Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 139: Lục hoàng tử Long Túc Ly.




Edit: Quan Vũ
Lưng hắn đeo bảo kiếm, cả người toàn phú quý, khí chất cao quý, ngay cả con ngựa đang ngồi lên cũng là thiên lý mã nổi danh*, Quân Khởi La có thể kết luận, xuất thân của hắn không hề tầm thường.
* thiên lý danh câu [千里名驹]: câu [驹] - ngựa trẻ, khỏe.
Thiên lý câu [千里驹] ý chỉ ngựa này là ngựa tốt ngày đi vạn dặm.
Cũng có thể gọi là thiên lý mã.
[moedict.tw]
Hai tay hắn nắm dây cương ngồi trên ngựa, giống như ánh mặt trời chói lóa khoác lên trên đó, dường như cũng có thế làm cho cả tấm thân người ta cảm thấy ấm áp.
Những thứ này cũng không phải là mấu chốt, cái mấu chốt mà Quân Khởi La thấy chính là vẻ cười cợt trong mắt, nụ cười ranh mãnh của hắn! Thật giống như là hắn ta quen biết nàng, tất cả mọi thứ ban nãy giống như trò đùa trêu ghẹo giữa những bằng hữu với nhau!
Quân Khởi La đã lục soát trong đầu mình, xác định không biết người này, híp mắt lại, hỏi ngược lại với giọng điệu không biết làm sao: “Ngươi thấy sao hả?"
Nam tử nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng và hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, dường như tâm tình rất vui vẻ: “Ta thấy tinh thần của ngươi tốt lắm, chắc là không có chuyện gì đi?!"
“Ừm, đúng là không có chuyện gì, có điều lát nữa ngươi sẽ có chuyện rồi!" Quân Khởi La chẳng thèm để tâm đến hắn, lại ôm quyền nhã nhặn nói với nam tử đã “Cứu" nàng: “Đa tạ huynh đài. Không biết xưng hô với huynh đài thế nào? Ngày khác tại hạ sẽ đích thân đến nhà bái tạ."
Nam tử hơi ngại ngùng khoát tay nói: “Tại hạ Nạp Lan Khê, công tử không cần để ý, chỉ là việc nhỏ thôi mà."
Nạp Lan Khê?!
Sắc mặt Quân Khởi La không đổi, nhưng lại âm thầm cảm thấy khiếp sợ kinh ngạc.
Nghe nói mười chín năm trước, nước Nam Cương phát động chiến tranh với Tây Việt, không ngờ rằng lại bị Tây Việt đánh cho tháo chạy liên tiếp, mất liên tiếp năm tòa thành trì, sau đó vua Nam Cương dâng lên hai tòa thành trì thỉnh cầu Long Triệt phái người trợ giúp, lúc bấy giờ mới dẹp tan chiến sự. Để biểu q.v.p...>lqd thị quyết tâm giao hảo nhiều đời giữa hai nước, vua Nam Cương đưa thái tử Nạp Lan Khê đang còn trong tã lót đến Đông Lăng thành con tin, trong thời gian mười tám năm.
Nạp Lan Khê này chính là nhi tử của vua Nam Cương và tiên hoàng hậu Hoa Vũ Yên, năm đó vì Hoa Vũ Yên không thể chịu đựng nỗi đau mẫu tử phân ly, suốt ngày buồn bực không vui, nhớ con thành bệnh, đúng ngay sau khi Nạp Lan Khê bị đưa đến Đông Lăng được ba năm thì cuối cùng đã ôm hận qua đời.
Sau khi Hoa Vũ Yên chết, thân muội muội của bà là Hoa Vũ Lạc được phong hậu, cũng không biết là vua Nam Cương đã quên hay là cái gì, nay đã qua mười chín năm trời, vậy mà vẫn không phái người đón y quay về, mà Long Triệt cũng không có ý thả hắn trở về.
Nạp Lan Khê hiện giờ, con tin không ra con tin, thái tử không tính thái tử, thân phận ở Đông Lăng thật sự rất gượng gạo!
Nam tử trên ngựa vừa nghe nói đến cái tên này, nhìn kỹ nạp lan kê, chợt điệu bộ vẻ mặt như giật mình.
"Í, lão Lục, đệ hồi kinh khi nào thế?"
Giọng nói mà Quân Khởi La cực kỳ chán ghét vang lên, không phải Long Túc Vân thì còn ai vào đây nữa?!
Chẳng lẽ lão Lục trong miệng Long Túc Vân chính là Lục hoàng tử Long Túc Ly? Chẳng trách trong đầu mình không có tin tức về hắn ta. Nghe nói hắn ta không có chí tại triều cương, thích du ngoạn tới các danh lam thắng cảnh, đã nhiều năm không hồi kinh.
Quân Khởi La nhìn lam sam nam tử theo tầm mắt Long Túc Vân, thấy hắn vẫn cười như không cười nhìn mình, đúng ngay lúc nàng nhìn hắn, mới xoay mặt nhìn Long Túc Vân.
