Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 66: Không Từ Bỏ - Sự Thật




66: Không Từ Bỏ


“Tốt lắm, đã thành lập mối liên hệ với đạo huỷ diệt”.
“Xem ra sau này phải bồi dưỡng tính khí cho con bé nhiều hơn, kẻo con bé nổi nóng, bất cẩn phá huỷ luôn thành Vân Tiêu”.
Diệp Thần Phi mỉm cười.
Đạo huỷ diệt quá đáng sợ!
Về cơ bản thì uy lực của nó là đứng đầu tất cả các thủ đoạn công kích!
Ở trước mặt nó, ngay cả công pháp thiên cấp cực phẩm cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Hoá Khí tầng bảy, chậm hơn so với mình tưởng tượng. Xem ra trong tháng này, con bé phải tập trung tu luyện đạo huỷ diệt mới được”.
Trong vòng một tháng, Diệp Hoàng đã từ Hoá Khí tầng ba đột phá đến Hoá Khí tầng bảy!
Nhưng thật ra đây chỉ là hiệu quả kèm theo của bản thể sương mù tím mà thôi.
Nếu như tập trung nâng cao tu vi, có lẽ bây giờ Diệp Hoàng đã là Trúc Cơ.
“Đủ rồi, một chiêu giết chết đồng cấp cũng không thành vấn đề”.
Diệp Thần Phi xuất hiện trước mặt Diệp Hoàng, sau đó đánh thức cô bé.
Diệp Hoàng mở mắt ra, cánh hoa tím trên ấn đường từ từ biến mất, chỉ còn lại một dấu vết thật nhỏ không thể nhận ra.
“Cha!”
Diệp Hoàng đứng dậy, vui sướng nhìn về phía phụ thân của mình.
Sau khi được chứng kiến sức mạnh của cấp bậc cao nhất trên thế giới này, hiện tại cô bé đã biết cách che giấu sự sắc bén, điềm tĩnh hơn so với một tháng trước.
“Đã đến lúc rồi”, Diệp Thần Phi bảo.
“Vâng ạ, vậy là hành trình tu luyện ở nơi này đến đây là kết thúc phải không ạ?”, Diệp Hoàng hơi lưu luyến.
Cô bé biết rõ mình có thể tiến bộ đến mức nào khi tu luyện ở đây.
“Con đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Thần Phi không nhịn được cười, sau đó lấy một sợi dây bảy màu ra đưa cho cô bé.
“Nếu con đã thích thì nơi này sẽ là phòng luyện công riêng của con”.
“Sợi dây này là chìa khoá, chỉ cần con nhẩm niệm là có thể đến đây”, Diệp Thần Phi giải thích.
Hắn đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, đương nhiên không phải một lần duy nhất.


Hắn đã chuẩn bị chìa khoá từ lâu.
“Cảm ơn cha!”
Diệp Hoàng mừng rỡ, theo bản năng muốn nhào vào lòng Diệp Thần Phi như trước kia, nhưng cuối cùng cô bé vẫn dừng lại.
Nửa năm rèn luyện đã giúp cô bé trưởng thành hơn.
Cô bé hiểu rằng muốn tự lập chân chính thì nhất định không thể mong nhớ vòng tay ấm áp của phụ thân.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài, chủ động bước tới ôm Diệp Hoàng vào lòng.
“Tiểu Hoàng”.
“Tương lai của con đã được định sẵn sẽ không bình thường”.
“Con cứ dũng cảm tiến về phía trước, ta sẽ luôn dõi theo con”.
Diệp Hoàng vùi đầu vào lòng Diệp Thần Phi, khẽ gật đầu.
Một lát sau, hai người tách ra.
Diệp Thần Phi lấy một chiếc áo nhung tím nhạt thêu hình Phượng Hoàng màu đỏ vàng, tự tay khoác lên vai cô bé.
“Đi thôi, đi thể hiện sự xuất sắc chân chính của mình nào!”
Không gian hư vô.
Một con sông thời gian rộng lớn đến mức không nhìn thấy bờ, kéo dài từ thời xa xưa đến tương lai vô tận.
Trên con sông có một võ đài thật lớn làm bằng đá phiến màu xanh đen lơ lửng.
Trên võ đài, hai bóng dáng màu trắng đang đánh nhau kịch liệt.
Vũ khí của họ đều là trường thương, hai người tập trung chiến đấu, mỗi lần va chạm đều cực kì mạnh mẽ.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Cuối cùng, một trong hai người bị đánh trúng, bay ngược ra xa.
Cậu khom người, khó khăn đứng vững lại, máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng.
“Ta đã nói rồi, ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta, từ bỏ đi”, Bộ Phi Tuyết đứng thẳng, hờ hững nói.
Từ một tháng trước, bằng một cách kì lạ nào đó mà hắn đã đến nơi này, còn liên tục chiến đấu với tiểu tử trước mặt này.
Tiểu tử này có ngộ tính không tệ, trong chiến đấu cũng trưởng thành rất nhanh.
Tiếc là thực lực của hai người vẫn không cùng đẳng cấp.


