Sư Thanh Y nghe tiếng mèo kêu quen thuộc, lại nhìn Vũ Lâm Hanh đang đông cứng ở bên cạnh, biểu tình thực sự có chút phức tạp.
"Meo meo." Cầu thang bên kia tiếng kêu lại vang lên.
Ánh đèn pin quét qua, một còn meo trắng muốt từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, đôi mắt sáng như bảo thạch tốt nhất thế gian, màu lông cùng xung quanh hắc ám hoàn toàn tương phản. Con mèo này bình thường không phải ăn chính là ngủ, có lẽ ủ ở trong ngực hai nữ chủ nhân lâu ngày sinh hư, vì vậy gần đây nó càng ngày càng béo, trước đây có thể nói thân hình thon thả lả lướt, hiện tại lúc cuộn mình lại tựa như một quả cầu lông.
Nó thực sự vô cùng lười biếng, Sư Thanh Y vốn lo lắng nó cả buổi cũng sẽ không rời khỏi cái ổ, thật không ngờ nó lại dựa vào mùi hương tìm đến, đây hoàn toàn trái ngược với dự liệu của nàng.
Bên này Vũ Lâm Hanh thấy Nguyệt Đồng xuất hiện, hai chân mọc rễ, phản xạ có điều kiện muốn tìm một cọng rơm cứu mạng, hoặc là một chỗ dựa vững chắc.
Người gặp phải tình huống này, hoàn toàn là tóm được ai thì ôm người đó, đúng lúc Sư Thanh Y đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, nên lập tức bị Vũ Lâm Hanh ôm chặt.
Vũ Lâm Hanh ôm Sư Thanh Y, vùi đầu run rẩy khóc to nói: "Tớ hiện tại tình nguyện thấy một con bánh chưng, như vậy tớ còn có thể cây ngay không sợ chết đứng tiến lên một súng bắn chết nó….. Sư Sư a, chân của tớ thế nào không nghe tớ sai bảo nữa? Mẹ của tớ aizzz!"
Sư Thanh Y vỗ vỗ lưng nàng trấn an: "Tớ không phải mẹ của cậu."
Vũ Lâm Hanh tiếp tục khóc, chân run rẩy vô lực như bánh xốp nhúng nước: "Sư Sư cậu mau giúp tớ nhìn xem nó đến chưa? Có phải nó đang đến bên này không? Mẹ yêu của tớ! Nếu cậu có thể giúp tớ cưỡng chế di dời nó đi, thì cậu chính là mẹ của tớ!"
Sư Thanh Y thành khẩn nói: "Ngoan, hảo hài tử. Đáng tiếc đó mèo của nhà chúng tôi, mẹ không thể cưỡng chế di dời đi."
Vũ Lâm Hanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đối với Sư Thanh Y oán hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Khó trách tớ nhìn thế nào là quen mắt như vậy."
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh ôm nhau một chỗ, đi qua bế Nguyệt Đồng lên ôm vào trong ngực đi trở lại.
Nguyệt Đồng ở trong ngực Lạc Thần cọ cọ, chứng làm biếng lại tái phát, nheo mắt lại rút vào người Lạc Thần không muốn động đậy.
Thiên Mạch lại nhìn Nguyệt Đồng không chuyển mắt.
Ánh sáng trong mắt nàng bắt đầu lay động, dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi.
Nguyệt Đồng rốt cục mở mắt ra, miễn cưỡng quét về phía Thiên Mạch, đầu lại càng rụt lại.
Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần đi đến, khẩn trương mà nắm cánh tay Sư Thanh Y, ngón tay nhéo lấy tay nàng, run rẩy giống như động kinh.
Sư Thanh Y ôn nhu nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Nguyệt Đồng nó rất ngoan."
Lời này nói xong cảm thấy rất trái lương tâm.
