Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 42:




Nếu hồ tiên đang trong trạng thái full máu thì Vệ Tuân còn thấy nó xứng với cái giá này. Nhưng hồ tiên của hiện tại cận kề tan biến, một lô kỹ năng ngoại trừ ‘giáng thần’ đều bị vô hiệu hoá. Cứ việc Úc Hòa Tuệ chỉ nói được mấy câu với Úc Hòa An đã bước phải ngủ say là hiểu. Bây giờ cậu ta cực kỳ yếu ớt, muốn chữa khỏi thì cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Không phải ai cũng nuôi được hồ tiên, anh trai cậu ta càng không giống người giàu nứt đố đổ vách. Nếu người khác sở hữu một con hồ tiên thì có lẽ bọn họ sẽ bán nó đi, bán cho khách sạn cũng là một sự lựa chọn không tồi. Đối với cái khách sạn bủn xỉn này mà nói, một trăm nghìn điểm tuyệt đối là giá trên trời.
Nhưng từ đầu đến cuối Vệ Tuân không hề quan tâm tới tàn hồn của hồ tiên, cậu chỉ muốn thu thập tin tức về lữ đoàn của An Tuyết Phong từ chỗ Úc Hòa Tuệ. Không ngoài sở liệu, mười năm trước Úc Hòa Tuệ mất tích ở thủ đô, Úc Hòa An nói hắn ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm em trai. Tiếp theo đến lượt đội trưởng đội cảnh sát mất tích, người đó có thể là An Tuyết Phong. Sau khi lên đò, Vệ Tuân luôn âm thầm quan sát Vương Bành Phái, quả nhiên phát hiện hành vi lạ thường.
Úc Hòa Tuệ hình như có quen An Tuyết Phong, hoặc thậm chí là từng gia nhập lữ đoàn của họ.
Một khi đã vậy, sao Vệ Tuân có thể buông tha Úc Hòa Tuệ. Vả lại dùng ké dây leo núi của An Tuyết Phong để thu phục Úc Hòa Tuệ đúng là vụ mua bán cực hời. Gặp lúc Vệ Tuân đang nghèo rớt mồng tơi, mấy vụ làm ăn kiểu này nên xuất hiện nhiều hơn mới phải.
Trừ cái này ra, còn phải đề phòng Vương Bành Phái.
Sắp đến điểm tham quan thứ ba, nếu Vương Bành Phái tới đây vì Bính Cửu thật, hắn ta nhất định sẽ động thủ vào phút cuối.
Lòng trung thành của đám Miêu Phương Phỉ, Thạch Đào, Lâm Hi quá mỏng manh. Vệ Tuân cần “nội gián” báo cáo nhất cử nhất động của Vương Bành Phái, nhưng cậu lại không thể dùng dòi giám sát khi rời khỏi trại Miêu Anh Trúc.
Úc Hòa An là một sự lựa chọn không tồi, nắm được Úc Hòa Tuệ trong tay thì không sợ hắn ta không nghe lời.
“Hihihi, oe oeeee.”
Quỷ nhi ôm ghì lấy tay Vệ Tuân, tuy mặt mũi đứa nào đứa nấy y chang nhau nhưng Vệ Tuân vẫn nhận ra nó là đứa luôn theo sát cậu trước đó.
“Sao vậy cục cưng?”
Vệ Tuân nhẹ nhàng bế đứa bé lên, nó nhẹ như mây vậy, ngồi trong vòng tay Vệ Tuân vui vẻ cười khúc khích, duỗi tay nhỏ ra muốn vỗ mặt cậu.
“Ê a, a a!”
“Không được, mày còn nhỏ lắm.”
Vệ Tuân nắm tay nhỏ bé của nó, đứng đắn nói: “Khi nào mày mạnh mẽ như mẹ mày thì mới được sờ mặt anh, hiểu không?
“Oe oe, hơ?”
Đứa trẻ nghe không hiểu, nó nghiêng đầu lắc tay Vệ Tuân, ê ê a a, có chút sốt ruột, như thể muốn nói gì với cậu.
