Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 482: Đại Phu




Thiên Mạch á khẩu không trả lời được, chỉ đành phải im lặng. Trêи mặt Thiên Thiên tràn đầy vui vẻ, rời khỏi nơi dán bố cáo, tiếp tục đi về phía trước.
Một đường đi đến cổng Dư Huy Quán, phía trước cửa đã tụ tập rất nhiều người, đứng đầu là mấy nam tử tráng kiệt xô đẩy nhau để đi vào, đều bị ba gã thủ vệ canh cổng Dư Huy Quán dùng gậy gỗ ngăn lại.
Một tên thủ vệ canh cổng trong đó quát: “Quán chủ có lệnh, hai ngày gần đây người đến Dư Huy Quán thật sự quá nhiều, khó có thể điều trị hết thảy, cho nên từ hôm nay trở đi, sẽ hạn chế số người vào quán, cách mỗi một canh giờ mới có một nhóm đi vào! Hiện tại đã tới giờ Tỵ, trong y quán đã tạm đầy, mời kiên nhẫn đợi thêm một canh giờ!”
Những người đang xô đẩy này nghe vậy, trong cơn giận dữ, quát lên: “Đây là cái quy củ rách nát gì! Mệnh người quan trọng, làm sao có thể để cho chúng ta chờ vào lúc này!”
“Huynh đệ của ta bệnh nặng sắp chết, ngươi còn bảo hắn chờ? Nếu không để cho đại phu nhìn hắn một cái, chỉ sợ hắn đều không qua được! Chúng ta một khắc cũng không chờ được, còn phải chờ đến một canh giờ sao!”
“Đúng! Nhanh để cho ta vào!”
Thủ vệ canh cổng lạnh nhạt nhìn về phía người nọ: “Vị bên cạnh này chính là huynh đệ của ngươi? Ta thấy hắn nói chuyện trung khí mười phần, gần đây có vài người thích nghi thần nghi quỷ, lá gan chỉ lớn hơn cây kim một chút, cho rằng bản thân bị nhiễm bệnh, sợ tới mức nhất định phải tiến vào y quán, ngược lại làm đại phu chậm trễ việc chữa trị cho người chân chính bị bệnh.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ai lá gan chỉ so với cây kim lớn một chút!”
Thủ vệ canh cổng nói: “Ta thấy ngươi là không bị bệnh gì, nếu không phải nhát gan, chính là lòng mang ý xấu. Có vài người rõ ràng là không có việc gì, lại nhất định nói mình nhiễm bệnh, vào y quán thừa dịp rối loạn ăn cắp dịch dược mà y quán đặc chế, sau đó ra ngoài bán lại cho người bị bệnh giá cao hơn, lương tâm không cắn rứt lại dùng những thủ đoạn này để phát tài, càng thật vô sỉ!”
Mấy người ở phía trước xô đẩy giống như có ý khơi mào tranh chấp, la hét ầm ĩ nói: “Dư Huy Quán triệu tập không ít đại phu giỏi, chúng ta đều là nghe nói Dư Huy Quán thành công chữa trị không ít người bệnh, nghe danh mà đến, cuối cùng hôm nay lại bị cẩu giữ nhà quở trách như vậy! Làm sao, Dư Huy Quán hiện giờ tên tuổi đã lớn, liền muốn bắt đầu vơ vét của cải phải không, là bởi vì chúng ta chưa từng cho Dư Huy Quán các ngươi bạc, các ngươi liền đem chúng ta ngăn ở bên ngoài! Những người kia được đi vào trước, đến tột cùng đã cho các ngươi bao nhiêu chỗ tốt?”
“Huynh trưởng nói đúng! Cẩu giữ nhà như ngươi cũng chớ giả mù sa mưa ở đây chống đỡ, nói thẳng, bao nhiêu bạc mới có thể cho vào?”
Thủ vệ canh cổng hai hàng lông mày nhăn lại, cả giận nói: “Ngậm máu phun người! Quán chủ nhân nghĩa thanh phong, bỏ ra số tiền lớn mời chào các vị đại phu, chỉ là để tận lực trị liệu dịch bệnh, các ngươi lại ở lúc này há miệng vu oan, khơi mào sự tình!”
