Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 514: Nghe nhầm




Chương 514: Nghe nhầm
#Edit: DVLA
Một câu cuối cùng “Kiếp sau thần hạ tất báo” của Triệu Giác một mực quanh quẩn ở trong đầu Sư Thanh Y, tâm tình của nàng so với sắc mặt càng trầm trọng, lúc này Ngư Thiển vừa hỏi, nàng lập tức phục hồi tinh thần.
Sư Thanh Y nhìn về phía Ngư Thiển, ánh mắt nhu hòa xuống. Lời Triệu Giác vừa nói thật sự liên lụy đến quá nhiều thứ, nàng tạm thời không cách nào nói cho biết Ngư Thiển, chỉ đành phải nói: “Hắn cùng ta thương lượng chút ít sự tình của Triệu mạch, hôm nay Triệu mạch gặp phải mạch khí bị ngăn cản, phía dưới lại có một lượng lớn quỷ vật ẩn nấp, đúng là tình trạng nguy cấp, ta chỉ là có chút lo lắng cho Triệu mạch.”
Ngư Thiển tin là thật, trấn an nàng nói: “Sư Sư ngươi chớ quá mức lo lắng, đều sẽ giải quyết, huống chi chúng ta đã đem con quỷ vật  mạnh nhất kia đều bắt được, những vật còn dư lại có gì đáng sợ?”
Trạc Xuyên cũng nói: “Ta cùng Ngư sẽ cố gắng hết khả năng để giúp ngươi.”
Con mắt Sư Thanh Y hơi có chút nóng lên, nói: “Đa tạ các ngươi.”
…… Lại có gì đáng sợ.
Liền ngay cả kẻ bố mộng cũng đã bị các nàng bắt được, những thứ khác nàng không sợ.
Nàng chỉ sợ biệt ly.
Con đường phía trước đã sắp đi đến phần cuối, nàng không biết phải làm sao nói tái kiến với mọi người, để tiến hành cáo biệt.
Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhìn về phía Lạc Thần.
Từ lúc Sư Thanh Y trở về, Lạc Thần vẫn nhìn qua nàng, ánh mắt hai người giao nhau. Lạc Thần cũng không hỏi, Sư Thanh Y cũng không nói gì nữa, mà đi đến bên người Lạc Thần ngồi xuống, đem đầu gối lên trêи bờ vai nàng, tay khoác lên cánh tay Lạc Thần, nhẹ nói: “Lại nghỉ ngơi thêm một chút, phải rời đi.”
Lạc Thần từ từ nhắm hai mắt, đáp: “Được.”
Đoàn người ở tại chỗ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục đi về phía trước. Triệu Giác tới đây xin chỉ thị của Sư Thanh Y lựa chọn con đường nào để đi, Sư Thanh Y chỉ phương hướng cho hắn, lại để cho Triệu Giác ở phía trước dẫn đường.
Dạ minh châu bị hủy, còn may là ám cách trong Rương tróc yêu của Trạc Xuyên có trữ vài chiếc hỏa chiết tử, Trạc Xuyên đem chúng phân phát ra ngoài, một đoàn người dưới ánh sáng mờ nhạt của hỏa chiết tử di động tới lui, đá mạch tinh hai bên cũng ám lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, cố ý rơi xuống vị trí cuối cùng trong đội ngũ. Rốt cục đã có cơ hội, nàng lúc này mới nghiêng thân qua, dán ở bên tai Lạc Thần đem những lời lúc trước Triệu Giác nói với nàng, một chữ cũng không lọt mà nói cho Lạc Thần nghe.
Lạc Thần nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: “Vô luận ngươi lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Tâm tình Sư Thanh Y được an ủi không ít, cười cười: “Ừ, đi thôi.”
Hai người bước nhanh hơn. Bóng dáng gần sát nhau giống như dung hợp lại cùng một chỗ, chiếu vào quang sắc nhàn nhạt trêи mặt đất, bị kéo ra rất dài, sau lưng ngoại trừ cái bóng của các nàng đổ xuống, chỉ còn một mảnh trống vắng.
