Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 37: Phiên Ngoại 1




Một nhà gấu mèo.
"Cút cút cút!" Tiếng hét giận dữ của một người đàn ông trung niên vang vọng trong hành lang của một tiểu khu nào đó. Ngay sau đó lại có tiếng "rầm rầm loảng xoảng" của đồ đạc bị ném ra, âm thanh hổn hển của người đàn ông lại cất lên: "Biến đi cho khuất mắt ta!!"
Những người ngồi lê đôi mách rốt cục nghe rõ âm thanh là từ lầu ba truyền đến, vì vậy nhao nhao nghe ngóng. Những người biết chuyện thì dựa vào tinh thần tiêu khiển của hàng xóm, lại hưng phấn mà thêm mắm dặm muối nói: "Con rể nhà lão Tống đến thăm, khiến lỗ mũi lão Tống đều phả khói rồi."
"Sao vậy? Sao vậy?"
"Con rể này có ngoại hình quá kỳ lạ, cái này có thể cho qua, quan trọng nhất chính là vị con rể này thật ra là con gái." Lúc nói ra những lời này, cái kẻ biết chuyện kia lại quá kích động mà khoa tay múa chân. Kỳ thực gã đã thuật lại chuyện này cho vô số người, ngay sau đó là ríu ra ríu rít. Có thể thoải mái mà tán gẫu vài chuyện, cuộc sống có thêm hứng thú rồi!
Ban đầu sự tình này không đến mức thảm bại như thế. Muốn biết căn nguyên nguồn gốc thì phải xem lại từ đầu, sau khi sự kiện Huyết Sát kết thúc, Bao Viên và Tống Nhã đã trải qua một khoảng thời gian ngượng ngùng, chính thức tiến tới. Vừa mới bắt đầu sống chung, Bao đạo cô vẫn rất trong sáng, ai bảo Quan Tam và Điêu Vô Thủ là bằng hữu cô, Bao Viên không muốn "sai trái" cũng không được. Nắm vững được lý thuyết thì hiển nhiên sẽ thành thực tiễn, căn phòng nhỏ sống chung thật bất hạnh mà biến thành "chiến trường". Sư phụ Bao Viên là Bao Phương xác định không thể ở lại được rồi. Vô tình bắt gặp phải hình ảnh sống động kia mà không thể nào thỏa mãn được ham muốn, dần dà sẽ phải mất mạng. Do đó cũng là lý do mà vị đại sư này và Hướng Tiểu Xảo cùng đi đến mối tình nhân - yêu, dẫu sao cô nương Voi này có ngoại hình như thế thì phòng ở cũng sẽ phải tương đối rộng thôi, tạm thời chúng ta không đề cập đến nữa.
Vượt qua được thế giới hai người rồi thì còn gì mà kiêng dè nữa đây? Hai người vẫn còn là thanh niên, hormone tiết ra cực kỳ dồi dào, cho nên "đại chiến kịch liệt" có thể trình diễn vào bất cứ lúc nào. Cứ như thế cho đến khi Tống Nhã tốt nghiệp, ban đầu nàng muốn ở lại làm việc trong đội ngũ cảnh sát, từ sau khi Tần Sơ Tuyết từ chức, Lý Thiếu Dị thiếu nhân công, nên càng không muốn để Tống Nhã đi. Bao Viên không đồng ý, làm gì có ai chấp nhận nổi vợ mình và tình địch làm việc chung với nhau chứ? Huống chi vợ mình đã từng có tình ý với tình địch nữa. Vì thế mà hai người xảy ra chiến tranh lạnh suốt mấy ngày, cuối cùng thì dĩ nhiên vẫn là Bao Viên chịu thỏa hiệp, căn bản là vì cô thấy Lý Thiếu Dị đã có bạn gái rồi nên mới chịu nhả ra.