Những người ở phía sau kia vốn chỉ là nóng lòng chờ đợi, chưa từng nói thêm điều gì, lần này bị những kẻ phía trước châm ngòi thổi gió, sôi nổi châu đầu ghé tai bàn luận, một ít kẻ nóng nảy thậm chí còn gia nhập vào hàng ngũ xô đẩy.
Cửa ra vào càng thêm loạn thành một đoàn, ba thủ vệ canh cổng kia suýt nữa muốn ngăn không được.
Trong đó có người thành thật tiến lên, cẩn thận từng chút một dò hỏi: “Thế nhưng thật sự là bởi vì chúng ta chưa từng giao nộp đủ bạc sao? Mời cho một cái giá cụ thể, chỉ cần có thể vào y quán trị liệu, bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề.”
Cuối cùng còn có một tiểu cô nương sợ tới mức lạnh run, nàng ho khan vài tiếng, lay một người phụ nhân ở bên cạnh nói: “Mẫu thân, chúng ta không có nhiều bạc lắm, đủ để vào Dư Huy Quán xem bệnh sao?”
Phu nhân lo lắng nói: “…… Không biết được. Nếu như quả thật dùng nhiều hay ít bạc để sắp đặt trình tự vào quán, sợ là chúng ta không vào được.”
Thiên Thiên đi đến trừng mắt nhìn đám người đang gây náo loạn kia, thấp giọng nói với thủ vệ canh cổng đứng bên cạnh: “Triệu Dị.”
Triệu Dị vừa nghe, vội vàng quay mặt lại, nhìn thấy Thiên Thiên, cung kính nói: “Mạch đại phu, ngươi đã đến rồi, ngươi liền nhanh chóng vào y quán đi, nơi này có chúng ta chống đỡ.”
Thiên Thiên cười nói: “Ta tới nói vài lời.”
“Mạch đại phu, đây đều là một chút bạo dân, ngươi chớ cùng bọn họ phí sức nhiều lời.”
“Không ngại.” Thiên Thiên xoay người, nhìn chăm chú vào kẻ đứng ở trước nhất đang la hét ầm ĩ kia, cười nói: “Ta là đại phu trong Dư Huy Quán, ta chỉ biết dịch bệnh, không biết chuyện khác. Trong y quán là nơi người bị bệnh tụ tập, kỳ thật đó là nơi nguy hiểm nhất, nếu như chư vị thân thể mạnh khỏe, xin khuyên vẫn chớ nên đi vào bên trong, vốn dĩ thân thể không mang bệnh, đi vào ngược lại sẽ nhiễm bệnh mang theo, rất không đáng.”
Khi nàng nói chuyện, ngón tay phải khinh động, có vài thứ rất nhỏ từ ống tay áo bay ra, bay về phía những kẻ đứng đầu kia.
Thiên Thiên điềm nhiên như không có việc gì, lại hướng về mọi người nói: “Tất nhiên, nếu như các ngươi chắc chắn thân thể mắc bệnh, Dư Huy Quán chính là chỗ an toàn, dù sao ngươi cũng đều đã bị nhiễm, lại còn sợ nhiễm thêm một lần sao? Ngươi đã nhiễm bệnh, ở đâu rồi cũng sẽ chết, ít nhất trong y quán vẫn có thuốc, ngươi còn có một đường sinh cơ, chư vị nói có phải hay không?”
Lời nói của nàng vừa mềm nhẹ lại mang theo mị hoặc, có thể nghe ra vài phần vô tư vui vẻ, lời này được nàng nói đến nhẹ nhàng phiêu phiêu như vậy, ngược lại càng lộ ra sự vô tình ở bên trong.
Chỉ là nghe rất đáng sợ, nhưng lại là có lý.
Những người chân chính bị bệnh che lấy mặt khăn, trong mắt là tràn đầy hoảng sợ, nhưng cũng không dám lại tiếp tục la hét ầm ĩ, dù sao thì những biện pháp bọn hắn nên thử đều đã thử, không còn đường để đi, Dư Huy Quán là hi vọng của bọn họ.
Những người ở phía trước kia đúng là không có bệnh, bị Thiên Thiên hù dọa, trong mắt hiện lên do dự, lại bỗng dưng cảm thấy trong cổ họng phát ngứa, nhịn không được mà ho khan.