***
Sau khi tiếng chuông cổ quái kia đình chỉ, Thiên Thiên ở trong rừng dừng lại hồi lâu, nàng hiểu được ở gần đây có cổ trùng của người khác tồn tại, lại làm thế nào tìm khắp nơi cũng không ra, càng không biết cổ kia rốt cuộc là loại cổ gì.
Đi đến lúc sau, Thiên Thiên càng cảm thấy trong đầu đần độn, mồ hôi lạnh đều ướt sũng khiến vạt áo dán sát vào da thịt.
Nguyễn thấy nàng có chút không đúng, ôn nhu nói: “Thiên, nếu như tìm không được, trước hết liền đến đây đi. Chờ nghỉ ngơi tốt rồi, ta lại cùng ngươi tìm tiếp.”
Thiên Thiên nhìn về phía Nguyễn, trêи mặt nàng đeo lấy mặt nạ màu bạc, càng có chút hoảng hốt, một phát bắt được tay Nguyễn.
Trong đầu nàng có vô số ý niệm giống như muốn nứt ra, nhất thời cảm thấy thắc mắc tại sao Nguyễn lại ở trước mặt nàng, rõ ràng Nguyễn ly khai không biết đã bao nhiêu năm, lâu đến mức thời gian đều sớm đã pha tạp phai màu. Nhất thời lại cảm thấy Nguyễn vốn nên đứng ở trước mặt của nàng như hiện tại, dù sao nàng đang cùng Nguyễn ở trong núi sinh hoạt, tuy rằng nàng không dám minh bạch mà báo cho Nguyễn biết, nhưng trong lòng nàng, sớm đã đem nhà gỗ trong núi này coi như nhà của nàng cùng Nguyễn.
“Thiên, ngươi làm sao vậy?” Nguyễn tùy ý nàng nắm chặt cổ tay mình, cũng không lùi về, đại khái là sợ kinh hãi đã đến Thiên Thiên, thanh âm càng nhẹ nhàng.
Thiên Thiên nghĩ thầm, bản thân là bị thế nào?
Điên rồi sao?
Trêи lưng Thiên Thiên đều là mồ hôi, lập tức không ngừng thu tay lại, nghẹn lời nói: “Ta…… Ta……”
Nàng nhất thời không biết nên nói cái gì, vừa rồi thần chí nàng không rõ mà bắt lấy tay Nguyễn, hiện nay lại lo lắng bản thân đi quá giới hạn.
Nguyễn rất săn sóc, cũng không nhằm vào dị thường của nàng nói cái gì, ngược lại rất tự nhiên mà nói: “Chúng ta trở về đi, sắc trời đã tối, cũng nên chuẩn bị cơm tối.”
Thiên Thiên phục hồi tinh thần lại, xin lỗi nói: “Ngươi đói bụng rồi phải không, chỉ trách ta lúc này làm chậm trễ thời gian quá lâu.”
Nguyễn cười nói: “Là đói bụng.”
Hai người dọc theo con đường lúc trước tiến vào trong rừng, trở về nhà gỗ. Nguyễn dẫn theo đèn lồng đi ở bên trái, Thiên Thiên đi ở bên phải, gió đêm trong núi vốn dĩ lạnh hơn so với bên ngoài không ít, chờ tới lúc các nàng sắp đi đến tiền viện nhà gỗ, một hồi gió núi phất qua ào ào rung động lá cây, đánh thẳng đến gáy của Thiên Thiên.
Thiên Thiên mạnh mẽ rùng mình một cái, trong đầu thoáng chốc toát ra một ít thanh âm hỗn loạn. Những thanh âm kia nàng nghe vào có chút lạ lẫm, bởi vì nàng cũng không biết kẻ nói những lời này đến tột cùng là người phương nào, phảng phất như đột nhiên xông vào trong tâm trí nàng, nhưng càng nghe, nàng càng cảm giác được sự quen thuộc.
