Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 23: Say đắm Tương Tây (23-1)




Vệ Tuân lười quan tâm cái giọng sưng sỉa của Ô Lão Lục.
“Mà em nói anh nghe nhé…”
Vệ Tuân xuống giọng, nhìn xoáy sâu vào Ô Lão Lục không chớp mắt: “Theo em thấy, Phật độ thì chỉ độ người thôi, chứ có ngó ngàng gì tới quái vật đâu anh.”
“Sột soạt…”
Âm thanh quái dị rợn người thoáng chốc chiếm trọn không gian như có hàng trăm hàng triệu con giòi đang quằn quại. Các đốm trắng loang lổ bắt đầu xuất hiện trên vách tường, nóc nhà và cả sàn nhà giống như cả căn nhà sàn được tạo ra từ vô số giòi bọ vậy. Mà mấy đốm đen nhỏ xíu trông như đốm nấm mốc kia, thực chất là những cặp mắt.
Lời của Vệ Tuân đã chạm đến cấm kỵ sâu xa nhất.
Ô Lão Lục ngồi trên ghế cứng đờ như tượng sáp, ánh mắt hờ hững chết lặng như thủy tinh, dòm chẳng khác gì con rối đang bị điều khiển. Thế nhưng cảm giác đè ép kinh khủng phát ra từ người lão càng lúc càng trầm trọng.
Lão nhìn thẳng Vệ Tuân, tất cả cặp mắt khắp ‘nhà sàn’ cũng nhìn chằm chằm cậu. Dưới ác ý ngưng tụ như vực thẳm này, bất kỳ sự bình tĩnh ngụy trang nào cũng sẽ bị lột bỏ, phơi bày cảm xúc chân thực nhất.
“Chỗ anh ở lạnh quá, đã thế còn dơ.”
Vệ Tuân run cầm cập, giọng trách móc: “Em nói nè anh già, dù anh không thể cải lão hoàn đồng nhưng ít ra cũng phải sống sạch sẽ tí chứ, chăm lo cho bản thân chút đi.”
“Mai này già như anh, em chả chọn sống ở nơi tồi tàn như này đâu.”
Các cặp mắt bỗng khựng đứng, sau đó rơi trên móng tay đen dài đã được cắt tỉa gọn gàng nhưng vẫn không giống con người của Vệ Tuân.
Ở nơi này, đâu phải có mình lão ta là quái vật.
Ác ý dày đặc dần dần lắng xuống rồi biến mất, Ô Lão Lục run lẩy bẩy bừng tỉnh trừng mắt nhìn cậu. Thấy Vệ Tuân vẫn đứng cạnh cửa, thậm chí còn tiến lên hai bước nghiêng đầu quan sát vẻ mặt mình một cách thích thú, Ô Lão Lục hung tợn đập bàn ném đũa ra ngoài:
“Xéo ngay!”
Vệ Tuân nhích đến cửa: “Ngộ ghê, đưa hàng cho người ta mà mắc gì hung dữ?”
“Anh Ô à, em cảm thấy tụi mình vừa gặp như đã thân…”
“Biến!”
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Vệ Tuân cách chóp mũi một cm, nếu không lùi nhanh thì dập mũi luôn rồi. Vệ Tuân không giận mà còn khá vui, ngâm nga điệu dân ca bước xuống nhà sàn về chỗ ở của mình.
Trong nhà sàn, Ô Lão Lục ngồi trên ghế với hai tròng mắt đục ngầu như thủy tinh vỡ, chẳng khác gì tượng đá. Lũ giòi chui ra từ thất khiếu(*) lão rơi xuống bàn, cơ thể của Ô Lão Lục dần dần khô quắt đến khi chỉ còn lớp da mềm oặt xìu xuống.
(*) Bảy lỗ trên mặt, bao gồm hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
Lũ giòi trắng muốt nhung nhúc đầy mặt bàn, chúng ngoe nguẩy va vào nhau và giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ mà con người không thể hiểu được, vừa tham lam vừa đói khát vây quanh những điểm sáng vàng như một con đom đóm đang lở lửng ngay giữa bàn.