“Ai nha.” Thiên Thiên lặng lẽ mà thu hồi cổ, ra vẻ kinh ngạc: “Tại sao mấy vị này lại ho khan? Vừa rồi còn êm đẹp, giờ đã ho khan rồi, chớ không phải là bị thứ không sạch sẽ trong Dư Huy Quán ảnh hưởng đến rồi?”
Mấy kẻ dẫn đầu nháo sự kia trong lòng hoảng sợ, rồi lại không biết tại sao trong cổ khó chịu, càng thêm muốn ho khan, mà ngay cả lời nói đều nói không ra.
Thiên Thiên đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Còn tốt, chỉ là vừa bắt đầu ho hai tiếng mà thôi, cũng không đến mức bị nhiễm dịch bệnh. Ta thấy các vị thân thể cường tráng, chỉ cần sau này không tiếp xúc với khí lưu trong y quán, liền có thể tự chuyển biến tốt đẹp.”
Những người kia lập tức nhìn Dư Huy Quán như hồng thủy mãnh thú, vội vàng bỏ chạy, chỉ sợ ngay cả bên ngoài Dư Huy Quán cũng không dám tới gần nữa.
Dọa chạy những kẻ tâm tư bất chính, còn dư lại đều là một chút người chân chính bị bệnh thần sắc buồn bã, Thiên Thiên nói: “Trong y quán người bệnh quá nhiều, chỉ đành phải dùng canh giờ để giới hạn từng nhóm tiến vào. Vào y quán không dùng nhiều hay ít bạc để sắp xếp thứ tự, chỉ xem ai nghe lời, không làm ầm ĩ.”
Những người còn lại lập tức đứng thẳng người, tự động chờ, không dám tiếp tục tranh đoạt.
Tiểu cô nương ở phía sau kia ngập ngừng nói: “Đại phu tỷ tỷ, ta…… Ta rất ngoan, ta chắc chắn sẽ nghe lời.”
Thiên Thiên nhìn tiểu cô nương này lòng trắng mắt đã xuất hiện màu vàng, tiếng nói vô lực, đã tới giai đoạn nghiêm trọng, liền nói khẽ với Triệu Dị: “Chờ một canh giờ nữa trôi qua, ngươi để cho phụ nhân kia dẫn tiểu cô nương vào đây gặp ta.”
Triệu Dị vội đáp: “Vâng, Mạch đại phu.”
Thiên Thiên đi thẳng vào Dư Huy Quán, trong quán nấu thuốc, khói nhẹ tràn ngập.
Số người nhiễm bệnh hôm nay đã vượt xa số lượng Dư Huy Quán có khả năng tiếp nhận, quán chủ chỉ đành phải hạ lệnh đem đồ dùng gia cụ chiếm diện tích trong phòng di chuyển ra ngoài, trải chiếu từ trong phòng ra đến nội viện, đại phu cùng dược đồng che mặt khăn, xuyên qua lớp chiếu ở giữa, xem bệnh ngay tại chỗ.
Rất nhiều loại bệnh, tiếng ho khan, tiếng nói chuyện, đều xen lẫn trong phòng.
Thiên Thiên nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, khẽ thở dài.
Một gã người bệnh đang mặc hắc y ngồi ở phụ cận đó, nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, như có điều suy nghĩ.
Buổi trưa vừa đến, ngoài cửa lại có một đám bệnh nhân mới, tiểu cô nương kia được phu nhân dẫn vào, đi đến trước mặt Thiên Thiên.
“Mạch…… Mạch đại phu phải không?” Phụ nhân kia có chút ngại ngùng, cẩn thận nói: “Vị Triệu đại ca ở ngoài cửa để cho chúng ta tới tìm ngươi.”
Nàng nói xong, đem một cái túi tiền hơi cũ trêи người lấy ra, dâng đến trước mặt Thiên Thiên, quỳ trêи mặt đất nói: “Ta nghe nói Mạch đại phu cứu chữa rất nhiều người bệnh, cầu xin Mạch đại phu cứu lấy con gái ta, đây là một phần tâm ý của ta, hiện tại trêи người của ta chỉ có những thứ này, mong rằng Mạch đại phu rủ lòng thương.”
