Độc Tôn Tam Giới

Chương 534: Bách chiến lôi đài 1




Luyện Thể thần thông《 Thần Ma Cửu Biến 》này, năm bước trước, chỉ là đặt nền móng, là rèn luyện Bất Diệt Kim Thân chân chính. Đến bốn bước sau, là tiến giai thần thông, diễn biến ra nhiều loại Pháp Tướng, tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể tưởng tượng.
Giang Trần rất rõ ràng, nếu như mình có thể đánh tốt trụ cột, ở trong Tiên cảnh, tuyệt đối vô địch.
Cho dù tiến vào Nguyên cảnh, Bất Diệt Kim Thân này, ở trong đồng cấp, cũng là không đối thủ. Nếu có thể diễn biến ra thần ma pháp tương, vậy thì càng thêm khó lường, tuyệt đối có thể nhẹ nhõm nghiền áp đối thủ cùng giai, thậm chí vượt cấp nghiền áp.
- Là nó, Thần Ma Cửu Biến. Dẫn Kim Tinh chi lực, ta có Nguyên Từ Kim Sơn, Kim Tinh chi lực lấy vô cùng vô tận. Thủy Hỏa chi lực rèn luyện, ta dùng Băng Hỏa Yêu Liên, cũng có ưu thế may mắn. Môn thần thông này, quả thực là vì ta mà sinh.
Giang Trần không hề chọn ba lấy bốn, quyết định bắt tay vào tu luyện《 Thần Ma Cửu Biến 》.
Một đêm đi qua, Giang Trần mở mắt, ánh mặt trời theo cửa sổ bắn vào, cảm thụ được một ngày mới đã đến.
Ánh mặt trời cùng gió núi sáng sớm, đều cho người một loại cảm giác ấm áp. Chỉ là, từng Võ Giả đều biết, khiêu chiến chính thức đến rồi.
Một đêm này, Giang Trần tu luyện 《 Thần Ma Cửu Biến 》 cũng hơi có tiểu thành. Mới đầu, lúc hắn dẫn Kim Tinh chi lực vào, cô đọng da thịt, luôn luôn có một loại cảm giác kim đâm đau đớn.
Mới đầu, loại thống khổ này còn không rõ ràng, nhưng mà theo xâm nhập tu luyện, thật giống như mặt ngoài làn da, có mấy vạn cây hoa châm, đang không ngừng đâm xuyên da của hắn.
Tuy loại thống khổ này không đến mức để cho người sụp đổ, nhưng mà rất không dễ chịu.
Giang Trần là người kiên nghị, mày cũng không nhăn thoáng một phát, mặc cho Kim Tinh chi lực không ngừng rèn luyện da thịt của mình.
Thời gian không ngừng chuyển dời, khi làn da của Giang Trần không ngừng thích ứng Kim Tinh chi lực khảo nghiệm, loại cảm giác đau đớn kia mới dần dần biến mất.
Giang Trần biết rõ, bất luận một môn Luyện Thể thần thông nào, cũng không phải dễ dàng tu luyện như vậy. Trên đường tu luyện, nhất định phải chịu vô số khảo nghiệm cùng tra tấn.
Về Luyện Thể, Tu Luyện Giới có một chung nhận thức.
Luyện Thể, người không có đại nghị lực là không cách nào kiên trì. Luyện Thể, kia chính là một loại tự tra tấn mình, nhất định phải có dũng khí đặt mình trong mười tám tầng Luyện Ngục.
Võ đạo chi lộ, có ít người thiên phú bình thường, là dựa vào Luyện Thể chi thuật, từng bước một bước về đỉnh phong
Có thể nói, Luyện Thể, vì rất nhiều người thiên phú bình thường, mở một con đường đi thông võ đạo đỉnh phong.
Chỉ có điều, con đường này so với võ tu bình thường càng thêm gian nan.
Ở trên Luyện Thể chi lộ, người đi đến đỉnh phong chính thức, có thể nói phượng mao lân giác.
Thế nhưng mà, một khi đi đến đỉnh phong, cường giả Luyện Thể đạt được Đại Đạo, sức chiến đấu của hắn, tuyệt đối siêu việt cùng giai.
Sức chiến đấu cường hãn, sức bật không thể tưởng tượng, tinh thần hung hãn không sợ chết, đây đều là nhãn hiệu của Luyện Thể.
Như tầng thứ nhất《 Thần Ma Cửu Biến 》này, chẳng qua là rèn luyện da thịt, tất cả thống khổ, cũng chỉ là thống khổ da lông.
Về sau cấp độ càng cao, khảo nghiệm đối với thân thể sẽ càng cao.
Giang Trần rất rõ ràng, mình lựa chọn Luyện Thể thần thông, liền ý nghĩa, phải làm tốt chịu đựng loại thống khổ như ở mười tám tầng Luyện Ngục kia.
Bất quá, Giang Trần cũng không phải Võ Giả Luyện Thể thuần túy, hắn có rất nhiều thủ đoạn, để mình ở trong quá trình Luyện Thể giảm bớt thống khổ.