Đó là 1.555 điểm mà Vệ Tuân vừa trao đổi với Ô Lão Lục, nhưng hiện tại số điểm đó không thuộc về ông ta.
[Quái vật số 38, hoàn thành giao dịch cơ bản, bán gùi tre non mốc meo x1]
Khi giọng nói thanh nhã trầm thấp đột nhiên vang lên giữa nhà sàn, lũ giòi bỗng dưng ngừng vặn vẹo sau đó biến thành đống gạo trắng bóc ‘phủ phục’ trên bàn, bày tỏ sợ hãi và phục tùng.
[Gùi tre non mốc meo, giá mua là 500 điểm, giá bán là 1.555 điểm, số 38 muốn nhận 1.055 điểm hay dùng toàn bộ số điểm để chuộc tội?]
Tóm lại Ô Lão Lục vẫn nói dối, giá gốc của gùi tre là 500 chứ không phải 1.000. Lũ giòi đồng loạt gật đầu, nhảy vào những điểm sáng màu vàng đã biến mất phân nửa, số còn sót lại hòa làm một với đám giòi, tụi nó vốn màu trắng xám giờ được phủ thêm lớp ánh sáng vàng mờ nhạt, chúng không ngừng vặn vẹo như là rất thoải mái hài lòng.
Khi giọng nói kia vang lên lần nữa, lũ giòi chợt cứng đờ.
[Số 38, tự động nâng giá mua lên 1.000, phạm tội thứ 33, tội ‘lừa dối’]
“Ầm ầm!!!”
Dường như có tiếng sấm sét nổ vang, tia chớp sáng chói rạch ngang bầu trời, ánh sáng trắng soi rọi tăm tối u ám khiến lũ giòi giãy giụa trong tuyệt vọng. Từng tia chớp lần lượt kéo tới làm nhà sàn lung lay muốn sập, lũ giòi ngọ nguậy dữ dội lúc thì dính vào nhau lúc thì tách ra, quằn quại đến quái dị.
Sao bỗng dưng ông chủ lại trách phạt vậy?!
Lũ giòi đang điên lên vì đau, nó không hiểu, bình thường không chặt giá hơn gấp đôi thì ông chủ đâu có trách. Đây là kết quả nó thu được sau vô số lần thử nghiệm, nó đã chém giá nhiều lần rồi nhưng không hiểu sao lần này lại bị phạt!
Khi nửa số giòi trên bàn hóa thành tro thì tiếng sấm mới chịu ngừng, nhà sàn bốc mùi hôi thối của protein bị đối cháy, mấy con giòi còn sót lại nằm gục trên bàn co giật liên hồi, vẫn chưa hồi phục sau cơn đau.
[Số lần phạm tội đã vượt quá 10. Số 38, đáng lẽ mày nên bị tước hết sức mạnh, đày đến hành trình vĩ độ 30 độ Bắc để chuộc lỗi.]
Lũ giòi nghe xong run rẩy dữ dội, thậm chí còn hoảng hồn hơn màn tra tấn vừa rồi. Chúng quằn quại kịch liệt như đang lạy lục xin tha.
Giống như hạ quyết tâm, đám giòi vốn trắng bóc mập mạp bất ngờ teo tóp lại và yếu dần, ánh sáng vàng nhạt tróc ra, tụi nó phun trả lại điểm. Lũ giòi thà bị thương nặng cũng không muốn chịu hình phạt kể trên!
Nhưng ngay khi ánh sáng vàng vừa nổi lên thì nó đã bị một sức mạnh vô hình ép đẩy vào trong cơ thể, lúc đầu tụi nó cực kỳ kinh sợ nhưng rồi nhận ra điều gì đó, chúng cố gắng kiềm chế nỗi sợ và lặng lẽ nằm trên bàn.