“Hửm?”
Vệ Tuân quét mắt thấy đám người Miêu Phương Phỉ đã hát xong bài Rượu ba ngày, trên tay còn cầm thêm mấy ly rượu. Bốn quỷ nhi đều tự tìm một người nào đó và nép vào lòng họ. Bốn người lần lượt là Miêu Phương Phỉ, Lâm Hi, Vương Bành Phái và Triệu Hoành Đồ.
Chắc hẳn căn cứ vào mức độ hoàn thành điểm du lịch thứ hai, cùng độ thiện cảm của đám quỷ nhi để đưa ra lựa chọn. Bọn họ nhìn Bính Cửu, đứa trẻ cuối cùng đang ở trên tay cậu.
“Hướng dẫn viên Bính, có lẽ phải cùng nhau hát bài rượu ba ngày lần cuối.”
Miêu Phương Phỉ nói một cách mạnh dạn, cô không ảo tưởng sẽ được nghe Bính Cửu hát, thực ra cô đang uyển chuyển nói với gã rằng nên để họ bế quỷ nhi.
Nhưng Miêu Phương Phỉ không ngờ, Bính Cửu nghe xong vậy mà rất có hứng thú.
“Muốn nghe tôi hát sao?”
“Oe u, oe oe.”
Quỷ nhi quơ quơ bàn tay nhỏ bé, vui vẻ cười tươi như một thiên thần nhỏ. Đám Miêu Phương Phỉ nhìn mà lòng mềm nhũn, nhưng ai ngờ Bính Cửu quyết làm một gã đàn ông lạnh lùng vô tình…
“Không hát.”
Vệ Tuân từ chối, nhét đứa bé vào lòng Úc Hòa An. Thấy nó uất ức khóc huhu, miệng phì phì nước bọt, Vệ Tuân nửa ghét bỏ nửa có lệ sờ sờ trán nó, thái độ lại rất kiên quyết.
“Ngoan đi.”
Chỉ cần không cất giọng, thách ai biết cậu là tông điếc.
Quỷ nhi ngoan lắm, thấy thái độ kiên quyết của Vệ Tuân, nó tủi thân nằm im, co ro trong vòng tay Úc Hòa An. Hình như đã tới giờ, đám Miêu Phương Phỉ nghe tiếng nhạc rộn ràng lại vang lên, không ai chần chờ, bọn họ cùng nhau hợp xướng, nam nữ hoà giọng, dễ chịu lạ thường.
“Đừng ngại ly rượu này cạn, rượu rót một ly tắm ba ngày.”
“Một chúc cục cưng sức khoẻ, không ra bệnh tật, không khóc nhè.”
“Hai chúc cục cưng dũng cảm, không sợ bóng tối, không mộng mị.”
“Ba chúc cục cưng ăn ngon uống khoẻ, không lo thiếu thốn.”
“Bốn chúc…”
“Rót đầy tình rồi rót đầy ý, tiếng ca không say, lòng người say.”
Trong lời chúc Rượu tắm ba ngày tràn đầy tình yêu, bóng dáng của đám trẻ càng lúc càng mờ nhạt. Chúng nó rúc vào lòng người, nhắm hai mắt như ngủ say, vẻ mặt bình thản an yên. Tiếng ca càng ngày càng êm dịu theo cơ thể dần nhẹ tênh của đám trẻ. Miêu Phương Phỉ vẫn giữ tư thế ôm ấp nhưng đứa trẻ trong lòng cô đã biến mất tăm.
Trong tiếng ca, quỷ nhi chuyển kiếp thành công. Dường như có những đốm sáng li ti rơi vào ly rượu tắm ba ngày, khiến váng rượu trong veo lấp lánh ánh sáng yếu ớt.
[Uống rượu tắm ba ngày xong, bạn sẽ dự đoán được nguy cơ tử vong ở điểm tham quan tiếp theo.]
