Những người khác đột nhiên nhìn thấy vết máu kéo dài trước đại môn, đều không lên tiếng, mỗi người lộ ra một vẻ phức tạp.
Thiên Mạch mang mặt nạ, Sư Thanh Y không cách nào thu thập được chút thông tin gì từ thần sắc của nàng, vì vậy trong nhất thời hình thành thói quen quan sát thần thái trong mắt nàng.
Đôi mắt của nàng rất đẹp cũng rất sâu, nhưng cẩn thận nhìn lại màu sắc của tròng mắt cũng không phải thuần túy đen như mực giống Lạc Thần mà là hơi phiếm lên chút u lam sắc, điều này làm cho nàng thoạt nhìn có chút u buồn, hơn nữa còn có chút phong tình.
Lúc Thiên Mạch nhìn thấy vết máu, trong mắt cũng không có thể hiện thần sắc gì đặc biệt, dường như đây không hề liên quan đến nàng, chết một hai người xa lạ đối với nàng tựa hồ không có gì phải để tâm. Thế nhưng lúc nàng nhìn đại môn của cổ lâu thần bí, trong ánh mắt lại nổi lên một loại thần sắc gọi là sợ hãi.
Nàng đang lo lắng sợ hãi cái gì trong cổ lâu?
Sư Thanh Y nghĩ thầm, nếu đã sợ hãi như vậy, vì sao còn muốn theo vào.
Lạc Thần ngồi xổm xuống, đưa đèn pin đến gần vết máu, tìm được vị trí bắt đầu, nhặt một viên đá bên cạnh sau đó dùng viên đá vạch lên trêи vết máu, phía trêи lập tức xuất hiện một đường rạch tinh tế.
Bởi vì vị trí vết mắt bắt đầu xuất hiện lượng máu tương đối nhiều, chiếu theo thời gian, phía trêи mặt bao phủ một lớp máu và da, phía dưới thậm chí còn có thể nhìn thấy dày đặc máu đông, giống như sữa đậu nành đỗ xuống đất, thoạt nhìn thời gian xuất hiện vết máu này cũng chưa lâu.
"Có lẽ đã xuất hiện khoảng ba giờ." Lạc Thần đứng lên, dẫn đầu tiến vào đại môn, nói: "Ngoại trừ Âm Ca, trong cổ lâu còn có những người khác, thời gian vào trong so với chúng ta không sớm hơn bao nhiêu."
Theo sự thay đổi của tình thế, tất cả mọi người đều theo ánh sáng đèn pin, cẩn thận từng chút một mà bắt đầu tiến về phía trước.
Bầu không khí thoáng chốc càng trở nên âm trầm cùng áp lực, vũ khí đều cầm sẵn trong tay, luôn trong trạng thái chuẩn bị đối mặt với biến cố.
Vũ Lâm Hanh vừa đi vừa nghi hoặc nói: "Nhìn súng tự động loại này, không giống thứ mà thôn dân sẽ trang bị, vậy không phải là người trong thôn. Nhưng thôn này vốn hẻo lánh quỷ cũng không muốn đến, huống hồ là một đạo động nằm sâu trong núi, thế nào lại có người tìm đến nơi này? Thậm chí còn nhanh chân hơn chúng ta?"
Vũ Lâm Hanh mới vừa nói xong, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đột nhiên đồng thời quay đầu lại, nhìn Trần Húc Đông.
Trần Húc Đông sợ hãi Thiên Mạch, sắc mặt vẫn rất khó nhìn, hiện tại lại bị hai nữ nhân nhìn như vậy, ánh mắt vô thức lãnh tránh.
Vũ Lâm Hanh cũng lập tức rõ ràng, đối với Trần Húc Đông nói: "Là nhóm người lúc trước ở Phượng Hoàng cổ thành tìm ông gây phiền phức sao? Thiếu chút nữa quên chuyện này, thảo nào."
Nàng nhớ đến cái gì đó, đột nhiên khẩu khí lại có chút nuốt không trôi: "Nói như vậy bọn họ lúc trước không lừa gạt ông không thành, sau đó trêи đường lén lút theo dõi chúng ta, theo đến Quý Thọ Thôn, chúng ta lại không phát hiện? Chúng ta đi điều tra ngược lại dẫn theo một đám tổ tông đến chiếm lấy tài nguyên quốc gia làm của riêng? Sỉ nhục."
Làm trung gian dẫn dắt cho đối phương một vụ làm ăn lớn, Vũ Lâm Hanh nghĩ như thế nào đều muốn phát hỏa.