Biểu hiện thức thời của tụi nó vô cùng chính xác. Bởi vì giọng nam tao nhã bí ẩn kia lại vang lên, lãnh đạm và sâu xa.
[Du khách là tài sản quý báu của khách sạn, nếu hướng dẫn viên có thể đưa du khách quay về an toàn thì người đó cũng là tài sản quý báu của ông chủ.]
[Hy vọng một hướng dẫn viên như vậy có thể quay lại với tao càng sớm càng tốt, và không bị tổn thương một cọng tóc nào.]
Áp lực mà chỉ đám giòi mới cảm nhận được dần biến mất.
[Không bao lâu nữa, mày sẽ lấy lại được tên tuổi của mình.]
Sức mạnh kinh khủng hoàn toàn tan biến sau câu nói ấy, bỏ mặc đám giòi kiệt sức nằm rải rác trên mặt bàn. Qua thật lâu tụi nó mới lấy lại sức, chấm đen như những đôi mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Nó không bị phạt hay mất điểm, mà chỉ bị chặt đứt nửa cơ thể chẳng hề đau ngứa. Đáp án có lẽ nằm ở câu nói cuối cùng của giọng nam kia.
Lũ giòi nhớ đến thằng nhãi hướng dẫn viên tóc trắng đẹp trai nọ, dưới làn da nhợt nhạt là sức mạnh to lớn đã dẫn cả đoàn an toàn qua điểm tham quan đầu tiên, dù chiếc mặt nạ đồng có che kín khuôn mặt thì khí chất lãnh đạm cấm dục đó càng khiến người khác muốn hành hạ gã hơn, hay thậm chí giấu đi để độc chiếm.
Đến ông chủ cũng tăm tia cậu ta.
Là may mắn hay xui xẻo đây?
Tài sản quý báu của ông chủ khách sạn à?
Lũ giòi rùng mình sợ hãi, đây không phải chuyện tụi nó dám rớ vào. Lũ giòi sột soạt bò trở lại túi da, Ô Lão Lục run rẩy đứng dậy ngồi vào bàn. Cả người lão teo tóp mỏng dính như tờ giấy, tròng mắt đảo lòng vòng.
Tên, tên của lão sao…
Từ khi biến thành quái vật thì lão đã quên mất tên thật bản thân, chỉ biết phải sắm vai “dân địa phương” để chuộc lỗi mới có cơ hội trở về chính mình.
Trở về làm con người.
Chẳng qua con đường này thật sự quá dài quá lâu, lâu đến mức muốn tuyệt vọng.
Nhưng mà… Kẻ quyền lực nắm giữ mọi vận mệnh như ông chủ, sẽ không bao giờ nói chơi.
Nhặt đôi đũa rơi dưới đất, Ô Lão Lục gắp đồ ăn đã hư thối và mốc meo trên bàn bỏ vô họng với vẻ mặt chết lặng.
Lão đã biết mình nên làm gì rồi!
* *
Vệ Tuân về phòng, để mấy cái gùi tre cạnh cửa rồi đi tắm.
Tắm ba lần một ngày, ngoại trừ cậu thì còn ai vào đây. Ngâm mình trong bồn, Vệ Tuân hờ hững vốc nước, thống kê lại tin tức mình gom được hôm nay.
Chuyện làm ăn giữa cậu và Ô Lão Lục đã thành công.
Ô Lão Lục – nhân viên ngoài biên chế của khách sạn – đã mua một cái gùi tre với giá 1.000 điểm từ khách sạn, sau đó bán cho Vệ Tuân với giá 1.555 điểm và tặng kèm tám cái lão tự đan.
Cậu và Ô Lão Lục giao dịch không thông qua khách sạn, bởi vì hàng hóa chỉ có mỗi cái gùi tre non ‘rách’ kia thôi, mấy cái gùi tre non tinh xảo khác đều do chính tay Ô Lão Lục đan và ‘tặng’ cho Vệ Tuân.