Nàng vô cùng chắc chắn rằng mình chưa từng gặp hắn ta, vì sao hắn ta lại dùng ánh mắt này để nhìn mình chứ?
Long Túc Ly cười nói: "Lục đệ đây đã tiến vào kinh thành được nửa canh giờ rồi, sau đó cưỡi ngựa đến đây, cũng đã hơn nửa canh giờ. Nhưng cũng thật trùng hợp đây, lại gặp được Tam ca ở nơi này. Đệ thấy Tam ca đi ra từ Phiêu Hương lâu, chắc đã dùng cơm trưa xong, nếu không thì đã có thể ngỏ ý mời Tam ca một bữa rồi."
Long Túc Vân nghe lời hắn nói xong, vừa bực mình vừa buồn cười, bèn nói khá hào khí: “Đệ muốn ngỏ lời mời Tam ca một bữa ăn lại còn phải chọn lúc sao? Chỉ cần đệ muốn, bây giờ Tam ca bao cả Phiêu Hương lâu cho đệ cũng còn được."
“Đừng." Long Túc Ly vội nói: “Lúc này đúng lúc dùng cơm, thế thì có rất nhiều người đang dùng cơm. Nếu như vì đệ mà phá hủy tâm tình dùng cơm của bọn họ, thế thì là đệ không phải rồi."
“Nếu đã như thế, vậy khi khác Tam ca mời đệ đến Nhất Phẩm lâu dùng bữa, đón gió tẩy trần cho đệ." Long Túc Vân cũng không thật sự muốn bao hết mời hắn ăn cơm, nên cũng không khăng khăng nữa, chỉ là lúc nhìn thấy vết tím bầm trên thái dương của Long Túc Ly, thì lớn tiếng hỏi: "Í, lão Lục, thái dương của đệ bị sao vậy?"
Long Túc Ly nghĩ bụng, ban đầu chỗ đó còn u lên một cục to đấy, chỉ là sau một hai ngày, thì đã tan không ít.
Sờ sờ thái dương vẫn còn đang mang cảm giác đau đớn đâu đó, Long Túc Vân nhìn dò xét Quân Khởi La rồi liếc mắt và nói: “Bị một con mèo hoang đụng, không có gì đáng ngại, qua hai ngày nữa thì tan rồi."
Quân Khởi La thấy hắn nhìn mình, liên hệ giữa những gì hắn nói và ánh mắt hắn nhìn mình, chợt lòng cả kinh, nửa híp mắt nhìn về phía Long Túc Ly.
Thì ra là hắn!
Chẳng phải hắn chính là kẻ bị trúng cục đá do mình bắn ra ở hàn đàm bên ngoài Thiên Diệp tự sao?! Nhưng mà mình đã dích dung, sao hắn lại nhận ra mình? Chẳng lẽ thuật dịch dung của mình bị lục nghề đi rồi?
Suy nghĩ sơ sơ cũng cảm thấy không có gì là không thể, chắc là kẻ này biết thân phận của mình, bèn theo dõi mình, nhìn thấy mình trèo ra từ tường của Phàn Dương Vương phủ thôi!
Phi, còn cái gì mà mới hồi kinh! Dựa vào việc hắn nhận ra mình, hành động cố ý cưỡi ngựa đụng vào mình, cũng có thể đoán ra ít nhất hắn đã trở về kinh từ sáng sớm, nhưng lại theo dõi mình đến Bích Khê Uyển trong Phàn Dương Vương phủ, sau đó lại từ vương phủ đến phố Huyền Vũ, sau đó đợi mình đi ra khỏi Hồng lâu, nếu không thì làm sao có thể tính toán chính xác thời điểm đụng mình đúng đến vậy?
Long Túc Vân ngờ vực nhìn Long Túc Ly, lòng oán thầm, mèo có thể đụng vào trán sao? Hơn nữa còn bị đụng mạnh đến vậy?! Nhưng mà mặc kệ là bị cái gì đụng trúng hay là đã bị người khác đánh cho thì cũng không có liên quan nửa văn tiền tới mình!
“Lão Lục, đệ trở về phụ hoàng rất vui mừng, đệ mau hồi cung chút đi."
“Bây giờ đệ còn chưa đi được." Long Túc Ly nhìn Quân Khởi La, dù có gì thì vẫn ung dung: “Ngựa của đệ vừa mới kinh hoảng, suýt nữa đã đụng trúng người ta. Đệ phải chắc chắn rằng bọn họ có chuyện gì hay không, nếu không người ta còn không thể nói chúng ta làm hoàng tử mà ỷ thế hiếp người đấy."
Lúc này Long Túc Vân mới nhìn về phía Quân Khởi La, không nhận ra, lại quay sang nhìn Nạp Lan Khê, khinh thường trong đôi mắt khó nén lại, giọng điệu lại càng mang vẻ trào phúng: "Ấy, thái tử Nam Cương cũng ở chỗ này đó sao."
