Độc Tôn Tam Giới

Chương 710: Cường thế đột kích




Lời này vừa ra, tất cả mọi người Bảo Thụ Tông đột nhiên đứng lên, nguyên một đám giương cung bạt kiếm, ánh mắt tức giận, nhìn chằm chằm vào Truy Dương lão quái.
Không phải đến làm khách, cái kia chính là đến đối nghịch rồi
Truy Dương lão quái ngạo mạn cười cười, ánh mắt bễ nghễ, quét qua toàn trường, thản nhiên nói:
– Nghe nói Bảo Thụ Tông có một cây Xan Hà Bảo Thụ, Thiên Diệp, khách quý đến, ngươi không cầm một ít Xan Hà Thần Quả ra biểu đạt ý tứ sao?
Thiên Diệp nghe vậy, càng thêm giận dữ. Truy Dương lão quái này âm dương quái khí, dĩ nhiên là đập chủ ý Xan Hà Bảo Thụ, trong lúc nhất thời, trong lòng Thiên Diệp lão tổ nghiêm nghị, ý cảnh giác tăng nhiều.
Ánh mắt lóe lên, nhìn lại sau lưng Truy Dương lão quái.
Chỉ thấy trước đội ngũ Tử Dương Tông, có mấy khuôn mặt xa lạ. Một người áo lam mang theo ba người áo bào tro, rõ ràng không hợp những người khác của Tử Dương Tông.
Nhất là người áo lam kia, toàn thân tản ra một loại khí tức cao ngạo lạnh lùng, phảng phất quần hùng tham gia nghi thức nhập môn này, ở trong mắt hắn như cặn bã, chẳng thèm ngó tới.
Hơn nữa, người này không giận tự uy, đứng ở chỗ đó, liền có một cỗ khí tức khiếp người, để cho mọi người sinh ra kính ngưỡng.
– Truy Dương đạo hữu, Bảo Thụ Tông ta hảo tâm mời ngươi tham gia thịnh hội, ngươi thô lỗ như vậy, lại là cớ gì? Đã như vầy, Bảo Thụ Tông ta không chào đón các ngươi, tiễn khách.
Thiên Diệp lão tổ cũng giận dữ.
Truy Dương lão quái cười ha ha:
– Tiễn khách? Thỉnh thần dễ tiễn thần khó. Thiên Diệp, không cần nói nhảm, hôm nay tới đây, là có vài sổ sách muốn tính toán với Bảo Thụ Tông ngươi.
Diệp Trọng Lâu vỗ bàn, bỗng nhiên đứng lên:
– Truy Dương, ngươi muốn giương oai trên địa bàn Bảo Thụ Tông ta?
Truy Dương lão quái cười lạnh, dùng ánh mắt liếc người si lườm Diệp Trọng Lâu:
– Ngươi nói rất đúng, hôm nay lão phu là đến địa bàn của Bảo Thụ Tông giương oai.
Oanh…
Toàn trường xôn xao, tất cả mọi người Bảo Thụ Tông đều nhao nhao quát lớn.
– Câm miệng.
Truy Dương lão quái đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Thiên Diệp lão tổ.
– Ba sự kiện, thứ nhất, giao Giang Trần ra; thứ hai, giao Xan Hà Bảo Thụ; thứ ba, quy thuận ta.
– Điên khùng.
Ba điều kiện này vừa ra, người Bảo Thụ Tông lại lần nữa kêu lên, nhao nhao mắng chửi.
– Lăn, chạy về Tử Dương Tông làm rùa đen rút đầu đi.
– Tử Dương Tông ngu xuẩn, chết mấy trưởng lão, còn ngại chết không đủ sao? Chạy đến Bảo Thụ Tông tìm cái chết phải không?
– Lăn, Bảo Thụ Tông chúng ta không chào đón chó điên.
Trong lúc đó, một người áo bào tro ánh mắt lẫm liệt, khẽ quát một tiếng:
– Om sòm…
Thân ảnh màu xám nhoáng một cái, điện thiểm tới, thò tay chụp vào một đệ tử Bảo Thụ Tông. Tốc độ này cực nhanh, ngay cả Thiên Diệp cùng Diệp Trọng Lâu cũng không kịp phản ứng.
Két sát…
Cổ họng tên đệ tử Bảo Thụ Tông kia bị bắt, bị người áo bào tro này bóp nát.
– Lại om sòm, cái này là kết cục của các ngươi.
Người áo bào tro kia như ném rác rưởi, hất thi thể lên, ném qua một bên.
Tốc độ cực nhanh, liền muốn trở về.
Diệp Trọng Lâu giận tím mặt, vỗ bàn, áo bào xanh chớp động, một quyền oanh tới người áo bào tro này:
– Cuồng đồ, nhận lấy cái chết.
Người áo bào tro kia cười hắc hắc, song chưởng vung ra, dốc lực lượng toàn thân, ầm ầm đánh tới Diệp Trọng Lâu.
