Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 487: Không Xứng




Chương 487: Không Xứng
#Edit: Culi
Vũ Lâm Hanh nghe từng câu từng chữ rõ ràng, thấy mấy người kia nói chuyện nội dung đều xoay quanh một người tên là Giản Tôn, không khỏi đối với Giản Tôn tò mò không thôi.
Đội ngũ kia cùng lão ba nàng xảy ra xung đột nàng đều có ấn tượng, trừ bỏ Trịnh Đỉnh, hai nam nhân đang khai quật kia nàng chưa từng gặp qua. Trước đó đám người nọ mỗi người đều hung ác, cũng không thấy xuất hiện tiểu tử nào nhìn qua giống con nhà giàu mong manh yếu đuối, đội ngũ đối phương lần này chắc hẳn không chỉ một nhóm.
Bất quá lão ba nàng cũng đã chia người đi làm hai đường, còn để lại một lực lượng dự bị, dù sao rừng mưa này nguy hiểm tứ phía, chung quy vẫn không thể đem toàn bộ trứng gà bỏ vào một cái giỏ, tránh việc toàn đội bị tan rã, vạn nhất có một đội thực sự xảy ra chuyện, còn có thể viện trợ lẫn nhau.
Vũ Lâm Hanh tuy rằng không quen Giản Tôn, nhưng cũng có hiểu biết đối với Giản gia.
Nàng là con gái duy nhất trong nhà, lão ba nàng yêu thương nàng, từ nhỏ đã đem nàng bồi dưỡng trở thành gia chủ kế nhiệm, tự mình truyền thụ kiến thức đạo mộ đương nhiên là không ít, mà phát sinh trong đó những mối quan hệ làm ăn rắc rối phức tạp, lão ba nàng cũng không e dè, đều dạy hết cho nàng, thậm chí còn dạy nàng xem sổ sách.
Theo ý tứ trong lời nói của Trịnh Đỉnh, vị Giản lão bản kia sản nghiệp đồ sộ, mà có thể ở thương trường đồ cổ chơi vui vẻ đến hô mưa gọi gió, chỉ có một.
Đó chính là Giản gia ở Thượng Hải.
Lão ba nàng cùng Giản gia có làm ăn qua lại, nàng xem qua một ít hợp đồng hai bên ký kết, hạng mục rất lớn, nhưng phụ trách cũng không phải Giản Tôn, mà là một người tên Giản Hữu Hải. Hơn nữa đôi khi lại còn là một nam nhân tên Đinh Nho ký tên, Giản Tôn thân là lão bản, cũng không có ra mặt, nếu không phải hôm nay Trịnh Đỉnh nhắc tới Giản Tôn, nàng thậm chí cũng không biết còn có người tên Giản Tôn này, trốn cũng thật kỹ.
Chỉ là lại có thể khiến cho kẻ có hành tung luôn bí ẩn như Giản Tôn đích thân ra mặt, lão ba lão mẹ nàng lại càng nói năng thận trọng khi nhắc đến rừng mưa, rừng mưa này rốt cuộc là có bảo bối kinh thiên động địa gì?
Vũ Lâm Hanh tận lực hít thở thật nhẹ, một bên nghe lén, một bên ở trong lòng bắt đầu suy xét.
Tiếng đào xới vang trong bóng đêm giữa rừng mưa có vẻ đặc biệt chói tai, một tiếng lại một tiếng.
Hai nam nhân kia nghe Trịnh Đỉnh nói như vậy, nửa tin nửa ngờ: “Trịnh ca, tiểu tử Giản Tôn kia thực sự lợi hại như ngươi nói sao?”
Trịnh Đỉnh xoay cổ tay đau, dừng lại nghỉ ngơi một lát: “Dù sao ta cũng cảm thấy tiểu tử kia là một kẻ thành tinh, cầm một trương bản đồ như vậy nhìn nhìn, lại có thể thấy được vị trí giấu rễ cây, các ngươi không thấy sắc mặt lão Đại lúc ấy liền thay đổi à?”