Mặt mày Nạp Lan Khê đỏ lên, hơi hơi khom mình cúi đầu nói: "An Vương điện hạ."
“Ừm." Long Túc Vân xì mũi một cái hừ rồi nói: “Lão Lục, Tam ca thấy bọn họ cũng chỉ dính chút bụi trên người, bị bẩn xiêm y mà thôi, cũng không đáng ngại, đệ mau mau hồi cung đi, ắt hẳn Hương phi nương nương thấy đệ quay về, bệnh cũ cũng sẽ đỡ hơn."
Quân Khởi La chướng mắt cái đức hạnh cao cao tại thượng này của Long Túc Vân. mặc dù Nạp Lan Khê là con tin do Nam Cương đưa đến Đông Lăng, nhưng dù gì y cũng là thái tử của một nước, dựa vào cái gì mà Long Túc Vân hắn lại mắt cao hơn đỉnh đầu, cao cao tại thượng, coi thường người ta, lại còn liên tục giở giọng trào phúng?
"Ai nói bọn ta không có chuyện gì?" Quân Khởi La nhìn Long Túc Vân, cười khinh miệt: “Chẳng lẽ An Vương điện hạ biết chữa bệnh, liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên thấu qua xiêm y của bọn ta, nhìn thấy bọn ta không có bị thương?" Nói xong nàng còn kêu rên: "Ây nhô, toàn thân ta đau nhức cực kỳ, phải đi khám đại phu, ta cũng không cần nhiều, Lục hoàng tử cứ cho tùy tiện chừng một vạn lượng bạc, đưa bọn ta đi khám đại phu đi."
Quân Khởi La có công phu sư tử ngoạm, Long Túc Ly nhếch miệng cười, thầm nghĩ nàng chán ghét Tam ca bao nhiêu đây, vốn là chẳng có chuyện gì, vừa nhìn thấy huynh ấy, thì lập tức bắt hắn bồi thường cả gần vạn lượng bạc.
Long Túc Ly không nói gì, nhưng Long Túc Vân thì không chịu: “To gan, tiểu tử từ đâu đến mà không biết trời cao đất rộng, lừa bạc mà lại còn dám lừa đến thân hoàng tử ư! Phi Loan, lôi hắn đến Đại Lý Tự, cho Đổng đại nhân trừng trị thật nặng!"
“Ta khinh!" Quân Khởi La phi một miệng thật hung hãn rồi nói: "Long Túc Vân, ngươi cho là Đại Lý Tự là do nhà ngươi mở ra, là ngươi cứ cho rằng muốn làm gì thì làm sao? Nói cho ngươi biết, ta vốn không sợ kẻ bất lực như ngươi! Nữ nhân bị thúc thúc của mình đoạt mất, chắc còn chưa có người nào có chuyện như vậy. Lời ngươi nói thật hào hùng ngay trước mặt dân chúng 'đời này chỉ nhận định một mình Thẩm Uyển Tâm' ngày trước đi đâu mất rồi hả?"
Chuyện này đã bị mọi người biết được từ lâu, cũng chỉ có lão thái hậu tự lừa mình dối người còn cho rằng không có bao nhiêu người biết. Nhưng mà vì sao hắn nghe những lời này mà cảm thấy giọng điệu rất quen thuộc nhỉ?
“Ngươi muốn chết!" Mặt mày Long Túc Vân đen như đít nồi, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, vung quyền muốn đánh Quân Khởi La.
Nạp Lan Khê thấy vậy thì mặt trắng bệch, vội vàng kéo Quân Khởi La ra phía sau, hơi nhát gan khuyên ngăn nói: "An Vương điện hạ bớt giận, hắn nói đùa với ngươi thôi."
Quân Khởi La không ngờ Nạp Lan Khê lại có thế ra mặt cho một người không quen biết, dựa vào hành động này của y, y là một người đáng để nàng kết giao bằng hữu!
“Nói đùa? Chẳng lẽ các ngươi thấy bản vương rất dễ ăn hiếp?" Long Túc Vân hừ lạnh nói: "Phi Loan, còn không mang hắn đi cho bản vương?!"
Long Túc Ly thấy Phi Loan muốn ra tay bắt Quân Khởi La đi, vội vàng ngăn cản Phi Loan, nói với Long Túc Vân: "Tam ca, đệ suýt đụng vào người ta là đệ đuối lý rồi, nếu còn bắt người ta đi, thì e rằng sáng mai cả kinh l3q1đ0 thành này sẽ lan truyền chúng ta làm hoàng tử mà lại khinh người quá đáng, chuyện này cứ để cho Lục đệ tự tay xử lý đi."
Mắc cười, nếu để cho A Dận biết vì mình nhất thời ham chơi muốn chọc ghẹo nữ nhân của hắn, khiến cho nàng bị kẻ địch trước kia nhốt vào Đại Lý Tự, còn không phải là muốn cái mạng nhỏ của mình à?!
