Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 137: Trở lại biệt thự Hải Dương




Nghe được câu chất vấn của Hồ Tuyết Vi, Diệp Phàm nao nao.
90 vạn năm lịch lãm, không nói hắn biết tẫn thảy mọi bí mật trên thế gian, vậy nhưng kiến thức cùng kinh nghiệm cũng đã tích lũy tới một khối lượng khổng lồ khó mà cụ thể hóa.
Thân là Tiên Đế, đầu sỏ Tiên Giới, vì giành được hắn một lần chỉ điểm, không biết bao nhiêu ngươi tranh tới đầu rơi máu chảy, không chết không ngừng.
Đến nói thành đệ tử của hắn, lại càng là xa xa bất khả ngộ bất khả cầu.
Hiện tại hắn chủ động thu Hồ Tuyết Vi làm đồ, người sau không những không cảm kích, lại còn ngờ vực.
"Dường như ngươi hiểu lầm một chuyện"
Đạm đạm cười, Diệp Phàm mở lời.
"Ân?"
Hồ Tuyết Vi giật mình, nghi hoặc.
"Ta căn bản không trưng cầu ý kiến của ngươi. Việc này đến đây định rồi, ngươi có đồng ý cũng thế, mà không đồng ý cũng thế!"
"Ngươi!"
Nghe lời tuyên bố đầy bá đạo của Diệp Phàm, Hồ Tuyết Vi khó thở.
Hắn là đang muốn nàng làm đồ đệ của hắn có được không!?
Có người nào thu đồ đệ như vậy sao?
"Nếu ta nhất quyết không đồng ý đâu?"
Ăn mềm không ăn cứng, Hồ Tuyết Vi cười lạnh đối kháng.
Diệp Phàm tức khắc vui vẻ.
"Xem ra ngươi quên mất tình trạng của mình" - hắn nói.
"Dù sao ngươi cũng không dám giết ta. Đừng tưởng ta không biết, muốn lấy được tinh huyết của ta, trừ phi ta cam tâm tình nguyện dâng ra, nếu không cho dù ta có chết, ngươi cũng không chiếm được một giọt"
Hồ Tuyết Vi lạnh lùng đáp trả.
"Nga, ai nói cho ngươi, ta không có cách nào khác?" - Diệp Phàm không mặn không nhạt liếc nàng một cái.
Hắn vừa nói vậy, nàng cứng họng, đôi mắt lập lòe nhìn hắn, dường như muốn xem thấu xem, Diệp Phàm nói thật vẫn là đang hù dọa nàng.
Ngạc nhiên là, nàng cư nhiên nhìn không thấu tâm tư của đối phương.
Cái này làm cho nàng nghi ngờ chính lời nói vừa rồi của mình
Hắn lịch duyệt cùng kinh nghiệm thật là không đủ dày dặn hay sao?
Nàng trầm mặc.
Diệp Phàm thấy nàng không nói chuyện, cũng liền kệ nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao nàng cũng không chạy được, hắn cũng không vội nhất thời.
Lại nói, hắn chỉ là dọa dọa Hồ Tuyết Vi, còn đồ đệ không phải thuộc hạ, nhận đồ chuyện này, Diệp Phàm chú trọng một chữ duyên, theo đó là chữ tình, ép buộc không phải phong cách của hắn.
...
Cùng lúc đó.
Tại một khu nhà xưởng bỏ hoang.
Cung Hàn Nguyệt lặng lặng nhìn hơn mười cái xác đã chết không thể chết hơn, máu tươi lênh láng mặt đất, mặt vô biểu tình.
Nàng vốn lấy sát lục mà trưởng thành, tay nhuốm máu đâu chỉ ngàn sinh linh.
Đứng nói, con sâu cái kiến mà thôi, dám cả gan đánh chủ ý lên nàng, chết chưa hết tội.
Bất quá sao..
Nàng còn đang thắc mắc hôm qua ai gắn camera quay trộm trong tiệm bánh đâu.
Vốn tưởng đối phương phải một thời gian nữa mới ngoi lên, ai dè chưa nổi 24 giờ đồng hồ, hắn đã có hành động.
Hứa Thiếu Khanh.
Liếc mắt nhìn qua một cái xác chết phía hạ thân đã một mảnh huyết nhục mơ hồ, Cung Hàn Nguyệt cười lạnh.
