Độc Tôn Tam Giới

Chương 557: Quách Nhân trong sụp đổ




Phương đại nhân tiêu sái cười cười:
- Tốt, người thiếu niên có thể có khí độ như ngươi, cũng coi như khó được. Nhớ kỹ, co được dãn được mới là đại trượng phu. Ngươi cùng đệ tử Tử Dương Tông có ân oán, bổn tọa cũng nghe thấy. Bổn tọa có thể cam đoan, sẽ không thiên vị bất luận ai. Ân oán giữa các ngươi, ở trên lôi đài giải quyết. Bên giám khảo, quyết sẽ không nhúng tay.
- Ngươi cũng biết?
Giang Trần kinh ngạc, hắn cho rằng việc Quách Nhân làm thần không biết quỷ không hay.
Phương đại nhân thản nhiên nói:
- Mặc dù biết không nhiều lắm, nhưng chân tướng lại tinh tường. Ngươi yên tâm, nếu ngươi thật ở trên lôi đài, có thể báo thù rửa hận, ai cũng không thể tìm ngươi làm phiền.
Những ngày này, Giang Trần ngược lại có chút bị cừu hận che mắt lý trí.
Nghe Phương đại nhân nói chuyện, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy a, quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Ba tháng, có rất nhiều thời gian, cũng có rất nhiều cơ hội. Cần gì phải nóng lòng nhất thời?
Từ biệt Phương đại nhân, trở về chỗ ở, Giang Trần triệt để tỉnh táo lại.
Từ khi xảy ra sự tình đêm đó, mỗi ngày Đan Phi đều cố ý giữ vững khoảng cách nhất định cùng Giang Trần, sau khi trở lại sân nhỏ, liền đi về phòng, tuyệt không nói chuyện nhiều.
Cũng không phải Đan Phi giả bộ, mà là nàng biết rõ, sau khi sự tình đã xảy ra, lại đi gian phòng của Giang Trần, khó tránh khỏi sẽ để cho Giang Trần phân tâm.
Đan Phi không muốn ích kỷ như vậy, càng không muốn để cho Giang Trần xem thường mình, cảm thấy nàng là một nữ tử thủy tính dương hoa.
...
Mấy ngày nay, những đệ tử Tử Dương Tông tham dự hãm hại Giang Trần kia, đồng dạng trải qua vô cùng dày vò. Liên tục vài ngày, bọn người Thành Lan căn bản không dám về tiểu viện, thậm chí ngay cả dũng khí đến gần cũng không có.
Hắn lo lắng, mình trở lại tiểu viện, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.
Cho nên, những ngày này, bọn người Thành Lan cùng Giang Trần ở chung một tiểu viện, đều là ăn nhờ ở đậu, tuy khiến người phiền chán, nhưng mà không có biện pháp.
Cho bọn họ lá gan lớn như trời, cũng không dám trở về.
Đừng nói bọn người Thành Lan, coi như là Quách Nhân, cũng có chút chờ đợi lo lắng. Hắn lo lắng mình sẽ bị Giang Trần rút thăm trúng.
Không phải Quách Nhân sợ phiền phức, mà là hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Võ Giả thế tục này, thật sự là nhìn không thấu. Hắn thật sự không rõ, Thần Tiên Tiếu kia là cởi bỏ như thế nào?
Chính là bởi vì trên người Võ Giả thế tục này, khắp nơi lộ ra cổ quái, cho nên trong nội tâm Quách Nhân cảm thấy không có ngọn nguồn. Hơn nữa, bình tĩnh mà xem xét, đối phương chỉ dựa vào một chiêu trong《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, liền lấy 45 trận thắng.
Phần tu vi này, mặc dù Quách Nhân hắn lại tự tin, cũng biết lẫn nhau cách biệt.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không có khả năng khờ dại cho rằng, người ta trước trước sau sau chỉ biết một chiêu. Điều này sao có thể?
Vũ kỹ lại thiếu, cũng không có khả năng chỉ biết một chiêu.
Thời gian chờ đợi lo lắng, liên tục qua bốn năm ngày, trong nội tâm Quách Nhân bực bội, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại suy yếu rồi.
Hắn biết rõ, vấn đề này không giải quyết, sẽ vĩnh viễn quấn ở trong lòng, trở thành tâm ma của hắn.
Càng sợ hãi ở trên lôi đài tao ngộ đối phương, loại lo lắng này, tích lũy tháng ngày, sẽ càng có khả năng trở thành Tâm Ma.
Vì thế, Quách Nhân có chút cơm nước không vào.
- Không được, lại như vậy nữa, Tâm Ma vừa thành, ta tất sụp đổ.
Quách Nhân rất rõ ràng, mình lại tiếp tục như vậy, dù không có ở trên lôi đài gặp phải yêu nghiệt thế tục kia, tâm lý của mình cũng hỏng mất.
Tâm Ma, là đồ vật nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại phi thường đáng sợ.