Vũ Lâm Hanh nhớ đến tình cảnh thật lâu trước đây tại nhà Sư Thanh Y, khuôn mặt gần như tái nhợt, oán hận nói: "Nó như vậy có thể gọi là ngoan sao, lúc trước còn nhảy đến trêи đầu tớ! Rốt cục là nó muốn là cái gì!"
Ánh mắt của Sư Thanh Y chân thành nói: "Đó là Nguyệt Đồng muốn làm quen với cậu, cậu không hiểu mà thôi, đổi làm người khác nó còn không thèm để ý. Nó thích cậu, vô cùng thích a."
Lời này nói xong lại càng trái lương tâm.
"Tớ không cần nó thích! Các người là kẻ xấu xa thiếu đạo đức!" Vũ Lâm Hanh lên án nói: "Các cậu mang cái gì không mang, vì cái gì lại mang theo….. mang theo…. Aiz aiz aiz, tớ nói chị họ cậu, cậu đừng ôm nó đến bên này, thả nó xuống đi."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà đáp ứng: "Được."
Sau đó nàng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng buông tay, Nguyệt Đồng từ trong lòng Lạc Thần thoát ra, vui vẻ chạy thẳng đến chỗ Sư Thanh Y. Nó xưa nay được Lạc Thần cùng Sư Thanh Y ôm thành quen, nếu như Lạc Thần không ôm, sẽ chuyển sang quấn quít lấy Sư Thanh Y, nói chung hai người chọn một.
Vũ Lâm Hanh: "….."
Lạc Thần nói: "Là cậu muốn tớ thả xuống."
Vũ Lâm Hanh: "……"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng rồi Lạc Thần lại đuổi theo vài bước, một lần nữa ôm Nguyệt Đồng lên, chuyển sang đi về phía Diệp Trăn cùng cái bóng đen bị công kϊƈɦ kia, quả nhiên là cách Vũ Lâm Hanh vô cùng xa.
Vũ Lâm Hanh thở phào nhẹ nhõm: "Xem như cậu ấy còn có lương tâm."
Sư Thanh Y nói rằng: "Cậu cũng không có thể như vậy đến già, đây là bệnh tâm lý, cần phải chữa trị. Trước đây tớ từng cùng cậu nói qua tớ có một người bạn là bác sĩ tâm lý, cô ấy họ Chúc, sau khi trở về tớ sẽ giới thiệu cho cậu, để cô ấy xem tình trạng của cậu."
Vũ Lâm Hanh thở dốc mà xua tay: "Không cần…. đừng cùng tớ làm những thứ vô ích này. Cậu không mang theo nó thì không phải không việc gì rồi sao? Sau này tớ phải như thế nào tiếp tục đi."
"Tớ cũng không còn cách nào." Sư Thanh Y nói: "Nó lười biếng lại ăn nhiều, không mang theo bên người sẽ rất đói bụng."
Vũ Lâm Hanh khinh bỉ nhìn nàng.
Sư Thanh Y cân nhắc suy nghĩ một chút, nói: "Tuy rằng rất lười, bất quá cậu đừng xem thường nó, theo chúng tớ sẽ có chỗ hữu dụng. Nghiêm túc mà nói, nó kỳ thực cũng không phải một con mèo, đã không phải mèo, cậu cũng không cần phải sợ."
Không phải mèo, mà là một con quái vật tám đuôi.
Nếu như lựa chọn giữa mèo và quái vật, Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh tình nguyện lựa chọn quái vật, chí ít trước đó nàng treo dưới móng vuốt con dơi khổng lồ vẫn treo rất vui vẻ.
Vũ Lâm Hanh tức giận đến đến phát điên: "Miệng cậu có thể chạy xe lửa rồi, cậu nghĩ tớ bị tăng nhãn áp hay là đục thủy tinh thể? Nó toàn thân điểm nào không giống mèo!"
Lời ra đến miệng, chính nàng trong lúc kϊƈɦ động phun ra cấm từ, lập tức hối hận đến đen mặt.
