Lúc này, bên môi Lạc Thần đã dán ngón trỏ của chính mình, lại dán thêm ngón trỏ Sư Thanh Y, nàng lập tức ngơ ngẩn. Ngón tay Sư Thanh Y cực kì ấm áp, làn da tuyết trắng lại cực kỳ thon dài. Huống chi lòng bàn tay còn lại của Lạc Thần đang bị sư Thanh Y ɭϊếʍ lấy. Phía trước có liêu nhân, phía sau có mê hoặc, còn phải cẩn thận, không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Bình thường lúc hai người cùng nhau hành động, nếu như không thể dùng ngôn ngữ câu thông, liền sẽ dùng hành động quen thuộc để tiến hành trao đổi. Mà hiện nay trong phòng tối lờ mờ, chỉ có một chút ánh trăng, tuy rằng với thị lực của hai người có thể thấy rõ, nhưng chung quy vẫn không thuận lợi bằng lúc ánh sáng đầy đủ. Huống chi nếu bây giờ Lạc Thần dùng tay ra hiệu, Sư Thanh Y rất có thể sẽ giống như ban nãy, học theo nàng làm y chang, làm sao có thể câu thông rõ ràng. Sư Thanh Y hiện tại không thanh tỉnh, vạn nhất ra hiệu lại để cho nàng hiểu sai ý tứ, ảnh hưởng tới lần hành động này, càng cực kỳ hỏng bét. Nhất Thủy chỉ ở đây một đêm, chờ tới ngày mai thuộc hạ của Vũ Lâm Hanh sẽ đón hắn đi đến nơi khác sinh sống. Đây là cơ hội duy nhất các nàng có thể lấy được chiếc hộp kia, không được phép nửa điểm sai lầm. Sư Thanh Y hiện tại có lẽ cảm thấy thú vị, ngón tay ở trêи môi Lạc Thần khẽ động. Lạc Thần đang suy nghĩ, thình lình bị đầu ngón tay sư Thanh Y giật giật, môi của nàng cũng đi theo cử động. Bất quá cũng may nàng cực kì giỏi ẩn nhẫn, đối mặt với Sư Thanh Y sau khi say vô thức câu dẫn, trêи mặt lại vẫn có thể miễn cưỡng cầm giữ được. Nàng lập tức buông bàn tay đang che Sư Thanh Y ra, lại đem ngón trỏ buông xuống . Không ngoài dự đoán, Sư Thanh Y thấy nàng thu hồi, cũng học theo nàng, thu lại tay mình, nghiêm chỉnh mà rũ xuống bên người. Ánh mắt Lạc Thần rơi vào trêи người Sư Thanh Y, đánh giá một lượt từ trêи xuống, chủ yếu là nhìn túi áo Sư Thanh Y. Đợi nàng nhìn thấy túi áo Sư Thanh Y hơi mở ra, mơ hồ là một cái điện thoại, liền nghiêng người qua. Đồng thời môi dán đến bên tai Sư Thanh Y, đè ép thanh âm xuống cực thấp: “Nói nhỏ chút, đừng nhiễu tỉnh Nhất Thủy.” Trước mắt mà nói, kề tai nói nhỏ là biện pháp tốt nhất, hầu như không có động tĩnh gì, Nhất Thủy vẫn say giấc thì sẽ không cách nào phát giác được. Sư Thanh Y chỉ cảm thấy bên tai như bị một trận gió thổi tới, cơn gió này ấm áp, khiến cho lỗ tai nàng từ trong ra ngoài đều ngứa ngáy. Toàn thân nàng run lên, lại nghe rõ Lạc Thần dặn dò, nếu như Lạc Thần dặn dò, nàng khẳng định ngoan ngoãn làm theo, cũng nhích lại gần, dán bên tai Lạc Thần nói: “Ta…… Ta biết rồi, chúng ta cứ kề tai nói nhỏ như vậy, hắn khẳng định không nghe được.” Thanh âm của nàng so với Lạc Thần lúc trước càng thấp hơn, cơ hồ là khí âm, hơi thở càng nóng. Vành tai Lạc Thần cũng bắt đầu nổi lên một chút màu sắc, nàng không nói tiếp, duỗi tay vào trong túi áo Sư Thanh Y sờ soạng. Sư Thanh Y hỗn loạn, lại cho rằng Lạc Thần muốn sờ nàng, bàn tay cử động cách da thịt bởi một tầng vải vóc mỏng manh, càng có loại cảm xúc ʍôиɠ lung muốn nói lại thôi. Nàng đỏ mặt, thân thể lẩn trốn, một bên trốn, một bên khe khẽ nói: “Ngươi…… Hiện giờ không được sờ loạn ta, nơi này…… nơi này không tốt lắm.” Lạc Thần vốn chỉ muốn lấy điện thoại trong túi Sư Thanh Y, để nghiệm chứng suy đoán của chính mình, lại nghe được câu này của nàng, tay lập tức dừng lại. Lạc Thần tới gần hơn, có chút buồn cười mà khẽ hỏi: “Vì sao không tốt?” Các nàng bây giờ muốn nói một câu, nhất định phải kề tai mà nói. Chờ Lạc Thần nói xong một câu, liền đến phiên Sư Thanh Y dán qua, cứ vậy, ngươi tới ta đi. Thì thầm vốn dĩ ấm áp ái muội, nhưng trong gian phòng chứa đầy không khí cẩn thận này, vừa có chút không được tự nhiên lại hết sức thú vị. Sư Thanh Y trả lời đến nghiêm túc: “Bây giờ là lúc làm đại sự, không phải…… lúc sờ ta.” “Vậy khi nào thì có thể?” “Sau khi xong xuôi…… Xong xuôi đại sự.” Sư Thanh Y choáng váng, lại một lần nữa dán lại gần. “Được.” Lạc Thần hô hấp mềm mại. Bên tai Sư Thanh Y bị ấm áp thổi qua, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều như nở ra, càng có chút tê dại thoải mái, rồi lại như thấm vào trong rượu, khó có thể hô hấp. Nàng cũng dán gần lỗ tai Lạc Thần, đều sắp hôn đến vành tai nàng. Lạc Thần cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, vành tai cũng đã hồng thấu giống nàng, thần sắc lại chỉ có thể bình thản trước sau như một, lấy điện thoại trong túi áo Sư Thanh Y ra. Nàng ấn mở màn hình điện thoại, đồng thời đem tay che bớt ánh sáng màn hình. Theo lý mà nói, Sư Thanh sau khi say rượu, nếu đã ngủ nhất định sẽ ngủ rất sâu. Bước chân Lạc Thần lại gần như không phát ra tiếng động, Sư Thanh Y chắc hẳn không phát hiện được quá trình Lạc Thần một mình rời khỏi phòng, nhưng sau đó nàng lại tỉnh lại, khả năng lớn nhất chính là nàng bị vật gì đánh thức. Nhưng trong phòng hết thảy đều bình thường, không có đồ vật nào có thể làm cho nàng bừng tỉnh, nếu không hiện tại nàng cũng sẽ không phải loại trạng thái ngốc nghếch buông lỏng cảnh giác này. Quan trọng nhất, Sư Thanh Y luôn luôn là một người có quy luật, ban đêm muốn đi lấy hộp, chuyện trọng yếu như vậy trong lòng nàng nhất định nhớ kỹ. Dựa theo tính tình cẩn thận của nàng, rất có khả năng ban ngày đã tạo chuông báo nhắc nhở, nhưng sẽ cài chuông báo tại thời điểm con người ngủ sâu nhất. Lạc Thần tìm tìm, quả nhiên thấy được Sư Thanh Y cài đặt chuông báo nhắc nhở. Lần gần nhất chuông báo vang lên là mấy phút trước, Sư Thanh Y thậm chí còn ghi chú: Đi lấy hộp của ta. Lạc Thần chú ý tới ghi chú này, bàn tay cầm điện thoại nửa ngày cũng không di chuyển, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào mấy chữ này. Hộp rõ ràng được đặt ở chỗ Nhất Thủy, hắn từng nói qua vật này là lưu giữ cho nữ thần, Hạ gia