Độc Tôn Tam Giới

Chương 529: Giang Trần phát uy 1




Võ Giả Số 2 kia cười khổ một tiếng:
- Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, bất quá, trên thực tế, mười Võ Giả thế tục chúng ta, lại bị phân thành năm bộ phận. Mỗi hai người, cùng sáu đệ tử tông môn Đinh đẳng khác an bài chung một chỗ. Nói cách khác, trong tiểu viện này, chỉ có ta và ngươi là Võ Giả thế tục.
Võ Giả thế tục, vậy mà không phân ở chung một tiểu viện.
Như thế lại để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn, xem ra, vẫn là tránh không được cùng những đệ tử tông môn kia ở chung dưới một mái hiên.
Giang Trần không quá thích, cũng không có mâu thuẫn đặc biệt gì. Dù sao chỉ là cùng một tiểu viện, mỗi người ở vẫn là gian riêng.
- Đã đến nơi này, thì ở thôi. Đừng dừng ở bên ngoài, vào đi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, cất bước đi vào trong.
Võ Giả Số 2 kia đuổi theo vài bước hỏi:
- Võ Giả thế tục chúng ta ít người, đi đến chỗ nào đều bị kỳ thị. Không biết huynh đài xưng hô như thế nào? Bây giờ chúng ta dưới một mái hiên, nên đoàn kết một chút, ngươi cảm thấy thế nào?
Giang Trần cười cười:
- Thời điểm sơ thí, tất cả mọi người bảo ta là Bàn Thạch, vậy ngươi kêu ta Bàn Thạch đi.
Võ Giả Số 2 kia ngây người một lát, mới nói:
- Được rồi, Bàn Thạch huynh, ngươi có thể gọi ta Tiểu Phi.
Giang Trần nhẹ gật đầu, hai người đang muốn đi vào tiểu viện, lại nghe từ bên trong truyền đến một thanh âm hung hăng càn quấy, hùng hùng hổ hổ.
- Móa ơi, nghe nói trong tiểu viện chúng ta, phân phối hai Võ Giả thế tục? Thật sự là xui xẻo. Chúng ta đường đường là đệ tử tông môn, lại phải cùng phế vật thế tục ở dưới một mái hiên. Cũng không biết là ai an bài, đây tuyệt đối là vũ nhục chúng ta.
Thanh âm này ác thanh ác khí, chỉ nghe thanh âm, lại không thấy người.
Nhưng từ thanh âm cùng ngữ khí, liền đủ tưởng tượng, người này nhất định là loại ác hán ngang ngược bá đạo.
Đón lấy, lại có một thanh âm âm hiểm nói:
- Hổ ca, mọi người đều biết ngươi là người sĩ diện. Dùng ta xem, ngươi nên cho bọn hắn một hạ mã uy, để cho bọn hắn biết rõ, Võ Giả thế tục, cuối cùng là hồi hương dã tước, không có tư cách ngang hàng cùng những Phượng Hoàng ở tông môn chúng ta.
- Đúng vậy a, Hổ ca, ngươi nên cho bọn hắn chút nhan sắc. Để cho bọn hắn biết rõ, đệ tử tông môn, vĩnh viễn là tồn tại bọn hắn cần ngưỡng mộ, không phải con sâu cái kiến như bọn hắn có thể sánh vai.
Thanh âm ác thanh ác khí trước kia cười hắc hắc, dương dương đắc ý:
- Đừng nóng vội, chờ hai tên Hai lúa kia đến, chúng ta sẽ bào chế bọn hắn thoáng một phát, để cho bọn hắn dễ bảo, nghe chúng ta sai sử.
- Không hổ là Hổ ca, các huynh đệ liền nhìn Hổ ca ngươi a. Lại nói tiếp, nếu như có thể nhiều ra hai nô tài để sai sử, ngược lại cũng không phải chuyện xấu.
Giang Trần cùng Võ Giả Số 2 kia nhìn nhau, đều cười khổ.
Còn không có vào tiểu viện, bên trong địch ý đã bạo rạp.
Cảm nhận được địch ý từ trong tiểu viện, trong lòng Giang Trần ngược lại gợn sóng không sợ hãi.
Bởi vì cái gọi là Long không ở chung với xà.
Theo như bản tính của Giang Trần, những Võ Giả Đinh đẳng này, căn bản không vào được pháp nhãn của hắn. Nếu không phải quy củ an bài, hắn há cùng những Võ Giả Đinh đẳng trong tông môn này ở chung một tiểu viện.
Hôm nay tình thế bắt buộc, tuy hắn không muốn, nhưng cũng không có bài xích.
Về phần những địch ý kia, há có thể hù ngã Giang Trần?
Mũi chân đá một cái, đẩy đại môn ra, con mắt quét vào bên trong, phát hiện tiểu viện cũng rất rộng rãi.