Sư Thanh Y lắc đầu, nói: "Đối phương phỏng chừng lai lịch không nhỏ, khẳng định thuộc hàng chuyên nghiệp về phương diện này, chúng ta có cẩn thận như thế nào đi nữa cũng tránh không khỏi. Chúng ta tá túc trong thôn mấy ngày, bọn họ tuyệt đối là trốn ở trêи núi này cắm trại, bí mật điều tra, những thứ nên thăm dò đã sớm thăm dò xong."
Nói xong, Sư Thanh Y giơ đèn pin chậm rãi quét quanh, chậm rãi chiếu rõ cảnh trí trước mắt cho mọi người nhìn qua.
Đèn mắt sói lực xuyên thấu rất lớn, xạ trình rất xa, chiếu một lần cũng không nhìn thấy đối diện có vách tường hoặc xuất hiện vách tường ở hai bên, vì vậy có thể thấy được tầng thấp nhất của cổ lâu vô cùng rộng lớn, đánh giá sơ bộ nơi này có một chính điện rất lớn, cộng thêm tầng lầu rất cao, còn nơi xa hơn và cao hơn một chút chỉ là một mảnh hắc ám, không thể nhìn rõ.
Mặt sàn làm bằng chất liệu đá hắc sắc, không biết là loại đá gì nhưng được mài vô cùng trơn bóng, nếu như không phải mang giày chống trượt thì rất dễ bị ngã.
"Đưa đèn mỏ cho tôi." Vũ Lâm Hanh nói với Tô Diệc: "Trêи mặt đất vẽ thứ gì."
Đèn mỏ bật lên, chiếu xạ được mở rộng, họa đồ trêи mặt đất cũng trở nên rõ ràng.
Mặt đất đen kịt, mà họa đồ này lại là màu trắng, nhìn kỹ, phát hiện những điểm cùng đường màu trắng này cư nhiên là do một loại đá bạch sắc hợp thành, hình như là loại bạch ngọc này đó.
Vũ Lâm Hanh cuối cùng nhìn rõ, nói: "Là nhị thấp bát tinh tú đồ."
Cổ nhân chia tinh tú trêи trời thành hai mươi tám cung, lấy quan sát thiên tượng cùng cùng nắm giữ nhật nguyệt tinh tú vận hành làm tiêu chí để tham chiếu.
Thông qua diễn biến sáng tối của tinh tú, có thể đoán được thời tiết, hung các cùng các loại quy luật vân vân, tuy rằng trong đó rất nhiều việc hiện đại xem là mê tín, bất quá có một số phán đoán cũng vô cùng có căn cứ khoa học. Chỉ tiếc thời gian lưu chuyển, người hiện đại đã đánh mất năng lực quan sát vận dụng thiên tượng để phán đoán, mà chỉ còn dựa vào kính thiên văn cùng những thiết bị tinh vi để tiến hành quan sát ghi lại hiện trạng.
Ngược dòng thời gian, ở thời Mãn Thanh, người thống trị đối với cái gọi là thiên tượng hung cát phi thường coi trọng, vì vậy trong triều đình liền sinh ra một chức gọi là tinh túc quan, từng triều đại có cách gọi không đồng nhất, nhưng chức trách cơ bản là như nhau. Vì vậy có thể thấy được, tinh tú đồ ở cuộc sống cổ đại chiếm một vị trí tương đối quan trọng.
Sư Thanh Y gật đầu, để Vũ Lâm Hanh đi vài vòng, mới nói: "Cậu xem, những tinh tú này đều tụ lại một chỗ, lại có khoảng cách nhất định, nếu như dựa theo tỉ lệ diện tích tiến hành quy đổi, tầng thứ nhất này thật ra không thể dung nạp được hai mươi tám tinh tú, nhiều lắm là tám đến mà thôi.
"Chỉ có bảy." Lạc Thần cầm đèn pin chiếu xung quanh, nói: "Đây là tổ hợp bảy tinh túc tương ứng Đông Thanh long túc tổ. Xem xét địa thế của nơi này, chia thành Giác Mộc Dao, Kháng Kim Long, Đê Thổ Hạc, Phòng Nhật Thố, Tâm Nguyệt Hồ, Vĩ Hỏa Hổ, Ki Thủy Báo."
"Đặc biệt ở tầng này dùng ngọc thạch tượng trương cho tinh tú, hợp lại thành Thanh Long Thất Túc, lẽ nào có huyền cơ gì đó?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày.