Một người nhíu mày nói: “Hắn nói ở đây liền ở đây sao? Nói không chừng là ăn nói lung tung lấy chúng ta để mua vui thôi, dù sao chúng ta cũng đã đào lâu như vậy, ngay cả bóng dáng cái rễ cây cũng chưa nhìn thấy, nếu hắn thật sự thần kì như vậy, đợi lát nữa có thể đào ra, ta sẽ tin trong bụng hắn thật sự có tiền.”
Trịnh Đỉnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn một cái, không lên tiếng nữa, tiếp tục đào.
Trong lòng Vũ Lâm Hanh cực kỳ để ý chuyện bọn họ nói về rễ cây gì đó, thông qua lời bọn hắn nói, thứ này còn phân chia vị trí khác nhau, chẳng lẽ là có vài cái? Chỉ là bọn hắn vì cái gì muốn đào nó, đào ra rồi tính làm gì?
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ nghe ầm một tiếng, xẻng Lạc Dương tựa hồ nện vào vật gì cứng rắn, ba người kia tay đều đã tê rần, mắt thấy có hy vọng, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
Chỉ một lát sau, chợt nghe trong đó một tiếng hô nhỏ: “Đào tới rồi, thần, thật đúng là đào ra cái rương!”
Ba người kia đem đất quanh rương đào lên, đem cái rương kia ôm ra.
Vũ Lâm Hanh cũng không dám thở mạnh, muốn nhìn xem đến tột cùng là đào ra cái gì, kết quả ba người kia đưa lưng về phía nàng mở rương ra, cái gì nàng cũng không xem được, chỉ có thể mơ hồ thấy trong rương một viền màu đen, theo động tác của ba người kia mà nói, thể tích rương cũng không tính là lớn.
Chợt nghe Trịnh Đỉnh nói: “Giản Tôn không lừa các ngươi đúng không?”
Hai người kia lúc trước khí thế cao ngất, một khắc sau khi nhìn thấy cái rương dáng vẻ liền trầm xuống, xem ra là đối với Giản Tôn đã có chút tin phục.
Trịnh Đỉnh nhìn qua đồ vật trong rương, đem cái rương đóng kín kẽ: “Rễ cây cũng lấy được rồi, chúng ta nhanh trở về, xung quanh không yên ổn.”
Ba nam nhân kia thu thập một hồi, rất nhanh liền rời đi.
Vũ Lâm Hanh rời khỏi phiến cây vừa đứng núp, đi đến nơi bọn họ vừa đào lên nhìn, đào thật đúng là sâu, đều đã đào tới mạch nước ngầm.
Vũ Lâm Hanh ngồi xổm bên hố ngửi ngửi, có thể ngửi được một luồng mùi chua thối mãnh liệt xông vào mũi.
Vừa rồi, thời điểm Trịnh Đỉnh mở rương, nàng đã ngửi thấy một luồng mùi vị. Kết quả vừa để sát vào ngửi, mùi này thiếu chút nữa làm cho nàng hôn mê, nhưng nhóm người Trịnh Đỉnh lại nửa điểm khó chịu cũng không có, không hổ là người thường xuyên xuống mộ.
Nàng tự nhận mình vẫn là rất trẻ a, chuyến đi đào mộ này liền cùng giống như làm bài tập, làm được càng nhiều thì thành tích sẽ càng tốt, nàng phải càng tích lũy kinh nghiệm thêm mới được.
“Tiểu thư, nơi này quá khó ngửi, ngươi tránh xa một chút.” Phong Sanh nói xong, còn đưa cho Vũ Lâm Hanh một cái khẩu trang.
Vũ Lâm Hanh lại khoát tay: “Ta không yếu ớt như vậy, mùi này đã chịu không nổi, về sau làm sao ta tiếp quản gia nghiệp của lão ba ta? Bất quá bọn họ nói cái gì rễ cây, ta tưởng rễ cây thực vật, nhưng làm gì có thực vật nào mùi ghê tởm như vậy a, là hư thối sao?”
Phong Sanh cùng Tô Diệc đều lắc đầu khó hiểu.
Vũ Lâm Hanh cũng không trông cậy vào bọn họ, quay đầu gọi Âm Ca: “Âm tiểu thư, ngươi lại đây một chút.”