Thạch Đào bỗng nhiên nắm chặt chén rượu, đôi mắt tỏa sáng. Không chỉ hắn, những hành khách khác cũng nhận được thông báo, cả đám lộ rõ vẻ vui mừng. Đối với người được bọn trẻ “ưu ái” như Miêu Phương Phỉ, rượu tắm ba ngày trong chén có thể khiến cô dự đoán được tận ba lần nguy cơ tử vong.
Điều này làm Miêu Phương Phỉ và những người khác cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, nhưng trong lòng càng thêm nặng trĩu. Có được đạo cụ như vậy trước khi tiến vào điểm tham quan thứ ba không phải dấu hiệu tốt, thế chẳng khác nào ám chỉ điểm hành trình tiếp theo là đầm rồng hang hổ.
[Ting, hoàn thành nhiệm vụ của điểm tham quan thứ hai!]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ bùa gỗ đào 85%]
[Phân phát phần thưởng nhiệm vụ…]
[Bạn nhận được 1000 điểm.]
[Bạn nhận được một tấm bùa gỗ đào.]
[Tên: Bùa gỗ đào]
[Phẩm chất: Duy nhất.]
[Chức năng: Nửa tiếng che giấu hơi thở.]
[Ghi chú: Khi gặp phải nguy hiểm, nhét bừa bùa gỗ đào vào bình nước kia, bạn có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của mình.]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ Tắm ba ngày 95%.]
[Phân phát phần thưởng nhiệm vụ…]
[Bạn nhận được 1500 điểm.]
[Bạn nhận được Bàn tính do Bình Bình chuẩn bị.]
[Tên: Bàn tính do Bình Bình chuẩn bị.]
[Phẩm chất: Duy nhất.]
[Chức năng: Khi mang theo bàn tính, nếu bị kẻ thù công kích thì hắn ta sẽ ưu tiên tấn công đồng đội của bạn.]
[Ghi chú: Bàn tính sẽ khiến quái vật cảm thấy bạn rất thông minh, mà người càng thông minh thì càng khó đối phó nên nó chọn quả hồng mềm mà niết.]
[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ Rượu ba ngày 90%.]
[Phân phát phần thưởng nhiệm vụ…]
[Bạn nhận được 2500 điểm.]
[Bạn nhận được một ly rượu ba ngày độc nhất vô nhị.]
Không chỉ đám Miêu Phương Phỉ, ngay cả Vệ Tuân cũng bất ngờ nhận được ly rượu ba ngày. Nâng ly kề sát mũi, cậu ngửi được mùi thơm nhẹ của rượu.
[Tên: Quỷ nhi tặng Rượu ba ngày.]
[Phẩm chất: Cảnh tượng (Chỉ có thể sử dụng trong chuyến hành trình này, không được mang ra ngoài).]
[Chức năng: Có thể giúp bạn tránh thoát một lần nguy cơ tử vong.]
[Ghi chú: Đám trẻ rất thích bạn, tuy Bình Bình muốn bạn chơi cùng những đứa con của cô ấy nhưng chúng vẫn muốn bạn sống sót.]
“Bình Bình, cô đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn.” Vệ Tuân cảm thán.
“Bình Bình muốn bạn chơi cùng những đứa con của cô ấy” nói trắng ra là muốn Vệ Tuân chết. Nhưng Vệ Tuân chẳng những không tức giận mà còn rất vui vẻ.
Xem ra không riêng cậu coi Bình Bình là đối thủ đáng gờm, mà Bình Bình cũng dè chừng cậu lắm nha!
“Bình Bình, tôi càng lúc càng thích cô rồi đó.”
Câu thổ lộ của Vệ Tuân bị Lâm Hi đứng cạnh cậu nghe được. Nụ cười trên mặt Lâm Hi cứng đờ, liên tục nghi ngờ chính mình.
Chẳng lẽ khẩu vị của Bính Cửu thay đổi thật rồi ư?!
