Đô Thị Tàng Kiều

Chương 12: Tôi không hiểu




Diệp Lăng Phi đoán chắc chắn rằng Vương quản đốc sẽ đồng ý. Lúc trước sở dĩ Vương quản đốc không mua máy móc từ tập đoàn Tân Á là tại vì không được lợi. Nếu như Lý Khả Hân chịu cho hắn hưởng lợi, Vương quản đốc chắc chắn sẽ đồng ý. Hệ thống làm lạnh của công ty không phải là điều hắn quan tâm lắm,hắn chỉ lả một người được thuê làm quản lý, có cơ hội, dĩ nhiên là sẽ tìm cách thu lợi.
Diệp Lăng Phi nhìn trúng điểm ấy cho nên hắn đã đề nghị khoản tiền kia. Đúng ra sản phẩm này, công ty đã muốn thanh lý, giá cả không cao hơn bốn mươi vạn, hơn nữa bây giờ đã ngừng sản xuất. Loại động cơ thanh lý này, giá cả rẻ là điều đương nhiên.
Vương quản đốc chần chừ nói:
- Liệu có vấn đề gì không đó?
- Chắc chắn là không có vấn đề gì, sản phẩm của tập đoàn Tân Á làm sao có thể xảy ra vấn đề được?
Diệp Lăng Phi đặt bàn tay phải lên vai của Vương quản đốc, nhỏ giọng nói.
- Dĩ nhiên, ông cũng có thể chuẩn bị một ít. Ví dụ như phụ tùng thay thế. Công ty của chúng tôi có giá cả phụ tùng thay thế với giá cả thuộc loại thấp nhất, nếu như ông mua một ít thì không cần lo lắng đến chuyện sửa chữa.
Dù sao thì động cơ này cũng không phải là hàng dễ hư hỏng, ông mua cả bộ rồi cả phụ tùng thay thế nữa thì tối thiểu cũng đủ để dùng mười năm đến mười lăm năm không xảy ra chuyện gì.
- Mua phụ tùng thay thế sao? Tuy nhiên tôi là quản đốc, mua sắm thiết bị như vậy một khi bị người đầu tư biết thì sẽ không tốt.
Vương quản đốc lo lắng nói.
- Vậy à?
Diệp Lăng Phi giả bộ buồn rầu, hắn nhìn về phía Lý Khả Hân thì trông thấy nàng đã ngồi yên cầm micro nhìn mình. Hắn lại vòng vo tới, dùng một giọng nói kiên quyết:
- Vương quản đốc, tôi thấy không bằng như vậy đi. Tôi bán cho ông với giá sáu mươi tám vạn, kể cả phụ tùng thay thế, mà tôi sẽ chiết khấu từng này cho ông.
Diệp Lăng Phi duỗi năm đầu ngón tay ra nói.
- Như vậy ông chắc hài lòng chứ, tin tôi đi bất luận kẻ nào cũng không dám nói ông lỗ vốn.
- Thật không?
Vương quản đốc không tin hỏi lại.
- Dĩ nhiên là thật.
Diệp Lăng Phi chắc chắn nói:
- Nếu như ông cảm thấy hài lòng thì bây giờ có thể lập tức ký hợp đồng. Tôi sợ sau đêm nay tôi sẽ hối hận, không bán máy cho ông.
Diệp Lăng Phi nói lời này khiến cho Vương quản đốc nóng lên. Một cuộc mua bán mình sẽ có năm vạn tệ. Hơn nữa, máy móc của tập đoàn Tân Á quả đúng là không tệ, cái này thuận lý thành chương cũng là một chuyện tốt. Ông rất muốn lập tức ký hợp đồng, nhưng lại cảm thấy khó khăn nói:
- Bây giờ làm sao có thể ký hợp đồng được?
Ông cũng sợ rằng ngày mai Diệp Lăng Phi hối hận nên sốt ruột.
- À, cái này ông không cần phải lo lắng, chờ tôi mười phút, tôi sẽ lập tức chuẩn bị hợp đồng cho ông.
Diệp Lăng Phi cầm nửa ly rượu tây trong tay lên uống. Sau đó hắn gọi Lý Khả Hân một tiếng rồi hai người rời khỏi phòng.
- Khả Hân, tôi bây giờ đi về lấy hợp đồng, cô ở lại uống rượu cùng với Vương quản đốc, khoảng chừng mười phút đồng hồ sau tôi sẽ trở về. Trong khoảng thời gian này cô phải làm chủ, ngàn vạn lần không thể để người ta ăn đậu hũ, nếu không thì tôi cũng mặc kệ.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
- Ký hợp đồng? Đàm phán xong rồi sao?
Lý Khả Hân không thể tin nổi, quả thực là quá nhanh.
- Ừ, bán cho hắn động cơ HD4215 với giá sáu mươi tám vạn kể cả phụ tùng thay thế nữa, tôi đã đồng ý cho hắn tiền hoa hồng năm vạn.
