, được thôi xem lần này ta dạy dỗ ngươi thế nào" Tiêu lão đại ngạo mạn nhìn về phía cô nói.
"Dạy dỗ ta! Hảo... để xem ai dạy ai"
Nói rồi Huyết Tử di chuyển ra giữa sân trên mặt toát ra một nụ cười nhè nhẹ mà quỷ dị, lâu rồi cô chưa đi đồ sát nên đang táy máy tay chân a~~. Sau đó là.....
* Bốp *
"Cái này là cho ngươi dám nói Tiểu Vũ là sủng vật này"
*Binh*
"Cái này là ngươi dám nói ta xú nha đầu này"
* Rắc"
"Cái này cho ngươi dám coi thường công độc sinh chúng ta này"
*Rầm *
"Cái này là cho ngươi dám dạy dỗ ta này"
*Choang*
"Cái này ta thay mặt toàn thể quý phụ huynh, cùng với người già và trẻ nhỏ dạy dỗ lại ngươi này"
.......
Vâng và cứ thế sau mỗi tiếng kêu gào là lại một giọng nữ thánh thót vang lên. Không bao lâu trên sân đấu ngoại trừ bên công độc sinh ra thì toàn bộ đều nằm trên mặt đất hết.
"Còn ai muốn dạy dỗ ta nữa không?" Cô hiên ngang đứng hai tay chống nạnh, ánh mắt hướng bọn người đang nằm nói.
Tất cả bọn họ run cầm cập vội vàng giúp đỡ nhau đứng dậy hướng Huyết Tử một gối quỳ xuống " Đại tỷ "
⊙⊙ Còn bên công độc sinh ngoại trừ Đường Tam ra thì tất cả đều mắt chữ A mồm O, Tiểu Vũ thì đang trong chế độ ngỡ ngàng. T.T Đại tỷ của bọn họ thật sự là quá trâu bò đi, chỉ với một mình chấp hết cả bọn người đó. Bọn họ nhìn người không sai a~.
"Ân, từ nay trở đi Tiểu Vũ sẽ là nhị tỷ của các ngươi, ai dám nói nàng là sủng vật. Hiểu kết quả rồi hen" Cô đi lại chỗ Tiểu Vũ xong quay sang bọn họ nói, câu cuối còn cố tình vặn ra một nụ cười thiên thần chết người.
"Vâng, đại tỷ, nhị tỷ"
Huyết Tử quay trở về bình thường hướng Tiểu Vũ cười tươi dịu dàng một cái nói: " Sư phụ còn để ta và Tam ca đi làm một việc, sự tình còn lại ngươi tự mình xử lý đi. Được chứ"
Tiểu Vũ cười hướng Huyết Tử, đây là lần đầu tiên khi ra thế giới bên ngoài có người quan tâm nàng như thế. Đồng thời bắt đầu từ đây nàng và Huyết Tử gắn liền như keo sơn. Và sau này họ đã một đội quân ship cp rất hùng hậu trong học viện Tử_Vũ. Tên ghép lại cũng có nghĩa ấy chứ Tử là chết, Vũ là trong nhảy múa.
" Được rồi, hai ngươi đi đi, còn lại để cho ta."
Không nói Tiểu Vũ bên này xử lý như thế nào, Đường Tam và Huyết Tử chạy ra sau học viện. Ngoại trừ sư phụ thụ độc thương để cho hắn và Tử nhi lo lắng ra, hết thảy so với tưởng tượng của hắn đều tốt đẹp hơn. Vấn đề tu luyện của Huyền Thiên công rốt cục cũng giải quyết, hơn nữa mình còn hơn một kỹ năng quấn quanh của Lam Ngân thảo, thực lực có một tiến bộ lớn. Đường Tam tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng không ngừng tu luyện, Huyền Thiên công tất nhiên sẽ tăng mạnh.
"Tử nhi, thân pháp của Đào Hoa phái thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt" Đường Tam quay sang nhìn Huyết Tử cười ôn nhu nói.
"Sau này, ngươi sẽ được mở rộng nhiều hơn" Cô lấy làm kiêu ngạo ngửa mặt lên trời
"Hảo, ta chờ muội" Nói rồi cả hai cùng đi làm nhiệm vụ Đại sư giao phó.