Trái tim Lâm Hi chùng xuống, nghĩ về Miêu Phương Phỉ, nghĩ về Bình Bình, ruột gan bỗng chốc bồn chồn. Gã vốn tưởng rằng chỉ cần mình trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ lại chiếm được tình yêu của Bính Cửu, giờ gã có nên thêm một bước phẫu thuật thẩm mỹ nữa cho chắc ăn không?
“Hướng dẫn viên Bính, chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ nhé?”
Lâm Hi đang kinh ngạc mà rơi vào trạng thái im lặng xen lẫn nghi ngờ, chợt nghe Vương Bành Phái cười nói. Hôm nay là 8 giờ tối ngày thứ tư, chuyến lữ trình sáu ngày năm đêm cũng sắp đến hồi kết rồi, chỉ còn một điểm tham quan cuối cùng nữa thôi. Điều này khiến thần kinh vốn đang thư thả sau khi hoàn thành rượu ba ngày của hành khách, bắt đầu trở nên căng thẳng.
Khí thế Vương Bành Phái đã thay đổi rõ rệt.
Vệ Tuân liếc nhìn vị trí hiện tại của mỗi người, phát hiện Vương Bành Phái đang đứng sau Úc Hòa An, cách cậu mười mét. Nếu Úc Hòa An không chình ình ở đó, có lẽ hắn ta sẽ đến gần cậu hơn. Hơn nữa thái độ Vương Bành Phái nay đã khác, nếu là trước đây, gã không đời nào làm người chủ động dò hỏi.
Vương Bành Phái tính giở trò gì đây?
“Ừ.”
Vệ Tuân nhìn Vương Bành Phái với ánh mắt khích lệ.
Thích thì bơi vào. Hành khách lão làng đúng không? Biết lắm trò mèo đúng không? Cứ nhắm vào cậu hết đi nào.
Vệ Tuân chân thành tha thiết mong chờ Vương Bành Phái có thể mang đến thật nhiều kích thích, đừng để cậu thất vọng.
“Bây giờ chúng ta đã vào điểm tham quan thứ ba.”
Lời của Bính Cửu khiến Miêu Phương Phỉ và những người khác thầm kinh hãi, cảnh giác quan sát xung quanh. Tiếng nhạc vốn biến mất cùng quỷ nhi nay lại vang lên, hơn nữa càng ngày càng điếc tai giống như đang tiếp cận bọn họ, bốn phương tám hướng đều là tiếng nhạc.
“Không đúng, giai điệu thay đổi rồi!”
Người nhạy cảm với âm nhạc như Lâm Hi bắt đầu hoảng sợ, Miêu Phương cũng nhận ra điểm khác lạ. Nhạc chủ đạo là tiếng sáo trúc du dương xen lẫn giai điệu sôi động của kèn xô na và cồng chiêng, thổi kéo đàn hát giống như đang đón dâu vậy.
“Nguyệt Lão buộc tơ hồng, 500 năm trước định quan hệ thông gia.”
“Ta phụng lệnh kim khoa Trạng Nguyên, diễn tấu sáo trống đón tân nhân.”
Đúng là đang đón dâu!
Nhưng trong tiếng trống lễ lạc náo nhiệt lại thấp thoáng tiếng khóc thê lương. Tiếng khóc và tiếng trống hòa quyện vào nhau, niềm vui nhuốm nỗi sầu bi tai kiếp. Tiếng khóc đứt quãng, lắng tai nghe kỹ lại xuất phát từ sau lưng họ. Triệu Hoành Đồ kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn ra sau thì thấy con sông đen Đào Đào ở khe Tang Hồn không biết đã biến mất tự lúc nào. Hiện tại cậu ta đang đứng giữa một thôn làng!
Mà giọng ca pha tiếng khóc nức nở kia, vọng tới từ ngôi nhà bên cạnh. Trong lòng cậu ta nảy sinh một cảm giác vô cùng bất an, nhưng Triệu Hoành Đồ phát hiện bây giờ bản thân không kiểm soát được cơ thể, từ từ tiến đến gần ngôi nhà! Lòng cậu ta hoảng hốt, liều mạng giãy giụa nhưng chẳng xi nhê, bước từng bước đến bên cửa sổ.
