Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 192:




Đợi đến khi những đứa trẻ kia trắc nghiệm xong, người đàn ông trung niên kia mới hô lên tên cô bé.  
"Tiểu Hoàng, đến con rồi".  
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn thanh niên.  
"Cha".  
Cô bé mềm mại gọi một tiếng.  
"Đi nào, cha tin con", cha của cô bé cổ vũ nàng.  
Tiểu Hoàng nhảy xuống khỏi vòng tay cha, loạng choạng đi về phía đèn lồng.  
"Cố lên".  
"Ngươi sẽ không sao đâu".  
Mấy đứa trẻ khác cũng cổ vũ cô bé.  
Tiểu Hoàng bước lên trước, học theo những người khác đặt tay lên đèn lồng.  
Thoáng chốc, đèn lồng đã xoay lên.  
Một vòng, hai vòng.  
Khi xoay đến vòng thứ tư, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là xoay xong nhưng cuối cùng lại dừng lại.  
"Diệp Hoàng, tư chất... hạ đẳng".  
Người đàn ông trung niên tuyên bố.  
Cô bé cũng không hiểu được điều này có nghĩa là gì, nàng chỉ phát hiện những người lớn ban đầu còn rất vui vẻ lập tức im lặng.  
Còn cha mình lại cúi đầu.  
"Ha ha, không sao, sau này Diệp Long và Cầm Dao chắc chắn sẽ tích cực giúp đỡ Tiểu Hoàng".  
Có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, bấy giờ những người khác mới bắt đầu hùa theo.  
Nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cha mình.  
Nàng thấy trong mắt cha lộ ra đôi nét kỳ lạ.  
Sau khi lớn lên, nàng mới hiểu được cảm xúc ấy có tên là thất vọng.  
"Cha..."  
Ba năm sau.  
"Cha! Cuối cùng con cũng cảm giác được khí rồi!"  
Một bóng dáng nhỏ xinh chạy hồng hộc xông vào sân.  
Người đó đúng là Tiểu Hoàng.  
Tiếc là quá lùn mà bậc cửa lại cao nên không chú ý lập tức bị vấp ngã sấp xuống.  
Tiểu Hoàng nhanh chóng đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người lại chợt cảm thấy cùi chỏ nóng rát.  
Cô bé giơ tay lên nhìn thì hóa ra đã trầy mất miếng da, rát rát.  
Có điều, Tiểu Hoàng cũng không để ý, vừa dùng quần áo lau vừa đi vào phòng.  
"Cha, con có thể bắt đầu tu luyện rồi!"  
Nàng vào nhà đã hô.  
Bấy giờ, cha cũng đi ra khỏi phòng, cầm trong tay một bức hoa trông có vẻ khá cũ.  
Tiểu Hoàng biết trên bức họa ấy vẽ một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.  
Nghe người ta nói đó là mẹ mình.  
"Cha, người nhìn nè!"  
Tiểu Hoàng giấu một tay sau lưng, vươn tay còn lại ra, một ngọn lửa bé xíu bỗng cháy lên trên đầu ngón tay nàng, run run rẩy rẩy, lúc sáng lúc tối.  
"Giỏi quá".  
Người đàn ông ngồi xổm xuống, lau bụi trên mặt nàng cười nói: "Tiếp tục cố gắng nhé, cha tin con, con nhất định có thể làm được".  
Tiểu Hoàng nghiêm túc gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.