Độc Tôn Tam Giới

Chương 669: Thuấn lão hỏi chứng




Thuấn lão phong độ nhẹ nhàng, cũng không có bởi vì thực lực của mình cường đại, liền ở trước mặt Giang Trần bày khí độ cường giả gì.
Điểm này, ngược lại là rất hiểu tính cách của Giang Trần.
- Lão trượng làm như vậy, chính là vì gặp ta?
Giang Trần khẽ giật mình.
- Đúng vậy.
Thuấn lão nói đến đây, lại nhìn thiếu nữ bên người, trong mắt toát ra vẻ thương tiếc.
Trong lòng Hoàng Nhi cũng hơi có chút khổ sở, Thuấn lão là nhân vật bực nào, vì bệnh của nàng, lại hạ mình như thế, khách khí với một tiểu bối.
Cũng không phải nói Hoàng Nhi nàng có tôn ti chi niệm gì, mà là nàng rất hiểu Thuấn lão.
Dùng Thuấn lão cao ngạo, coi như là đối với những nhân vật cường đại kia, cũng không có ôn hoà như vậy.
Hôm nay, khách khí với một thiếu niên lang như Giang Trần, là vì bệnh tình của nàng, cái này sao không làm nàng cảm động, lại thấy áy náy.
Giang Trần thấy Thuấn lão nhìn cô gái kia, ánh mắt hơi động một chút, lại nhìn thoáng qua cô gái kia.
Thuấn lão than nhẹ một tiếng:
- Giang tiểu huynh đệ, ban đầu ở Đông Phương Vương Quốc, ngươi chẩn đoán bệnh của công chúa Đông Phương Vương Quốc là Thái Âm Chi Thể, có việc này không?
Giang Trần cả kinh, đây chính là bí mật của Đông Phương nhất tộc a, vậy mà lão nhân kia cũng biết?
Đối phương đã nói toạc rồi, lại là ân nhân cứu mạng, Giang Trần tự nhiên sẽ không phủ nhận.
Gật gật đầu:
- Thật có việc này.
- Vậy Giang tiểu huynh đệ có nhìn ra được, trên người cháu gái ta, có ngoan tật gì hay không?
Lần này Thuấn lão đi thẳng vào vấn đề rồi.
Giang Trần nghe vậy, ẩn ẩn minh bạch được cái gì. Thuấn lão này chú ý mình thời gian dài, nguyên lai là vì bệnh tình của tôn nữ.
Chỉ là, trong lòng hắn vẫn có rất nhiều nghi vấn, Thuấn lão này thủ đoạn như thế, sao ngay cả bệnh của tôn nữ cũng trị không được?
Nếu như Thuấn lão này cũng thúc thủ vô sách, Giang Trần cũng không có nắm chắc a.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần trầm ngâm không nói, chú mục nhìn Hoàng Nhi kia. Chỉ là, từ biểu hiện bên ngoài, thiếu nữ này ngoại trừ diện mạo xấu xí một ít, thì không có gì không ổn.
Hoàng Nhi kia bị Giang Trần nhìn như vậy, cũng hơi có chút xấu hổ. Nàng cuối cùng là thiếu nữ, chưa hiểu nhân sự, không nhiễm một hạt bụi, tuy cải biến dung mạo, cố ý biến mình thành xấu xí, nhưng bị Giang Trần chăm chú nhìn như vậy, tâm tư của thiếu nữ, vẫn là hơi có chút thẹn thùng.
Bất quá, nàng cuối cùng là tiểu thư khuê các, từ trong ánh mắt Giang Trần, cũng nhìn ra được Giang Trần không có tà niệm gì, ánh mắt kia thanh tịnh sạch sẽ, cũng không có địa phương nào mạo phạm.
Nhìn chốc lát, lúc này Giang Trần mới nói:
- Thuấn lão, ngày đó nhìn ra Đông Phương Chỉ Nhược là Thái Âm Chi Thể, đó là bởi vì từng thấy trong một bộ sách cổ. Bản thân Giang Trần ta, đối với chữa bệnh, cũng không có mười phần nắm chắc. Nhưng nếu lão trượng nhất định muốn tiểu tử chẩn đoán bệnh, ta chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, nhằm báo ân viện thủ lúc trước.
Giang Trần là người ân oán phân minh, người ta xuất thủ tương trợ mấy lần. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng là có ân với hắn.
Có ơn tất báo, đó mới là đại trượng phu.
- Ân, lão phu muốn là thái độ toàn lực ứng phó này của ngươi, trị tốt hay không, cái kia đều là mệnh trung chú định, không trách được ngươi.
Thuấn lão cũng rất thành khẩn, chuyện cho tới bây giờ, nếu như đã bóc trần, hắn cũng không có khả năng hạ chỉ tiêu cứng nhắc gì, muốn Giang Trần phải chữa cho tốt.