Sư Thanh Y chiếu đèn đến khu vực gần hai cự trụ, vết máu từ ngoài cửa kéo dài đến tận đây, tạo nên một hình chữ S đập vào tầm mắt.
Nàng cúi đầu nhìn vết màu, nghe Vũ Lâm Hanh đang lẩm bẩm, liền tiện thể nói một câu: "Rất nhiều kỳ nhân dị sĩ ở cổ đại nghiên cứu về tinh túc, hơn nữa mỗi người mỗi vẻ. Có lẽ là người tu kiến cổ lâu này đặc biệt yêu thích tinh tú thuật, vì vậy đem thuật học này áp dụng trong lúc thiết kế cổ lâu, cũng giống như kiến trúc sư của chúng ta, lúc thiết kế cũng sẽ mang một nét đặc trưng cá nhân nào đó. Trước đây người nghiên cứu tinh tú thuật học tuy rằng nhiều nhưng đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa chỉ có vài người, Tam Quốc có Khổng Minh Gia Cát Lượng, Tây Hán có Đông Sóc, còn có Đại Minh khai quốc, quốc sư Lưu Bá Ôn."
"Lưu Bá Ôn?" Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh hơi sáng lên, bắt đầu suy nghĩ nói: "Như cậu vừa nói, tớ trái lại nhớ đến một cách truyền tụng, chính là về ba trí giả kia. Người ta nói xét phương diện tài trí, Gia Cát Lượng là "thần", Đông Sóc là " tiên", Lưu Bá Ôn lại là "yêu". Đối lập như vậy, xem ra đẳng cấp của lão Lưu đồng chí có phần thấp hơn, lẽ nào là do lớn lên tương đối xin lỗi người nhìn sao?"
Sư Thanh Y nở nụ cười: "Cậu lại tán dốc rồi. Cậu rõ ràng là có thành kiến với Lưu Bá Ôn, người nào không tuấn tú thì cậu ghét bỏ hắn? Bởi vì tác phong hành sự của hắn tương đối kỳ hoặc, tính cách bất thường, không giống như Gia cát cùng Đông Sóc có khí chất chuẩn mực cho nên mọi người mới xưng hắn là "yêu". Kỳ thực tục ngữ nói "đa trí gần yêu", Tớ cảm thấy trình độ của Lưu Bá Ôn nếu muốn so sánh, trải qua lịch sử lưu chuyển, chìm nổi gột rửa, việc của cổ nhân ai có thể chân chính khẳng định.
Sư Thanh Y nói đến đây, dáng vẻ nhu hòa tươi cười đột nhiên ngưng tụ, không khỏi quay đầu nhìn Lạc Thần ở bên cạnh.
Đôi mày của Lạc Thần hơi nhíu lại, chăm chú nhìn vết máu, nàng đang đứng dưới ánh đèn pin sáng trắng âm lãnh, trêи sóng mũi hoàn mỹ dường như có từng giọt ánh sáng rơi xuống.
Lạc Thần cũng là cổ nhân.
Thần kỳ hơn nữa chính là, nàng đã từng sinh sống cùng một triều đại với Lưu Bá Ôn.
Trong đầu Sư Thanh Y đột nhiên phát sinh một ý niệm hoang đường, Lạc Thần có thể nào quen biết Lạc Thần hay không?
Một thường dân muốn quen biết một quốc sư không phải việc dễ dàng. Nhưng Lạc Thần đã trải qua Nguyên Mạt Minh Sơ, ban đầu Lưu Bá Ôn cùng Chu Nguyên Chương thường dân bá tánh mà thôi, Lạc Thần lúc đó lại còn là đại lão bản của một tiệm đồ cổ, nếu đều cùng là bá tánh bình thường vậy có thể hay không đã từng gặp mặt?
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy dường như bản thân điên rồi.
Lạc Thần lại đột ngột trầm lạnh nói: "Thi thể ."
Sư Thanh Y đang cố gắn điều chỉnh suy nghĩ lại bị hai chữ này của nàng dọa cho hoảng sợ, vội vã nói: "Cái . . . . . Cái gì thi thể ?"
Vũ Lâm Hanh cũng bị Lạc Thần thình lình hù dọa: "Chị họ cậu, phiền cậu lần sau trước khi nói báo với tớ một tiếng được không, cảm ơn."
Lạc Thần ra hiệu: "Thi thể không thấy đâu, đột nhiên biến mất rồi."