Long Túc Vân thấy Long Túc Ly nói như vậy, bèn không nói cái gì nữa, chỉ nói: “Thôi, thế nào đi nữa thì cũng là Tam ca nhiều chuyện rồi. Trong phủ Tam ca còn có chuyện phải trở về trước, đệ giải quyết chuyện này cho sớm rồi hồi cung đi."
Long Túc Ly thản nhiên nói: "Tam ca cứ đi đi, Lục đệ tự biết."
Long Túc Vân trợn trừng Quân Khởi La thật hung tợn, rồi dẫn Phi Loan đi khỏi.
Long Túc Vân thấy khi Quân Khởi La nhìn Long Túc Vân chán ghét vô cùng, thì môi cong cong, gỡ một miếng ngọc bội từ bên hông xuống và nói: “Hôm nay ta mới hồi kinh, trên người không có nhiều bạc, ngươi cầm ngọc bội này trước, hôm khác ta mang bạc đến phủ đổi về. Chỉ là không biết 'công tử' xưng hô thế nào?" Nói xong thì ném ngọc bội về phía quân khôi la.
Không thể không thừa nhận, Long Túc Ly không có một chút vẻ lên mặt như hoàng tử, không giống Long Túc Vân cả ngày bưng cái mặt, điệu bộ cao cao tại thượng, cái điệu người sống chớ lại gần, xưng hô với người khác toàn là “bản vương bản vương", như thể người ta không biết hắn ta là vương gia.
Nếu hôm nay hắn không chọc phá nàng, nàng cũng còn có thể miễn cưỡng làm bằng hữu với hắn.
Quân Khởi La tiệp nhận ngọc bội một cách ổn định, lông tuyến mượt và trau chuốt, chất ngọc đồng đều, màu sắc xanh biếc trong vắt, chính là ngọc thạch thượng phẩm khó có được! Mặt trước của ngọc bội có khắc hình rồng uốn lượn nằm trên mây, mặt sau còn khắc một chữ phồn thể - "Ly", giá trị của nó không chỉ có một vạn lượng. Cất ngọc bội vào trong lòng, buông lời bịa đặt: “Tại hạ Ngô Si Nhân, khẩu thiên Ngô, Si trong si nhân tâm, Nhân trong si nhân tâm, nhà ở phố Tây Tử thành Bắc, chỗ đó chỉ có một nhà họ Ngô ta, ngươi đến đó hỏi là biết ngay."
Cái đệch, ngươi muốn giả ngu mà còn không cho người ta làm ra vẻ sửng sốt?
Giả đi, nàng có thể được tính là người mở màn!
"Phụt!" Long Túc Ly cười không khách khí.
Ngô Si Nhân? Là không có người này chứ gì? Lại còn phố Tây Tử nữa chứ! Hắn sinh ở kinh thành sống ở kinh thành, làm sao không biết ở thành Bắc có phố Tây Tử? Hơn nữa rõ ràng nàng đã biết mình là người bị nàng chọi cục đá trúng vào đêm đó, lại còn giả đò bịa chuyện trôi chảy lấy làm thành thật nghiêm túc đến như thế, cũng mệt cho nàng còn nghĩ ra như vậy!
Nhưng mà đây cũng là chỗ thú vị của nàng, không phải sao?!
Tam ca à Tam ca, chắc chắn lúc trước, khi nhìn thấy dung mạo kinh thế của nàng, huynh đã hối hận từ lâu rồi phải không? Đáng tiếc rằng, nàng đứng ngay trước mắt mà huynh cũng không nhận ra, quả nhiên huynh không có tư cách có được nàng rồi!
Long Túc Vân không thèm để ý đến chuyện Quân Khởi La bịa đặt, dù sao hắn muốn tìm nàng còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? vờ như không thèm để ý đến thái độ thờ ơ của Quân Khởi La, thản nhiên nói: “Thế thì đã xong rồi, ngày khác ta đến phủ đổi ngọc bội, ngươi cũng đừng đưa đến tiệm cầm đồ, không có tiệm cầm đồ nhà nào dám lấy ngọc bội của hoàng tử."
Vốn Quân Khởi La thấy chất ngọc này tuyệt hảo, nghĩ rằng lấy đến cho sư phụ khắc ngọc xóa chữ "Ly" đi, đổi thành hình vẽ khác, ít nhất cũng có thể bán được năm sáu vạn lượng bạc, nhưng mà chữ "Ly" kia được điêu khắc quá sâu, vốn là không thể xóa đi, cho nên nghĩ lại định lấy đi cầm cố, nào ngờ ý tưởng đã hoàn toàn bị hắn nhìn thấu.
Nhưng mà không đáng thì sẽ không làm, hắn cũng nằm mơ mà cầm về được! Ngọc bội chứng minh thân phận hoàng tử, có lẽ giữ lại còn có thể sử dụng ấy chứ.
Quân Khởi La ừ xem như trả lời.
