Độc Tôn Tam Giới

Chương 304: Đan Phi tâm tình mất trật tự 2




Cho nên, đồ vật nàng muốn, đương nhiên là trực tiếp tìm Ninh trưởng lão. Chỉ là, thời điểm nàng đi vào cứ điểm của Càn Lam Nam Cung ở vương đô, Ninh trưởng lão vừa vặn không có mặt.
Đan Phi chỉ phải đem tờ đơn giao cho tiểu nhị, nói:
- Đây là đồ vật Diệp thái phó lão gia tử muốn, chọn tốt nhất, giá tiền không cần để ý.
- Vâng, không cần Đan Phi tiểu thư phân phó, tiểu nhân cũng biết.
- Đan Phi tiểu thư ngồi chờ một lát, những vật này, cần chuẩn bị một chút.
Đan Phi gật gật đầu:
- Các ngươi nhanh lên đi.
Nói xong, đi đến góc đại sảnh, tìm một cái ghế ngồi xuống. Nàng không thích đứng ở bên quầy, người đến người đi, Đan Phi cũng không thích.
Đám nam nhân lui tới kia, ánh mắt luôn rất không thành thật, ở trên người nàng quét tới quét lui. Mặc dù Đan Phi tu dưỡng tốt, nhưng đối với loại ánh mắt này, xưa nay đều không thích.
Chỉ là, nữ tử xuất chúng như nàng, ở toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, là đặc biệt ít. Mặc dù trốn ở góc phòng, như trước có không ít ánh mắt tục tĩu, luôn không lảng tránh chút nào, ở trên người nàng quét tới quét lui. Nếu không phải thấy nàng đoan trang ung dung, có một khí độ khiếp người, chỉ sợ không ít người còn muốn đến gần.
Kỳ thật Đan Phi rất ít xuất đầu lộ diện, nàng phần lớn thời gian, là đi theo lão gia tử học nghệ. Nam tử nàng tiếp xúc, phần lớn đều là đệ tử thế gia của Thiên Quế Vương Quốc.
Tuy những đệ tử thế gia kia hoang đường, nhưng biết rõ thân phận Đan Phi nàng, mặc dù có chút ý kiến, nhưng vẫn rất khắc chế, kiêng kị uy nghiêm của lão gia tử, căn bản không dám quá phận.
Ở trên thị trường, thì không có nhiều người biết rõ lai lịch của Đan Phi.
Bị những ánh mắt kia quét tới quét lui, Đan Phi cảm thấy rất không được tự nhiên.
Lúc này, ngoài đại môn đi vào hai người, đi ở phía trước, dĩ nhiên là Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão, bên cạnh nàng, là một nam tử, đúng là Kiều Bạch Thạch.
- Đan Phi?
Ninh trưởng lão là người làm ăn, đã sớm dưỡng thành thói quen nhìn bốn hướng, vừa vào cửa, ánh mắt liền bao trùm toàn trường.
Đan Phi xuất chúng như vậy, mặc dù ngồi ở trong góc, cũng có thể trước tiên rơi vào trong mắt Ninh trưởng lão.
Đây là người Ninh trưởng lão nhất định phải nịnh bợ, trên mặt treo dáng tươi cười, nhiệt tình nghênh tiếp:
- Đan Phi, ta bảo hôm nay như thế nào sáng sớm tỉnh lại, chợt nghe Hỉ Thước líu ríu đầu cành. Nguyên lai quả nhiên là có khách quý đến. Sao ngươi ngồi ở chỗ nầy? Hạ nhân thực không hiểu chuyện, đến, vào trong phòng tỷ tỷ ngồi thoáng một phát.
Đan Phi nhìn thấy Ninh trưởng lão, quả thực sững sờ, thiếu chút nữa không dám nhận thức:
- Ngươi... Ngươi là Ninh tỷ tỷ?
Ninh trưởng lão cười khúc khích:
- Có ai nhàm chán như vậy, sẽ giả mạo ta sao?
Ninh trưởng lão cười run rẩy hết cả người, nhưng tâm tình lại tốt. Nàng ưa thích loại phản ứng này của người khác. Từ khi phục dụng Tứ Quý Thường Thanh Đan, cả người nàng giống như khôi phục đến thời đại thanh xuân, đi tới chỗ nào, đều không thiếu được loại ánh mắt kinh ngạc này.
Loại ánh mắt này, để cho Ninh trưởng lão càng thêm tự tin dào dạt.
- Ninh tỷ tỷ, ngươi... Ngươi...
Đan Phi thoáng cái, tìm không thấy lí do thoái thác phù hợp.
- Được rồi, ngươi muốn nói trước kia ta rất già, nói thẳng ra là được, tỷ tỷ mới sẽ không chú ý, hắc hắc.
Ninh trưởng lão nói xong, nhiệt tình cầm lấy tay của Đan Phi, phân phó nói.
- Bạch Thạch, đây là Đan Phi, hảo tỷ muội của ta.
- Đan Phi, đây là trợ thủ ta mới chiêu Kiều Bạch Thạch, rất có tiềm lực.