Thiên Thiên liếc nhìn đến hình dáng túi tiền kia, đại khái có thể nhìn ra bên trong chủ yếu là một ít nhỏ bạc vụn, mà lại chỉ có một tầng mỏng.
“Ta không lấy những thứ này.” Thiên Thiên nói: “Ta muốn thứ khác làm tiền khám bệnh.”
Phụ nhân kia cho rằng nàng coi thường số tiền trong túi, thần sắc ảo não nói: “Ta chỉ có chỗ bạc vụn này, nếu như… vật quý trọng khác, ta thật sự là… bất lực. Nhưng mà ta có một chút của hồi môn, là vài món đồ trang sức, nếu như Mạch đại phu không chê, ta……”
Thiên Thiên hỏi nàng: “Trong nhà ngươi làm nghề gì?”
Phụ nhân hổ thẹn nói: “Phu quân là thợ rèn, xưa nay dùng rèn sắt để qua ngày.”
Thiên Thiên nói: “Vậy thì thật là tốt. Nếu như tiểu cô nương được ta chữa tốt rồi, ngươi liền để phu quân của ngươi rèn cho ta một cây chủy thủ, coi như tiền khám bệnh, chủy thủ bình thường là được.”
“Chỉ là… một thanh chủy thủ bình thường thôi sao?” Phụ nhân kinh ngạc.
“Đúng vậy, bất quá ta muốn sắc bén một chút.”
Phụ nhân vạn phần cảm kϊƈɦ: “Đa tạ Mạch đại phu.”
Thiên Thiên đeo bao tay vào, ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương, cười dịu dàng nói: “Ngươi tới gần đây, ta xem con mắt của ngươi một chút.”
Tiểu cô nương lại gần thêm, Thiên Thiên nắm lấy cằm của nàng, đem gương mặt của nàng nâng lên một chút, ngưng mắt nhìn kỹ.
Cách đó không xa có hai gã bệnh nhân đang ngồi bàn tán, một người trong đó hai mắt nhìn thẳng về phía Thiên Thiên, nhẹ nhàng tắc luỡi nói: “Đây là người phương nào?”
Người còn lại nói: “Đây là Mạch đại phu mới tới, mấy ngày trước đây mới được quán chủ mời đến, y thuật rất cao minh, chỉ cần người trải qua tay nàng, đều sẽ khỏi. Nhưng mà nàng chọn người để xem bệnh, cũng không phải ai cũng sẽ trị.”
“Tư thái này quả nhiên rất tuyệt, đáng tiếc vẫn luôn dùng mạn che, nhìn không thấy mặt. Nhưng tư thái đều đến như vậy, dung mạo tất nhiên sẽ không kém được đi?”
“Ta chưa từng thấy được dung mạo của Mạch đại phu, không biết là đẹp hay xấu.” Tên còn lại trong lòng vẫn sợ hãi, nói: “Ngươi chớ để cho sắc đẹp mê hoặc, hiện tại đại phu có bộ dáng tốt, tư thái tốt, y thuật tốt, ta đều đề phòng, rất đáng sợ. Lúc trước có người nói Thiên Thiên đại phu y thuật cao minh như vậy, nhưng trong nhà cất giấu rất nhiều thi thể, bình thường trong ngày vẫn đảo quanh giữa đống xác chết. Nghe nói có một người bệnh được Thiên đại phu chữa trị kể lại rằng, ban đêm ngủ đến mơ mơ màng màng, chợt cảm giác được yêu nữ kia bỏ vào trong miệng mình một con sâu gì đó, tuy rằng ngày thứ hai liền chuyển biến tốt đẹp, nhưng cái này thật sự rất dọa người, cũng không biết sâu kia có thể làm cho bụng người nát ra hay không.”
“Yêu nữ Thiên Thiên kia? Không phải đã bị hỏa thiêu chết cháy rồi sao?”
“Ở đâu mà bị chết cháy, nàng may mắn trốn thoát được, lần trước còn bị phát hiện tính xấu không đổi, lúc đó còn đang kéo thi thể người chết về nhà. Quan phủ đều đã ra lệnh truy nã, cũng chưa từng bắt được nàng, chỉ là những ngày này cũng không biết đã trốn đi nơi nào, nửa điểm bóng dáng cũng không thấy, nếu có thể tìm được nàng, bạc thưởng kia nhưng đủ để có thể tiêu xài trong một thời gian dài.”