Một trong những hậu quả sau chiến tranh lạnh chính là tần số "vận động" càng ngày càng nhiều. Hai người nhẫn nhịn chừng mấy ngày, cho nên củi khô gặp lửa cháy là bốc lên cực kỳ mạnh. Thế nhưng mà vui quá hóa buồn, lúc hai người nhập trận mà "chiến đấu" đến quên mình, không ngờ đụng phải chiếc điện thoại di động nằm ở đầu giường, lại bất cẩn nhấn phải nút nghe máy, đúng lúc cuộc gọi này lại là từ Tống gia. Trùng hợp hơn nữa lại có cả ba mẹ Tống Nhã đều ở nhà, vừa thấy con gái mình tiếp máy liền khấp khởi mà áp tai nghe, cứ thế hai ông bà nhà Tống nghe cuộc "điện thoại nhiễu loạn" được chừng nửa tiếng thì xanh cả mặt rồi! Ngay sau đó, lúc Tống Nhã kiệt sức muốn ngủ, một tiếng gào thét như muốn đoạt mệnh vang lên.
"Hiện giờ con đang sống chung với thằng nào hả? Về ngay cho ba, mang cả cái tên kia về cùng để ba tra khảo nữa. Bằng không ba sẽ đến tận thành phố N nhổ hết răng nó đấy." Tiếng gầm sư tử của ông Tống khiến Tống Nhã kinh hãi, suýt nữa té xuống giường. Hai nhà Tống và nhà Lý Thiếu Dị thân nhau mấy đời, cho nên rõ ràng nhà Tống cũng là mấy đời làm cảnh sát, ông Tống không hề dễ đối phó.
Làm sao bây giờ? Tống Nhã đang hoang mang lo sợ, Bao Viên lại còn kêu gọi đám bạn trời đánh của mình, mọi người quyết định để Bao Viên cải trang thành đàn ông, cùng Tống Nhã về nhà đối mặt với phụ huynh. Có điều Bao Viên mà cải trang thành đàn ông thì liệu có thành công không? Đây cũng là điều khiến Tống Nhã lo lắng, ban đầu nàng định lên mạng thuê một người giả làm bạn trai, thế nhưng nghĩ lại, cha nàng là cảnh sát, khả năng thẩm vấn là hạng nhất, nếu bị lộ thì càng thêm phiền phức. Cho nên nàng đành phải cùng Bao Viên về nhà, Bao Viên thì ngược lại, cô vui mừng đến cao hứng.
Trước khi vào nhà, Tống Nhã nhìn lại Bao Viên đang tay xách nách mang gói lớn gói nhỏ, khuôn mặt tươi cười đến sắp thành bánh bao, nàng thầm cầu nguyện. Địa Tạng Vương à, Bao Viên là một phần của Ngài, lạy Ngài phù hộ cô ấy giúp tôi nha.
Hai ông bà nhà Tống vừa nhìn thấy "con rể" thì sững sờ tại chỗ, ông Tống bắt đầu nổi giận với con gái: "Đây mà là người sao? Là người hả? Con mang gấu mèo từ Tứ Xuyên vào nhà mình đấy hả?" Vừa nghĩ đến đứa con gái nhu thuận khiến người người yêu mến của mình đã thành "đồ ăn trên bàn" người khác, ông Tống không ngừng bi thương từ ngày đó đến tận bây giờ, ông vươn cánh tay run rẩy chỉ vào Bao Viên, phẫn nộ không thôi: "Đàn ông mà như anh thì đã sớm tự sát rồi."
"Con rể" vừa mới để quà cáp xuống đất, nghe được câu nói này lập tức vui vẻ ra mặt, nói: "Ba à, ba yên tâm đi. Con không phải là đàn ông, con là phụ nữ."
Thôi xong! Tống Nhã thở dài, che trán. Vì vậy bắt đầu từ đoạn đầu của chương này, Bao đạo cô bị đuổi ra khỏi nhà, vợ thì bị giữ lại, chẳng lẽ đây chính là Ngưu Lang Chức Nữ thời hiện đại sao? Dĩ nhiên là không phải rồi, Bao Viên của chúng ta có khả năng kháng áp lực rất mạnh đấy.