Qua khung cửa hé mở, Triệu Hoành Đồ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đang ngồi ngay mép giường, buồn bã ngâm nga một bài hát trong góc nhà.
“Mẹ à, con gái đi…”
“Trồng một gốc đào nơi tha hương, cành lá xum xuê dưới nắng sớm.”
Là bài ca Xa mẹ!
Nghe xong lời bài hát, Miêu Phương Phỉ giật mình, cô đã tìm kiếm rất nhiều tài liệu liên quan đến Tương Tây trước khi bắt đầu chuyến lữ trình. Ngoài Miêu tộc, cô còn tìm hiểu phong tục của các dân tộc thiểu số cùng sinh sống ở Tương Tây như Đồng tộc và dân tộc Thổ Gia. Nhiều dân tộc có tục “khóc gả” trước khi con gái xuất giá, khóc càng xúc động chứng tỏ con gái nhà này càng hiếu thảo.
Bài hát mà cô gái trong phòng đang hát chính là bài Xa mẹ của Đồng tộc!
“Chỉ chờ cây đào kết quả, con lại trở về thăm cha mẹ.”
Tiếng hát này cực kỳ êm ái dễ nghe, cho dù hát rấm rứt nhưng càng thấm thía và cảm động, đến Miêu Phương Phỉ cũng dâng lên cảm giác vô cùng bi ai không muốn rời xa, tựa như đồng cảm với cô gái không muốn xuất giá, không muốn rời khỏi cha mẹ.
“Ken két, ken két.”
Chỉ một chỗ không hoàn hảo là không biết cô gái trong phòng vừa hát vừa cắt cái gì. Tiếng dao kéo đơn điệu làm nhiễu loạn tiếng hát, dưới ánh đèn mờ căm càng khiến khung cảnh thêm phần quỷ dị. Miêu Phương Phỉ bóp chặt đốt ngón tay của bàn tay phải, cơn đau làm cô nhanh chóng tỉnh táo, sau đó nhìn cô gái vừa cắt đồ vừa hát vừa khóc dưới ánh nến, không hiểu sao trong lòng Miêu Phương Phỉ lại sinh ra cảm giác khó chịu.
Rốt cuộc là ở đâu, cảm giác khó chịu đó là do đâu?
Miêu Phương Phỉ bình tĩnh lại, nhân cơ hội thu thập thông tin, ghi nhớ tất cả những thứ có thể nhìn thấy trong phòng của cô gái. Cuối cùng ánh mắt cô cố định vào người cô dâu mới, mặc dù cô ấy cúi đầu nhưng vẫn có thể hình dung được vẻ đẹp mỹ miều của cô từ ngón tay như ngọc bích, tư thái duyên dáng đoan trang tuyệt vời. Dưới sự phụ trợ của váy áo đỏ tươi, da dẻ tuyết trắng càng lộ vẻ nhu nhược động lòng, người đẹp hơn hoa…
Không đúng!
Miêu Phương Phỉ giật mình, áo cưới truyền thống của Đồng tộc không phải màu đỏ!
Tí tách, tí tách.
Tiếng nước nhỏ giọt bị tiếng hát và tiếng kéo che lấp, phải lắng tai nghe kĩ mới nhận ra.
“Oán khí này ghê gớm thật.”
Vương Bành Phái tấm tắc nói: “Uầy, không hổ là lệ quỷ.”
Ánh mắt hắn ta rơi xuống tay cô dâu mới. Cô ta không cắt quần áo mà cắt một xấp trông giống người giấy. Kéo cắt từ cổ người giấy cắt xuống, máu tươi phụt ra, nhuộm đỏ váy cưới.
Tiếng hát bỗng ngưng bặt. Vương Bành Phái đối mắt với cô gái trong phòng, đôi mắt đẹp đó rưng rưng nhưng không hề lộ ra vẻ ưu thương, trong con ngươi chỉ có cuồng loạn điên tiết và chán ghét.