“Ta cũng đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ từ bỏ!”
Diệp Long lau máu trên khoé miệng, sau đó đứng dậy với ánh mắt kiên định, ý chí chiến đấu sục sôi!
“Tiếp tục đánh thôi nào!”
Cậu hét lớn một tiếng, vừa định tiếp tục lao về phía trước.
Đột nhiên có một tia sáng trói cậu đứng yên tại chỗ.
Diệp Thần Phi chậm rãi đáp xuống trước mặt cậu.
“Đại bá?”
Diệp Long hơi nghi hoặc, nhưng ngay sau đó cậu đã hiểu, chắc hẳn đã đến lúc.
“Ừ, có vẻ như cháu có thu hoạch khá tốt”, Diệp Thần Phi quan sát cậu.
Thời gian một tháng, Diệp Long đã thay đổi còn nhiều hơn so với Diệp Hoàng.
Đầu tiên là tu vi của cậu đã từ Hoá Khí tầng năm đột phá đến cảnh giới Hoá Khí tầng tám.
Điều quan trọng hơn là cậu của bây giờ như một cây thương thần, khí thế ngút trời, nhìn qua chỉ thấy dục vọng chiến đấu bất tận.
Xem ra nỗi lo lắng của hắn lúc trước là dư thừa.
“Đại bá, người có thể cho con thêm một chút thời gian nữa được không ạ? Con sắp thành công rồi!”
Diệp Long sốt ruột hỏi, sợ lần này trở về sẽ không bao giờ quay lại được.
Diệp Thần Phi cười, sau đó lấy một tấm lệnh bài nhỏ đưa cho Diệp Long.
“Đừng lo lắng quá, cháu cứ tiến lên từ từ là được”.
“Đây là chìa khoá để vào võ đài Tuyên Cổ, sau này nếu cháu muốn tu luyện thì có thể vào bất cứ lúc nào”.
Diệp Long run rẩy nhận lấy lệnh bài.
Vừa nghĩ tới việc mình có thể chiến đấu với nhiều nhân tài thiên cổ như vậy, cậu vô cùng kích động.
“Cảm ơn đại bá ạ!”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Vậy thì đi thôi”.
Nói xong, hắn nhìn Bộ Phi Tuyết ở bên cạnh, giơ tay chuẩn bị phong ấn hắn lần nữa.
“Tiền bối!”


67: Sự Thật


Bộ Phi Tuyết vội vàng gọi.
Diệp Thần Phi khẽ nhướng mày, dừng lại.
Bộ Phi Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ta đoán không sai, đây là nơi mà ngài dùng để bồi dưỡng truyền nhân đúng không?”
Thấy Diệp Thần Phi không phủ nhận, hắn nói tiếp: “Bản lĩnh của ngài thật cao cường, khiến vãn bối phải kinh ngạc!”
Diệp Thần Phi lạnh nhạt đáp lời: “Bỏ qua những lời thừa thãi đi, nói chính sự”.
Bộ Phi Tuyết ho khan vài tiếng: “Tiền bối, thật ra ta chỉ muốn hỏi ngài, khi nào ngài mới có thể thả ta về?”
Tự dưng hắn lại bị đưa đến đây để luyện công với một tiểu tử đần độn.
Với sự kiêu ngạo của hắn, nói không tức giận là giả.
Nhưng trong một tháng qua, mỗi lần thức dậy, hắn đều muốn tìm cách rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng hắn nhận ra mình không phát hiện được gì cả.
Dần dà Bộ Phi Tuyết đã hiểu, người tạo ra võ đài này có thực lực vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Nếu muốn rời khỏi thì chỉ có thể dựa vào người nọ.
“Ngươi không thể trở về”.
Nhưng Diệp Thần Phi lại cho hắn một câu trả lời mà hắn không thể nào chấp nhận được.
Bộ Phi Tuyết lập tức sầm mặt lại.