Sư Thanh Y đồng tình vỗ vỗ vai Vũ Lâm Hanh.
Để phân tán sự chú ý của Vũ Lâm Hanh, để Vũ Lâm Hanh dễ chịu một chút, nàng vẫn đứng xa xa cùng Vũ Lâm Hanh nói chuyện phiếm, chỉ là ánh mắt sẽ thỉnh thoảng đảo qua phía Lạc Thần.
Lạc Thần sớm đã đem Nguyệt Đồng thả xuống, không cho nó lộn xộn, nghiên cứu thứ trước đó nấp sau đầu Diệp Trăn.
Thứ này đã bị Sư Thanh Y bắn nát, hoàn toàn thay đổi hình dạng, giống như một bãi hồ nhão, bất quá vẫn có thể tổng quát nhìn ra đây là một loại sinh vật nhuyễn thể, nhìn qua cấu tạo cơ thể dường như còn có thể co rút biến hình, cho nên trước đó dán ở sau đầu Diệp Trăn rất khó phát hiện.
Lạc Thần dùng đao nhọn xốc lên, phát hiện thứ này ở trung tâm có nội hạch rất cứng, xung quanh có rất nhiều xúc tu đã đứt đoạn.
Nhìn thấy loại xúc tu này, Lạc Thần dừng lại động tác, chuyển sang nhìn chằm chằm Diệp Trăn.
Diệp Trăn không biết ánh mắt này của nàng là có ý gì, còn đang đánh giá Nguyệt Đồng: "Xem đôi mắt con mèo này thật lớn, rất đẹp nga, giống như ánh trăng trêи bầu trời, nhà của tôi cũng nuôi một con mèo, chân rất nhiều thịt, so với con này còn béo hơn. Bạch…. A không, nữ hiệp đây là mèo cô nuôi? Nó là đực hay là cái…"
Nói đến đây, nhịn không được đưa tay sờ đầu Nguyệt Đồng, Nguyệt Đồng đột nhiên vươn móng vuốt cào đến: "Meo meo!"
Diệp Trăn sợ đến tránh không kịp, nói: "Hung dữ như vậy nhất định là cái rồi."
Lạc Thần đè vai của hắn lại, trực tiếp cầm đao quân dụng vun đến trước mặt hắn.
Diệp Trăn kêu rêи một tiếng, hoảng hốt ngước mặt lui về phía sau: "Tôi nói sai rồi… Tôi thật sự nói sai rồi, mèo cái cũng không dữ! Chờ một chút, nữ hiệp người đừng dữ với tôi như vậy, a không, tôi không phải nói lão nhân gia người dữ, bất quá đao kiếm không có mắt, người đừng vun lung tung, khuôn mặt tôi không đáng tiền nhưng nếu không cẩn thận làm bị thương bàn tay vàng ngọc của người thì không tốt?"
"Đừng nhúc nhích." Lạc Thần lạnh lùng nói: "Sau đầu ngươi vẫn còn cái gì đó."
Nói xong liền ấn đầu Diệp Trăn xuống.
Diệp Trăn vừa nghe, quả nhiên sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lạc Thần lau sạch đao quân dụng, lại lấy cồn ra đổ lên, sau đó châm lửa dùng nhiệt độ cao để khử trùng dao.
Lúc này Thiên Mạch ở bên cạnh cũng nhìn ra mấu chốt, nâng tay cố sức giữ chặt thân thể Diệp Trăn lại, không cho hắn cử động.
Diệp Trăn cảm giác bản thân trở thành miếng thịt trêи thớt, nói với Thiên Mạch: "Tiểu thư cô….. Cô lại muốn làm gì?"
Thiên Mạch nói: "Không gây tê, tôi sợ anh lát nữa sẽ đau đến co giật. Trần Húc Đông, ông cũng đến giúp tôi giữ chặt hắn."
Diệp Trăn: "….."
Trần Húc Đông tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng đành phải đến giúp một tay.