“Lạch cạch.”
Kéo rơi xuống, cần cổ Vương Bành Phái đau xót, đưa tay sờ thử thì thấy dính đầy máu, như thể hắn ta đã biến thành người giấy bị cắt đầu trong tay Bình Bình vậy. Nhưng đầu Vương Bành Phái chưa lìa, lệ quỷ Bình Bình lại cắt một đao, đầu gã vẫn sừng sững trên cổ.
Dù mới mở một lớp khoá, nhưng thực lực của Vương Bành Phái so với con quỷ này chẳng là cái đinh gì hết.
“Yên tâm, đầu tôi cô cắt không đứt đâu, để tôi gọi người khác tới.”
Vương Bành Phái nghĩ thầm, không lên tiếng. Bàn tay dính máu của gã sờ soạng túi quần, bôi chà lên con búp bê Voodoo*.
(*) Búp bê voodoo là một loại hình nộm dùng cho tà thuật, thường có những mũi kim đâm vào. Hình nhân ở mỗi vùng miền và các nền văn hóa lại có những nét khác nhau. Nguồn gốc của búp bê voodoo xuất phát từ lịch sử cũng như việc thực hành pháp thuật ở châu Âu.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khí chất của con rối đan bằng rơm này, có vài nét tương tự với Bính Cửu!
[Tên: Búp bê Voodoo số I.]
[Phẩm chất: Kinh ngạc.]
[Chức năng: Có khả năng buộc mục tiêu ở chung hoàn cảnh với chủ nhân của búp bê voodoo, số lần sử dụng ⅓.]
[Ghi chú: Đây là thương người như thể thương thân đó nha, hì hì.]
Tuy Vương Bành Phái có thể dễ dàng đối phó với Bính Cửu, nhưng dù sao gã cũng là một hướng dẫn viên, quy định khách sạn còn đó, Vương Bành Phái phải cân nhắc nhiều hơn. Hơn nữa sau lưng Bính Cửu còn có người kia, Vương Bành Phái đã hoá giải một phần phong ấn, trong trường hợp thân phận của hắn ta bại lộ, người đó ra lệnh cho Bính Cửu rời khỏi chuyến lữ trình trước thời hạn thì mọi thứ sẽ trở nên mất kiểm soát.
Nhưng nếu sử dụng búp bê voodoo, khi Vương Bành Phái tiến hành nhiệm vụ thì hắn ta có thể cưỡng ép kéo Bính Cửu vào nhiệm vụ của điểm du lịch thứ ba. Chỉ cần tham gia nhiệm vụ của khách sạn, cách duy nhất để thoát khỏi là qua cửa thành công. Cuối cùng, hắn có thể dễ dàng lôi Bính Cửu đi bằng dây leo núi vàng đen.
Lần trước thất bại, lần này Vương Bành Phái tuyệt đối không qua loa nhẹ tay.
[Có người sử dụng búp bê Voodoo với bạn, bạn bị kéo vào nhiệm vụ.]
“Vương Bành Phái, được việc lắm!”
Vệ Tuân vui mừng tấm tắc khen, cậu vốn đang lòng vòng trong thôn Thiết Bích, làm một tên hướng dẫn viên đơn côi lẻ bóng, không thể hưởng thụ cảm giác làm nhiệm vụ. Nhưng đột nhiên, một luồng sức mạnh cưỡng chế kéo cậu đến trước một ngôi nhà lạ hoắc. Vệ Tuân kiểu ai cho gì cũng lấy, thoải mái hào phóng mở cửa sổ, đối mắt với Bình Bình đang ngồi cắt đầu người trên giường.
“Ken két.”
Không biết có phải là ảo giác hay không mà dường như Bình Bình càng cắt mạnh tay, cổ Vệ Tuân lạnh lẽo, với tay chạm vào, máu me đầm đìa.