“Tiền bối, ngài làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
“Tự tiện giam cầm người khác, ngài không sợ rước lấy nhân quả sao?”
Diệp Thần Phi bật cười: “Ôi chao, ngươi còn biết nhân quả cơ”.
“Đương nhiên”, Bộ Phi Tuyết khịt mũi: “Ta từng đọc một cuốn sách cổ, những người may mắn đều có liên quan đến nhân quả.
Nếu như ngoan cố can thiệp thì ngay cả đại năng cũng chưa chắc sẽ có kết cục tốt!”
“Với lại ta nói cho ngài biết, sau lưng ta cũng có người đấy!”
Hắn lạnh giọng uy hiếp.
Nhưng hắn nói không sai, tu vi càng cao, nhân quả liên quan sẽ càng nhiều.
Giữa nhân quả rất đáng sợ,
Vì vậy những đại năng mạnh đến mức có thể điều khiển thiên địa thường đứng ở phía sau, dùng các quân cờ để dàn xếp thiên địa.
Quả thật Bộ Phi Tuyết biết rất nhiều thứ.
Nhưng lần này hắn đã đoán sai.
Diệp Thần Phi chậm rãi đáp: “Ta không quan tâm người đứng sau lưng ngươi là ai”.
“Ta sẽ không thả ngươi về, cũng sẽ không dính phải nhân quả.
Nếu ta thả ngươi về thì mới có thể dính vào nó”.
“Nếu ngươi đã hiểu đạo lí nhân quả thì chắc hẳn cũng hiểu những lời này của ta có ý gì”.
Bộ Phi Tuyết chau mày, Diệp Long ở bên cạnh nghe như lạc vào trong sương mù.
Bỗng nhiên Bộ Phi Tuyết biến sắc, lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hắn chỉ vào Diệp Thần Phi, giọng run rẩy: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, ngươi đã chết”.
“Ta chỉ lấy ký ức và tu vi của ngươi để tạo ra một phiên bản khác của ngươi trong võ đài Tuyên Cổ này thôi”.
“Nếu ngươi rời khỏi võ đài Tuyên Cổ mới có thể gặp rắc rối, hiểu chưa?”
“Người sau lưng ngươi đã vứt bỏ ngươi rồi”.
Bộ Phi Tuyết ngơ ngẩn, hắn thật sự không thể tin được rằng mình đã chết.
Diệp Thần Phi lẳng lặng nhìn Bộ Phi Tuyết.
Lẽ ra hắn không nên nói những lời này với Bộ Phi Tuyết, bởi vì nó không có ý nghĩa gì quá lớn.
Suy cho cùng, Bộ Phi Tuyết chỉ là một công cụ thôi.
Có điều nói cũng không sao cả, sau lại xoá bỏ đoạn ký ức này là được rồi.
Diệp Thần Phi chậm rãi giơ tay lên.
“Tiền bối”.
Một giọng nói khàn vang lên.
“Ngài có thể giúp ta một việc không? Nếu như có thể, trong những ngày tháng sau này ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp vị truyền nhân này của ngài lột xác thành nhân tài kiệt xuất chân chính trong thiên hạ”.
Bộ Phi Tuyết bình tĩnh nói.
Sau một lát im lặng, Diệp Thần Phi gật đầu.
“Nói đi”.
Hắn muốn biết chuyện mà một người đã chết muốn làm nhất là gì.
Bộ Phi Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hồi tưởng, thì thào: “Ta muốn ngắm nhìn quê hương của mình, có được không?”
Diệp Thần Phi và Diệp Long đều ngây người, không ngờ Bộ Phi Tuyết lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Ta cứ tưởng nguyện vọng của ngươi sẽ có liên quan đến Thuỷ Yên Nhi”, Diệp Thần Phi đáp.
Thuỷ Yên Nhi chính là hồng nhan xưa của Bộ Phi Tuyết.
“Một nữ nhân mà thôi, không đáng để ta lưu luyến như thế”, Bộ Phi Tuyết trả lời.
“Nhưng ngài đã từng nổi giận tàn sát một tông môn thiên cổ vì nàng ấy mà!”, Diệp Long lớn tiếng la lên.
“Trùng Tiêu tông?”
Bộ Phi Tuyết cười khẽ: “Giết nữ nhân của ta, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho chúng à?”
Diệp Long không thể tin được, sự thật có phải là như vậy không?
Hoàn toàn không có sự nghĩa hiệp mềm lòng, cũng không có câu chuyện tình yêu cảm động nào cả, Trùng Tiêu tông bị diệt vong thực chất là vì đã động tới người không nên động thôi.
“Được, ta đồng ý”, Diệp Thần Phi đáp.
Chuyện nhỏ này dễ như ăn cháo.
Chủ yếu là hắn cảm thấy Bộ Phi Tuyết rất thú vị.
“Đa tạ tiền bối!”, Bộ Phi Tuyết chân thành cảm ơn.
Sau đó một cột sáng bao trùm lấy Bộ Phi Tuyết, khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Thần Phi phất tay lên, hắn và Diệp Long lập tức biến mất.
Trên đường trở về, Diệp Thần Phi thấy Diệp Long trầm mặc bèn cười hỏi: “Sao nào, hình tượng của thần tượng sụp đổ khiến cháu khó chấp nhận như vậy sao?”
Diệp Long gãi đầu: “Cháu hơi bất ngờ ạ”.
“Nhưng chưa thể nói là không chấp nhận được, cháu chỉ quan tâm thực lực của ngài ấy, chỉ quan tâm mình có thể đánh bại ngài ấy hay không thôi!”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Thật ra người như Bộ Phi Tuyết có đạo tâm rất kiên định, cuộc đời huy hoàng”.
“Nếu hắn có thể theo bên cạnh cháu thì sẽ là trợ giúp rất lớn cho con đường sau này của cháu”.
Diệp Long vâng một tiếng.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Diệp Thần Phi: “Đại bá, ý người là?”
Diệp Thần Phi mỉm cười không đáp.
Chẳng phải chỉ là giúp người chết sống lại, chẳng phải chỉ là kẻ đứng sau, chẳng phải chỉ là đạo lý nhân quả thôi sao?
Chỉ cần hắn muốn làm thì ai đến cũng vô dụng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.