Đô Thị Tàng Kiều

Chương 2: Tôi cũng được coi là “Hải quy”




Văn phòng tập đoàn Tân Á nằm ở một khoảng đất rộng phía Bắc. Đây là tổng bộ của họ, tập đoàn phần lớn đều tập trung ở đây.
Diệp Lăng Phi đến đúng lúc đang nghỉ trưa, công nhân nhà máy với trang phục màu lam của tập Á đang lui ra lui vào.
- Xin cho hỏi văn phòng tiêu thụ ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa phòng tiếp khách lầu một thì gặp một cô gái mặc quần áo màu lam nhạt. Cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt có một vẻ thơ ngây cùng với má lúm đồng tiền dễ thương, mái tóc dài tựa như là dòng suối mát. Kiều đồn tròn trịa, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp. Điều khiến cho người ta chú ý nhất chính là bộ ngực của nàng, vô cùng ngạo nghễ.
“Khụ, hóa ra tập đoàn Tân Á cũng sử dụng lao động trẻ em”
Diệp Lăng Phi thầm lắc lắc đầu lẩm bẩm.
Đường Hiểu Uyển dừng bước lại, nàng nhìn thấy người đàn ông lạ lẫm gọi mình khoảnh chừng ba mươi tuổi, nhìn quần áo thì hình như hắn cũng không phải là người của công ty. Phải biết rằng công nhân viên của tập đoàn Tân Á đều mặc đồng phục màu lam, mà Diệp Lăng Phi ăn mạc thế này cho thấy hắn không phải là người ở đây.
“Chắc là khách hàng của công ty”
Đường Hiểu Uyển thầm đoán ở trong lòng. Điều này cũng không thể trách nàng, nàng năm nay mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã đi vào văn phòng thị trường Tân Á, coi như là giai đoạn thực tập. Thoạt nhìn dựa vào cách ăn mặc của Diệp Lăng Phi thì khó có thể đoán ra hắn đến văn phòng với mục đích gì.
Đường Hiểu Uyển sau khi kết luận Diệp Lăng Phi là khách hàng thì nở ra một nụ cười ngọt ngào:
- Phòng tiêu thụ ở chỗ kia, vừa đúng lúc tôi cũng muốn tới đó, để tôi dẫn anh đi.
- Trùng hợp như vậy sao?
Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn nhìn từ trên xuống đánh giá Đường Hiểu Uyển, muốn xác định xem cô gái này lai lịch thế nào. Nhưng sau khi đánh giá nửa ngày trời hắn cũng không tìm ra manh mối. Đường Hiểu Uyển cảm thấy hắn có biểu hiện khác lạ thì kỳ quái hỏi:
- Tiên sinh, tôi có chỗ nào không phải ư?
- Không có.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi thấy cô nhiệt tình giúp đỡ tôi như vậy cho nên đang suy nghĩ có nên mời cô một bữa cơm hay không.
Đường Hiểu Uyển tưởng hắn nói vậy tưởng thật, nàng vội vàng đặt bàn tay nhỏ bé trên bàn, từ chối nói:
- Không cần, không cần, đây là chuyện tôi cần phải làm. Nói gì thì anh cũng là khách hàng của công ty, tôi dĩ nhiên là phải đưa anh đến phòng tiêu thụ.
- Khách hàng ư?
Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển vừa mới đi ra tới thang máy, hắn nghe được câu nói này của nàng thì sững sờ, trong lòng nghĩ thầm: “Ta là khách hàng cái gì chứ?”
Sau đó hắn liền nhận ra cô gái này đã hiểu lầm mình nhưng cũng chỉ cười cười, không lộ ra vẻ gì khác.
Trước thang máy tụ tập rất nhiều công nhân viên. Thang máy vừa đến, mọi người đã chen chúc đi vào. Diệp Lăng Phi đang do dự có vô thang máy lúc đông đúc này không thì Đường Hiểu Uyển đã mời hắn. Nhìn thang máy đông người, Diệp Lăng Phi thoáng chau mày rồi đi vào. Đường Hiểu Uyển cũng đi sau lưng Diệp Lăng Phi vào trong đó.