“Thế thì Ngô huynh, vậy chúng ta từ biệt." Long Túc Ly cười hì hì rồi nói, sau đó thì đánh ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Quân Khởi La thấy người đi đường phía trước Long Túc Ly nghe thấy tiếng vó ngựa của hắn, thì đã tránh đi thật xa, mở quạt giấy ra kêu tiếng 'phạch', hai chiếc ngâm châm bay vụt ra từ trong tay áo thật lặng lẽ không tiếng động, mượn động tác đong đưa cây quạt, chia chúng ra bắn tới đùi con ngựa bên dưới người hắn.
"Hí!"
Con ngựa bị đau, tung vó hí lên một hơi, nếu Long Túc Ly không có phản ứng nhanh đã kéo lấy bờm ngựa, thì suýt nữa đã bị ngã từ trên lưng ngựa xuống đất rồi. Nhưng mà đợi đến khi bốn vó của con ngựa chạm đất, hắn vừa mới ngồi yên được, thì con ngựa lại chạy vụt về phía trước như bị nổi điên.
Long Túc Ly biết Quân Khởi La bày trò, nhưng mà lúc này con ngựa thật sự bị sợ hãi, hắn cũng không thể nghĩ nhiều nữa, đành hô to "Ngựa bị điên, người đi đường né tránh" để nhắc nhở người phía trước tránh né. Nhưng bụng lại cười khổ: Thật đúng là một con người có thù tất báo!
Nạp Lan Khê nhìn Quân Khởi La, sóng mắt khẽ động, nếu nhìn kỹ thì cũng không khó phát hiện, nơi đáy mắt của y đã không còn vẻ hèn nhát đê tiện như khi đối mặt với Long Túc Vân.
Mà Quân Khởi La cũng không thèm nhìn Long Túc Ly đã đi xa, dựa vào chuyện hắn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hai người Vô Thương và Nhạc Tiêu, thì nàng tin chắc rằng hắn chắc chắn sẽ không chết được. Bèn quay sang Nạp Lan Khê và nói: “Nạp Lan huynh, hôm khác tại hạ sẽ đến phủ bái tạ, nay thì giờ đã không còn sớm, xin cáo từ ở đây."
Nạp Lan Khê gật đầu nói: "Ngô huynh xin cứ tự nhiên."
Quân Khởi La lại quay sang nói với Lý Đông Tài mấy câu, thì mới dẫn theo Nhạc Sênh rời khỏi.
Trên đường, cảm giác có người theo dõi, không cần nghĩ thì nàng cũng đoán được đó là người của tra nam lòng dạ hẹp hòi Long Túc Vân kia! Bèn tách nhau với Nhạc Sênh, lượn vài vòng trong thành thì mỗi người mới lần lượt cắt đuôi.
Khi trở về vương phủ thì đã sắp đến giờ Hợi, Quân Khởi La dùng bữa tối, nghỉ ngơi nửa canh giờ thì tắm rửa tại nhĩ phòng một lát, để Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu lau khô tóc giúp mình xong, thì cho các nàng tự đi ngủ, còn nàng thì cũng về phòng.
Ngày thường nàng đi ngủ thì không có người gác đêm, hơn nữa bên ngoài có bốn thủ vệ miễn phí mà, lại càng không cần Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu rồi.
Đọc sách một chút thì Quân Khởi La tắt đèn nằm xuống, nào ngờ một trận gió thổi qua, bên cạnh đã có một người ở đó.
Khứu giác nhanh hơn động tác, ngửi thấy hương vị sen xanh thoang thoảng trên người, Quân Khởi La không biết nói gì, nghĩ thầm rằng, sao người này lại như vậy kia chứ? Chẳng lẽ chàng cưới một tức phụ có đạo đức bại hoại vào Tấn Vương phủ thì thanh danh tốt lành sao?
Còn có bốn người bên ngoài kia, Vô Thương, Vô Ảnh không ngăn cản Long Dận mà trái lại còn muốn thông đồng, nhưng Phượng Tam, Phượng Cửu là người của phụ vương, không thể ngăn chàng được thì cũng hơi không thể nói nổi rồi! Chắc chắn là bị Long Dận mua chuộc rồi! Ừm, người như thế thì nàng không cần được rồi, sáng mai bảo phụ vương xách về.
Kỳ thật Quân Khởi La đã nghĩ oan cho bọn hắn rồi. Bọn hắn đâu có không ngăn Long Dận lại chứ? Mà là hai người Vô Thương, Vô Ảnh đã được Long Dận truyền âm, đi trước một bước đã nhân lúc Phượng Tam, Phượng Cửu không kịp chuẩn bị, đã điểm định huyệt và huyệt câm của bọn họ, cho dù bọn họ có muốn kêu hô muốn bảo hộ, cũng có lòng mà không có sức nha!
Quân Khởi La xoay người vào bên trong không để ý tới y, người nào đó được đà lại lấn tới, đưa một tay vắt ngang qua phần dưới cổ của nàng, tay còn lại thì khoác ngang hông nàng.