Có một thanh âm nữ tử ôn nhu gọi nàng: “Thiên Thiên.”
Nói chuyện ôn nhu như vậy, chắc hẳn người nọ cười lên càng giống như gió xuân.
Nàng kia nói: “Phải, cũng làm bằng hữu lâu như vậy, sao có thể không biết.”
Lại có thanh âm một nữ tử vang lên, nghe vào lạnh lùng nhưng bên trong lại lộ ra vài phần nhu hòa, đồng dạng cũng gọi nàng Thiên Thiên, nói: “Tương giao rất thân, tất nhiên là hiểu rõ.”
Hai nữ tử này lúc nói chuyện, luôn kề cận cùng một chỗ, rất thân mật, nội dung nói chuyện cũng cao thấp dính liền nhau.
Tiếp đó lại là một nữ tử khác không khách khí la lên: “Uy, nuôi rắn!”
Ngữ khí của nàng kia, giống như rất không quen nhìn chính mình, chỉ nghe nàng kia chua giọng mà nói: “Còn không cẩn thận trị hết, ngươi không khoe khoang y thuật thì sẽ chết phải không?”
Lại có một thanh âm nữ tử khác nghe vào như cam tuyền gột rửa: “Ta biết ta là tâm can bảo bối của A Cẩn cùng A Lạc, nhưng không nghĩ tới Thiên cô nương cũng đối đãi với ta tốt như vậy, ta vạn phần cảm kϊƈɦ ý tốt của Thiên cô nương.”
…… A Cẩn, A Lạc.
Đến tột cùng là người phương nào?
…… Tâm can bảo bối?
Cái kia…… Cái kia là cái gì?
Bước chân Thiên Thiên thất tha thất thểu, chỉ cảm thấy hư ảnh trước mắt lúc ẩn lúc hiện, giống như phạm vào chứng rối loạn.
Các loại thanh âm hỗn loạn trong đầu vẫn còn tiếp tục, lại có một nữ tử hướng nàng cảm kϊƈɦ cười nói: “Thiên cô nương, đa tạ ngươi đã dạy ta mã cơ khách.”
…… Mã cơ khách?
Vì sao nàng nghe không hiểu đây là ý gì, lại có thể nhớ tới những âm thanh này.
Loáng thoáng, ở nơi đó giống như còn có một nữ tử khác, tuy rằng không thế nào gọi được nàng, cũng không nhiều lời, nhưng nàng nghe ra được thanh âm của nàng ấy, cực lạnh, vừa mở miệng hàn khí liền có thể đông cứng những thứ quanh mình, cũng chỉ khi nàng ở trước mặt hai nữ tử xuất hiện đầu tiên kia, mới có thể giảm bớt chút ít.
Thiên Thiên hít sâu một hơi, không biết những nữ tử kia là người phương nào.
Nàng… nhận thức các nàng ấy sao?
Khuôn mặt những nữ tử kia rất mơ hồ, xác thực là nhìn không ra được mới đúng, nhưng vì sao thanh âm của các nàng, lại luôn vang lên, còn vang lên rõ ràng đến vậy.
“Tiện nhân, ngươi bị bệnh?” Thiên Mạch đột nhiên ở trong đầu nàng mở miệng.
“…… Ta không có bệnh.” Thiên Thiên trả lời.
“Ngươi rất không thích hợp.” Thiên Mạch nhìn trộm không được suy nghĩ vừa rồi của Thiên Thiên, lại càng không biết những thanh âm mà nàng nghe thấy, ngữ khí do dự: “Ta có thể cảm giác được.”
“…… Ngươi không cần quản ta.” Thiên Thiên nói.
“Ngươi cho rằng ta muốn quản ngươi sao?” Thiên Mạch cười lạnh một tiếng: “Ta đói bụng, nhanh một chút trở về ăn cơm mới đúng. Tâm thần ngươi lơ lửng như vậy, làm sao có thể xuống bếp, tranh thủ thời ngủ một chút, để ta đi ra nấu cơm.”