Số người trong thang máy tối đa theo quy định chỉ là mười tám vậy mà ở đây đã chật chội ít nhất hai mươi người. Mọi người chen chúc lẫn nhau, Đường Hiểu Uyên đứng sát gần Diệp Lăng Phi. Thân thể của nàng thấp hơn Diệp Lăng Phi một cái đầu, đứng vừa cao đến cằm của hắn. Không có chỗ đứng khiến cho cả khuôn mặt nàng đặt vào lồng ngực của hắn.
Diệp Lăng Phi cảm thấy có một cái gì đó ma xát ở trên ngực, truyền đến một cảm giác kích thích.
“Đáng chết, tại sao lại như vậy.”
Diệp Lăng Phi thầm mắng một tiếng. Hắn biết đó là cái gì, bộ ngực của Đường Hiểu Uyển không ngờ lớn như thế, bây giờ lại gần hắn như vậy khiến cho hắn cảm thấy một cảm giác đụng chạm mãnh liệt.
Một mùi thơm từ trên mái tóc Đường Hiểu Uyển tràn vào lỗ mũi Diệp Lăng Phi, khiến cho trong lòng hắn phải xúc động. Hắn định đổi vị trí để thoát khỏi tình thế xấu hổ này nhưng lần nào cũng bị người xung quanh chen chúc. Nhìn vào bờ mông Đường Hiểu Uyển, xuyên qua lớp đồng phục, Diệp Lăng Phi cảm thấy có một cảm giác nóng nực truyền vào trong người. Đường Hiểu Uyển bị hắn nhìn thì khẽ nhúc nhích làm Diệp Lăng Phi càng thêm khó chịu.
Hắn nhăn máy lại, nghĩ rằng mình phải lập tức rời khỏi đây bởi vì hắn đã phát hiện ra chỗ đó dưới hạ thân của mình đã dựng lên. Đường Hiểu Uyển cũng chẳng hiểu tại sao ở đúng lúc này có cái gì đó nhô lên, nhìn dáng vẻ cua mày của Diệp Lăng Phi, nàng cúi thấp đầu xuống.
Hai người cứ như vậy mãi cho đến khi lên tới tầng mười ba, sau khi năm sáu công nhân viên chức rời khỏi thì căn phòng bỗng trở nên rộng rãi. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển liền vội vàng tách ra. Diệp Lăng Phi dựa vào thang máy, hai tay chắp trước ngực, dán chặt vào đó. Đường Hiểu Uyển cũng tách ra một bên khác, giữ khoảng cách với hắn.
Phòng tiêu thụ ở tầng thứ mười tám. Nhân viên toàn bộ ở phòng đó có khoảng năm mươi người, chia làm năm nhóm chính: Cơ giới thiết bị, linh kiện, dụng cụ, điện và phụ trách tiêu thụ. Đồng thời tập đoàn Tân Á ở trong cả nước có tất cả năm chi nhánh, nhân viên tiêu thụ có đến hơn ba mươi người, không ngừng mở rộng thị trường và nhiều văn phòng làm việc hơn nữa. Phát triển thị trường nước ngoài lúc này cũng đang nằm trong kế hoạch của công ty.
Hai gò má Đường Hiểu Uyển đỏ bừng cả lên. ở trong thang máy nàng đã cảm thấy hạ thân của mình đã bị một cái gì đó thô ráp chạm vào, loại cảm giác kích thích này khiến cho nàng cảm thấy rất tê dại, vô cùng khó chịu. Mãi cho đến khi đi ra khỏi thang máy, Đường Hiểu Uyển mới hết cảm giác này.
- Hiểu Uyển, đây là khách hàng của cô ư?
Một người đàn ông vuốt tóc, người đầy nước hoa nhìn nàng hỏi.
Đường Hiểu Uyển nhíu mày, cố gắng lộ ra vẻ tươi cười:
- Không phải là khách hàng của tôi.
- Vậy à, không vấn đề gì. Cô vừa tới có nhiều thứ không hiểu vài bữa nữa tôi sẽ bày cho cô để cô năm nay có thể kiếm vài vạn tiền thưởng cũng không vấn đề gì.
- Thẩm Thiên, anh lại khoác lác, có phải là cô gái nào anh cũng quấn đến không?
