“Đông phái Tây phái”
…
Đây là cái gì?
Tấm chiếu mới Vệ Tuân không hề rụt rè, điềm nhiên nhận lấy quả cầu vàng nhạt từ tay Thạch Đào.
Hửm?
Khi cầm quả cầu và nhìn thấy tác dụng của nó qua đại não, Vệ Tuân khẽ ồ một tiếng. Đây là đồ tốt nha, mà nó chỉ có hữu dụng với hướng dẫn viên nữa.
[Tên: Cầu tăng điểm kinh nghiệm cho thắng cảnh mới.]
[Phẩm chất: Hiếm.]
[Tác dụng: Có thể tăng 45% tiến độ thắng cảnh. Vật phẩm dùng một lần.]
[Ghi chú: Khách sạn không ủng hộ đi đường tắt, nên khi bạn dùng cầu kinh nghiệm để hoàn thành tiến độ thắng cảnh sẽ gặp vài phiền phức “nhỏ”.]
Hoá ra còn có vật phẩm kiểu này.
“Ai cho cậu đấy?”
Vệ Tuân bỗng hỏi, Thạch Đào đang dồn hết nơ ron vào người Vệ Tuân nên trả lời theo bản năng:
“Anh trai cho ạ.”
Hiểu rồi, Thạch Đào có một người anh trai thân thiết cũng bị khách sạn lựa chọn.
Thân phận và thực lực đối phương phỏng chừng không thấp, kiểu thường xuyên được tiếp xúc với hướng dẫn viên cao cấp hoặc bản thân anh ta chính là hướng dẫn viên cao cấp. Đặc biệt còn rất quan tâm đến Thạch Đào.
Quả cầu kinh nghiệm chất lượng hiếm giá trị xa xỉ nhưng đối phương lại cho Thạch Đào, dặn Thạch Đào hối lộ Bính Cửu. Đây đâu đơn giản là nịnh nọt, rõ ràng đang khè thực lực, show cơ bắp cho Bính Cửu xem mà.
‘Tao vip pro/quen hướng dẫn viên vip pro nè. Mày khôn thì né em tao ra, nếu không thì bờm đầu với tao nghe con.’
Nếu Bính Cửu có hứng thú với quả cầu kinh nghiệm thì sẽ không động vào Thạch Đào, thậm chí còn bảo vệ hắn. Anh trai Thạch Đào hào phóng như vậy, chắc hẳn cất giữ không ít đồ ngon khác.
Nếu Bính Cửu không có hứng thú với quả cầu kinh nghiệm, cũng chẳng lý do gì đi ghét người tặng quà lấy lòng mình. Dù không chăm sóc nhưng sẽ không đành tra tấn hắn.
Còn nếu Bính Cửu là thằng điên bi3n thái…
Vậy coi như Thạch Đào xui xẻo, cả đội xui xẻo, chịu chung kiếp nạn.
Vệ Tuân thảy tưng tưng quả cầu rồi bỏ vào túi, đôi mắt nhìn Thạch Đào mang theo vài phần hứng thú.
Đây trái lại là cơ hội tốt để thu thập thông tin. Thạch Đào trông chẳng giống kẻ thông minh, bây giờ đúng lúc phát sóng trực tiếp đang bị chặn, nếu ở chung với Thạch Đào…
Vệ Tuân ra vẻ lạnh lùng như không mặn mà gì với quả cầu kinh nghiệm kia, thản nhiên moi tin tức từ Thạch Đào.
* *
Cửa phòng của hộ gia đình số 2 vẫn đóng chặt im lìm. Bính Cửu đã vào đó nửa tiếng chưa ra.
Lâm Hi thấy lạnh, gã mặc áo ngủ, ôm đầu gối ngơ ngác ngồi xổm ngoài cửa, gió lạnh thổi qua khiến cơ thể gã run lẩy bẩy. Trời đã tối mịt, hơi nước mưa và mùi thối rữa của xác chết phả vào mặt, ánh đèn nhấp nháy như ngọn nến yếu ớt lập lòe khiến bầu không khí càng thêm âm trầm.
Lâm Hi sợ hãi, gã cố nép sát vào cửa giống như làm vậy sẽ được an toàn hơn.
Trong phòng ngắm xác chết 180°, có thể nhìn thấy đống xác chết thành hàng kéo dài từ hành lang đến ngoài sân. Bóng tối làm mờ khuôn mặt quái dị của chúng, nom chẳng khác gì những chiến binh đất nung.
Nhưng Lâm Hi vẫn sợ gần chết, mới nhìn đã hoảng hồn né gấp như lửa đốt mông. Gã muốn bò lên giường Bính Cửu, muốn tham lam ngửi lấy hơi thở của Bính Cửu trong bất an, dù bị Bính Cửu chà đạp thế nào cũng được.