“Ngươi?” Thiên Thiên nở nụ cười: “Nấu cơm? Ngươi muốn đốt phòng bếp?”
Thiên Mạch: “……”
Thiên Mạch nhẫn nhịn một hồi lâu, nói: “Nguyễn của ngươi biết làm cơm, ta bất quá chỉ ở bên cạnh phụ giúp một chút mà thôi. Ngươi cho rằng phòng bếp là địa phương nào, là đao, hay là lửa, nếu là cưỡng ép xuống bếp, đợi lát nữa ngươi đột nhiên bất tỉnh, cắt đến tay mình là chuyện nhỏ, đến lúc đó Nguyễn thấy ngươi bị thương, chỉ tập trung lo lắng, sợ là bữa cơm này sẽ không kịp ăn, đều bị đói bụng.”
Thiên Thiên lúc này mới nở nụ cười: “Ngươi muốn đi ra hít thở không khí liền nói thẳng, hà tất tìm cớ này.”
Ngữ khí của Thiên Mạch biến thành hung ác: “Vậy ngươi liền chết ở trong phòng bếp là tốt rồi, ta mặc kệ ngươi.”
“Ngươi không phải là không muốn quản ta sao?”
Thiên Mạch: “……”
Ngoài miệng Thiên Thiên mặc dù nói như vậy, đáy lòng kỳ thật cảm thấy Thiên Mạch nói vẫn có lý, tình huống của bản thân nàng, tự nàng rõ ràng nhất. Nếu như nàng cưỡng ép xuống bếp, sẽ chỉ làm Nguyễn nhìn ra, không duyên cớ lại để cho Nguyễn lo lắng, lại để cho Thiên Mạch tạm thời đi giúp Nguyễn, ngược lại vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt.
“Ta ngủ một hồi.” Thiên Thiên nói: “Lúc ăn cơm, ta sẽ tỉnh lại.”
Thiên Mạch không có lên tiếng.
Thiên Thiên và Nguyễn cùng nhau tiến vào nhà gỗ, Thiên Thiên điều chỉnh tâm tình, hướng Nguyễn nói: “A Nguyễn, Mạch muốn đi ra, ta để cho nàng đi phòng bếp giúp ngươi chuẩn bị cơm tối, có thể sao?”
Nguyễn cười nói: “Có thể.”
Nàng lại hỏi câu: “Ngươi không đi ra ăn cơm tối sao?”
“Sẽ ra.” Thiên Thiên nói: “Trước hết ta nghỉ ngơi một lát, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
“Ngươi nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Trong mắt Nguyễn lộ vẻ lo lắng: “Vừa rồi ở trong rừng, ngươi nhìn qua rất mệt mỏi. Đợi chuẩn bị tốt rồi, ta chờ ngươi cùng một chỗ dùng cơm tối.”
“Tốt.” Thiên Thiên miễn cưỡng cười cười: “Mạch không hiểu chuyện, cũng sẽ không nói chuyện, nếu như nói gì đó chọc giận ngươi không vui, ngươi chớ để ý.”
Thiên Mạch giọng căm hận nói: “…… Tiện nhân.”
Nguyễn thổi tắt đèn lồng, quay đầu lại cười nói: “Không sao. Tuy rằng số lần Mạch đi ra khá ít, ta cùng nàng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta cảm thấy nàng rất đáng yêu, như thế nào lại không vui đâu?”
Thiên Mạch: “……”
Thiên Thiên ở trong đầu giảo hoạt nói: “Ngươi nghe, a Nguyễn còn khen ngươi đáng yêu.”
Thiên Mạch nói: “Ngươi câm miệng!”
Thiên Thiên đè xuống rối loạn trong lòng, hướng Nguyễn nói: “Ta đi ngủ. Một hồi gặp.”
Nguyễn nhẹ gật đầu, lặng yên nhìn mặt Thiên Thiên.
Thần sắc Thiên Thiên bắt đầu có biến hóa, rõ ràng vẫn là gương mặt lúc trước, nhưng khóe mắt nhuộm mị thái cũng ở trong chớp mắt rút đi, bị băng sương ngưng kết thay thế.