Tuy Vệ Tuân vẫn nghi ngờ không biết ‘giá mua’ của Ô Lão Lục có phải thật hay không, nhưng dù gì cuối cùng Vệ Tuân tốn có 1.555 điểm mà được tận chín cái gùi tre, không chỉ đủ cho cả lữ đoàn mà bản thân cậu cũng có một cái để chơi.
Tính ra một cái chỉ tầm 170 điểm, quá hời luôn, dòm sao cũng thấy Vệ Tuân không hề lỗ.
Ngắm nghía cái gùi tre Vệ Tuân lại rơi vào suy tư.
Thứ nhất, Ô Lão Lục rất cần điểm.
Ông ta cần điểm để làm gì? Nhiệm vụ của khách sạn à, hay một cái gì đó khác?
Vệ Tuân tự hỏi liệu có hướng dẫn viên nào từng ‘ép giá’ dân địa phương giống như cậu không? Có lẽ có nhưng chắc ít, vì làm vậy tương đương với việc lợi dụng sơ hở qua mặt khách sạn. Còn Vệ Tuân thì “kín đáo” hơn, cố tình chặn phát sóng để bản thân được theo đuổi trọn vẹn mùi vị k!ch thích thăm dò cái chết.
Nhưng tiền đề là Vệ Tuân không sợ uy thế của Ô Lão Lục, mà lão cũng kiêng kị hình xăm con bướm Maria trên tay cậu và nhúng nhường khi Vệ Tuân đòi giảm 20%.
Ô Lão Lục vì cần điểm nên đã ‘phối hợp làm bậy’ với Vệ Tuân.
Thứ hai, khách sạn hạn chế đủ đường kiếm điểm của ‘dân địa phương’.
Dân địa phương ở đây kiếm tiền lãi từ cách bán hàng trung gian, vừa tốn thời gian vừa phải nộp tiền vốn cho khách sạn, chưa kể đồ giá cao sẽ lâm vào tình trạng ế vì hướng dẫn viên không mua nhiều.
Hiếm có kẻ bi3n thái lạc quan như Vệ Tuân, điểm chính là mạng sống của hướng dẫn viên nên bọn họ tìm đủ cách để moi, thậm chí khi du khách ‘chết ngoài ý muốn’ hướng dẫn viên còn được cộng điểm. Đã thế thì cần gì phải tốn tiền mua hàng ở điểm mua sắm?
Thứ ba, cũng chính là điều mà Vệ Tuân thắc mắc nhất.
Trong phòng tắm nghi ngút hơi nước, Vệ Tuân vốc nước hất lên người, thở ra một hơi khoan khoái.
Ô Lão Lục rốt cuộc là thứ ma quỷ gì?
Trong cuộc đối thoại ban nãy, lần kiểm tra cuối cùng đã khiến Vệ Tuân nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Thời gian đếm ngược tử vong của hướng dẫn viên về 0 thì sẽ biến thành quái vật. Vậy những con quái vật đó đã biến đi đâu?
“Không chừng là đồng nghiệp cũng nên.”
Vệ Tuân khỏa thân bước khỏi bồn tắm, để mặc cho giá trị 18+ tăng vọt, thế là phát sóng trực tiếp lại bị chặn.
“Giờ phải kiểm tra coi mấy cái gùi tre này có xài được hay không đã!”
Không xài được cũng chịu thôi, tốn 800 điểm cho một cái gùi tre thì tối đa Vệ Tuân chỉ mua được hai cái. Chi bằng đánh cược lần này, thắng thì cả đoàn đều có gùi tre xài, còn thua thì ít nhất vẫn còn một cái.
***
Sức khỏe du khách có tốt mấy cũng không phải làm bằng sắt, dẫn xác qua sạn đạo và vật lộn với xác thối suốt cả đêm khiến tinh thần ai nấy căng như dây đàn, đã thế còn e dè Bính Cửu. Thế là mọi người tranh thủ về phòng mình nghỉ ngơi trọn một ngày.