Sư Thanh Y thấy nàng chăm chú nhìn vết máu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, sau lưng bắt đầu phát lạnh.
Bọn họ mới vừa vào đến thì rơi vào một khu vực nguy hiểm.
Đầu tiên, mọi người đều cho rằng là thứ gì đó tha thi thể đến đây. Tiếp theo, kéo thi thể trêи mặt đất tạo ra một vết máu thật dài, thế nhưng vết máu chỉ kéo đến nơi này thì cắt đứt, vì vậy liền phán đoán rằng thi thể bị thứ gì đó ăn rồi cho nên mới tìm không được .
Trước đó mọi người vội vàng tra xét bố cục chỉnh thể tầng thứ nhất cùng tinh tú đồ trêи mặt đất, nên lực chú ý đều không tập trung trêи vất máu mà nhìn lướt qua, hiện tại Sư Thanh Y cẩn thận quan sát mới phát hiện vết máu biến mất vô cùng đột ngột.
Hơn nữa ở nơi biến mất vết máu rõ ràng cạn hơn rất nhiều, nếu có thứ gì đó đã từng tại đây ăn thi thể thì vết máu hẳn là phải nhiều hơn mới đúng, đồng thời bởi vì trong lúc ăn sẽ cắn xé, tuyệt đối phải có dấu vết lưu lại.
Sư Thanh Y nói ra suy nghĩ của mình, Vũ Lâm Hanh xua tay: "Vậy có cái gì kỳ quái. Có thể là thứ khi kϊƈɦ thước khổng lồ, há rộng miệng là có thể một ngụm trực tiếp nuốt thi thể vào trong bụng, cũng không cần nhai, giả sử như các loại mãng xà, trực tiếp nuốt sống, ngay cả quần áo đều không chừa lại, máu cũng sẽ không chảy ra."
Sư Thanh Y nói: "Lý giả của cậu có chút mâu thuẫn. Nếu như thứ kia có thể một ngụm nuốt sạch, vì sao không ở cửa đem người nọ nuốt vào, lại cố ý tập kϊƈɦ hắn ở cửa, khiến hắn một một lượng lớn máu, sau đó lại mất sức kéo vào đây mới nuốt? Thông thường chỉ có động vật thích ăn từng chút từng chút một hoặc loài có tập tính dự trữ thức ăn đem con mồi về nơi an toàn, mà mãng xà sẽ giải quyết con mồ ngay tại nơi nó tiến hành công kϊƈɦ."
Lạc Thần cầm Cự Khuyết trêи tay: "Cái khác không cần bàn đến, chỉ cần thi thể bị kéo đến đặt ở chỗ này thì sẽ có vết tích rõ ràng, nhưng ở đây lại không có chút nào, trái lại vết vết máu lại còn cạn hơn. Giống như là thi thể từng ở chỗ này bay đi mất."
Bay đi mất.
Ba chữ này giống như hòn đá ném vào trong nước, thoáng chốc khiến dây thần kinh của những người ở đây đều kéo căng.
Sư Thanh Y cảm thấy cổ cũng đã cứng nhắc, nàng theo ánh mắt của Lạc Thần chậm rãi nhìn lên.
Phía trêи à một mảnh bóng tối hỗn độn, bầu trời u ám phía trêи cổ lâu khiến cho tất cả đều trở nên mơ hồ. Loại sợ hãi không rõ nguồn gốc này khiến nàng không muốn lập tức mở đèn mỏ chiếu lên phía trêи.
Trần Húc Đông cũng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên, hắn bắt đầu run rẩy, phát ra giọng nói chứa đầy lãnh khí.
Cùng lúc đó, nửa bên trái khuôn mặt của hắn xuất hiện một viết máu, đưa tay lau đi, đầy tay đều là máu đen mang theo mùi hôi tanh.
Điều này làm cho hắn thối lui thân người, điên cuồng gào lên: "Phía trên! Phía trên!"
Sư Thanh Y cấp tốc dùng đèn mở chiếu lên phía trêи.
Chùm sáng của đèn mỏ dựng thẳng, xuyên thấu mãng u tối hỗn độn, chỉ thấy phía trêи xuất hiện rất nhiều thứ rất lớn hình dạng giống như con thoi, toàn thân đen thùi, cùng màu sắc của bầu trời dung hợp vào nhau, vừa nhìn, thậm chí có chút mơ hồ choáng váng.
chú giải:
Đa trí gần yêu : thông minh như yêu ma.