Nguyễn nở nụ cười, gọi nàng: “Mạch.”
Thiên Mạch không lên tiếng, chẳng qua là ậm ừ một tiếng, ý bảo bản thân nghe thấy được. Bất quá mỗi lần nàng nhìn thấy Nguyễn, dù cho có khi Thiên Thiên chưa từng báo cho Nguyễn biết, nàng sẽ ra ngoài, Nguyễn vẫn có thể chuẩn xác mà phân biệt ra hai người các nàng, chưa bao giờ phạm sai lầm.
“Tới đây đi.” Nguyễn vẫy vẫy tay với nàng.

Thiên Mạch đi theo sau lưng Nguyễn, hướng về phía phòng bếp.
Đi vào phòng bếp, hai người rửa tay, Thiên Mạch tự biết trù nghệ xa không bằng Thiên Thiên, trong lòng không tức giận, liền muốn tìm chút chuyện để làm. Vừa vặn Nguyễn đã rửa sạch củ cải trắng, đặt ở bên trêи thớt gỗ, Thiên Mạch liền đi đi qua, nắm lấy dao cắt xuống.
Nàng cắt vài miếng, độ dày không đồng đều, càng không bắt được trọng điểm.
Nguyễn nhìn thấy, tiếp nhận dao trong tay nàng, nói: “Ngươi xem ta làm như thế nào.”
Nói xong, liền bày ra đao pháp cho Thiên Mạch nhìn. Cân nhắc đến Thiên Mạch không quen thuộc xuống bếp, Nguyễn cố ý làm thật chậm, mỗi một dao rơi xuống, đều kiên nhẫn giảng giải cho Thiên Mạch, Thiên Mạch đứng ở bên cạnh nàng mà nghe, nhìn lưỡi dao trong tay nàng, ánh mắt di chuyển, rơi xuống mặt nạ màu bạc trêи mặt Nguyễn.
Trước đây gặp Nguyễn đều là đeo mặt nạ Thanh đầu quỷ dữ tợn, hôm nay ở trước mặt Thiên Thiên, nàng cố ý đeo một trương mặt nạ ngân sắc xinh đẹp, chỉ là vì không hù đến Thiên Thiên.
“Học xong sao?” Nguyễn hỏi
Thiên Mạch không nói.
Nguyễn nói: “Ngươi tới thử một chút.”
Thiên Mạch tiếp nhận dao, y theo phương pháp  Nguyễn mới nói cắt vài cái, vẫn là có chút ngốc. Nhất là áp nghiêng qua, thiếu chút nữa cắt đến ngón tay của mình.
Nguyễn nhìn nàng một lát, hỏi nàng: “Ta có thể chạm vào tay ngươi sao?”

Thiên Mạch nhíu mày.
Nguyễn giải thích nói: “Ta mang ngươi cắt thử mấy đạo, sau đó ngươi sẽ không dễ bị dao cắt phải tay.”
Nàng cũng không tùy tiện cùng Thiên Mạch có tiếp xúc gì, mà trước tiên liền  hỏi ý kiến Thiên Mạch, ôn nhu nhất cử nhất động, đều ở trong đó.
Thần sắc Thiên Mạch lạnh xuống, gật gật đầu.
Nguyễn lúc này mới nở nụ cười, dán sát thân thể Thiên Mạch, đưa tay nhẹ nhàng che lấy tay trái của Thiên Mạch, tay phải cùng Thiên Mạch nắm lấy một cái chuôi đao, nói: “Ngươi đem nơi này hơi nghiêng, chống đỡ ngón tay ngươi ở nơi này, lại đem đầu ngón tay phía dưới thu vào trong, một đường cắt, một đường đi theo lưỡi dao, liền sẽ không đả thương đến bản thân.”
Thiên Mạch tựa hồ có chút co quắp, nhìn lưỡi dao một hồi, lại nghiêng mặt nhìn về phía Nguyễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.