Ăn trưa xong, các du khách xốc lại tinh thần chia thành hai nhóm đi khám phá khu vực xung quanh trại người Miêu Anh Trúc. Bọn họ thừa biết khách sạn không bao giờ tốt bụng thư thả thời gian cho mình nghỉ ngơi, biết đâu nhiệm vụ ở điểm tham quan số hai sẽ xuất hiện vào đêm nay. Gom càng nhiều manh mối thì càng dễ qua ải hơn.
Nhất định phải sống sót!
Dù không có ai nói ra, nhưng bầu không khí trong đoàn đã có sự thay đổi rất tinh tế.
Là một đội trưởng, Miêu Phương Phỉ hiểu rõ điều này nhất, sau khi cùng nhau đuổi xác bọn họ đã trở thành đội ngũ thực sự chứ không còn là nhóm tạp nham có thể tan rã bất cứ lúc nào nữa.
Nếu trở về núi Ô Loa và cô bị Cáo Bay xác sống tấn công lần nữa, có lẽ bọn họ sẽ không bỏ chạy mà sẽ ở lại chiến đấu cùng nhau.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt, con người mãi mãi là loài động vật quần cư, khi sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng thì chút hơi ấm và những lời động viên của đồng đội tựa như ngọn đèn dầu nóng rực dụ dỗ những con thiêu thân lao vào một cách mất kiểm soát.
Tất cả đều là nhờ hướng dẫn viên Bính Cửu.
Miêu Phương Phỉ chân thành biết ơn Bính Cửu, mặc kệ tin đồn trước đây là gã điên rồ khủng khiếp như nào thì Miêu Phương Phỉ vẫn vững tin vào đôi mắt của mình.
Bính Cửu là một hướng dẫn viên cực kỳ, cực kỳ tốt. Được hướng dẫn viên như vậy dẫn dắt chính là may mắn của cô, và cũng là may mắn của các du khách khác.
Đã đến lúc cảm ơn Bính Cửu rồi!
Với tư cách là đội trưởng, Miêu Phương Phỉ không tham gia vào cuộc tìm kiếm buổi chiều mà đến nơi ở của Bính Cửu. Mấy người Vương Bành Phái đều giao điểm cho cô, Miêu Phương Phỉ gánh vác sự tin tưởng của các thành viên để mua vật phẩm chủ chốt lần này.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại điểm tham quan đầu tiên, các du khách đều thoát nghèo nhưng Miêu Phương Phỉ hiểu vì sao Úc Hòa An lại đưa nhiều điểm cho cô.
Hắn ta muốn tặng điểm cho Bính Cửu.
Bọn họ vô cùng cảm kích Bính Cửu nhưng e dè chưa dám đến gần gã, cũng lo lắng không biết nên cảm ơn gã thế nào. Hướng dẫn viên rất thích điểm, đây có vẻ là điểm chung của tất cả các hướng dẫn viên.
Bọn họ không có gì nhiều nên đành sử dụng chút điểm ít ỏi này để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Cầm trong tay một khoản tiền lớn, cả đoạn đường Miêu Phương Phỉ chỉ nghĩ đến việc mua đạo cụ.
Trong hành trình nguy hiểm, cửa hàng mua sắm thường bán đạo cụ tầm 1.000 điểm, hướng dẫn viên sẽ bán lại 3.000. Nhưng đây là nếu hướng dẫn viên có thực lực sánh ngang với dân địa phương, và không bị chém quá nhiều.
Đắm say Tương Tây là hành trình ‘cực kỳ nguy hiểm’, cô không chắc mặt hàng được bán ở mua sắm có đắt hơn hay không, nhưng theo phán đoán trước đó, khả năng cao hướng dẫn viên Bính không trấn áp được Ô Lão Lục và đã bị chém giá cao, cho nên giá mua đạo cụ hẳn sẽ rất đắt.
Tuy hướng dẫn viên Bính không nuôi heo nhưng đâu có chuyện gã chịu lỗ. Miêu Phương Phỉ ước tính giá cơ bản của đạo cụ lên tới 5.000, mọi người đều đồng ý mua, hoặc cao hơn chút cũng không sao.
