Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 17: Cửu Cửu Thiên Kiếp





Đỉnh núi cao Thanh Cổ nằm ở lạch trời phía bắc thành Vân Tiêu.
Xa hơn về phía bắc là cánh đồng tuyết phương bắc.
Tương truyền, ở cánh đồng tuyết phương bắc, nguồn tài nguyên nghèo nàn, đời sống người dân vô cùng khó khăn, vẫn tồn tại bộ lạc nguyên thủy, làm quần áo từ da thú, đốt rừng làm rẫy.
Tóm lại chính là không có văn hóa gì.
Tuy nhiên, đây đều là những suy đoán của người Lĩnh Nam về phương bắc mà thôi, có rất ít người có thể băng qua đỉnh núi cao Thanh Cổ, nhìn thấy cảnh sắc của những cánh đồng tuyết phương bắc.
Đỉnh núi cao Thanh Cổ đã ngăn bước chân của hầu hết mọi người.
Nơi đây núi cao rừng thẳm, vùng đất cổ xưa hẻo lánh ít người đặt chân đến.
Vô số đại yêu đang ẩn nấp tận sâu trong núi cao, nếu tùy tiện xông vào sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng tình huống như vậy cũng thu hút rất nhiều tu sĩ đến rèn luyện.
Khắp người yêu thú đều là bảo vật, nếu may mắn lấy được loại linh thảo địa phẩm trở lên, sẽ phất rất nhanh, cả đời không phải lo lắng.
Lúc này, mấy tu sĩ trẻ đang cẩn thận từng li từng tí đi lại bên ngoài đỉnh núi cao.
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng ầm ầm, mấy người đều ngây ra, một thanh niên tóc tai bù xù trong số đó lập tức nằm bò trên mặt đất, cẩn thận lắng nghe.

Đột nhiên, sắc mặt thay đổi!
“Chạy mau, có một bầy mãnh thú lớn đang chạy về phía chúng ta!”
Hắn ta hoảng hốt hét lên, nhưng lại thấy mấy người bạn đi cùng mình đều đứng bất động ở đó, há hốc miệng, nhìn lên bầu trời ở phía xa.
Người thanh niên tóc dài nhìn theo ánh mắt của bọn họ, lập tức chết lặng.
Chỉ thấy mây đen kéo đến bao phủ gần hết bầu trời.
Nó tạo thành vòng xoáy, không ngừng nhấp nháy ánh sáng xanh tím, cảm giác áp bức đó khiến hắn ta cảm thấy lồng ngực căng tức, tim như sắp nhảy ra ngoài.
“Đó là cái gì!”
Bọn họ run rẩy, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Tình hình này giống như điềm báo về ngày tận thế.
Lúc này tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, bọn họ nhìn thấy trong rừng rậm cách đó không xa đàn chim lớn hoảng loạn bay lên cao.
“Là thú triều, chúng ta mau chạy thôi!”
Người thanh niên tóc dài là người đầu tiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.
Những người khác cũng hoàn hồn lại, vội vàng chạy theo bước chân của hắn ta, chạy thục mạng ra bên ngoài núi.
Ở một chỗ trên đỉnh núi sâu trong những ngọn núi cao, Diệp Thần Phi cau mày nhìn đám mây đang lan rộng trên đầu mình.
“Động tĩnh lớn như vậy, nếu biết sớm đã đi vào trong xem rồi”.
Hắn lựa chọn ở đây dẫn ra Lôi Kiếp, là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến tu sĩ bình thường khác, nhưng không ngờ phạm vi của Lôi Kiếp lớn như vậy, sắp lan ra bên ngoài ngọn núi.
“Haizz, ngươi nhanh chút đi, lề mà lề mề”.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu, bất mãn nói.
Lôi Kiếp của hắn là Cửu Cửu Thiên Kiếp đáng sợ nhất, tổng cộng có tám mươi mốt đạo, trong đó mỗi đạo Lôi Kiếp đều gấp mấy lần uy lực của cái trước.
Tất nhiên, chất lượng cũng tăng lên gấp bội.
Diệp Thần Phi muốn lấy được đạo Lôi Kiếp cuối cùng, cho nên mới đợi lâu như vậy.
Dường như cảm nhận được sự khiêu khích của Diệp Thần Phi, tốc độ chuyển động của Lôi Kiếp trên bầu trời đột nhiên tăng lên.
“Ầm!”
Một đạo sấm sét màu tím xanh từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ, lập tức phóng tới đỉnh đầu Diệp Thần Phi.

Nhưng Diệp Thần Phi chỉ khẽ vung tay một cái, Lôi Kiếp có vẻ không gì sánh bằng đó lập tức bị chia năm xẻ bảy, giống như thiên nữ rải hoa, rơi trên các đỉnh núi xung quanh.
Đột nhiên, núi lở đất nứt, có mấy ngọn núi nhỏ bị chia cắt đổ sụp!
“Phải thế chứ, nhanh lên, nhanh lên”.
Diệp Thần Phi không bị chút tổn hại.
Lôi Kiếp hết lớp này đến lớp khác, liên tục rơi xuống.
Nhưng ở trước mặt Diệp Thần Phi, chúng đều giống như kẹo bông mềm, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Cuối cùng, Cửu Cửu Thiên Kiếp đã đến đạo cuối cùng.
Lúc này Lôi Kiếp trên bầu trời lại bắt đầu thu nhỏ lại, nhưng năng lượng cuồng bạo ẩn chứa trong đó lại tăng lên hơn một cấp.
Đợi cho đến khi Lôi Kiếp thu nhỏ đến cực điểm.
“Ầm!”
Một đạo sấm sét màu tím mạnh mẽ ầm ầm giáng xuống!
“Đợi chính là ngươi đó”.
Diệp Thần Phi bay vút lên không trung, đối mặt với Lôi Kiếp có thể hủy diệt mọi thứ, lao thẳng đến.
Tay phải hắn biến hóa, các loại năng lượng huyền ảo không ngừng ngưng tụ trong tay.
Còn tay trái của hắn lấy ra một chiếc bình dương chi bạch ngọc.
Ngay lập tức, Diệp Thần Phi và Lôi Kiếp va chạm trực diện.
Nhưng tiếng nổ lớn trong tưởng tượng đã không xảy ra, mà đột ngột ngừng lại giống như nốt chính cuối cùng của đàn tì bà.

Cơn cuồng phong dữ dội đột nhiên biến thành bầu trời quang đãng.
Bóng dáng Diệp Thần Phi từ từ đáp xuống.
Trong tay hắn xuất hiện một chùm năng lượng màu tím, đang không ngừng đấu đá lung tung, nóng nảy không yên.
“Ngoan chút”.
Diệp Thần Phi khẽ siết chặt ngón tay, năng lượng màu tím không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một giọt chất lỏng nhỏ, lơ lửng trên lòng bàn tay.
Sau đó, chất lỏng màu tím này được Diệp Thần Phi cho vào bình dương chi bạch ngọc.
“Hừ, cuối cùng cũng xong”.
Diệp Thần Phi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một thiên môn cao ngất xuất hiện trên không trung, như ẩn như hiện.
Thiên môn chậm rãi mở ra, một tia sáng màu vàng bao phủ trên người Diệp Thần Phi, vô số tiên âm từ bên trong truyền ra.
Hắn đã trải qua Cửu Cửu Thiên Kiếp, sắp thành tiên rồi!
“Ha ha, việc này không gấp, ngươi tạm trở về trước đi”.
Diệp Thần Phi tiêu tán năng lượng của mình, tu vi lại ở cảnh giới Độ Kiếp đại viên mãn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.