thủ hộ từ bao đời đến nay. Sư Thanh Y lại nói, muốn đi lấy hộp của nàng. Điện thoại là vật thập phần riêng tư, rất nhiều nội dung chỉ có một mình chủ nhân xem, cho nên con người trong quá trình ghi chú, có khi cũng không che che đậy đậy như ở trước mặt người khác, đều là tùy tâm ghi chép. Cho dù có chỗ viết sai chính tả, cũng lười chỉnh sửa, dù sao bản thân có thể xem hiểu là được. Dòng ghi chú này, là biểu đạt chân thật nhất ở sâu trong nội tâm Sư Thanh Y. Lạc Thần trong mắt ngậm ý cười, không nói gì. Sư Thanh Y thấy nàng đứng lặng một hồi, có chút kỳ quái, dán tới gần nhẹ hỏi: “Ngươi…… làm sao vậy?” “Không sao cả.” Lạc Thần lắc đầu. “Vậy ngươi trả lại di động cho ta đi.” Sư Thanh Y khẽ nói, lại càng dán đến gần hơn, sợ bị nghe được, còn đặc biệt dùng tay của mình che lại: “Bên trong có…… có chứng cứ quan trọng, ta muốn hảo hảo bảo hộ.” Lạc Thần: “……” Thật sự là một cái chứng cứ muốn mệnh. “Ngươi có phải là lại muốn xóa a?” Sư Thanh Y lại lần nữa cảnh giác: “Nếu….. Nếu như bên trong không có sườn núi, ta nhất định nghiêm trị không tha ngươi.” “Sẽ không.” Lạc Thần kề tai buồn bực nói: “Ta nhìn xem điện thoại của ngươi có cài chế độ yên lặng hay không.” Sư Thanh Y nghe xong cảm thấy có đạo lý, lúc này mới yên tâm. Lạc Thần cẩn thận kiểm tra một chút điện thoại Sư Thanh Y, đem tất cả những thứ có thể lên tiếng đều chỉnh sang yên lặng, nếu không vạn nhất có thông báo gì, Nhất Thủy khả năng sẽ bừng tỉnh. Ngoài ra, Lạc Thần còn đặc biệt nhìn một chút giao diện ghi âm. Dù sao sư Thanh Y say đến mơ hồ, nếu như lúc nãy nghe được chuông báo, tiện tay ấn loạn, không cẩn thận lại mở ghi âm mà không có tắt đi, vậy thì đại sự không ổn. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, Lạc Thần rốt cục mới đem di động thả lại trong túi sư Thanh Y. Sư Thanh Y thấy điện thoại đã trở về, tựa như bảo bối mà vỗ vỗ. Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hai người bắt đầu tìm hộp. Lạc Thần chậm rãi đi về phía trước, Sư Thanh Y đi theo nàng, Lạc Thần bước một bước, Sư Thanh Y cũng bước một bước, gần như là nhắm mắt theo đuôi bước theo, đồng thời không quên dán tới bên tai, nhẹ nói: “…… Trong phòng có một loại mùi thơm, rất đặc biệt.” Trong các nàng, Sư Thanh Y là người có ngũ giác nhạy cảm nhất, có nàng đến, tìm đồ vật sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đồng thời nàng lại uống rượu say, gia tăng thêm độ khó, khó cùng dễ dàng xen lẫn một chỗ, cũng không biết nàng tới đây đến tột cùng sẽ có kết quả gì. Lạc Thần thì thầm nói: “Có thể biết được mùi thơm này từ đâu không?” Sư Thanh Y đi vài bước, ở mỗi nơi nhẹ ngửi một chút. Thời điểm nàng không uống rượu, thập phần nội liễm, người khác căn bản không biết nàng đang suy nghĩ gì. Lúc nàng cùng người khác nói chuyện càng nhìn không ra, kỳ thật nàng đang nghiêng tai lắng nghe, dù cho nghe thấy được cái gì, cũng sẽ không nói