Đối phương tính toán lợi dụng đoạn ghi hình để đe dọa nàng, ép nàng phải khuất nhục với hắn.
Ha hả.
Thật là không biết chữ chết viết như thế nào.
Hứa Thiếu Khanh đến chết vẫn không biết, trong mắt nàng, đoạn phim kia cái rắm cũng không bằng.
Tâm niệm vừa động, trên tay Cung Hàn Nguyệt nhiều thêm một đoàn ma diễm.
Phất tay một cái, nàng điều khiển ma diễm tách ra thành nhiều đoàn nhỏ, phân biệt hướng các xác chết mà bay qua.
Không được bao lâu, hơn chục cái xác chết cứ như vậy hóa thành hư vô, một tàn tro cũng không có; ngay đến cả loang lổ máu tươi tràn ngập trên mặt đất cũng bị ma diễm đốt tới bốc hơi.
Đương nhiên, Cung Hàn Nguyệt rõ ràng, cứ việc nàng xóa đi dấu vết, lấy năng lượng của Hứa gia, sớm muộn gì cũng sẽ truy được đến trên đầu nàng,
Giỏ nhà ai, quai nhà nấy, cứ từ tính tình của Hứa Thiếu Khanh mà suy ra, Hứa gia khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu.
Chính là, thì đã sao?
Chỉ cần Hứa gia dám phái người lại đây, tới một cái sát một cái, tới một đôi sát một đôi.
Nếu không phải nàng không muốn phá hỏng nguyện vọng của Diệp Phàm, không muốn Cung Vô Song nhanh như vậy biết được một tầng thân phận đầy huyết tinh của nàng, Cung Hàn Nguyệt thật không ngại lập tức sát thẳng tới Hứa gia, lấy bạo chế bạo.
Dời đi nhà xưởng, Cung Hàn Nguyệt lấy ra điện thoại, liên lạc với Diệp Phàm.
"Xong việc? Là ai làm?" - bên đối diện nhanh chóng có thanh âm truyền tới.
"Hứa Thiếu Khanh, đã bị ta giết chết." - Cung Hàn Nguyệt đáp - "Ngươi đang ở đâu?"
"Đang trên đường về tới biệt thự Hải Dương" - Diệp Phàm nói.
"Bên đó xảy ra chuyện gì sao?" - Cung Hàn Nguyệt nhướn mày.
"Có người muốn trói Vô Song bắt đi, bất quá đã bị Kinh Mộng cùng Yêu Yêu ngăn chặn" - Diệp Phàm trả lời - "Ngươi nếu muốn thăm tỷ tỷ liền trở về."
...
Tắt điện thoại, Diệp Phàm cũng có chút không chờ nổi muốn gặp lại Cung Vô Song cùng Diệp Kinh Mộng, Dạ Yêu nhị nữ.
Hắn biết, Hàn Nguyệt nha đầu kia cũng tưởng niệm tỷ tỷ mình không kém gì hắn hết...
Trong mắt của mấy nữ, hắn cùng Cung Hàn Nguyệt rời đi bất quá một hai hôm.
Chỉ có hai người bọn họ mới rõ ràng, bọn họ kẹt tại Vấn Tâm Bí Cảnh sáu năm có thừa.
Sáu năm!
Đối với tu sĩ, một lần bế quan ít nhất cũng ba năm năm, mà như Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt hai người hồi còn tại thượng thiên, một lần bế quan cứ vài cái trăm năm cũng là bình thường.
So sánh mà nói, sáu năm chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Chính là, phía trước hắn đã phải gian khổ hàng chục vạn tuế nguyệt để có thể gặp lại giai nhân, vậy nhưng mới tái ngộ nàng chưa đầy một tháng liền ly biệt sáu năm... Cứ như vậy, thử hỏi Diệp Phàm làm sao có thể không nóng lòng cho được?
Hắn vốn định cuối tuần này mới trở về để Cung Vô Song không nghi ngờ, bất quá cũng vì có biến cố này xảy ra, hắn một lát nữa liền có thể nhìn thấy nàng!
...
Áng chừng xấp xỉ một giờ đồng hồ trôi qua, trực thăng tiếp cận biệt thự Hải Dương.