Có Bính Cửu, chỉ cần có Bính Cửu ở đây thì gã không phải sợ gì nữa.
Nhưng mà…
Lâm Hi nép chặt vào cửa, nhắm nghiền mắt lại. Gã không dám gõ cửa, không dám làm chuyện mà Bính Cửu không thích.
“Anh phải hữu dụng hơn mới được.”
Lâm Hi che lỗ tai, nhưng không thể xua tan giọng nói của Miêu Phương Phỉ.
Càng như vậy, khoảnh khắc cô ta bước ngang nói những lời ấy kèm với tia thương hại hiện lên trong mắt càng khiến Lâm Hi nhớ rõ hơn.
“Bính Cửu thay đổi rồi, nếu anh không thay đổi theo gã thì sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ thôi.”
Chỉ là một ả đàn bà 68 điểm nhan sắc, gã không cần sự thương hại của cô ta!
Miêu Phương Phỉ phải dựa vào chính mình, nhưng gã có thể dựa vào Bính Cửu!
Sắc mặt Lâm Hi càng lúc càng âm u, nội tâm càng trống rỗng. Đã bao lâu rồi gã không còn dám mơ về quá khứ ngợp giữa ánh đèn sân khấu, đèn flash máy ảnh, xung quanh là hàng trăm ngàn người hâm mộ hò hét gọi tên?
Chuyến lữ hành kinh dị không hồi kết, nghĩ quá nhiều sẽ khiến người đang sống trở nên tuyệt vọng điên dại.
Lâm Hi từng thấy người sợ hãi đến phát điên, cũng từng thấy kẻ ảo tưởng mong muốn đòi hỏi thêm nhiều từ Bính Cửu. Cuối cùng bọn họ đều bị Bính Cửu vứt bỏ, chết giữa hành trình.
Người đẹp nhất chết rồi, nên Bính Cửu mới để ý đến Lâm Hi.
Từ lâu Lâm Hi đã quen với việc không nghĩ quá xa, không hỏi quá nhiều và không đòi quá đáng.
Bính Cửu trông như thế nào?
Không thèm nghĩ.
Bính Cửu sẽ che chở gã bao lâu?
Không thèm nghĩ.
Sống được ngày nào thì hay ngày nấy.
Chẳng qua… gã không phải quái vật máu lạnh không biết sợ như Bính Cửu. Lâm Hi sợ chứ, sợ chết đi được ấy. Gã biết mình đối với Bính Cửu chỉ là món đồ chơi, nếu gặp được món đồ đẹp hơn thì Bính Cửu sẽ vứt bỏ gã.
Lâm Hi cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng giờ gã không cách nào hình dung được bản thân sẽ khốn khổ thế nào khi bị bỏ rơi.
Gã được Bính Cửu kéo đến trung cấp ba sao, nhưng thực lực gã nào mạnh đến đó. Rốt cuộc gã trở nên cố chấp điên cuồng như vậy từ khi nào? Cấp bậc càng cao thì chết càng thảm, chẳng khác gì uống rượu độc giải khát.
Đặc biệt cuộc chạm trán ở trên xe đã khiến Lâm Hi rơi vào động băng, toàn thân lạnh toát. Nếu ngay cả nhan sắc của gã cũng không đọ được với Bính Cửu. Vậy Bính Cửu giữ gã lại có ích lợi gì?
“Anh phải hữu dụng hơn mới được.”
Lâm Hi run lập cập, ôm siết lấy đầu gối, nhận ra con đường phía trước là vách núi sâu thăm thẳm. Mà gã, đã không còn đường lui nữa rồi.
Cuối cùng Lâm Hi không gõ cửa mà im lặng rời đi.
Bôn ba cả ngày ai nấy đều mệt mỏi, 5 giờ sáng mai còn phải rời giường điểm danh. Đêm nay không ai chạy vại thăm dò, tất cả đều ngủ say bổ sung thể lực.
* *
5 giờ sáng, mưa vẫn chưa tạnh, bầu trời u ám tối đen như mực. Tất cả du khách đúng giờ tập trung ở đại sảnh lầu một khách sạn.
“Điểm danh.”
Mặc dù các hành khách đều luyện sẵn skill ngã lưng là ngủ bất kể hoàn cảnh, nhưng sự nguy hiểm ở Đắm say Tương Tây cùng xác chết đứng đầy ngoài sân, quan tài trong nhà chính và ga giường ẩm mốc đã khiến bọn họ trằn trọc không yên.
Ai nấy trông thiếu sức sống vì mất ngủ.
Còn Bính Cửu thì đánh một giấc no nê, thay bộ đồ mới sạch sẽ nên trông như hạc giữa bầy gà.