Lạc Thần làm việc nhanh gọn, thủ pháp nhanh cùng chuẩn xác, đang lúc Diệp Trăn cùng Thiên Mạch nói chuyện, đao của nàng đã cắt xuống mảng da thịt sau gáy Diệp Trăn.
Quả nhiên giống như nàng dự liệu, thứ màu đen kia tuy rằng bị nàng đánh văng ra, nhưng vẫn lưu lại một phần nhỏ xúc ta ở sau gáy của Diệp Trăn, tương tự như xúc tu của ký sinh trùng, nếu như không diệt cỏ tận gốc hậu quả sẽ khó lường.
Lưỡi đao khoét xuống, lại không có thuốc tê, Diệp Trăn lần này còn không đau đớn đến gào khóc thảm thiết, thân thể co giật nhưng lại bị Thiên Mạch cùng Trần Húc Đông dùng khí lực lớn đè lại, thân người không thể cử động nên chân chỉ có như thế mà giãy dụa.
Sư Thanh Y nghe Diệp Trăn lần này giãy chân mà gào thét, cũng không đùa giỡn giống như trước, mà nhíu mày nói với Vũ Lâm Hanh: "Tớ đi qua xem."
Vũ Lâm Hanh kéo nàng, đôi mắt hoa đào lộ ra vẻ như sắp khóc.
Sư Thanh Y lại an ủi nàng một lúc, gọi Phong Sanh cùng Tô Diệc đến cùng nàng, lúc này mới có thể bứt ra mà đến chỗ Diệp Trăn đang gào thét.
Một mảnh da mỏng đầy máu của Diệp Trăn bị Lạc Thần cắt xuống, phía trêи còn quấn chi chít xúc tu, thoạt nhìn sởn cả gai óc, Sư Thanh Y nhìn thấy vô thức hít một ngụm lãnh khí, nhưng cũng không quan tâm nhiều, vội vã giúp đỡ Lạc Thần tiến hành băng bó khẩn cấp cho Diệp Trăn.
Thủ pháp của Lạc Thần rất tốt, chỉ cắt đi một mảnh da mỏng, nên cũng không gây ra vết thương lớn, Sư Thanh Y giúp Diệp Trăn cẩn thận tỉ mỉ sát trùng, cuối cùng dán băng gạc, lại lấy thuốc kháng sinh trong ba lô ra cho Diệp Trăn uống, để tránh vết thương sinh mủ nhiễm trùng.
Lạc Thần châm lửa đốt mảnh da mang theo xúc tu càng sinh vật màu đen kia, thật không ngờ thứ kia lại giống như dầu mỏ, vô cùng dễ cháy chỉ chốc lát đã cháy sạch, trong không khí tràn ngập mùi hương thiêu cháy rất cổ quái.
Cái cổ Diệp Trăn cứng nhắc lạnh lẽo, hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần nói: "Nhất định là tôi không nộp phí hoạt động, nên lão nhân gia ở trêи trời không muốn nhận tôi. Thứ kia rốt cục là cái quỷ gì?"
Lạc Thần nói: "Một loại cổ."
Diệp Trăn ngượng ngùng nói: "Cổ không phải ẩn giấu trong các loại con trùng giống sâu sao? Thế nào thứ kia lại xem là cổ?"
"Không nhất định. Suy nghĩ của anh là xu hướng bình thường." Sư Thanh Y giải thích nói: "Chỉ cần điều kiện phù hợp, rất nhiều thứ đều có thể trở thành cổ. Cổ ban đầu đúng là dạng độc trùng, sau đó cổ thuật phát triển biến hoá, hình dạng của cổ cũng thay đổi, chỉ cần là có khả lưu trữ cổ độc đều có thể trở thành cổ. Bò cạp ăn rết, cóc ăn bò cạp, cuối cùng rắn ăn cóc, như vậy rắn cũng được gọi là cổ. Đó chính là một loại sinh vật chứa cổ."