Cổ Tuyết biết rõ hiện tại không phải thời điểm thích hợp trò chuyện cùng Diệp Phàm, thập phần sảng khoái đưa Diệp Phàm ba người tiếp đất, sau khi dặn dò sẽ sớm liên lạc với hắn liền ngồi trực thăng đi rồi.
"Theo sát chân ta, nếu không hậu quả tự chịu"
Diệp Phàm hai tay nâng Diệp Vân Phi, thoáng liếc Hồ Tuyết Vi một cái, liền tiến vào biệt thự.
Người sau không hiểu hắn nói có ý tứ gì, bất quá vẫn vội vã nghe lời.
Theo chân Diệp Phàm tiến bước đầu tiên vào biệt thự Hải Dương, Hồ Tuyết Vi ngây người đứng sững lại, giật mình không thôi.
Bởi vì, nàng cảm nhận được, bình cảnh mấy năm nay ngăn cản nàng tiến vào cấp S+, cũng là Đại Tông Sư hậu kỳ, cư nhiên có dấu hiệu buông lỏng.
"Thiên địa chi khí!"
Hồ Tuyết Vi không tự chủ mà thốt lên cụm từ đột ngột xuất hiện trong chuỗi ký ức của nàng.
Hóa ra là vậy.
Hồ Tuyết Vi bừng tỉnh, nàng rốt cục đã hiểu được vì sao bỉnh cảnh lại buông lỏng, cũng hiểu được tòa biệt thự này có gì thần kỳ.
Là thiên địa chi khí!
Từ trong mẩu ký ức vụn vặt vừa rồi, Hồ Tuyết Vi biết được, trong thiên địa tồn tại một loại "khí" thập phần đặc biệt, ẩn chứa vô vàn năng lượng.
Tu luyện giả chính là dùng loại khí này để làm lớn mạnh bản thân.
Chỉ là, độ dày của thiên địa chi khí không phải đồng nhất, có tinh cầu tràn ngập thiên địa chi khí, có hành tinh thiên địa chi khí ít ỏi, mỏng manh.
Dựa vào cách phân loại ấy, Hồ Tuyết Vi hiểu rõ, thiên địa chi khí trên Địa Cầu chỉ sợ là thập phần thiếu thốn, tựa hồ không có.
Ấy vậy mà, trong biệt thự này lại tồn tại thật nhiều thiên địa chi khí.
Tuy không tới mức dày đặc, thế nhưng đã thập phần khả quan, gấp ngoại giới năm bảy lần không chừng.
...
Diệp Phàm thấy được biểu tình của Hồ Tuyết Vi, biết được nàng vô ý chi gian tiếp nhận được thêm một mảnh vỡ ký ức truyền thừa khác.
Lắc lắc đầu, hắn không quản, mặc nàng tại đấy tẩn ngẩn tần ngần. 
Vừa định di động bước chân, Diệp Phàm cảm nhận được có người đang nhanh chóng tiến lại đây, khóe miệng nổi lên ý cười.
Là Dạ Yêu!
Nha đầu này tu vi mạnh nhất, Diệp Phàm vừa tiến vào nàng khẳng định đã cảm nhận được, chạy ra đón.
Quả nhiên, không tới chục giây đồng hồ, một bóng người nhỏ nhắn thoăn thoắt tiến lại đây.
"Diệp Phàm, ngươi đã đưa Vân Phi tỷ trở lại!"
Dạ Yêu mỉm cười xinh đẹp, cùng hắn chào hỏi.
Thế nhưng, lập tức nàng không nhận ra sự có mặt của Cung Hàn Nguyệt, lại thấy được Hồ Tuyết Vi đứng ngẩn người cách đó không xa, bĩu môi tra hỏi:
"Nguyệt Nguyệt đâu? Nữ nhân kia là ai?"
Diệp Phàm vừa định cùng nàng nói chuyện, ánh mắt một ngưng, nhìn từ trong nhà lại đi ra hai người.
Cung Vô Song cùng Diệp Kinh Mộng.
"Ngươi trước đưa tỷ tỷ về phòng, có chuyện gì nói sau!"
Diệp Phàm giao Diệp Vân Phi cho Dạ Yêu, thế rồi hắn cũng không bận tâm tới phản ứng của tiểu yêu tinh, vội vã rảo bước tới trước, nghênh đón nhị nữ.
"Ngươi đã về."
Cung Vô Song thấy hắn trở lại, trên khuôn mặt thanh lãnh khó được hiện lên một tia nhu hòa. Nàng bình tĩnh nói chuyện.