Âm Ca đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nặng nề nhìn qua. Bên người nàng rõ ràng là không có ánh sáng, Vũ Lâm Hanh lại không biết vì sao phát hiện ra cặp mắt kia thế nhưng ở trong bóng đêm mơ hồ nổi lên u quang.
Vũ Lâm Hanh rùng mình, một cái nháy mắt như vậy, nàng càng cảm giác nữ nhân trước mắt này giống quỷ.
Bất quá mắt thấy Âm Ca cũng không có phản ứng nàng, nàng mới suy xét mà phản ứng lại, hơi có chút không tình nguyện mà sửa lại: “…Âm tỷ tỷ, ngươi lại đây một chút.”
Lúc này Âm Ca mới chậm rãi cất bước, đi tới.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Nàng ngồi xổm trêи mặt đất, Âm Ca từ trêи cao nhìn xuống liếc nàng: “Lại đây làm gì?”
Vũ Lâm Hanh cảm thấy nàng ấy thần thần bí bí, nói không chừng càng hiểu biết rừng mưa này hơn nàng, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Ngươi có biết hố này chôn rễ cây gì không? Giản Tôn muốn lấy nó, khẳng định là đặc biệt quan trọng.”
“Không biết.” Âm Ca liếc nàng một cái: “Ta cũng không phải dã nhân sinh ra lớn lên ở rừng nhiệt đới này, chỉ là từ bên ngoài đến, sao có thể đối với sự tình trong rừng mưa rõ ràng như vậy.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm giác nữ nhân này đặc biệt mang thù, tuy rằng bình thường nhìn lạnh lùng không hé răng, nhưng một khi tìm được cơ hội sẽ dùng lời nàng nói đáp trả nàng, nàng ấy hẳn là kiểu miệng lưỡi trơn tru đi.
Âm Ca còn nói: “Tuy rằng không rõ ràng lắm rừng mưa có thứ đồ gì, nhưng từ mùi hương này ta đại khái có thể đoán được là do cái gì lưu lại.”
“Cái gì?” Vũ Lâm Hanh ánh mắt sáng lên.
Âm Ca nói: “Thái Tuế.”
“Thái Tuế?” Vũ Lâm Hanh không dám tin: “Thái Tuế không phải là sinh trưởng ở dưới nền đất của cỏ linh chi sao, Thái Tuế không có rễ cây, cũng không có khả năng khó ngửi như vậy a.”
“Là Anh Thái Tuế, một loại trong Thái Tuế.” Ánh mắt Âm Ca dừng ở cái hố đã đào ra kia, u lạnh vô cùng: “Rất ít có người nghe qua.”
Vũ Lâm Hanh quả thực chưa từng nghe qua Anh Thái Tuế, đầu óc có chút phát ngốc, nhưng thấy Âm Ca kết câu có điểm lạ, nàng thật ra không nghi ngờ, đang muốn hỏi kỹ thêm một chút, Âm Ca đánh gãy nàng: “Đi thôi, thời gian hữu hạn, chúng ta nên đi luôn.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Không còn cách nào, Vũ Lâm Hanh chỉ đành phải theo Âm Ca tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng nàng thật sự rất tò mò, dọc theo đường đi lại hướng Âm Ca hỏi mấy câu liên quan đến Anh Thái Tuế, Âm Ca ban đầu còn có thể ngắn gọn đáp vài lời, lúc sau dứt khoát không hé răng, làm cho Vũ Lâm Hanh mất mặt, trong lòng nói thầm nếu lão ba nàng ở đây, khẳng định giảng giải cho nàng đến hiểu thì thôi.
Nàng đành dời đi mục tiêu, cùng Phong Sanh Tô Diệc nói chuyện.
Ba người bọn họ tuổi còn nhỏ, trời nam đất bắc cái gì cũng tán gẫu, dù sao trêи đường đi bầu không khí tối tăm u ám, sợ đến hoảng, nói nhiều lời thêm mấy câu tốt xấu cũng có thể thêm can đảm. Từ việc trường học bố trí nhiều bài tập, đến việc bộ dáng ta lớn lên sẽ tốt như thế nào, Vũ Lâm Hanh đều có thể tán dóc ra vài tòa núi lớn.