Trời còn chưa tối mà người khiếu nại đã tới tận cửa liên tục rồi.
"Lão Tống à, cái người kia là họ hàng gì trong nhà ông vậy? Người ta đã chuẩn bị xong chăn nệm dưới hành lang để nghỉ ngơi rồi kìa."
"Lão Tống à, người kia còn đốt củi làm cơm ngay tại hành lang nữa. Má ơi, cháy nhà thì ai chịu trách nhiệm đây?"
"Lão Tống à, người sống khắp lầu này đều nói có chướng khí mù mịt, ông nhanh đi lo liệu đi."
Ai có thể chịu nổi chứ? Ông Tống hùng hổ chạy ra ngoài, hung dữ mà uy hiếp: "Tôi bảo cô cút, cô không cút sao? Nếu không cút đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt cô đấy." Ông hồn nhiên quên chính mình là cảnh sát.
"Vậy vợ con đâu? Con sẽ đi cùng cô ấy." Bao Viên rất có kinh nghiệm làm người mù, chỉnh đốn địa bàn đều rất gọn gàng ngăn nắp, nhàn nhã ăn uống, cứ như thể cắm trại ngoài trời vậy.
Ông Tống cáu tiết, cũng không thèm quan tâm cái con "gấu mèo" này là thần thánh phương nào, trực tiếp túm lấy cô, định ném cô ra khỏi hành lang. Bao Viên ôm chặt ban công không buông, ông Tống là đàn ông, lại rất mạnh mẽ, dù cho đối mặt với kẻ liều chết nhưng vẫn không thối lui. Vậy mà cái đầu ông đầy cả mồ hôi, hơi thở gấp gáp mà vẫn không khiến Bao Viên xê dịch được chút nào. Ông Tống tức điên đến mức chửi ầm lên, nói những lời rất khó nghe. Thật đáng tiếc! Bao Viên trước đây từng lưu lạc làm ăn mày đều bị ăn mắng rất nhiều, huống gì lần đầu làm quen với Tống Nhã, Bao Viên trưởng thành từ những lời mắng chửi của nàng mà ra. Cô thấy ông Tống không còn động thủ nữa, cực kỳ bình tĩnh mà ngồi lên chăn đệm, tiếp tục ăn cơm. Người dân vây xem càng ngày càng đông, những tiếng bàn tán xôn xao cứ như ruồi bọ khiến ông Tống phiền phức không ngừng. Ông liếm đôi môi khô khốc, đành phải lấy ra chiếc điện thoại di động. Rất nhanh, tiếng còi của 110 vang lên, hai viên cảnh sát bụng bự như mang thai sáu tháng xuất hiện, xua tay đẩy người dân mà đi tới.
Thế nhưng đến khi hiểu rõ tình hình thì hai viên cảnh sát nhân dân lâm vào thế bí. Lý do ông Tống báo án vì người dân bị quấy nhiễu. Thế nhưng dựa theo tình huống thực tế thì lại phù hợp với tình trạng gia đình cãi nhau nhiều hơn. Hơn nữa hành lang là nơi công cộng, người nằm chỗ này lại có "họ hàng" với người báo án, người ta cũng không hề gây ồn ào làm nhiễu loạn dân cư. Chỉ có một điều sai trái là không đúng với quy định phòng cháy chữa cháy, châm lửa nấu cơm ngay tại hành lang rất nguy hiểm.
"Các người tốt nhất là tự thương lượng với nhau đi." Một vị cảnh sát nhân dân xem xét nửa ngày, hướng Bao Viên nói: "Không cho phép nhóm lửa nấu cơm trong hành lang."
Ánh mắt Bao Viên sáng lên: "Vậy thì tôi sẽ nấu cơm trước cửa nhà nhé."