Bốn phương tiểu viện, mỗi phương có hai gian phòng, tổng cộng tám gian, hiển nhiên là phân phối cho tám Võ Giả, một người một gian.
Đang muốn cất bước, bỗng nhiên trước mặt có một thân ảnh đi tới, cản lại hỏi:
- Ngươi là ai? Lại dám xông loạn chỗ ở của Võ Giả?
Thanh âm này, chính là Hổ ca mà trước kia được mọi người xưng.
Ánh mắt Giang Trần thoáng nhìn, phát hiện sáu người khác đều đến đông đủ. Năm người kia cũng phân ra hai bên, hình thành một bố cục hình quạt, ẩn ẩn có tư thế ngăn lại đường đi của bọn hắn.
- Lỗ tai điếc sao? Hỏi ngươi đó.
Hổ ca kia thấy ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, phảng phất ngay cả hứng thú liếc hắn một cái cũng không có.
Cảm giác về sự ưu việt của đệ tử tông môn, phảng phất như thoáng cái nhận lấy nhục nhã lớn lao, giận tím mặt.
- Ngươi là cái gì? Nghe qua câu này chưa? Chó ngoan không cản đường. Ngươi ngăn ở cửa lớn, biết thì rõ ngươi ở chỗ này, không biết, còn tưởng rằng ngươi là chó giữ nhà.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Nói xong, khẽ chau mày, tay áo quét qua, như quét con ruồi chán ghét, quát:
- Đi qua một bên, đừng cản đường.
Hổ ca kia cao lớn thô kệch, thấy Giang Trần hất tay áo, liền dữ tợn cười một tiếng, ý định cho Giang Trần một hạ mã uy.
Thế nhưng mà, khi tay áo kia hất lên, Hổ ca chỉ cảm thấy trong lúc đó, phảng phất có một ngọn núi áp tới trước mặt hắn, hô hấp khó khăn, không tự chủ được lui vài bước.
Hắn vừa lui, tiết tấu kia giống như phối hợp lời nói của Giang Trần, để cho hắn qua một bên, hắn liền tự giác tránh qua.
Giang Trần thuận thế đi qua bên cạnh hắn, cười nhạt nói:
- Coi như ngươi hiểu chuyện.
Khuôn mặt Hổ ca kia đỏ bừng, oa một tiếng, một hơi mới trì hoãn qua. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Hắn gầm lên:
- Tiểu tử, đứng lại cho ta.
Giang Trần đi vài bước, chỉ thấy năm người khác trong viện, như cũ ngăn ở phía trước, từng phương vị đều khóa cứng. Thoạt nhìn, căn bản không có ý tứ để cho Giang Trần thông qua.
Bước chân của Giang Trần đột nhiên dừng lại, đứng ở khu vực trung tâm, khóe miệng mỉm cười, nhìn chung quanh một vòng.
Hai tay ôm ở trước ngực, cười nhạt nói:
- Nói đi, trong tiểu viện này, ai nói mới tính toán.
Giang Trần cũng nhìn ra được, Hổ ca kia, chỉ là lăng đầu thanh, bị người khác giựt giây đi ra làm chim đầu đàn.
Trên thực tế, lão Đại trong viện này, tuyệt đối không phải hắn. Một lăng đầu thanh hữu dũng vô mưu, là tuyệt đối không có khả năng làm lão Đại.
Giang Trần dò xét một vòng, ánh mắt tập trung ở trên thân một người trẻ tuổi sắc mặt trắng nõn.
Người này, biểu lộ hờ hững, mang theo nụ cười thản nhiên, trong đôi mắt có thái độ bễ nghễ, có tự tin cùng ngạo khí, hiển nhiên là điển hình của đệ tử tông môn.
Thoạt nhìn, người này hẳn là lão Đại.
Quả nhiên, khi ánh mắt Giang Trần nhìn đến hắn, ánh mắt của người khác, cũng nhao nhao nhìn lại người nọ.
Giang Trần càng thêm xác định, người này là người nói chuyện chính thức trong tiểu viện.
Người nọ bị ánh mắt của Giang Trần tập trung, khẽ chau mày, tựa hồ đối với ánh mắt tùy ý kia rất khó chịu, cảm thấy ánh mắt này của Giang Trần, là mạo phạm hắn.
- Một Võ Giả thế tục, không biết sống chết, lại dám dò xét ta như thế, quả nhiên là hương dã thôn phu, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng:
- Ta nghe nói, bài danh Top 10 của Võ Giả thế tục, được phân phối đến Huyền Linh khu, ngược lại là rất may mắn. Bất quá, chẳng lẽ giám khảo sơ thí, không có dạy các ngươi, đến nơi này phải làm như thế nào sao? Chẳng lẽ không có dạy các ngươi, đối mặt đệ tử tông môn, phải cụp đuôi làm người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.