Một khi sinh ra, liền căn bản không cách nào ngăn cản Tâm Ma hình thành.
Muốn chém Tâm Ma, nhất định phải bỏ ngọn nguồn sinh ra Tâm Ma.
- Yêu nghiệt thế tục này, hoặc là diệt sát, hoặc là kéo vào trận doanh bên ta. Phải giải quyết dứt khoát, nhanh xử lý sớm.
Trong nội tâm Quách Nhân rất rõ ràng, ngọn nguồn tâm ma của mình, là yêu nghiệt thế tục kia.
- Giết hắn, ám toán hắn, từ kinh nghiệm trước kia, khả năng cũng không lớn. Trừ khi, trong tông môn có sư huynh cường đại hơn, hàng lâm Huyền Linh khu, chém giết kẻ này.
Quách Nhân cũng biết, này là mình mơ mộng hão huyền, căn bản không có khả năng.
- Giết không được, chỉ có thể dùng kế sách dụ dỗ, thu mua hắn.
- Tên kia, tính tình vừa thối lại cứng, đối với Tử Dương Tông ta chẳng thèm ngó tới. Muốn thu mua hắn, nói dễ vậy sao? Hôm nay ta cùng hắn thế như nước lửa, ta đi thu mua hắn, chỉ sợ huyên náo càng cương.
Bỗng nhiên Quách Nhân nghĩ tới một người.
Một phút đồng hồ sau, Quách Nhân đi tới khu vực giám khảo, gõ cửa một gian phòng.
Ở đây, là chỗ một giám khảo đến từ Tử Dương Tông, tuy không phải chủ sự, nhưng cũng là người phụ trách có quyền thế.
Giám khảo kia mở cửa, nhìn thấy là Quách Nhân, hơi có chút ngoài ý muốn:
- Quách Nhân, sao ngươi lại tới đây?
Sau khi Quách Nhân đi vào, đóng cửa lại, buồn rầu nói:
- Đạo Ngôn sư thúc, đệ tử gặp đại phiền toái rồi.
- Như thế nào nói vậy?
Đạo Ngôn sư thúc này, đối với Quách Nhân vẫn rất coi trọng, cũng tràn ngập chờ mong.
- Đây hết thảy, đều bởi vì yêu nghiệt thế tục kia mà lên.
Đạo Ngôn sư thúc thở dài:
- Quách Nhân, nếu ngươi muốn cầu ta giúp ngươi ăn gian, chèn ép yêu nghiệt thế tục kia, chỉ sợ không được. Lần tuyển bạt này, bốn đại tông môn kiềm chế lẫn nhau, dò xét lẫn nhau. Nếu như ta dùng công mưu tư, nhất định sẽ bị giám khảo tông môn khác vạch tội.
Quách Nhân vội nói:
- Đệ tử sao dám để cho sư thúc làm chuyện như vậy?
- Vậy là chuyện gì?
Đạo Ngôn nghe nói không phải để hắn ăn gian, tâm tình cũng buông lỏng chút ít.
- Sư thúc, ta cùng với yêu nghiệt thế tục kia kết thù kết oán. Hắn tuyên bố, nếu như ta cùng với hắn gặp nhau trên lôi đài, hắn sẽ để cho kết cục của ta thảm hơn Thành Chân. Việc này, cũng là bởi vì ta ám toán hắn trước, cho nên đã trở thành tâm ma của ta. Đệ tử lo lắng, như vậy xuống dưới, tâm ma sẽ thôn phệ đệ tử.
Lúc này, Quách Nhân cũng không dám ngang ngạnh, thành thành thật thật nói rõ tình huống.
Sau khi Đạo Ngôn nghe xong, thở dài một tiếng:
- Quách Nhân a Quách Nhân, ngươi để cho ta nói ngươi cái gì mới tốt? Ngươi đang êm đẹp, trêu chọc hắn làm gì chứ?
Quách Nhân phiền muộn nói:
- Đệ tử một lòng chờ mong danh hiệu quán quân của khảo hạch Huyền Linh khu, tên súc sinh này, không biết ở đâu xuất hiện, lại muốn hủy đại sự của ta. Sư thúc, ngươi nói ta có thể nhẫn sao?
Đạo Ngôn thở dài:
- Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Yêu nghiệt thế tục này, thiên phú siêu quần, hiện tại tất cả giám khảo, đều chắc chắn hắn sẽ đoạt quán quân. Nếu như đã không cách nào ngăn cản, ngươi cần gì phải bọ ngựa đấu xe? Ngươi thật ghét hắn, hận hắn, có thể chờ hắn đến Địa Linh khu, lại nhờ cường giả đồng môn thu thập. Hơn nữa, tiểu tử này quá cường thế, thích làm náo động, không biết đạo lý quá cứng dễ gãy. Đã đến Địa Linh khu, Thiên Linh khu, nhất định khiến những thiên tài tông môn kia không dung. Hắn vẫn lạc, là sự tình sớm muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.