Cảnh sát nhân dân cứng họng, quay đầu hướng ông Tống mà nói: "Ông tìm thử quản lý căn hộ đi. Chuyện này cũng không phải là phạm pháp, chúng tôi không xử lý được."
Ông Tống không muốn gây khó dễ đồng nghiệp nữa, đành phải gọi quản lý tới. Quản lý dữ dằn nói: "Không phải là người sống ở khu chung cư này thì không được phép vào." Cũng không hề đưa ra lời giải thích nào, mục đích là muốn đuổi Bao Viên đi. Bao Viên không chịu thua mà phản bác: "Tôi chính là người sống trong khu dân cư này đó."
Quản lý sửng sốt: "Nói bậy, tôi chưa thấy cô bao giờ. Ai chứng minh được chứ?"
"Đây là nhà Tống Nhã, Tống Nhã là vợ tôi. Không tin ông cứ tìm người tên Tống Nhã ra đi, hỏi là biết." Bao Viên ăn nói rất thuyết phục.
"Thầy Tống à, thầy xem đi." Quản lý chìa hai tay ra, nhìn ông Tống đầy nghi ngờ. Ông Tống nổi trận lôi đình: "Ai là vợ cô chứ? Tôi cảnh cáo cô, đừng có đứng đây mà nói bậy, bằng không tôi đánh cô thật đó. Hơn nữa nhà này là nhà tôi, không phải nhà Tống Nhã."
"Không phải nhà Tống Nhã thì ba giam giữ cô ấy làm gì? Tại sao không cho cô ấy ra ngoài?" Bao Viên ăn sạch đồ ăn trong tay, liếm môi mà cười ngây ngô trước mặt cha vợ. "Ba không cho con vào nhà, lại không cho Tống Nhã ra khỏi nhà thì con vẫn sẽ án ngữ tại đây, con sẽ không gây trở ngại cho ba đâu. Thật đó, không cần lo lắng cho con đâu."
Khóe miệng mọi người giật giật, ông Tống trầm mặt, xoay người vào nhà, hung dữ mà nói ra một câu: "Có gan thì cứ ở đó đi." Nói xong "uỳnh", cánh cửa bị đóng sầm lại. Mọi người thấy không có gì hay ho để xem nữa thì cũng dần dần giải tán, cảnh sát nhân dân và quản lý nhìn nhau một lúc. Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện. Đương sự còn không quan tâm thì bọn họ còn phí sức làm chi nữa, lâp tức cũng rời đi.
Trong phòng, bà Tống đang tận tình khuyên nhủ con gái, ông Tống xanh mặt đi vào, gào thét: "Mặt mũi của ta đều bị mày vứt hết sạch rồi!!"
"Ba à, không ai có khả năng cung cấp cũng như không có quyền vứt bỏ mặt mũi ba được. Nếu ba là một cảnh sát chính trực đầy nhiệt huyết, mọi người cũng sẽ không vì chuyện của con mà khinh thường ba đâu." Trong giọng nói bình tĩnh của Tống Nhã còn pha thêm chút bướng bỉnh. "Hơn nữa, nếu như mọi người đã biết rồi, tốt hơn là ba nên chấp nhận hai người bọn con đi, như thế họ sẽ cho rằng ba rất có khí phách." Nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng của con gái, ông Tống càng thêm tức giận. Chắc chắn cái đứa con gái xấu xa kia khiến con gái hiền lành của mình trở nên hư hỏng rồi.