Chính là nửa ngày đang say mê diện mạo của mình, câu chuyện không biết như thế nào, lại kéo đến trêи người lão ba cùng lão mẹ nàng.
Vũ Lâm Hanh nói thầm: “Ta từ nhỏ đã xinh đẹp như vậy, có đôi khi cảm giác chính mình căn bản không phải do lão ba cùng lão mẹ sinh, tuy rằng đó là lão ba ta, nhưng ta là con gái, cũng không thể nói lời trái lương tâm. Diện mạo lão ba ta cũng thật sự rất bình thường, cho dù đột biến gien, di truyền đến ta, cũng rất khó đột biến đến đẹp như vậy.”
Phong Sanh uyển chuyển mà bỏ qua diện mạo của ba nàng, nói: “Thời a di vẫn là phi thường xinh đẹp, rất giống với đại minh tinh.”
“Nhưng bộ dáng của ta cùng mẹ cũng không phải rất giống a, cho nên diện mạo của ta hẳn là được di truyền chủ yếu từ ba.” Vũ Lâm Hanh cân nhắc một chút, mặt lộ vẻ kinh khủng: “Chẳng lẽ trước kia lão mẹ tìm được một siêu cấp đại mĩ nam rồi tái giá với lão ba ta? Cho nên ta mới trưởng thành như vậy?”
Phong Sanh quá sợ hãi: “Tiểu thư, ngươi nói như vậy không… không thích hợp.”
Vũ Lâm Hanh cười phá lên: “Nói giỡn thôi, nhìn xem, đã đem ngươi dọa thành như vậy.”
Cổ Phong Sanh đầy mồ hôi lạnh, tiểu thư nhà hắn chính là ngoài miệng không kiêng kị gì, cái gì cũng đều dám nói.
Vũ Lâm Hanh vừa đi trêи đường, vừa thuận tiện xem đồng hồ.
Âm Ca quay đầu, thoáng nhìn động tác xem thời gian của nàng, hỏi nàng: “Hiện tại là mấy giờ sáng?”
Vũ Lâm Hanh thuận miệng nói: “Ba giờ hai mươi.”
Âm Ca không nói gì nữa, xoay người sang chỗ khác. Ánh sáng của đèn pin dừng ở bên người nàng, phía sau đầu nàng chiếu ra một cái bóng lạnh lẽo, cùng bóng cây dưới chân đan vào nhau.
***
Trường Sinh xuyên qua sương mù tím, có chút choáng váng đi vài bước, đôi mắt vẫn còn bị Tân Đồ che.
Tân Đồ so với nàng cao hơn, rũ mắt nhìn nàng, theo nhịp chân của nàng, chính mình cũng đi theo, tận lực phối hợp với cước bộ của Trường Sinh, chờ đi được một lát, nàng mới buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Mở mắt chậm một chút.”
Trường Sinh chậm rãi mở mắt ra, chờ thích ứng ánh sáng xung quanh, nàng trợn to mắt, nhìn một mảnh trắng xoá trước mắt.
Kia không phải tuyết, tuyết chỉ là chói mắt, nhưng màu trắng trước mắt lại ʍôиɠ lung nhu hòa, tựa hồ là đặt mình bên trong một mảnh sương trắng mờ mịt. Tứ phía cái gì cũng đều không thấy, chỉ có một mảnh màu trắng nhu hòa kia, nàng cùng Tân Đồ giống như hành tẩu trong cõi mộng của những tấm lụa mỏng bạch sắc lay động.
Không khí ẩm ướt.
Trường Sinh cúi đầu vừa nhìn, dưới chân tựa hồ là một dòng nước suối trong vắt, bởi vì hiện tại trời đất giao thoa nhau thành một mảnh trắng xóa, nếu không nhìn kỹ, nàng còn nhìn không ra bản thân dĩ nhiên là đang đi ở trêи một đầm nước.
Nhưng giày cùng tất nàng không thấy ướt, hơn nữa nàng vẫn còn mặc quần áo khi ở bãi cỏ dại, Tân Đồ cũng vậy, trêи người cả hai không có nửa điểm biến hóa, chỉ có khung cảnh bốn phía đã thay đổi.