Lý Khả Hân ôm một chồng tài liệu đi qua, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn Thẩm Thiên.
- Hiểu Uyển mới đến đây chưa được hai tháng, anh có thể trông cậy cô ấy làm được gì chứ. Hiểu Uyển, đừng nghe lời anh ấy, cô tiếp tục đi thu thập tin tức của khách hàng, giúp người ta làm giấy tờ không cần phải nôn nóng, cứ từ từ chậm rãi mà thích ứng.
“Chà, mỹ nữ này quả là cũng rất xinh đẹp.”
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, trong lòng không kìm được thầm cảm thán. Lý Khả Hân này xem ra khoảnh hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ đồ đồng phục màu lam đem thân thể của nàng uốn thành một hình chữ S. Mái tóc đen của nàng xõa xuống vai, trên chiếc cổ áo hình chữ V có một cái vòng thủy tinh kết hợp với chiếc cổ trắng ngần. Cách ăn mặc phối hợp hài hòa này xem ra cũng đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê muội. Cho dù Diệp Lăng Phi là một người lão luyện cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
- Cám ơn chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển nở ra một nụ cười thành thực, sự cảm ơn này xuất phát từ tận trong lòng của nàng.
- Hiểu Uyển, em cần phải cố gắng. Sắp tới nếu như có thể đến sớm một chút Lý trưởng phòng có thể giúp đỡ em một thời gian ngắn, khi đó em có thể học được nhiều hơn.
Lý Khả Hân nói xong lướt qua Diệp Lăng Phi, không để ý đến hắn mà ôm chồng tài liệu đi ra ngoài.
Thẩm Thiên cũng cất tiếng:
- Hiểu Uyển, em cứ cố gắng thật nhiều, anh thấy em rất có tiền đồ.
Nói xong gã vội vàng đi sau lưng Lý Khả Hân.
- Bọn họ đều là nhân viên của phòng tiêu thụ sao?
Trên đường đi tới văn phòng quản lý phòng tiêu thụ, Diệp Lăng Phi cất tiếng hỏi Đường Hiểu Uyển.
- Ừ, bọn họ rất tốt, nhất là chị Khả Hân, không chỉ phụ trách làm việc nhiệt tình mà đối đãi với người khác cũng rất nhiệt tình.
Đường Hiểu Uyển trả lời, đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề, ngọt ngào cười nói:
- Tôi còn chưa biết tên của anh là gì, tôi tên là Đường Hiểu Uyển.
- Tôi tên Diệp Lăng Phi.
Hai người đi tới trước văn phòng quản lý thì Diệp Lăng Phi nói tên của mình cho Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nghe tên của Diệp Lăng Phi thì cười khúc khích:
- Tên rất có ý nghĩa, là lá cây muốn bay lên!
Đường Hiểu Uyển vẫn còn đang cười thì bỗng nhiên cửa phòng quản lý mở ra. Quản lý phòng tiêu thụ Tôn Hằng Viễn đứng trước cửa ra vào:
- Anh có phải là Diệp Lăng Phi?
Quả nhiên, vừa rồi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Đường Hiểu Uyển, Tôn Hằng Viễn ở nơi xa đã nghe thấy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đúng thế, tôi tới chậm.
- Anh cuối cùng cũng đã đến, tôi chờ tin anh cả buổi sáng, kết quả anh khiến cho tôi thất vọng rồi.
Nói đến đây, Tôn Hằng Viễn nhìn sang Đường Hiểu Uyển nhíu mày nói:
- Tiểu Đường, đi pha hai chén trà, từ nay về sau anh ấy sẽ là trưởng phòng phòng tiêu thụ, cũng là lãnh đạo trực tiếp tổ của cô.
- Không thể nào!
Đường Hiểu Uyển trợn trừng hai mắt…
Anh ấy là người tốt nghiệp trung học rồi “hải quy” về nước sao?
“Ta là con rùa đen ư?”*
Diệp Lăng Phi thầm mỉm cười. Ta ở nước ngoài chuyên bán súng ống và đạn dược, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường mới trở về Trung Quốc, chẳng lẽ như vậy cũng gọi là “hải quy” ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.