Vệ Tuân lười biếng điểm danh gia đình số 1 đến gia đình số 5, tay treo lủng lẳng những chiếc túi batik* nhỏ sặc sỡ mang đậm phong cách Tương Tây khiến các du khách chú ý.
*Batik là kỹ thuật nhuộm sáp và in các hoa văn bằng phương pháp thủ công truyền thống.
“Bây giờ tôi sẽ phát vé đuổi xác ở Tương Tây cho mọi người. Nhớ cất giữ cẩn thận, đừng làm hỏng nha!”
Giọng Vệ Tuân văng vẳng giữa đại sảnh trống trải, càng có vẻ hơi âm trầm.
“Nhớ nha, kẻo lại chết oan trong hành trình kế tiếp nha.”
Tới rồi!
Mọi người lập tức lên tinh thần, ánh mắt dán chặt vào những cái túi batik trong tay Bính Cửu. Mọi người xếp hàng nhận túi, vừa mở ra xem thì mặt mày đã tái mét.
Thạch Đào động tác không tiện cũng thuần thục cởi bỏ nút thắt bằng một tay, đổ đồ trong túi ra.
Thứ rớt ra đầu tiên là hai tấm card gắn liền với nhau.
[Bộ vé đuổi xác ở Tương Tây: bao gồm và ]
Sắc mặt Thạch Đào thoáng chốc thay đổi.
[Phiếu trải nghiệm đuổi xác ở Tương Tây: Đuổi xác hay còn gọi Dẫn xác, cùng với Cổ Trùng và Lạc Hoa Động Nữ* được xưng là ba loại tà thuật vô cùng thần bí ở Tương Tây. Phiếu trải nghiệm này sẽ cho du khách tận hưởng cảm giác dẫn xác cấp VIP, một người một xác, không trùng lặp xác chết! Khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu, sự lựa chọn tốt nhất của bạn!]
(*) Lạc Hoa Động Nữ là những cô gái đẹp chưa lập gia đình đi ngang qua vài sơn động tà môn bị mê hoặc, trở về không ăn không uống, gương mặt luôn ửng đỏ, ánh mắt vui sướng giống như tân nương sắp xuất giá. Mấy ngày sau, cô gái đó sẽ chết với khóe miệng mỉm cười, lúc này người nhà sẽ làm hôn lễ và gả cô vào sơn động.
[Phiếu trải nghiệm di sản văn hóa phi vật thể – Bào chế xác chết: Đây là một nghề thủ công truyền thống đứng đầu, phương pháp bào chế xác chết lâu đời đã dần mai một theo sự xuống dốc của nghề dẫn xác. Nhưng, khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu đã tranh thủ cơ hội cho tất cả các bạn! Hãy tự tay chăm sóc cho cái xác mà bạn sắp dẫn nhé! Trải qua sự “tút tát tỉ mỉ” của bạn, xác chết chắc chắn sẽ đẹp hơn rất nhiều!]
“Là dẫn xác!”
Triệu Hoành Đồ tuổi tầm học sinh trung học, tính hơi bồng bột: “Chúng ta sắp được chế tạo xác chết đó!”
“Ui, chu sa nữa này.”
Gã Mập móc lá bùa màu vàng được gấp gọn từ trong túi, ngón tay vân vê lớp bột màu đỏ thẫm rồi đưa lên mũi ngửi, lắc đầu ảo não nói:
“Đây hẳn là phương pháp của Tây phái.”
“Tây phái?”
Mặt Miêu Phương Phỉ chợt nghiêm túc, lôi hết đồ vật trong túi ra bỏ lên bàn. Ngoại trừ chu sa được gói trong giấy vàng, còn có một xấp bùa vàng dài, mấy dải ruy băng nhiều màu và một cuốn sổ tay mỏng <Kỹ nghệ lâu đời: Bào chế xác chết>.
“Đội trưởng Miêu đã từng nghe qua câu: Trộm mộ chia Nam Bắc, dẫn xác xem đồ vật chưa?”
Trong đội, thực lực của Miêu Phương Phỉ là mạnh nhất nên tự nhiên trở thành đội trưởng tạm thời của tiểu đội. Nghe gã Mập nói vậy, vẻ mặt cô hơi thay đổi như suy nghĩ điều gì. Triệu Hoành Đồ tính tình nóng nảy, lập tức xen mồm:
“Mấy câu này trong tiểu thuyết trộm mộ viết đầy mà? Giáo uý Mạc Kim, lực sĩ Tá Lĩnh gì gì đó?”
“Hì, cậu Đồ nói không sai.”