Diệp Phàm lại không được như vậy, hắn không chờ nàng nói thêm lời nào, bá đạo ôm lấy giai nhân.
Cung Vô Song cả người cứng đờ, vốn định lấy hai tay đẩy Diệp Phàm ra, nhưng rồi cảm nhận được cảm xúc của Diệp Phàm có điều không đúng, hai bàn tay đã giơ lên được một nửa lại buông xuống.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đả kích khiến hắn chở nên khác thường đến vậy, Cung Vô Song vẫn phá lệ để Diệp Phàm tùy ý ôm chặt lấy mình một lúc, mới nhẹ nhàng mở lời:
"Ôm đủ chưa?"
"Chưa đủ! Có ôm ngươi nhất sinh nhất thế cũng không đủ!"
Diệp Phàm nghe được nàng hỏi, không cần suy nghĩ liền đáp lại.
Quả thật, đây là tiếng lòng của hắn.
Nếu không phải vậy, hắn cớ sao phải lặn lội biết bao tuế nguyệt để có thể trở lại?
...
Nghe được thanh âm của Diệp Phàm không chút do dự vang lên, Cung Vô Song có chút sững sờ, sau đó không cấm động dung, nội tâm nhảy loạn, khuôn mặt lãnh diễm mờ nhạt nổi lên chút phấn hồng.
"Miệng lưỡi trơn tru" - nàng hừ lạnh một tiếng.
Bất quá, Cung Vô Song không hề định thoát khỏi Diệp Phàm ôm ấp.
Hai người yên tĩnh thêm chừng một phút đồng hồ, nàng mới lại nói:
"Được rồi, Kinh Mộng còn đang ở ngay bên cạnh nhìn đâu"
Diệp Phàm đương nhiên biết tới sự hiện diện của Diệp Kinh Mộng, chỉ là hắn nhất thời không ngăn được tưởng niệm đối vơi Cung Vô Song mà thôi.
Tiểu thị nữ dù sao cũng là hắn nữ nhân chi nhất, Diệp Phàm làm sao có thể không quan tâm tới nàng.
Hắn cũng định tiến tới kéo nàng vào trong lòng, ngặt một nỗi Cung Vô Song trước mắt không biết hắn có nữ nhân khác, Diệp Phàm cũng không tiện có hành động gì, đành phải trước ủy khuất nàng một phen.
Trong lòng của Diệp Phàm, địa vị của Cung Vô Song vẫn là nhỉnh hơn Diệp Kinh Mộng một chút.
Rốt cục Diệp Kinh Mộng trở thành nữ nhân của hắn mới được một đoạn thời gian ngắn, lại không phải là vì chuyện tình cảm thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Mặc dù Diệp Phàm đối với các nữ nhân của mình là như nhau, không bên này nặng bên kia nhẹ; thế nhưng tại thời điểm này nói địa vị của nàng cùng Cung Vô Song trong lòng hắn không phân trên dưới, đó là lừa mình dối người mà thôi.
Hắn cùng nàng còn cần thêm thời gian để nuôi dưỡng tình cảm.
Dù vậy, Diệp Phàm vẫn có chút áy náy.
Hắn buông lỏng Cung Vô Song ra, không dấu vết liếc sang nhìn Diệp Kinh Mộng một cái.
Người sau vẫn duy trì tươi cười, phát hiện được ánh nhìn của Diệp Phàm, đối với hắn tinh nghịch chớp chớp mắt.
Thấy biểu tình của nàng, Diệp Phàm yên lòng, bất quá lại càng thêm áy náy.
Hắn biết, Diệp Kinh Mộng đây là không muốn hắn phải bận lòng về nàng quá nhiều, chứ làm gì có nữ nhân nào trong tình huống này có thể không có chút ghen tuông cho được?
Ghi tạc tất cả ở trong lòng, Diệp Phàm thu liễm tâm thần, hỏi chuyện chính sự:
"Các ngươi đã tra hỏi được, rốt cục là ai kẻ chủ mưu muốn bắt Vô Song đi hay chưa?"
(Chương xong)
Tái bút: Chào các đạo hữu, tại hạ đã trở lại, bản thân cũng hy vọng sẽ lại không đột ngột biến mất một lèo hai tháng như vừa rồi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.