"Tiểu Bạch, ra đây."
"A La, vô dụng thôi." Người nào đó đắc ý khẽ nói: “Vào lần đầu tiên thấy trên người nàng có giấu rắn độc, mà vừa hay hoàng thượng lại tứ hôn nàng cho ta xong, thì mỗi ngày hôm nào ta cũng uống một chút rượu hùng hoàng*. Nàng không thể ngửi thấy mùi kia, nhưng rắn thì có thể ngửi được. . ."
*Rượu hùng hoàng [雄黄酒]: rượu dùng trong ngày Tết Đoan Ngọ truyền thống của TQ.
". . ."
Quân Khởi La thầm trợn trừng mắt, hay cho một nam nhân có tâm cơ!
"A La, sao hôm nay tiểu Lục tử lại gây sự với nàng?" Long Dận thấy Quân Khởi La không nói gì thêm, thì hỏi ngay: “Ta nghe Vô Ảnh hồi báo xong, thì cứ có cảm giác hắn nhận ra nàng, lại giống như là quen biết nàng."
Tiểu Lục tử. . . Người không biết còn tưởng rằng đó là thái giám đấy!
Quân Khởi La nói: “Đêm ở hàn đàm hôm ấy, người bị ta bắn trúng chính là hắn, ta đoán rằng hôm nay hắn đã biết tườm tận rằng chúng ta đã trở về, sau đó lại chờ ta ra cửa mới có thể nhận ra ta sau khi đã dịch dung. Chàng và hắn quen thân lắm sao?"
“Thì ra là vậy!" Lúc này Long Dận mới hiểu rõ: “Trong vài vị hoàng tử của Long Triệt, cũng chỉ có hắn có vẻ giống người một chút, vì tuổi tác không khác nhau là bao, nên từ nhỏ cũng có vẻ thân cận với ta. Ba năm trước, đêm trước khi hắn rời khỏi Đông Lăng hôm ấy đã đến gặp ta, biết ta trúng độc thì sáng hôm sau hắn đã đi ngay. Ta hoài nghi có lẽ hắn biết một số chuyện, một số cách làm của Long Triệt, không thể hiểu cũng không thể quên, mới có thể có suy nghĩ muốn rời khỏi cái hoàng cung bẩn thỉu kia."
Lúc này Quân Khởi La mới xoay người đưa mặt hướng thẳng về Long Dận: "A Dận, có thể nói với ta không? Chúng ta đã sắp thành người một nhà, có chuyện gì thì ta cũng hy vọng có thể cùng đối mặt với chàng."
Thái độ của Long Dận đối với hoàng thất, thật sự không thể tính là cung kính, đây không phải là thái độ của một thần tử nên có khi đối nhân xử thế với hoàng thất, mà hoàng thất luôn luôn chịu đựng cũng chỉ vì quyền lực trong tay chàng mà thôi. Ở trong nhận thức của nàng, Tiểu Vũ--?lLQĐ có lẽ Long Dận là một người cuồng điên cũng là một người kiêu ngạo, nhưng mà còn không đến mức không biết nặng nhẹ, từ lâu trong lòng nàng đã nghi ngờ chắc chắn Long Triệt đã làm chuyện gì đó khiến cho chàng không thể không để ý, khiến chàng không thể nào đối đãi cung kính đối Long Triệt mà thôi.
Trong bóng đêm, Long Dận lặng thinh một lát, dường như đang bị áp lực gì đó. Sau đó thở một hơi thật dài rồi mới nói: “Ta hoài nghi cái chết của phụ vương và chuyện ta bị trúng độc có liên quan đến Long Triệt! Ta có dự cảm, trận chiến ba năm trước đây, từ đầu tới cuối chính là do Long Triệt liên hợp thiết kế với hoàng đế Bắc Nhung, để làm tan rã Phi Ưng Kỵ trong tay Tấn Vương phủ! Dù sao trong tay có một thế lực tồn tại như vậy, thì có quân vương nào có thể ngồi yên ở vị trí kia?"
“Làm sao có thể. . ." Quân Khởi La ngạc nhiên, nhận ra mình hơi cao giọng, lại vội vàng áp chế giọng lại: “Tại sao có thể như vậy? Lão ta lại dám trả cái giá lớn hai tòa thành trì, hơn mười vạn tướng sĩ với 5000 Phi Ưng Kỵ, chỉ để diệt trừ Tấn Vương phủ?"
Hoàng đế tàn hại tướng sĩ như thế, có xứng làm vua một nước sao?