“Quá tốt, được tham gia nhiệm vụ đúng là quá tuyệt.”
Vệ Tuân đánh giá rất cao cách làm của Vương Bành Phái.
“Khó khăn lắm mới vào được, ai muốn ra chứ?”
Vệ Tuân cảm thán, nhân lúc màn hình phát sóng trực tiếp vẫn bị chặn, cậu lấy ra một thứ dày bằng ngón tay cái trông giống lệnh bài màu vàng, thản nhiên nhìn dòng chữ vàng nhỏ trên lệnh bài.
[Bính Cửu lập tức rời khỏi, đây là mệnh lệnh của chủ nhân.]
“Bính Cửu thì có liên quan gì tới Vệ Tuân ông đây nhể?”
Đây là thứ xuất hiện trong tay Vệ Tuân khi vừa bị con búp bê voodoo kéo đi, hình như có người từ bên ngoài hành trình gửi vào. Bính Cửu quả nhiên đại diện cho một thế lực nào đó đằng sau, thân phận của gã có lẽ rất đặc biệt, vì đạo cụ thoát ly lữ hành này cực kỳ quý giá.
“Bán thôi.”
Vệ Tuân dõng dạc: “Tôi là một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ?”
Giây trước vừa bảo chẳng dính dáng gì tới Bính Cửu, giây sau Vệ Tuân đã bán đồ người khác đưa cho gã. Lệnh bài vàng kim trong tay cậu biến mất, kho điểm của Vệ Tuân chợt nhiều thêm vài con số 0.
Không đợi cậu kiểm tra số tiền được cho không đó thì tiếng kéo ken két lại vang lên. Cổ Vệ Tuân chợt lạnh, lần này đầu cậu đứt lìa.
Góc nhìn khi đầu rơi xuống rất mầu nhiệm. Đầu vừa rơi xuống, tầm mắt Vệ Tuân là một màu đỏ rực như thể bị biển máu nuốt chửng.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai tất cả hành khách.
[Điểm tham quan cuối cùng của Đắm say Tương Tây: Khóc gả.]
[Tái hiện quá khứ, điểm tham quan cuối cùng là đoạn hồi tưởng về cuộc đời của Bình Bình!]
Xuất giá, sinh con, tử vong, vốn nên là trình tự như thế, Đắm say Tương Tây lại trình phát đảo ngược đoạn hồi tưởng về cuộc đời bi thảm của Bình Bình.
Xuất giá, chính là điểm khởi đầu cho chuỗi bi kịch của Bình Bình.
“Anh A Thành, anh A Thành.”
Tiếng gọi khẽ khàng của thiếu nữ khiến Vệ Tuân tỉnh giấc khỏi bóng đêm. Cậu mở mắt, nhìn thiếu nữ tuổi mười sáu như hoa như ngọc đang mặc trang phục dân tộc truyền thống trước mặt. Cô xinh đẹp vô ngần, nhưng vành mắt đỏ ửng như vừa khóc xong. Thấy Vệ Tuân nhìn sang, cô gái nắm chặt hai tay, mắt đẹp đẫm lệ đầy vẻ không nỡ nhưng nhiều hơn vẫn là kiên định.
“Anh A Thành, chúng ta không thể ở bên nhau được.”
Thiếu nữ thốt ra lời tuyệt tình, cô cởi vòng bạc trên cổ tay nhét vào tay Vệ Tuân, ngón tay khẽ run:
“Vòng bạc này anh lấy về đi, để giành cho người yêu tương lai của anh ấy.”
Vệ Tuân động não, lập tức hiểu ra tái hiện quá khứ là thế nào và mình đang sắm vai gì.
Aiyo, tới sớm không bằng tới đúng lúc, cậu đây chẳng phải là người trong lòng của Bình Bình ư?!
Thấy thiếu nữ muốn rút tay về, Vệ Tuân trở tay nắm chặt lấy tay cô, chứa chan tình nồng nói:
“Bình Bình, chúng ta bỏ trốn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.