Mấy ngày nay, mỗi lần hai ông bà nhà Tống xuống lầu đều luôn chạm mặt "con rể" nhiệt tình như lửa kia. Dù cho sắc mặt nhị lão đều cực kỳ khó coi, Bao Viên của chúng ta vẫn luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười mà chào đón, không hề có chút bất mãn. Khắp khu chung cư đều nói bóng nói gió, cái gì cũng nói được, người dân lôi chuyện này làm thành phim bộ, hưng trí bừng bừng mà "quan sát".Toàn bộ họ hàng nhà Tống đều được tổng động viên, luân phiên ra trận, phân công nhau đối phó cả Bao Viên và Tống Nhã. Nữ vây quanh Tống Nhã mà nói văng cả nước miếng, nam trừng mắt nhìn Bao Viên mà xoa nắm đấm. Vài người có tính khí nóng nảy đã vung nắm đấm đánh Bao Viên trước, Bao đạo cô không hề phản kháng, chỉ cuộn người ôm đầu mà hứng trận đấm đá. Tống Nhã thấp thỏm ngồi trong nhà, mấy lần nàng muốn ra ngoài nhưng đều bị ngăn cản. Đến khi mấy bà bác hàng xóm nhiều chuyện không nhịn nổi nữa mới tốt bụng báo cảnh sát. Tiếng còi xe 110 lại vang lên, vẫn là hai vị cảnh sát mập mạp kia, vẫn đều đều nói ra những lời thừa thãi: "Các vị à, chúng tôi không can thiệp xích mích trong gia đình đâu. Thế nhưng mà..." Bọn họ chỉ tay vào khuôn mặt sưng vù của Bao Viên. "Các vị đánh cô ta bị thương, cô ta mà tố cáo với cảnh sát thì các người sẽ bị kết tội phạm pháp đấy." Bọn họ kéo ông Tống lại gần, nhỏ giọng: "Đội trưởng Tống à, ông là cảnh sát thì ông phải hiểu rõ chuyện này chứ. Chuyện này lan rộng đến mức ai ai cũng biết rồi, chúng tôi không bao che nổi đâu. Hiện nay Weibo trên Internet rất lợi hại, chẳng may mà có chuyện gì thì cần câu cơm của mọi người sẽ bể hết mất."
Ông Tống đành phải giải tán họ hàng đi, thở hồng hộc mà về nhà, trút giận lên bà Tống: "Mẹ kiếp!! Truyền thống tốt đẹp của quân giải phóng là đánh cũng không đánh lại, chửi cũng không chửi lại. Vậy mà cảnh sát chúng ta lại chẳng hề học hỏi được tý gì, chỉ học cái tên đồng tính luyến ái vô lại kia là giỏi."
Tống Nhã ngồi bên cạnh nghe được, nàng cảm thấy đau xót. Rốt cục cũng tìm được cách ra ngoài, đến lúc nhìn thấy dáng vẻ Bao Viên thì vô cùng đau lòng. "Chị không sao chứ? Nếu không thì chị về trước đi, em sẽ tìm cách về sau."
Bao Viên kiên định lắc đầu, tươi cười rạng rỡ, có điều miệng cô bị đánh sưng vù nên nói chuyện không rõ ràng lắm: "Em yên tâm đi. Toàn bộ nhóm phản động kia đều chỉ là cọp giấy, nhất định phải kéo dài cuộc chiến. Quân đội Nhật Bản xâm lược còn bị đánh đuổi thì ba em là cái gì chứ? Tôi xem bản thân là chiến sĩ nhân dân oai phong, thắng lợi đều luôn thuộc về nhân dân."
Tống Nhã nín khóc, mỉm cười, nhu tình như nước nói: "Không ngờ chị tiến bộ như thế, ra là đã đọc "Mao Tuyển"* rồi à." Đột nhiên nàng phản ứng lại. "Chị dám nói ba em là phái phản động, quân xâm lược Nhật Bản à? Chị ngứa da rồi phải không?"
*Viết tắt của bộ sách đỏ "Mao Trạch Đông tuyển tập". Cuốn sách này viết về những tư tưởng, lý luận của chủ tịch Mao Trạch Đông trong các thời kỳ cách mạng, trước ngày thành lập CHND Trung Hoa.