Trường Sinh gặp qua vô số chuyện kỳ lạ, mắt thấy chính mình đứng trong nước, lại không bị ướt, cũng không lộ ra thần sắc kỳ quái, câu đầu tiên chính là lo lắng mà mở miệng hỏi Tân Đồ: “Sao không thấy A Cẩn A Lạc các nàng nữa, là sương mù tím kia có vấn đề?”
Tân Đồ an tĩnh nhìn nàng, trả lời từng câu: “Các nàng cũng không ở trong này, là sương mù tím có vấn đề.”
Trường Sinh vội hỏi: “Ngươi biết các nàng ở nơi nào sao?”
Tân Đồ lắc lắc đầu: “Không biết, các nàng bị sương mù tím ảnh hưởng, được quyết định bởi bí mật ở sâu thẳm trong trí nhớ các nàng, ta cũng không biết các nàng sẽ gặp cảnh tượng gì.”
Trường Sinh nhớ lại hành động trước đó của Tân Đồ, nói: “Mới vừa rồi ngươi dùng tay che hai mắt của ta, đó là để cho sương mù tím không ảnh hưởng đến ta sao? Sương mù tím kia chỉ ảnh hưởng đối với ánh mắt, mà không phải mũi miệng?”
Tân Đồ nói: “Che mắt chỉ có thể giảm bớt ảnh hưởng của sương mù tím, không thể loại bỏ, nếu không chúng ta cũng sẽ không xuất hiện ở trong này.”
Trường Sinh cũng không bối rối, nàng muốn tìm Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, nhưng trước mắt nàng còn chưa hiểu rõ ràng hết thảy, những cái khác đều sẽ thành phí công, trước tiên cứ suy nghĩ biện pháp, nàng cần phải biết được giờ phút này nàng đang ở đâu.
Nàng cảm giác được Tân Đồ có đáp án, liền hỏi tiếp: “Nơi này là nơi nào?”
Ngữ khí Tân Đồ không có bao nhiêu phập phồng, nhưng đối với Trường Sinh cơ hồ là có hỏi sẽ đáp: “Nơi này là mộng tràng.”
“Mộng tràng?” Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại nửa mừng nửa lo: “Ta biết mộng tràng, ta cùng với A Lạc A Cẩn từng cùng nhau trải qua mộng tràng. Nhưng mộng tràng đều là lấy hồi ức trong trí nhớ làm cơ sở, có địa điểm cùng thời gian riêng, vì sao trước mắt ta cái gì cũng đều không có, chỉ có một mảnh màu trắng?”
Tân Đồ nói: “Đây là chỗ trống mộng tràng, cảnh tượng cùng thời gian không dựng được, là hình dạng nguyên thủy nhất của mộng tràng. Một thế giới trống rỗng như vậy, ngươi có thể gọi nó là nguyên mộng tràng.”
“Vì sao nói không dựng được?” Trường Sinh ngưng mi: “Đã là mộng tràng, sẽ có kẻ bố mộng, kẻ bố mộng đã có tâm dẫn chúng ta đi vào mộng tràng, tại sao lại thất thủ, chỉ lưu lại một cái nguyên mộng tràng vô dụng?”
Thần sắc trong mắt Tân Đồ lúc này mới khẽ nhúc nhích một chút: “Bởi vì ta ở đây, người kia không cách nào dựng được.”
Sáp nhập phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giản Tôn, Giản Hữu Hải còn có Đinh Nho, là mấy nhân vật trong “Hoán đổi ảnh hậu”, Giản Tôn này hẳn tất cả mọi người đều biết, tỷ tỷ hắn là Giản Nguyên, Giản Nguyên là mẹ Hề Mặc, nên Giản Tôn là cậu của Hề Mặc, cổ đại, hiện đại, còn có “Hoán đổi ảnh hậu” vốn là liên hệ lẫn nhau.
Từ 8 giờ 20 tối đến rạng sáng 3 giờ 20, mưa nhỏ đã qua hơn 7 giờ đồng hồ, hiện tại là thời gian của Trường Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.