Thiên Thiên từng câu từng chữ nghe vào trong tai, cũng không có nửa điểm biểu lộ, thậm chí cũng không hề liếc nhìn hai người kia, chỉ là mỉm cười nhìn tiểu cô nương trước mắt, thỉnh thoảng dỗ dành nói chút lời vui đùa nàng, làm cho tiểu cô nương khanh khách cười không ngừng.
Thiên Mạch ở trong đầu nàng lạnh nhạt nói: “Nhảm nhí…. Dùng cổ trùng cứu bọn họ, ngược lại còn không biết điều, theo ta thấy để mặc kệ toàn bộ bọn họ chết hết được rồi, ở trêи núi thật tốt, ngươi không nên xuống núi trộn vào vũng nước đục này.”
Thiên Thiên sợ lầm bầm lầu bầu sẽ hù đến tiểu cô nương, liền ở trong đầu dùng suy nghĩ trả lời: “Câm miệng, tiện nhân.”
“Tiện nhân, đối với ta không khách khí như vậy, đối với những kẻ không quen biết kia lại là khuôn mặt tươi cười đón chào, ngươi cũng không thấy buồn nôn.”
“Vậy ngươi cảm thấy buồn nôn sao?” Thiên Thiên nói.
Thiên Mạch vốn dĩ đốai với ngu dân trong thành chán ghét không thôi, nói: “Buồn nôn.”
Thiên Thiên cười nói: “Vậy thì đúng rồi, ta chính là muốn buồn nôn ngươi.”
Thiên Mạch: “……”
Thiên Thiên nhìn qua tiểu cô nương, liền viết một đơn thuốc đưa cho phụ nhân, lại từ trong ngực lấy ra một bọc giấy nhỏ, đưa tới trong tay tiểu cô nương: “Đợi lát nữa mẹ ngươi đi theo dược đồng lấy thuốc, đây là kẹo đường đưa cho ngươi, thuốc kia rất đắng, đem kẹo đường này của ngươi bỏ vào trong thuốc. Mỗi một lần uống, bỏ vào một viên kẹo, phải uống hết toàn bộ hiểu không?”
Tiểu cô nương bưng lấy bọc giấy, gật đầu: “Đa tạ đại phu tỷ tỷ đã tặng đường, ta chắc chắn sẽ đem thuốc uống đến sạch sẽ.”
Thiên Thiên vuốt vuốt đầu của nàng: “Ngoan.”
Người mặc hắc y kia nhìn chằm chằm vào Thiên Thiên, không nói một lời.
Đợi cho đến giờ Mùi, Thiên Thiên lúc này mới rời khỏi Dư Huy Quán. Nàng một đường đi chầm chậm, nhìn một chút quầy hàng này, lại xem một chút cửa hàng nọ, thấy một cửa hiệu bán phấn son rất tốt, tâm khẽ động, mua một hộp son môi.
“Ngươi mua son làm gì?” Thiên Mạch hỏi nàng: “Son lúc trước của ngươi chưa dùng hết, vả lại đây cũng không phải là màu sắc mà ngươi yêu thích.”
“…… Ngươi không cần quản.” Thiên Thiên cẩn thận cất kỹ son môi.
Thiên Mạch thình lình nói: “Ngươi mua cho nàng?”
Thiên Thiên trầm mặc, đi thẳng về phía trước.
Thiên Mạch mỉa mai: “Nàng bình thường ở trong ngày vẫn đeo mặt nạ, ngươi biết được nàng dùng loại son nào sao? Nếu như nàng căn bản không cần son, ngươi chẳng phải là uổng phí tâm tư.”
“Ta nói, ngươi không cần quản.” Thiên Thiên lúc này lạnh lùng nói.
“Phía sau có một nam tử áo đen vẫn một mực đi theo chúng ta.” Thiên Mạch lại nói.
“Ta không mù, có thể nhìn thấy.” Thiên Thiên trầm mặt.
“Muốn ta đi giết hắn sao?” Thiên Mạch nói: “Ngươi đem hắn dẫn tới trong ngõ nhỏ đi, chỗ đó không có người nhìn thấy.”