Dưới hành lang, ông Tống nghe lén xong lại lệch mũi. Buổi tối, ông thương lượng với bà Tống, không bằng tìm người kén rể, có lẽ con gái mình chỉ là mê muội nhất thời, nếu như gặp được một người đàn ông vừa mắt, biết đâu sẽ hồi tâm chuyển ý. Quyết định xong, nhị lão huy động hết toàn bộ tài sản mà tìm một người đàn ông cho Tống Nhã. Lần lượt từng người đến xem mắt, đủ loại bao gồm cả ngoại hình lẫn giai cấp, điều kiện khác nhau. Nhưng Tống Nhã đều chỉ nói ra một câu đầu tiên là đủ để đuổi họ đi: "Cô gái ở ngoài hành lang kia là chồng tôi, nếu anh có thể vì tôi mà sống trong hành lang được vài ba năm, tôi sẽ cân nhắc."
Cứng rắn không được thì chuyển sang mềm mỏng. Ngày hôm sau, nhị lão cố nén lửa giận mà nặn ra khuôn mặt tươi cười, mời Bao Viên vào nhà. Đây là lần đầu tiên Bao Viên đến nhà cha mẹ vợ, biểu hiện của cô phát huy rất mạnh, không nói không rằng cầm cây lau nhà lẫn ghẻ lau mà quét dọn cả nhà Tống gia sạch sẽ đến bóng loáng. Nhị lão trừng mắt há hốc miệng, Tống Nhã phì cười, em họ tới chơi đứng bên cạnh thì giơ ngón cái, nói: "Thật mạnh mẽ."
Sau khi vệ sinh nhà cửa xong, song phương ngồi xuống bắt đầu "đàm phán". Bà Tống ôn hòa hỏi trước: "Cô là người nơi nào? Làm công việc gì? Trong nhà còn có ai?"
"Con là đạo sĩ phái Long Hổ của chùa Long Hổ trên núi Long Hổ, làm nghề thầy bói, trong nhà có một sư phụ." Bao Viên rất thành thật, nhị lão cực tức giận. Chỉ là một tên tâm thần mà muốn theo đuổi con gái ta sao?
"Cô cảm thấy cô có thể xứng với con gái nhà chúng tôi sao?" Ông Tống tức giận hỏi. Bao Viên kiên định gật đầu. "Con và sư phụ đã xin được giấy phép kinh doanh, chọn được mặt bằng để buôn bán, con sắp thành sự nghiệp rồi." Ông Tống đen mặt. Bà Tống thấy tình hình không ổn, vội vàng nói. Nội dung đơn giản chỉ là nhị lão đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, hi vọng con gái được sống an ổn... vân vân. Lúc này Bao Viên phản ứng rất nhanh: "Ba mẹ à, con có người quen dưới Địa Phủ nên sẽ không để cho ba mẹ chết sớm đâu. Sống đến tám mươi chín mươi đều không thành vấn đề. Con báo trước là ba mẹ đừng nghĩ đến việc tự sát, hiện giờ Địa Phủ không thu nhận oan hồn đâu, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, rất thảm..." Những lời Bao Viên nói còn nhiều hơn cả của bà Tống, khuôn mặt bà cũng đen lại.
"Cô nhất định là cố ý chọc chúng tôi tức chết!!" ông Tống rống lên. Đột nhiên Bao Viên nhảy dựng, tựa như một cơn gió chạy đi. Mọi người sửng sốt, không kịp phản ứng thì cô đã chạy về, trong tay chứa một đống thuốc. "Tốc hiệu cứu tâm hoàn, xạ hương bảo tâm hoàn, lục vị địa hoàng hoàn... Nếu ba mà tức chết thì con sẽ cấp cứu ngay lập tức, nhất định sẽ không để ba chết đâu." Vì vậy nhị lão "tử trận" rồi, em họ chọc chọc Tống Nhã, hỏi: "Chị à, chị kiếm được người này từ đâu ra thế?" Mí mắt Tống Nhã giật giật: "Chắc là... từ Sao Hỏa?"