- Bạch Thạch bái kiến Đan Phi tiểu thư.
Kiều Bạch Thạch cười cười.
Đan Phi có chút gật đầu:
- Ngươi tốt.
Lúc này, những tiểu nhị kia cũng chuẩn bị xong đồ vật, đi tới:
- Đan Phi tiểu thư, đồ vật đều chuẩn bị xong, ngài muốn kiểm lại một chút hay không.
Đan Phi nghĩ thầm những công cụ cùng tài liệu thiến kia, ở trước mặt Ninh trưởng lão cùng Kiều Bạch Thạch kiểm kê? Vậy cũng quá khó xử rồi.
Vội nói:
- Không cần không cần.
Lại đỏ mặt nhìn Ninh trưởng lão nói:
- Ninh tỷ tỷ, bên lão gia tử kia còn có việc, ta đi về trước.
Đan Phi chỉ cảm thấy hôm nay các loại sự tình đều rất không đúng.
Trên yến tiệc của lão gia tử, Giang Trần yêu nghiệt ngang trời xuất thế, làm cho nàng cảm thấy không đúng.
Giang Trần này, cự tuyệt ý nguyện thu đồ đệ của lão gia tử, càng làm cho nàng cảm thấy không đúng.
Mà giờ khắc này, gặp được người quen biết cũ Ninh trưởng lão, Ninh trưởng lão này lại bỗng nhiên trẻ hai mươi tuổi, càng rất không đúng.
Hôm nay đây là làm sao vậy? Như thế nào mỗi sự kiện, đều cổ quái kỳ quặc như vậy? Đan Phi cũng hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.
Đưa đến ngoài cửa, Ninh trưởng lão đáng tiếc nói:
- Đan Phi, thực đi vội như vậy sao. Tỷ tỷ còn muốn cùng ngươi chia xẻ tâm đắc mỹ dung thoáng một phát đây này. Ngươi nhìn xem làn da, kiểu tóc, còn có tư thái của ngươi, chậc chậc, thật sự là thiên sinh lệ chất. Ta nếu là nam nhân, sẽ nghĩ ăn hết ngươi.
Đan Phi trực tiếp đỏ mặt:
- Ninh tỷ tỷ, ngươi đừng chê cười ta. Ngươi thoáng cái trở nên trẻ như vậy, hiện tại chợt nhìn, ta đã thành tỷ tỷ của ngươi rồi. Ngươi nói thêm nữa, ta sẽ ghen ghét ngươi a.
- Hắc hắc, ghen ghét cái gì chứ. Tỷ tỷ là vận khí tốt, được một khỏa Tứ Quý Thường Thanh Đan. Đan Phi, đan kia thật sự rất thần kỳ. Lúc ấy ta cũng không thể tin được, cơ hồ là trong vòng một canh giờ ngắn ngủn, cả người ta giống như khôi phục đến hai mươi năm trước.
- Tứ Quý Thường Thanh Đan?
Đôi mắt động lòng người của Đan Phi, đột nhiên khẽ động, vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, ta đi trước a.
Đan Phi nói xong, liền nhảy lên xe ngựa, giống như bay đi xa.
- Đan Phi này, hôm nay là làm sao vậy? Cảm giác thất hồn lạc phách, cái này không giống phong cách của nàng a.
Ninh trưởng lão không hiểu ra sao.
Ra roi thúc ngựa về tới Thái Phó biệt viện, Đan Phi vừa vào cửa, liền đem đồ vật để xuống, lập tức đi vào bụi cỏ trước sân, đôi mắt đẹp ở trên mặt đất tìm tìm.
- Đại khái là vị trí này, đúng vậy, lúc ấy ta nổi nóng, thuận tay ném, có lẽ là vùng này a. Như thế nào không thấy?
Đan Phi có chút hối hận, tại sao xúc động như vậy?
Thế nhưng mà, cái bình thuốc kia lớn như nửa nắm đấm, nhét vào trong bụi cỏ, cũng sẽ không khó tìm a.
Tìm cả buổi, Đan Phi có chút chảy mồ hôi, tóc mây hơi loạn, trên đầu còn dính mấy cây cỏ.
Trong lúc đó, Đan Phi nhớ ra cái gì.
- Không tốt, không phải trong khoảng thời gian ta đi ra ngoài này, Lan thẩm quét dọn hoa viên, thuận tay nhặt bình thuốc kia đi?
Cái ý niệm đáng sợ này, làm cho Đan Phi thoáng cái khẩn trương lên.
- Tiểu thư, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?
Lan thẩm đang quét dọn vệ sinh, đầu đầy mồ hôi bị Đan Phi gọi vào.
- Lan thẩm, ở đây, ngươi có quét dọn qua hay không?
Lan thẩm rất kiêu ngạo nói:
- Khách nhân vừa đi, ta liền bắt đầu quét dọn. Tiền viện đã quét dọn qua một lần. Như thế nào, tiểu thư cảm thấy không có quét sạch sẻ sao? Ta lại làm một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.