Đời Này Kiếp Này

Chương 2:




2
Đêm xuống, nghĩa trang rất náo nhiệt.
Có một người hàng xóm mới đến, trạc tuổi tôi.
Cô ấy vỗ vai tôi, hỏi: “Ngày mai bạn trai cô có đến thăm cô không?”
“Tên ngốc đó không tới mới là lạ đấy.”
“3 năm rồi đấy.”
Tôi sửa lại: “Là 1166 ngày.”
Ma nữ cười haha: “Cô cũng nhớ rõ quá ha.”
Có thể không nhớ sao, ngày ngày đêm đêm, tôi đều ghi nhớ trong lòng.
Thứ 6 là một ngày nhiều mây, sáng sớm còn có mưa.
Quan Kỳ đến như dự kiến, anh cầm ô, nhìn không rõ sắc mặt. Tay anh ôm một bó hoa hồng rất lớn.
Ma nữ kinh ngạc há hốc miệng: “Tình báo sai rồi, không phải nói chỉ mang một bó thôi sao?”
Quan Kỳ bước đến, tôi phát hiện anh đẹp trai hơn trước rồi.
Cũng đúng, cha nội này hồi còn đi học chính là tai hoạ của các nữ sinh, những năm nay càng lúc lại càng quá đáng.
Anh đặt bó hoa xuống, ngẩng đầu cười nói: “Nhu Nhu, hôm nay trời hơi lạnh.”
“Chúc mừng kỉ niệm 5 năm.”
Trên bó hoa có một tấm thiệp viết tay, từng nét chữ đều được viết rất nghiêm túc.
Mỗi dịp kỷ niệm, Quan Kỳ đều sẽ ôm một bó hoa hồng đến.
Tôi nghiêng người, bật cười đáp: “Anh vẫn nhớ rõ.”
Nhanh thật đấy, đã 5 năm rồi.
Quan Kỳ ngồi xuống bên cạnh, cất giọng ấm áp: “Nhu Nhu, em đoán xem khi đến đây, anh đã gặp ai?”
Tôi bĩu môi: “Anh nói thế thì ai mà đoán được.”
Quan Kỳ chậm rãi nói: “Cho em một gợi ý, là bạn học.”
Tôi và Quan Kỳ học chung trường từ tiểu học đến đại học, tôi cười lạnh: “Anh nói cũng như không.”
Khi Quan Kỳ nói chuyện với tôi, anh đều sẽ dừng lại một lúc. Dù cho không nghe được câu trả lời, anh vẫn sẽ cho tôi thời gian để suy nghĩ.
Hết thời gian, anh mới mở miệng: “Vương mập, hồi cấp 3 thường xuyên giật tóc em, có nhớ không?”
Anh nói vậy, tôi bất chợt nhớ ra.
Hồi cấp 3, tôi không học cùng lớp với Quan Kỳ. Ở trong lớp, tôi có tiếng là mỏng manh yếu ớt. Bàn cuối có một cậu bạn béo mập, lúc nào cũng lúc giật tóc tôi rồi nhìn tôi khóc.
Khi đó, Quan Kỳ là học sinh giỏi nổi tiếng ở trường. Mỗi khi nhắc đến anh đều có thể khiến các cô gái nhộn nhạo hết cả lên.
Nhưng lúc đó, tính tình của anh không được ôn hoà như hiện tại, anh có tiếng là một người không dễ đối phó.
Có một lần tôi bị trêu đến bật khóc, rầm một tiếng, Quan Kỳ đạp cửa xông vào.
Tôi quay lại, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
Anh sầm mặt nhìn tôi, không nhịn được tặc lưỡi một tiếng.
Quan Kỳ không nói hai lời, lập tức xách Vương Mập lên, đưa đến trước mặt tôi: “Xin lỗi.”
Vương mập bắt nạt tôi thì được, nhưng lại cầu xin Quan Kỳ thương xót, liên tục nói xin lỗi.
Quan Kỳ không nương tay, nhìn chằm chằm Vương mập: “Nếu còn động đến cô ấy, tao đốt tóc mày.”
Trong phòng học, không một ai phát ra tiếng động. Vương mập sợ hãi, gật đầu lia lịa.
Lúc đó Quan Kỳ mới buông tay ra, nhìn tôi sau đó lấy ra một viên kẹo từ trong túi.
“Đừng khóc.”
“Vô ích thôi.”
“Cũng không biết đường mà nói với tôi.”
Từ đó trở khi, mỗi khi nhìn thấy Quan Kỳ, nhịp tim của tôi luôn tăng một cách mất kiểm soát.
Nhìn thấy cậu ấy, tôi lại không kiềm chế được mà bắn pháo hoa trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.