“Ngươi chỉ biết giết tới giết lui.” Thiên Thiên trầm thấp trả lời một câu, bước nhanh đi về phía trước, chỉ là đi thêm một hồi, lại bị người phía sau kéo lại ống tay áo.
Thiên Thiên trong lòng lạnh xuống, nàng không biết phía sau là ai, nhưng đối phương có thể lặng yên không một tiếng động mà tới gần phía sau nàng, kéo lấy ống tay áo của nàng, nàng lại không phát giác ra, liền biết thân thủ đối phương có bao nhiêu khó lường.
“Thiên.” Người nọ ở phía sau lại gọi nàng.
Thiên Thiên toàn thân run lên, thân thể giống như bị một tiếng khẽ gọi này làm mềm hoá, cảnh giác vừa mới tích góp lập tức sụp đổ.
Nàng cuống quít quay đầu lại.
Sau lưng đứng thẳng một nữ tử mặc y sam màu bạc, quanh thân tao nhã lộ ra quý khí, thế nhưng khí tức cũng không có nửa điểm khinh người, ngược lại là nhu hòa, tựa như ngọc sắc ôn nhuận.
Vòng eo kia lại càng nhỏ nhắn, bên hông treo lấy một thanh chủy thủ màu bạc, chủy thủ này làm cho thắt lưng của nàng nhìn không mảnh mai như liễu, lại thêm vài phần lạnh lùng khiến cho người khó có thể tiến gần.
Nhưng vẫn là nhu hòa.
Chỉ là trêи mặt nàng đeo một trương mặt nạ quỷ diện hung tợn, thân thể của nàng lả lướt như vậy, mặt nạ quỷ liền càng lộ ra loại khí chất sắc sảo đối lập với dáng người của nàng.
Ánh mắt Thiên Thiên quẹt qua chuỗi hồng ngọc trêи cổ tay nàng, rơi vào bên trêи mặt nạ quỷ kia, lẩm bẩm nói: “…… A Nguyễn.”
Thanh âm của Nguyễn giống như ngậm lấy vui vẻ, lại có chút oán trách: “Ừ. Làm sao lại một người xuống núi, mấy ngày trước đây trước khi ta đi, không phải đã dặn ngươi chờ ta trở về, chớ có đi ra ngoài sao?”
Thiên Thiên kinh ngạc mà nhìn qua Nguyễn, giống như tâm thần bị rối loạn, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Nàng không cách nào hình dung đây là loại cảm giác gì, chỉ là cảm thấy thời khắc này nhìn thấy Nguyễn, vui sướиɠ trong lòng hầu như muốn tràn ra.
Nguyễn hiện tại đang đứng trước mặt nàng, nàng biết đương nhiên là như vậy, dù sao mấy ngày trước Nguyễn đã ra ngoài làm việc, hôm nay cũng là lúc nên trở lại, nhưng không biết vì sao, nàng lại phảng phất như đang nằm mơ.
Một giấc mộng đã cách thời gian thật lâu.
“Thiên?” Nguyễn thấy Thiên Thiên giống như thất thần, nghi ngờ nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Thiên Thiên bề bộn lấy lại tinh thần, nói: “Ngươi lúc trước không phải nói sáu ngày sau mới trở về sao, mới đã qua năm ngày, tại sao đã sớm trở về?”
Nguyễn ôn nhu nói: “Ta không yên tâm ngươi, sợ ngươi xuống núi đi loạn bị người phát hiện, liền sớm trở về. Ngươi xem, ngươi quả nhiên là đi loạn.”
_______
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyễn chính là tên của nàng, một chữ.
Nếu như muốn chuẩn xác hơn địa lý giải tấu chương thời gian chút, mời về xem tấn. Giang mục lục 289 Cùng 290 Chương, thì ra là Chương 292: —— Bàn ảnh ( Bên trêи ), cùng Chương 293: —— Bàn ảnh ( Hạ ), có thể đã minh bạch, cái lúc này Thiên Thiên cùng a Nguyễn ở tại trong núi rừng
Giờ Tỵ là buổi sáng 9 Chút, Thiên Thiên ly khai Dư Huy Quán là giờ Mùi trong, buổi chiều 2 Chút, mời mọi người nhất định chú ý thoáng một phát lúc này trôi qua, đằng sau cùng lý.
Mời nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới tiêu rồi ~ Ba ba ba ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.