"Cút!!!" ông Tống quát tháo con gái. "Mày muốn sống chung với cô ta thì đừng bước chân vào cửa nhà này nữa!!"
Trong lòng Tống Nhã căng thẳng, vừa định tức giận thì Bao Viên đã cười híp mắt, nói: "Không sao, chúng con có thể leo vào từ cửa sổ. Lầu ba không cao đâu."
Kết quả là, Bao Viên thắng lợi mang vợ về nhà. Tống Nhã cùng cha mẹ tưởng chừng như đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng đến ngày lễ hay ngày tết, Bao Viên vẫn xách theo túi lớn túi nhỏ cùng Tống Nhã về thăm nhị lão. Vẫn bị đánh không đánh lại, mắng không cãi lại, hàng xóm tò mò vẫn xúm vào xem. Tống Nhã vừa đau lòng vừa khó hiểu: "Tội gì phải làm vậy?" Bao Viên vẫn cười nói: "Ba mẹ không chấp nhận chúng ta là chuyện của họ, chúng ta nhất định phải chấp nhận họ, làm người thì phải biết hiếu thuận." Tống Nhã á khẩu, không nói được lời nào.
Vào một ngày lễ nào đó, mọi người đang ngóng đợi "tiết mục" nhưng không thấy trình diễn. Nguyên nhân là do sai lầm của thầy trò Bao Viên, Tống Nhã mang bốn bào thai, dĩ nhiên là không thể đi xa được. Khỏi phải nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ. Nhị lão đã quen bị quấy rầy, đột nhiên không thấy động tĩnh gì khiến hai người cảm thấy nghi ngờ, lo lắng con gái gặp chuyện gì không may, lại đứng ngồi không yên. Nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng từ chỗ em họ mà biết được chuyện con gái sinh bốn bào thai. Đây quả là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nhị lão không ngồi yên nữa mà chạy suốt đêm. Kết quả là vừa vào đến cửa nhà con gái, chứng kiến em bé thì suýt nữa bùng nổ. "Lại là trống tròn tùng tùng, đời này ta hận nhất là những thứ tròn tròn."
Không lâu sau, những người dân sống trong tiểu khu trông chờ "tiết mục" đã có thể xem biểu diễn rồi. Có điều cháu ngoại và con gái thì có thể vào nhà, nhưng "con rể" thì... đứng ở hành lang nhé!
Tết Đoan Ngọ, một gia đình sống ở lầu bốn nhà nào đó đang ăn cơm, một người đàn ông cảm khái nói với con gái mình: "Sau này con lớn lên, ngàn vạn lần đừng giống như dì Tống đấy."
Người phụ nữ lại nói: "Chẳng may con bé cũng đưa một đứa con gái về nhà thì sao?"
"Ài, thế thì ít nhất cũng phải có ngoại hình đẹp mắt chút. Bằng không thì... ngủ ngoài hành lang đi."
Về sau nữa, các bằng hữu tụ tập cùng nhau ăn uống, Bao Viên say rượu, đắc ý mà kể lại chuyện chinh phục cha mẹ vợ cho mọi người nghe. Vinh Chi Nghi say lờ đờ, khinh thường nói: "Có biết tôi đã làm thế nào không? Nói cho cô biết, toàn bộ họ hàng nhà cô ấy đều xem tôi là Đại Phật cung đấy, đây mới gọi là chinh phục..." Vu Hiểu và Tống Nhã nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
Suy nghĩ của tác giả:
Thật có lỗi, đã để mọi người chờ lâu. Phiên ngoại về nhà Miêu thật sự không có cảm giác, viết xong xóa đi rất nhiều lần. Đến lúc viết lên nhà Gấu mèo và nhà cương thi thì lại có cảm xúc. Tết Đoan Ngọ đến rồi, tôi lại lười biếng, thật xấu hổ. Chỉ đành up lên một chương phiên ngoại nhà gấu mèo trước. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.