Thạch Đào có ít điểm nhất, khoảng 4.000, Miêu Phương Phỉ tính toán, cảm thấy số điểm của mình còn nhiều, nếu giá của đạo cụ từ 6.000 trở xuống thì cô có thể cho Thạch Đào mượn.
Có đạo cụ rồi thì nhiệm vụ tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.
“Vào đi.”
Nghe tiếng gõ cửa, Vệ Tuân mời Miêu Phương Phỉ còn đang tính điểm vào nhà. Cả hai người đều biết mình sẽ làm gì, Miêu Phương Phỉ nhìn chằm chằm tay mình, không dám nhìn vào mắt Vệ Tuân, còn Vệ Tuân cũng hiếm khi lên tiếng trước.
Nãy giờ cậu đang cân nhắc nên bán mấy cái gùi tre với giá bao nhiêu. Vấn đề ở đây là không biết mấy cái gùi tre do Ô Lão Lục đan có thể sử dụng làm đạo cụ mấu chốt được hay không?
“Xem này.”
Vệ Tuân không thèm nghĩ nữa, cậu xách mấy cái gùi tre dúi vào lòng Miêu Phương Phỉ.
Ban đầu tay chân cô còn đang luống cuống chưa kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó hai mắt sáng lên ôm chặt mấy cái gùi tre, thấy vậy trong lòng Vệ Tuân lập tức quyết định.
Ngon rồi!
“Gùi tre này, giá 1.000 một cái.”
Vệ Tuân thản nhiên nói, từng giây từng phút đều chú ý tới vẻ mặt của Miêu Phương Phỉ. Cậu trả 1.555 điểm để mua 9 cái gùi tre, tính ra khoảng hơn 170 điểm một cái, Vệ Tuân cũng thật dám tăng giá gấp mười lần để bán.
Nhưng mua bán là sẽ có mặc cả, nếu cậu định giá thấp quá thì còn chỗ nào để mặc cả nữa chứ? Vệ Tuân rất có lương tâm, cậu đã chuẩn bị tâm lý giảm xuống 500 điểm rồi!

Ơ kìa, 1000 điểm đắt lắm hả ta?
Vệ Tuân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Miêu Phương Phỉ mà lấy làm lạ. Cậu biết khách sạn rất keo kiệt, bản thân làm xong cái nhiệm vụ khó nhằn mà chỉ bón có hai trăm điểm, không chừng du khách còn nhận được ít hơn. Ngay cả người có anh trai giỏi giang như Thạch Đào, cũng chỉ có 1.562 điểm.
Đối với các du khách mà nói, 1.000 điểm là một mức giá không thể chấp nhận được.
Nhưng không sao, Vệ Tuân cậu là một người tốt bụng chứ nào phải gian thương, có thể giảm giá được!
“Giảm giá ha.”
“Chiết khấu ạ.”
Vệ Tuân và Miêu Phương Phỉ đồng thời lên tiếng, Vệ Tuân nhướng mày ra hiệu Miêu Phương Phỉ nói trước.
Miêu Phương Phỉ cũng là người thành thật, giá cô đưa ra là giá cao nhất mà du khách có thể mua. Nếu không có gì quá đáng, hẳn Vệ Tuân sẽ hài lòng.
“Chiết khấu.”
Dường như Miêu Phương Phỉ vẫn chưa lấy lại tinh thần, há miệng mấy lần nhưng không thốt nổi lời nào, dưới ánh mắt “khích lệ” của Bính Cửu, tay cô siết chặt, hít một hơi thật sâu, hai bên huyệt Thái dương chảy xuống mồ hôi lạnh, giọng cô cẩn thận:
“Anh lên 50% được không ạ?”
“Giảm 50% không được.”
Vệ Tuân từ chối không chút do dự: “Giảm 50%…”
Cậu đột nhiên im bặt, nhìn Miêu Phương Phỉ như một kẻ ngốc, không thể tin vào tai mình.
“Cô nói lên bao nhiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.