Thiên Mạch gật đầu khen ngợi.
Lạc Thần nói: "Thứ kia phỏng chừng chính là ẩn giấu trong nước của các lọ ở đây, trước đó lúc ngươi kiểm tra, vô ý bị nó ký sinh. Nó sinh ra xúc tu bám vào da thịt ngươi, ngươi bị tê liệt nên không cảm nhận được, mặc dù ngoại thể bị trừ đi nhưng xúc tu vẫn còn, nếu chờ đến lúc xúc tu phát triển, sẽ chuyển sang bám rễ trong cơ thể, ngươi sẽ trở thành quái vật."
Diệp Trăn nghe xong, quả thực cảm giác bản thân giống như mới dạo một vòng quỷ môn quan trở về, sắc mặt xấu xí như lá úa, trong nhất thời không dám nói lung tung, trái lại ngồi ở tại chỗ nghỉ ngơi.
Lạc Thần đứng lên, lẳng lặng quan sát những cái lọ bày bố như kỳ trận.
Sư Thanh Y đi đến bên cạnh nàng, cầm đèn pin quét qua, cũng nhìn hồi lâu, nói: "Những lọ nuôi cổ này hình như cũng là dựa theo bố cục tinh tú mà sắp xếp, một lọ đại diện một tinh tú, chẳng lẽ lần này là bố cục Tây Bạch Hổ?"
Lạc Thần nhẹ nhàng "ân" một tiếng.
Sư Thanh Y nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng, khẽ mím môi, sau đó lại nhẹ giọng nói: "Lạc Thần, chị có quen biết Lưu Bá Ôn hay không? Em là nói…. quen biết."
Lạc Thần nghiêng mặt sang nhìn vào mắt Sư Thanh Y, mỉm cười: "Có phải đã muốn hỏi như vậy từ lâu rồi?"
Sư Thanh Y có chút xấu hổ.
Lạc Thần nói: "Chỉ có nghe qua mà thôi."
Vừa dứt lời, Sư Thanh Y lại nghe được dường như ở phía cầu thang truyền đến loại âm thanh xung đột gì đó.
Sắc mặt Lạc Thần cũng đông cứng.
Bên kia Vũ Lâm Hanh lại kêu to: "Mày đừng đến đây, mày còn tiến đến tao sẽ kêu lên!"
Thì ra là Nguyệt Đồng từ lâu xoay thân thể, chậm rãi đi qua chỗ Vũ Lâm Hanh.
"Tao….. Tao thật sẽ kêu! Tô Diệc, A Sanh, các cậu nhanh che chắn cho tôi!" Môi Vũ Lâm Hanh run run mà tiếp tục lui về phía sau: "Sư Sư, chị họ cậu, mau đem vị này của nhà các cậu thỉnh đi a! Tớ xin các cậu!"
Nguyệt Đồng một chút cũng không để ý đến sự ngăn cản của Tô Diệc cùng Phong Sanh, tiếp tục tiến về phía trước, trong đôi mắt màu ngọc bích ánh lên tia nguy hiểm.
Loại ánh mắt này biểu thị cho sát ý.
Hai nam nhân trãi qua nhiều việc, lúc này có thể chuẩn xác nhận thấy sự cảnh cáo cùng uy hϊế͙p͙ trong ánh mắt con mèo kia, cư nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lạc Thần cầm lấy Cự Khuyết, Sư Thanh Y cũng rút súng ra, thận trọng chạy đến chỗ cầu thang.
Trong bóng tối ở cầu thang đột nhiên tuôn ra tiếng gào rít đinh tai nhức óc, tựa như một tia sấm nổ vang trêи bầu trời, ngay sau đó một cái bóng chiếu vào trêи vách tường, cái đầu nhỏ bị phóng lên thật lớn.
Bên mép Nguyệt Đồng giương hai răng nhanh sắc nhọn, nhanh như tia chớp chạy vào trong bóng tối.