Gã Mập giơ ngón tay cái, cười nói: “Trộm mộ chia Nam phái Bắc phái là vì khu vực khác nhau, địa chất khác nhau nên sẽ có cách thức khác nhau. Hoàng thổ phương Bắc khô ráo, ít mưa, hầu hết các ngôi mộ đều làm bằng đất. Muốn xác định huyệt mộ nằm đâu phải học cách “nhìn” đất. Thời dân quốc, thôn Mã Pha ở Lạc Dương có kẻ trộm mộ tên là Lý Áp Tử phát minh ra xẻng Lạc Dương. Một xẻng cắm xuống moi đất lên, những người có kinh nghiệm liếc mắt một cái là biết ở dưới có mộ hay không.”
“Trộm mộ của Nam phái thì khác, giống như bắt mạch hốt thuốc vậy, cần nhìn, ngửi, hỏi, sờ. Nhìn tức là coi phong thuỷ, ngày xưa việc chọn mồ mả rất được coi trọng, phải đến tận nơi xem rồng-hang-cát-nước* để định tốt xấu. Ngửi tức là ngửi mùi, triều đại khác nhau thì vật dụng trong các lăng mộ cũng khác nhau. Ví dụ như thời Tần Hán sẽ đổ đầy thủy ngân, nhưng sau thời Đường Tống thì đổi thành bùn xanh. Hỏi tức là tìm hiểu tin tức từ dân bản xứ về địa danh, lăng mộ Ngũ Bà, mồ tướng quân,… Bất cứ thứ gì có “mồ”, “lò”, “lăng”, “mộ”, “trủng” đều phải nhớ kỹ. Mấy cái này chỉ để phục vụ cho việc trộm động.”
*龙穴砂水: rồng-hang-cát-nước, là một cách coi phong thủy bắt nguồn Táng Thư (coi mộ phần) của Quách Phác.
“Sao anh biết nhiều quá vậy?”
Nghe gã Mập nói về kinh nghiệm trộm mộ khiến Triệu Hoành Đồ lấy làm lạ, quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Trong tiểu thuyết trộm mộ luôn có nhân vật mập mập họ Vương, chẳng lẽ họ Vương anh trộm mộ thật à? Vụ này là phạm pháp nha!”
“Thằng nhóc này đừng có ăn nói bậy bạ!”
Gã Mập suýt nhảy dựng, quả quyết chỉ ngón tay lên trời thề: “Trộm mộ là chuyện tổn hại âm đức, còn Vương Bành Phái tôi muốn sống lâu trăm tuổi. Người đàng hoàng ai lại đi làm chuyện đó? Lão mập tôi xin thề, nếu có trộm mộ thì sinh con trai không có lỗ đít!”
“Anh Vương đừng nóng giận. Anh nói dẫn xác phải xem đồ vật, tức là nó cũng phân chia theo khu vực sao?”
Thạch Đào vội giảng hòa, lo lắng hỏi: “Thế lũ cương thi bên kia hung hãn hơn à?
“Cương thi dữ hay không không quan trọng, quan trọng là đồ vật. Thủ đoạn hai phái kia vốn khác nhau mà.”
Gã Mập cũng không phải giận thật, được khuyên hai câu thì phổ cập tiếp cho mọi người: “Dẫn xác bắt nguồn từ Thần Châu cổ, còn bên này thì Tương Tây được xem như cái nôi của nghề dẫn xác. Thời thượng cổ Xi Vưu rất coi trọng chuyện hồn về quê cũ, sự phân chia Đông phái và Tây phái là do Nguyễn Giang Mã tách ra vào cuối thời nhà Thanh.”
“Lúc đó Mã Thập Nhất ra nước ngoài du học, không đành lòng nhìn dân mình lầm than chết nơi đất khách nên đã nghĩ cách đưa họ về bằng thuật dẫn xác. Cuối cùng hắn nhận học trò ở Hoa Kỳ rồi cải tạo chú ngữ, phạm vào kiêng kỵ của nhà họ Mã.”
“Truyền thống dẫn xác ở Tương Tây thật ra rất bế tắc. Hướng bắc không thể vượt hồ Động Đình, hướng đông chỉ đến được Tĩnh Châu, hướng tây chỉ tới Vu Châu Phù Châu, hướng tây nam xa nhất chỉ đến Quý Châu Vân Nam. Đừng nói ra nước ngoài dẫn xác, chỉ đi đến chỗ Đông Bắc bên kia đã là chuyện không thể.”
Vệ Tuân đứng bên cạnh nghe lỏm đến say mê, thấy gã Mập ra vẻ thần bí bèn hỏi: “Rồi sao nữa?”
Vệ Tuân vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, tất cả du khách đều quay đầu nhìn cậu đầy kinh ngạc. Cả khuôn mặt tròn trịa của gã Mập cứng đơ, xấu hổ cười nói:
“Hướng, hướng dẫn viên Bính, anh còn ở đây à?”