ra, tất cả manh mối phát giác được đều bị nàng giảo hoạt giấu đi ở sâu trong lòng. Nhưng hiện tại nàng không biết che lấp, hoàn toàn tùy hứng mà làm, bộ dáng nhẹ ngửi ở khắp nơi này thật sự giống như một chú chuột xinh đẹp đang tìm đồ ăn, tay còn dán lên túi áo, cách lớp vải mỏng nắm lấy điện thoại của nàng, như sợ bị người lấy đi. Lạc Thần nhìn dáng vẻ này của nàng mà buồn cười, chậm rãi cất bước tới bên cạnh nàng. Sư Thanh Y một đường nhẹ ngửi, đi tới trước giường Nhất Thủy, chỉ vào hắn, ý bảo mùi hương này bắt nguồn từ trêи người Nhất Thủy. Nhưng Nhất Thủy đang đắp chăn, thế nên cái gì cũng nhìn không được. Bất quá nếu Sư Thanh Y chỉ rõ mùi hương kia bắt nguồn từ Nhất Thủy, Lạc Thần đương nhiên tin tưởng. Hiện tại, quan trong nhất cũng không phải mùi hương này, Lạc Thần kéo Sư Thanh Y sang bên cạnh, rời Nhất Thủy xa một chút, thì thầm: “Ngươi nhìn thử xem, hộp ở nơi nào?” Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần rõ ràng coi trọng nàng, trong lòng bay bổng, híp mắt cười: “Những chuyện tìm đồ vật thế này, có phải không thể…… Không có ta đúng không, lúc trước ngươi còn…… Không có ý định dẫn ta tới đây, không tìm được, đã hối hận rồi phải không?” “Ân” Lạc Thần cũng cười yếu ớt nhìn nàng. Nếu như không phải là bởi vì say rượu, Sư Thanh Y cũng rất khó có được lộ ra biểu cảm đắc ý thế này, khiến cho nàng vui vẻ một hồi, cũng tốt. Sư Thanh Y rũ nhẹ mi mắt khép lại con ngươi say khướt. Một lần nữa mở ra, trong mắt tuy rằng vẫn mang theo mịt mờ men say, nhưng nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy ánh mắt nàng tựa hồ so với ánh trăng kia càng thêm sáng tỏ cùng trong suốt. Hết thảy mọi thứ trêи thế gian kể cả những hạt bụi li ti, giờ phút này muốn tránh cũng không thể tránh khỏi ánh mắt nàng. Lạc Thần nhìn vào hai mắt nàng, bên môi treo lên nhàn nhạt vui sướиɠ lại kèm theo chút buồn bã. Sư Thanh Y rất hưng phấn, đại khái bởi vì nàng cảm thấy Lạc Thần hiện tại rất ỷ lại đôi mắt này của nàng, nàng nên hảo hảo biểu hiện. Nàng một bên tìm, một bên còn kéo cánh tay Lạc Thần, vụng trộm tiến đến bên tai nàng nói chuyện. Rõ ràng là tới lấy hộp, kết quả bị nàng kéo một kéo, hai người phảng phất như đang dạo phố. “Đôi mắt của ta bây giờ đang dùng thuật, Thiên Thiên là dùng cổ thuật, ngươi biết…… biết của ta tên là gì không?” Sư Thanh Y vươn mình thì thầm. Lạc Thần đương nhiên biết, nhưng vẫn cười hỏi: “Kính xin tiên sinh chỉ giáo.” “Cái này gọi là Huyễn đồng, Huyễn đồng thuật một khi khai mở, hết thảy mọi thứ ta nhìn sẽ không giống như cũ nữa, đặc biệt rõ ràng, hơn nữa…… hơn nữa quỹ đạo chuyển động cũng sẽ trở nên chậm chạp hơn.” Bởi vì muốn kề tai nói chuyện, đầu Sư Thanh Y hầu như vẫn ghé trêи vai Lạc Thần, càng nói càng hưng phấn, nhưng lại phải nhỏ giọng: “Cho dù…… Cho dù lúc ta xào rau, dùng Huyễn đồng, còn có thể đếm được trong nồi có tất cả bao nhiêu cọng rau.” “Thật