“Những thứ này chỉ là ta hoài nghi mà thôi, trong tay ta cũng không có chút chứng cứ nào có thể chứng minh." Long Dận nói xong, lại nói chuyện chuyện những ngày đầu khai quốc của Đông Lăng: “Từ khi kiến quốc Đông Lăng, lão tổ tông của Tấn Vương phủ của ta - Long Ứng Kỳ mới chính là người thừa kế là chúng dân hướng đến, chỉ là ông ấy không có tâm với đế vị, nên nhường ngôi vị hoàng đế cho ca ca của ông ấy là Long Ứng Hiên. Khi Long Ứng Hiên khen thưởng cho những tướng lĩnh đắc lực, phong tứ đại thế tập Vương phủ, cũng thừa kế mười vạn binh quyền, để biểu thị quyết tâm làm hoàng đế tốt, ông đã lập lời thề bất cứ ai trong hoàng gia không thể* thu hồi mười vạn binh quyền cho dù là với* lý do gì, dùng văn sách giám sát. . ."
*bất đắc dĩ [不得以] - bùdéyǐ
Không thể nề hà, không thể không như vậy.
“Bất đắc dĩ" không phải là một từ. “Bất đắc" là không thể, "dĩ" là giới từ nghĩa là "dụng" - dùng. ví dụ:
Cho dù là đơn vị hay cá nhân nào không thể dùng danh nghĩa tổ chức đẩy mạnh huấn luyện nghiệp vụ tiêu thụ.
--nếu ai quan tâm-- kể ra thì khi không dùng mạng khiến ta bị xoắn não cái từ này, nên ta mới tìm hiểu và ngâm nó xíu xíu.
[zhidao.baidu]
“Đợi một chút." Quân Khởi La cắt ngang lời Long Dận nói: “Chàng nói người kế thừa tứ đại vương phủ sẽ kế tục mười vạn binh quyền?"
“Đúng, trong tay người thừa kế của tứ đại vương phủ, ai cũng có một binh phù, Tấn Vương phủ là Hổ phù, Phàn Dương Vương phủ là Báo phù, Xương Nghĩa Vương phủ là Lang phù, Thuận Nghĩa Vương phủ là Ưng phù. Chỉ cần nắm giữ binh phù, thì ai trong số đó cũng có thể hiệu lệnh cho mười vạn đại quân. Chẳng qua là mười vạn đại quân này cũng không để cho vương phủ tư dụng, nhưng cũng không phải là của hoàng thất."
“Ta hiểu rồi, nói đúng hơn là lúc nước khác xâm phạm, từ đại vương phủ có thể lĩnh quân kháng địch, cũng có thể án binh bất động!"
“Thông minh!" Long Dận điểm điểm lên chóp mũi Quân Khởi La rồi nói tiếp: “Đồng thời Long Ứng Hiên cảm động và nhớ ân tình lão tổ tông đã nhường ngôi, đặc biệt chọn lựa ra một vạn quân sĩ có tư chất thật tốt trong quân khởi nghĩa, thành lập Phi Ưng Kỵ, giao cho ông ấy chỉ huy. Một vạn Phi Ưng Kỵ này, vừa không chịu sự khống chế của hoàng đế và bất cứ kẻ nào trong hoàng thất, chỉ thuộc về một mình Tấn Vương phủ, truyền tập đời đời, chết một người, bổ sung một người, nhân số được bảo trì một vạn người là được. Long Ứng Hiên hứa hẹn, nếu đế vương Long thị có chuyện không làm, lão tổ tông có thể dẫn quân bức vua thoái vị, đưa kẻ đó ra xử trảm, giúp đỡ lập chúa mới hoặc là không có người thừa kế thích hợp trong Long thị, có thể tự lập làm vua!"
Ài ài, Quân Khởi La* chẳng trách Long Triệt không dám đối đầu trực diện ngoài sáng với Long Dận như thế, thì ra là trong tay có vương bài cường đại như vậy! Thế mình tiếp nhận Phàn Dương Vương phủ rồi thì chẳng phải cũng có thể ngang tàng rồi hả? Quân Khởi La nghĩ vậy thì thấy lòng nảy sinh vẻ thích ý lắm.
* thật ra thì có từ Quân mà thôi, nhưng thật sự thì nếu quân thì phải ghép với từ gì trước nó để nó biến thành hậu từ xưng hô, hoặc gọi vua mới đúng. Nên ta nghĩ là đổi thành Quân Khởi La mới phải.
“Để hỗ trợ Long Ứng Hiên ngồi yên ổn trên đế vị, làm cho Long thị hoàng triều vững như thành đồng, lão tổ tông không hề trì hoãn, ông ấy đích thân thao luyện một vạn Phi Ưng Kỵ, không hề buông lỏng khi nào. Hơn 130 năm về đây, đám ô hợp được gom lại thành một nhánh quân này đã dần dần trở thành một quân đoàn như hùm như sói, tất cả ai cũng có thể lấy một địch mười! Cho nên Long Triệt với người trong hoàng thất mới kiêng kỵ nhiều như thế."
Quân Khởi La cũng xem như đã nhận ra, Long Triệt trời sinh có tính tình đa nghi, cũng không phải không có khả năng làm ra chuyện diệt địch một ngàn tự tổn tám trăm.