Nếu như một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, thật sự ứng nghiệm ở trên người Giang Trần, thì chỉ cần kẻ này dốc hết toàn lực, tất sẽ có chuyển cơ.
Thuấn lão lo lắng là Giang Trần không đem hết toàn lực.
Nghe được Giang Trần tỏ thái độ như vậy, trong lòng của hắn tự nhiên thoả mãn.
Ngược lại là Hoàng Nhi, từ nhỏ nhiễm bệnh, để cho tâm tình của nàng trở nên rất sáng sủa, tuy đối mặt chuyển cơ, nhưng biểu lộ lại không có vẻ mừng như điên gì.
- Thuấn lão, quan sát vẻ ngoài của Hoàng Nhi cô nương, thân thể không giống như là ốm yếu a.
Thuấn lão than nhẹ:
- Tất cả thầy thuốc thành danh, cơ hồ đều nói như vậy. Chính bởi vì như thế, nên bệnh này kéo hai mươi năm, đến nay cũng không có manh mối. Nhưng mà từng có một thầy thuốc nói, nếu bệnh tình của Hoàng Nhi, đến tần suất một tháng phát tác ba lượt, vậy dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm, cũng khó cứu được.
- A?
Giang Trần nghe vậy, lại hỏi.
- Không biết lúc bệnh này phát tác, sẽ có bộ dáng như thế nào.
- Bệnh này phát tác…
Thuấn lão lại thở dài một tiếng.
- Một khi phát tác, nàng sẽ như Mộc Ngẫu Nhân, ngôn hành cử chỉ, hoàn toàn không thể điều khiển. Khi thì nặng nề, khi thì táo bạo, khi thì ngất, khi thì thất thần, khi thì một thân một mình bật cười, khi thì một người vụng trộm khóc nỉ non, ánh mắt kia trống rỗng, như là một cái xác không hồn. Mà sau khi phát tác, cuối cùng đều lâm vào hôn mê, ngắn thì ngày sau sẽ tỉnh, nếu dài, thì năm ba ngày mới có thể tỉnh lại.
Thuấn lão miêu tả một phen, đem hết thảy chi tiết xuất hiện qua, có thể nghĩ đến, đều nói ra.
Giang Trần nhíu mày, loại bệnh trạng này, rất nhiều tật bệnh đều có.
Ví dụ như chứng mất hồn, ví dụ như sau khi luyện công tẩu hỏa nhập ma, thần thức phân liệt, lại ví dụ như trời sinh hồn phách không được đầy đủ.
Nhưng mà, những bệnh trạng này, nói chung, đều là vừa ra đời đã có, hơn nữa là một mực như thế, tuyệt đối không phải gián đoạn.
Mà Hoàng Nhi cô nương kia, lại phát tác gián đoạn.
Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, hỏi:
- Có thể để cho ta xem mạch của Hoàng Nhi cô nương không?
Bắt mạch, là một loại thuật chẩn đoán bệnh cổ xưa, nhưng lại phi thường thực dụng. Bắt mạch có thể hiểu rõ bệnh tình một người, cũng có thể hiểu rõ trạng thái thân thể một người.
Hoàng Nhi nao nao, nhưng lại thoải mái đi tới, duỗi ra bàn tay trắng nõn.
Bàn tay này mềm nhẵn như bạch ngọc, Giang Trần nắm ở phía trên, có một loại cảm giác ôn lương như ngọc. Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, cánh tay hoàn mỹ như vậy, cùng khuôn mặt của Hoàng Nhi cô nương, nhìn về phía trên quả thực có chút không hợp, lộ ra phi thường kỳ quái.
Bất quá Giang Trần cũng không có phân thần, khoác lên mạch tượng của Hoàng Nhi, ngưng thần quan sát.
Sau một lúc lâu, khuôn mặt của Giang Trần ngưng trọng lên. Rốt cục, hắn buông lỏng tay ra, đối với Hoàng Nhi nói:
- Đắc tội.
- Làm phiền Giang công tử.
Hoàng Nhi ngược lại rất hào phóng.
- Như thế nào?
Thuấn lão mặt mũi tràn đầy lo được lo mất.
- Kỳ quái.
Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
- Mạch đập của Hoàng Nhi cô nương trầm ổn, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể phi thường cường đại, nếu như không có đoán sai, tu vi võ đạo của Hoàng Nhi cô nương, quả thực không kém. Cùng những bệnh trạng ta quen thuộc kia, đều có không hợp rõ ràng. Lẽ ra, người nhiễm bệnh, không nên có năng lượng sinh mệnh mạnh như vậy.
- Còn cứu được không?
Giang Trần khoát tay chặn lại:
- Để ta suy nghĩ một chút, chứng này thập phần quái dị. Đã không giống Tiên Thiên chi tật, lại không giống như Hậu Thiên chi bệnh, kỳ quái, kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.