lợi hại.” Lạc Thần biết rõ nàng muốn được khích lệ, liền theo lời của nàng mà thổi phồng, lại nói: “Chẳng qua là ngươi chỉ đơn giản xào rau, cũng muốn dùng thuật huyền diệu như vậy vào đó sao?” “Sao lại đơn giản.” Sư Thanh Y thanh âm thấp đến hầu như sắp không nghe được, cực kì thần bí, giống như nói cho Lạc Thần biết một cái bí mật cực kỳ khủng khϊế͙p͙: “Đếm rõ được nhiều hay ít rau, có thể hôn được nhiều hay ít, đây chính là đại sự.” Trong mắt Lạc Thần ngậm đầy ý cười, phảng phất như gió nhẹ thổi qua kẽ hở cửa sổ, lay động bức màn trong phòng. “Ai nói có bao nhiêu cọng rau, liền sẽ hôn nhiều hay ít lần?” Lạc Thần biết rõ còn cố hỏi. “Thê tử của ta nói, nàng cố ý xoay quanh ta, dẫn ta mắc lừa.” Sư Thanh Y hừ nhẹ: “Cực kỳ lâu trước kia, ngay cả rau nàng cũng không nhặt, ngồi một chỗ sinh hờn dỗi, ta vì cổ vũ nàng, sau khi nàng nhặt một cọng rau, liền… hôn nàng một cái, ai biết nàng lại nhặt tiếp cọng thứ hai, rồi nhìn chằm chằm ta, ta không có biện pháp khác, chỉ có thể lại… hôn nàng thêm một cái. Cứ tiếp tục như vậy làm sao được, cuối cùng ta không thể vì nhặt một cọng liền hôn một cái. Đã nói không được, kết quả nàng ở đó dùng lời của ta làm cái bẫy rập, vòng tới vòng lui, cuối cùng hại ta thiếu nàng một đống nợ.” “Vậy thê tử ngươi là người phương nào?” Lạc Thần mặt mày cong cong. “Ngươi…… Ngươi còn ở đây giả bộ, khẳng định chính là ngươi a….” Sư Thanh Y vốn đang tại bên tai nàng nói chuyện, vì chứng minh cái này liền cọ cọ, cảm thấy mỹ mãn mà nhẹ nhàng hôn một ngụm trêи vành tai nàng. Sắc mặt Lạc Thần lập tức ngưng trệ, lỗ tai cũng đã hồng đến không tưởng nổi. _______ Cắm vào phiếu tên sách Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhất Thủy ủy khuất: Các ngươi hai cái này tiểu tặc lão Yêu tinh, tới đây trộm ta hộp không nói, còn muốn đang ở trong phòng ta nói lặng lẽ lời nói nói yêu thương! Đáng giận a…, làm như ta ngủ rồi ư? A…, ta hình như là ngủ rồi, nghe không được. Ta say sư: Cái gì…… Trộm hộp, cái kia vốn chính là của ta hộp, ta chỉ là thu hồi. Hơn nữa ta cũng không có đang nói yêu đương, ta đã thành hôn rồi, điều này có thể gọi…… Nói yêu thương ư? Cái này gọi là…… Cái này gọi là hôn về sau lẽ ra làm hành vi. Ta Lạc thầm nghĩ, chỉ cần không có làm bản sao, nói cái gì đều theo nàng. Quân đạo: Ta sư ngươi cũng liền uống rượu say mới có thể như vậy nói hưu nói vượn, được được được, ngươi nói là chính là a. Bất quá đâu, kết hôn sau hoàn toàn chính xác cũng có thể nói yêu thương, tên gọi tắt thân ái 【 Ngươi nói cái gì. Mặt khác cái này chương ta làm một ít hô ứng, hơn nữa có một chút trọng yếu phục bút, về sau mọi người sẽ hiểu. Đúng rồi, nói cho mọi người một cái đại bí mật, mời nhiều hơn chấm điểm nhắn lại cho yêu, có bao nhiêu bình luận, quân đạo liền thân nhiều ít hạ, cái này cũng không phải tại lượn quanh các ngươi 【 ____ Đi trộm đồ còn cố gắng tú ân tú ái!!!!