*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Long Chủ! Long Chủ!”
Tiếng hò hét vang vọng trong sa mạc vô biên vô hạn.
Bấy giờ, Chân Long Các thật sự trở thành thế lực mạnh nhất của liên minh Cửu Thành phía tây!
Diệp Long nhìn mặt trời phương xa, nở nụ cười tươi đã lâu không thấy.
Advertisement
“Long Chủ vô địch!”
Tiếng hò reo xung quanh vẫn còn vang vọng.
“Long Chủ đẹp trai quá, đẹp trai chết người!”
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo không được hợp tông lắm bỗng chốc vang lên trong đám người.
Mọi người quay đầu lại thì thấy một cô gái với mái tóc dài xinh đẹp đang đứng bên cạnh Long Chủ, xúc động la to, trông còn hào hứng hơn cả bọn họ.
“Rầm!”
Nhất thời, vô số vũ khí đều chỉa về phía nàng, ánh mắt mọi người cũng tập trung về phía này.
Sự xuất hiện không biết từ đâu ra này khiến bọn họ không thể hiểu nổi.
Lúc này, Long Chủ cũng nghiêng đầu.
Sau khi nhìn thấy người đó thì hắn chợt ngây ngẩn cả người.
“Hiểu Hiểu?”
“Hì hì”, Diệp Hiểu Hiểu cắn một ngụm linh quả.
。。。
Một lát sau, đội ngũ thật dài bắt đầu quay về từ sa mạc.
“Long Chủ, lúc nãy huynh oai phong lắm đó”.
Diệp Hiểu Hiểu cưỡi trên con Loan Điểu bảy màu, chậm rĩ rì bay bên cạnh Diệp Long.
Diệp Long không bàn luận gì, chỉ hỏi: “Đại bá cũng trở về hả? Chuyến này hai người đi lâu thật đó”.
“Đi tới đâu chơi rồi?”
“Phía bắc”.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Đầu tiên là băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ, sao đó tới một đất nước tên Vĩnh Đông, ở đó toàn tuyết là tuyết, lạnh muốn chết”.
“Ở đấy khoảng năm năm, sau đó lại băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ trở về”.
Diệp Long chậc chậc cảm thán: “Thích thật đó”.
“Hà hà, thế lần sau huynh đi theo đại bá đi”, Diệp Hiểu Hiểu cười nói.
“Được thôi, cầu còn không được”.
“Đi theo đại bá chắc chắn sẽ có lời, nhìn muội là biết”, Diệp Long nói.
Diệp Hiểu Hiểu thoáng kinh ngạc: “Huynh có thể bỏ người của Chân Long Các lại ư? Ta thấy bây giờ bọn họ đều xem huynh là người tôn quý nhất”.
Diệp Long nhún vai: “Thế thì có sao?”
“Ta đi rồi, Chân Long Các sẽ giải tán đi hết chắc?”
“Bọn ta không phải là bang hội người thường tạo thành, tất cả đều là tu sĩ, rời đi dăm ba năm, hoàn toàn không thành vấn đề”.
Diệp Hiểu Hiểu ngây ngẩn.
Là thế ư?
Thế thì tại sao nàng lại cảm thấy Thiên Tiên Hội xa mình thì không thể sống nổi nữa vậy nhỉ?
Suy nghĩ hết nửa ngày, nàng chỉ nghĩ ra được một từ.
Sự cô đọng.
Dù là Thiên Tiên Hội, hay là Thiên Loan Điện, thật ra tất cả đều thiếu đi sự chắt lọc, cô đọng.