Oanh…
Lực lượng cường đại va chạm, người áo bào tro bị Diệp Trọng Lâu đẩy lui vài bước, vừa vặn trở xuống vị trí nguyên lai.
Mà thân thể của Diệp Trọng Lâu nhoáng một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Trong nội tâm khiếp sợ không hiểu. Đối phương rõ ràng chỉ là một Linh Vương, dưới một quyền cường thế của hắn, vậy mà chọi cứng, hơn nữa không có bị thương
Diệp Trọng Lâu một kích không thành, nộ khí tăng nhiều:
– Giết môn nhân của ta, trốn đi nơi nào?
Nói xong, liền muốn truy kích.
Bỗng nhiên, người áo lam kia hừ lạnh một tiếng, trong mắt lập loè tinh mang, hất tay áo lên:
– Lui ra.
Lực lượng hất tay áo này, như trong tay áo có Càn Khôn, đột nhiên hóa thành khí thế ngập trời, ầm ầm vọt tới Diệp Trọng Lâu.
Diệp Trọng Lâu vội vàng không kịp chuẩn bị, bị lực lượng này xốc lên, thân thể không tự chủ được bay ngược ra sau, ầm ầm đâm vào một cây cột lớn.
Oanh…
Lực va chạm to lớn, làm cây cột kia lung lay, miệng Diệp Trọng Lâu ngòn ngọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Lần này, toàn trường đều sợ ngây người.
Người áo lam kia chỉ hất tay áo lên, liền có loại khí thế này, oanh bay một Nguyên Cảnh Tôn Giả hàng thật giá thật, dù chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, đó cũng rất kinh người.
Tôn Giả bốn đại tông môn ở đây, mỗi người tự vấn lòng, chỉ sợ đều làm không tới loại trình độ này.
Thiên Diệp lão tổ giật mình, bay vọt tới Diệp Trọng Lâu, thấp giọng hỏi:
– Trọng Lâu, ngươi không sao chớ?
Diệp Trọng Lâu miễn cưỡng hít một hơi, chậm rãi nhổ ra trọc khí trong cơ thể, đè lại Linh Hải trở mình, sau nửa ngày mới nói:
– Đạo huynh cẩn thận, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Người áo lam kia, thực lực so với Truy Dương lão quái chỉ mạnh không yếu.
Sưu sưu sưu…
Tình hình chiến đấu căng thẳng, tất cả mọi người Bảo Thụ Tông, nhao nhao lẻn đến sau lưng hai lão tổ, trong lúc nhất thời, Bảo Thụ Tông vang vọng tiếng chuông cảnh báo.
– Truy Dương, Tử Dương Tông ngươi bá đạo như thế, là quyết tâm dẫm lên đầu Bảo Thụ Tông ta sao?
Thiên Diệp lão tổ cưỡng chế nộ khí trong nội tâm.
– Thiên Diệp, ngươi luôn lề mề như vậy sao?
Truy Dương lão quái cười nhạo nói.
– Vẫn là ba điều kiện kia, nếu ngươi không đáp ứng, từ hôm nay trở đi, Bảo Thụ Tông liền xoá tên khỏi liên minh 16 nước.
Tuyên ngôn mười phần bá đạo, uy hiếp không hề che dấu.
Cửu Sư lão quái nhẫn đã lâu, lúc này rốt cục cả giận nói:
– Truy Dương, hôm nay là ngày Bảo Thụ Tông cử hành đại lễ, ngươi hoành hành ngang ngược như vậy, không cảm thấy có chút quá đáng sao? Coi như hai tông các ngươi có chút ân oán, cũng không nên như vậy a. Tư cách như vậy, xem là cái gì?
– Như thế nào? Ngươi muốn làm chim đầu đàn sao?
Truy Dương lão quái cười lạnh, đối với Cửu Sư lão tổ, hắn cũng rất không thoải mái, lúc này vừa vặn mượn cơ hội phát tác.
Cửu Sư lão quái giận tím mặt:
– Nếu như là ân oán của Tử Dương Tông ngươi cùng Bảo Thụ Tông, Vạn Linh Tông ta không nên nhúng tay. Bất quá, mấy vị bằng hữu này, tựa hồ không phải người Tử Dương Tông các ngươi a? Ta mặc kệ ngươi từ chỗ nào mời đến giúp đỡ, nhưng mà ngươi làm như vậy, là công nhiên phá hư quy tắc của liên minh 16 nước. Vạn Linh Tông ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến. Băng Lam Tôn Giả, ngươi cảm thấy như thế nào?
Băng Lam Tôn Giả than nhẹ một tiếng, nàng gần đây trung lập, không thích tranh chấp. Bất quá vừa mới cầm chỗ tốt của Bảo Thụ Tông, hơn nữa Tử Dương Tông như vậy, hoàn toàn chính xác quá bá đạo.
Nếu như chỉ là hai tông tranh đấu, nàng tuyệt đối không có ý kiến gì. Nhưng mà, đưa ngoại nhân tới nhúng tay tranh đấu trong liên minh 16 nước, đây là phá hủy quy tắc, là hành vi bốn đại tông môn không cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.