- Trời ạ.
Lý Khả Hân thốt lên một tiếng thán phục nhưng ngay sau đó cặp môi anh đào của nàng đã bị Diệp Lăng Phi lấy tay che lại.
Khuôn mặt Diệp Lăng Phi lúc này tựa hồ như đã dán vào mặt nàng, hắn nhỏ giọng nói:
- Đồ ngốc, cô đừng để cho hắn biết để còn kiếm tiền. Nhiệm vụ của cô bây giờ là trở về uống rượu cùng hắn, sau đó tối sẽ lập tức đi lấy hợp đồng quay về.
Ngửi thấy hơi thở của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân cảm thấy tim đập thình thịch. Hơi rượu tây phả vào mặt nàng khiến cho khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nàng chợt nghĩ đến hợp đồng lúc này làm sao mà có được?
Khi Lý Khả Hân còn đang nghi hoặc thì Diệp Lăng Phi đã biến mất ở chỗ rẽ.
Không đến mười phút sau, quả thật Diệp Lăng Phi đã đem hợp đồng trở về. Lúc này khuôn mặt của Lý Khả Hân đã đỏ bừng lên, còn Vương quản đốc thì đang ôm tiểu thư mà múa máy tay chân, bàn tay phải không ngừng tiến vào trong váy ngắn của cô ta.
Diệp Lăng Phi quay về, lấy ra một văn kiện hợp đồng nói:
- Vương quản đốc, hợp đồng đã mang tới.
- Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.
Vương quản đốc buông tiểu thư đang ôm ra, vội vàng quay lại nhìn hợp đồng. Sau khi xác định là hợp đồng buôn bán máy móc, ông liền lật xem bên trong. Đừng nói là ông không tưởng tượng nổi mà ngay cả Lý Khả Hân cũng cảm thấy khó tưởng tượng, tại sao trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể làm được một hợp đồng.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vai của tiểu thư, ý bảo cô ta ra bên ngoài chờ đợi một lát. Hắn ngồi bên cạnh Vương quản đốc, đưa ra một chồng tiền mặt, đặt trước mặt ông ta nói:
- Đây chính là hai vạn tiền mặt, còn ba vạn khi nào ông tới công ty tôi sẽ trả đầy đủ. Bây giờ ông có thể nhìn hợp đồng của mình cho thật kỹ, tôi cũng không muốn ông hồ đồ mà ký.
Diệp Lăng Phi cầm ly rượu trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Vương quản đốc vừa cầm tiền vừa nhìn hợp đồng sau đó nhanh chóng ký tên lên trên đó. Ở bên này, khuôn mặt trắng trẻo của Lý Khả Hân đã trở nên đỏ bừng, nàng liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Nói thế nào nàng cũng không ngờ được rằng Diệp Lăng Phi lại có thể ký kết hợp đồng như vậy. Không ngờ Diệp Lăng Phi lại bĩu môi, cười một cái:
- Khả Hân, cô không ký tên chẳng lẽ để trưởng phòng ký tên sao?
Nghe câu nói đó, Lý Khả Hân lập tức ký tên trên hợp đồng.
Hợp đồng này xem như đã xong. Tâm trạng của Vương quản đốc lúc này vô cùng tốt, trong tay ông tự nhiên có hai vạn tiền mặt, khẩu khí dĩ nhiên cũng tăng lên. Ông vỗ bàn nói:
- Diệp kinh lý, đêm nay tất cả chi phí tính cho tôi. Từ nay chúng ta còn hợp tác nhiều với nhau.
- Đó là điều đương nhiên, từ nay về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.
Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đang thầm nghĩ:
- Cùng buôn bán với ta thì ngươi cứ chờ mà bị làm thịt đi.
Lý Khả Hân cũng rất vui, không kìm được uống nhiều hơn một chút. Nàng khẽ dựa vào bờ vai của Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:
- Trưởng phòng, anh nói cho tôi biết, hợp đồng làm sao mà có nhanh được như vậy?
Từng mùi rượu xộc thẳng vào lỗ mũi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cặp mặt mê ly của Lý Khả Hân thì cười ha hả, nhỏ giọng nói:
- Buổi chiều hôm qua tôi đã chuẩn bị ba bản hợp đồng, không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, hai bản hợp đồng kia có lẽ sẽ được ném vào thùng rác.
- Còn số tiền kia?
Lý Khả Hân hỏi.
- À, cũng là do đã chuẩn bị từ trước.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Lý Khả Hân nói:
- Tiểu nha đầu, cô còn cần phải học hỏi rất nhiều đó.
Ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi, đây là lần đầu tiên Lý Khả Hân không đối nghịch với hắn. Lý Khả Hân uống cạn ngụm rượu đỏ còn lại trong ly rồi dựa vào bờ vai của Diệp Lăng Phi, khép hờ hai mắt nói:
- Diệp trưởng phòng, anh rốt cuộc là, người như thế nào, tại sao tôi không thể hiểu nổi anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.