Soạt soạt soạt…
Đại môn truyền đến tiếng đập cửa, Giang Trần nghe bước chân, liền biết là Tiểu Phi đến, cũng là hàng xóm của mình.
Mở cửa, quả nhiên là hắn.
- Bàn Thạch huynh, thời gian tập hợp đã đến. Chúng ta cũng nên đi qua a.
Giang Trần gật đầu, hắn biết rõ quy tắc.
Trong ba tháng này, mỗi sáng sớm vừa đến giờ Thìn, nhất định phải đuổi tới bách chiến đài.
Bách chiến đài, xây ở khu vực hạch tâm Huyền Linh khu, có tất cả 100 lôi đài đối chiến. Từng Võ Giả từ giờ Thìn bắt đầu, mỗi ngày phải ở chỗ bách chiến đài.
Theo như quy tắc, mỗi ngày giờ Thìn bắt đầu, liên tục tám canh giờ, đều là thời gian chiến đấu. Lúc đối chiến, bất luận Võ Giả tham gia tuyển bạt nào, đều phải ở vùng bách chiến đài, không được rời đi.
Bởi vì từng Võ Giả, không đơn thuần là người khiêu chiến, cũng có khả năng bị khiêu chiến.
Đương nhiên, một Võ Giả, nếu như trong vòng một ngày, bị khiêu chiến ba lượt, liền không bị quy tắc này trói buộc, có thể rời đi trước.
Một Võ Giả, nếu như một ngày tiếp nhận ba lượt khiêu chiến, như vậy trong ngày này, hắn sẽ rời khỏi danh sách, không cần đón thêm bất kỳ khiêu chiến nào nữa.
Cái này đương nhiên là một loại bảo hộ đối với võ giả.
Bằng không thì, vận khí không tốt, một ngày bị rút bảy tám lần, vậy không bị đánh chết, cũng sẽ bị mệt chết.
Cho nên, số lần bị khiêu chiến, trong vòng một ngày, tối đa ba lượt.
Đồng dạng, từng Võ Giả, mỗi ngày phải hoàn thành một lần khiêu chiến.
Nói cách khác, bất kỳ một Võ Giả nào, mỗi ngày đều phải hoàn thành một lần khiêu chiến. Nếu không, ba tháng thời gian, căn bản không cách nào hoàn thành trăm lần khiêu chiến.
Giang Trần ra cửa, khép hờ cửa một chút. Hắn không có lưu lại bất kỳ vật gì ở trong phòng, nhưng mà phòng mình, Giang Trần lại không hy vọng có người tới quấy rầy. Cho nên, sau khi hờ khép, Giang Trần hơi làm ký hiệu một chút.
Chỉ cần có người động cửa phòng của hắn, tiến vào trong, sau khi trở về hắn có thể phát giác.
- Bàn Thạch huynh, chuẩn bị như thế nào?
Tiểu Phi thăm dò hỏi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Rất tốt, ngươi thì sao?
Tiểu Phi miễn cưỡng cười cười:
- Thực lực của ta, không như Bàn Thạch huynh. Ta hết sức a.
Thái độ của hắn rất khiêm tốn, nhưng Giang Trần lại nhìn ra được, thực lực chân chính của Tiểu Phi này, tuyệt đối không đơn giản như hắn biểu hiện ra ngoài.
Hai người ra khỏi phòng, sáu đệ tử tông môn khác đã sớm ra ngoài rồi.
Xem ra, vì để tránh cho xấu hổ, mấy tên kia sớm đã chuồn mất. Sợ đụng phải Giang Trần, bị Giang Trần coi là nô tài sai sử.
Bọn hắn là đệ tử tông môn, tự trọng trong lòng là căn bản không bỏ xuống được.
Tiểu Phi cười nói:
- Mấy tên kia, xem bộ dáng là đã sợ a. Sớm đi ra ngoài, không dám cùng Bàn Thạch huynh chạm mặt. Thật sự là hả giận.
Giang Trần mỉm cười, sợ là một phương diện, nhưng Giang Trần không tin, những người kia sẽ nhẹ nhàng nhận thua như vậy, chỉ sợ đằng sau còn có trò hay.
Bất quá, chính như trước kia Giang Trần nói. Bọn hắn có thể phản kháng, nhưng mà cái giá của phản kháng, so với ngoan ngoãn làm nô tài thì thảm hơn rất nhiều.
Giang Trần chờ bọn hắn ra chiêu, nhưng trừng phạt, sẽ không phải cảnh cáo trên miệng, hay thần thức áp bách đơn giản như vậy.
Đi bộ hơn một phút đồng hồ, liền đến vùng bách chiến đài.
Bách chiến đài ở nơi rất trống trải, 100 lôi đài đối chiến cao ngất ở trên đất bằng, cho người một cảm giác nguy nga đại khí.
Ở bốn phía bách chiến đài, đã ngồi xếp bằng tất cả cấp bậc Võ Giả của Huyền Linh khu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.