“Thật ra thì Long Triệt đã lo lắng quá mức cần thiết, trước lúc lâm chung lão tổ tông đã lập tộc quy, trừ khi ngoại địch xâm lăng, nếu hoàng tộc Long thị không có làm chuyện gì đi quá giới hạn trước, thì tử tự Tấn Vương phủ không thế dùng Phi Ưng Kỵ; không được tùy tiện hỗ trợ bất cứ hoàng tử nào tranh đấu; không được thiên vị, tự ý dùng quyền đoạt vị." Long Triệt càng nói càng kích động, vùi đầu vào cố Quân Khởi La: “Nhưng mà nhiều đời Tấn Vương phủ ta nguyện trung thành với hoàng tộc Long thị, tại sao lại rơi vào kết cục suýt nữa bị diệt tộc? A La, nghĩ đến phụ vương chết thảm, nghĩ đến mẫu phi chết trước mặt ta mà ta không thể cứu bà ấy, ta không thể nào cung kính với một quân vương như Long Triệt được nữa!"
Quân Khởi La cảm thấy bả vai mình có hơi nóng nóng, ẩm ướt, hiển nhiên là nước mắt của Long Dận. Ai nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ? Chẳng qua là hắn đã dùng cứng cỏi của mình ngăn nước mắt của hắn mà thôi!
“Tiểu thư, có chuyện gì không?" Giọng Nhạc Tiêu vang lên bên ngoài phòng, chắc đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên trong phòng.
“Ta không sao, ngươi đi nghỉ trước đi." Quân Khởi La đuổi Nhạc Tiêu đi, vừa ôm lấy đầu Long Dận, vừa vỗ nhẹ tấm lưng của y và nói: "A Dận, đợi đến khi chàng đã giải hết độc, chúng ta đi Bắc Nhung, chỉ cần Long Triệt đã làm ra chuyện kia, ta tin chắc chắn có thể tìm ra manh mối còn sót lại."
Đến lúc đó chúng ta báo thù cho phụ vương và mẫu phi, thậm chí còn ngại gì mà lật đổ Long thị hoàng triều của lão ta nữa?!
Nàng đã áp chế không nói ra những lời này. Nàng cho rằng dẫu có tra xét ra sự thật đi chăng nữa, cũng nên để Long Dận ra quyết định thì sẽ tốt hơn. Cho dù là lật đổ Long thị hoàng triều hay là hủy diệt Long thị hoàng triều, nàng chỉ cần ủng hộ vô điều kiện là được rồi.
Cũng không thể nói rằng nàng rất muốn để Long Dận làm hoàng đế, hay là nàng mơ ước vị trí hoàng hậu kia, mà thật sự nàng cảm thấy chọn một giống cặn bã như Long Túc Vân lên làm người có khả năng kế nhiệm hoàng đế, thì đống nhi tử của Long Triệt kém cỏi biết nhường nào đây? Thay vì không để cho Long Túc Vân ngồi lên vị trí kia, chi bằng hủy diệt Long thị hoàng triều, để người có khả năng lên làm thì hay hơn nhiều!
Long Dận lặng im một lát, rồi nói nhỏ bên tai nàng: "A La, ba năm này ra âm thầm chịu đựng không bộc phát ra, là vì ta tưởng rằng ta sắp chết rồi, đi tranh đoạt chém giết thậm chí là báo thủ thì có ý nghĩa gì? Kết quả vẫn là dân chúng gặp tai ương khổ cực! nhưng mà bây giờ nàng trao cho ta hy vọng sống, tâm tư ta lại bùng cháy, ta muốn báo thù cho phụ vương và mẫu phi, ta muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về lão tổ tông của ta! Trong lòng ta có một con ác ma, không khi nào là không nói vọng bên tai ta, hủy diệt Long thị hoàng triều, hủy diệt Long thị hoàng triều, hủy diệt nó đi! Nhưng mà trong lòng ta lại rất sợ hãi. . . Sợ hãi ta tàn nhẫn như thế khiến nàng bất mãn với ta, sợ hãi nàng thấy ta như thế thì sẽ rời khỏi ta."
Giờ đây Quân Khởi La mới biết thì ra guanyu|-->lQdD Long Dận lại lo được lo mất đến như vậy, chàng yêu nàng sâu đậm đến vậy? Vuốt ve đầu của y và thì thào an ủi: "A Dận, đời này kiếp này, nếu như chàng không muốn chia ly, ta tuyệt đối không từ bỏ!"
Long Dận ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Quân Khởi La: "A La. . . Nhưng mà ta không muốn kéo nàng vào thù hận của ta."
“Chàng cũng đã nằm cạnh ta, nói mấy điều này còn có nghĩa lý gì sao?"
Long Dận cảm động trong tim, y có tài đức gì, mà có thể gặp được một kỳ nữ tử như vậy?!
Nụ hôn, nhẹ nhàng đặt xuống, đụng chạm khẽ khàng, * trúc trắc thành khẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.