Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 412: Quái nhân áo mưa





Vật kia vừa mới rơi xuống lập tức lăn qua một bên, tứ chi duỗi ra, thoạt nhìn càng thêm giống thân thể hình người màu đen thu nhỏ.
Nó gần như là dùng cả tay chân mà cấp tốc chạy trốn, tốc độ cực nhanh, Sư Thanh Y đã sớm đợi nó, nhấc tay lên lại một đao. Đao quân dụng sắc bén mà đâm thẳng vào chân vật kia ngăn nó bỏ chạy, nó lập tức kêu thét lên run rẩy.
Thừa dịp nó đang co rúm lại, Sư Thanh Y vội nói: "Trường Sinh, dùng lửa."
Trường Sinh chạy nhanh đến chỗ đặt đèn chong, theo truyền thống cũ, ở thôn từ vẫn thường xuyên có người đến châm dầu thắp đèn, Trường Sinh gỡ xuống một cái đèn chong, lấy dầu tạt vào vật kia. Nó tức khắc bị dầu thấm ướt, Lạc Thần nhẹ nhàng ném ngọn nến trong tay xuống, chuẩn xác mà dừng trêи người vật kia, ngọn lửa cùng dầu thắp vừa tiếp xúc, dấy lên lửa mạnh trong nháy mắt đem vật kia nuốt chửng.
Sư Thanh Y tìm trong quần áo của Tóc Xám Trắng, lấy ra di động của hắn, quay lại quá trình hỏa thiêu vật kia.
Đốt chừng mấy phút, vật này mới bất động. Sư Thanh Y lưu lại mấy câu trêи điện thoại Tóc Xám Trắng, sau đó tắt màn hình đem điện thoại đặt xuống bên cạnh hắn.
Trường Sinh hiếu kỳ hỏi: "Đây là vật gì?"
Sư Thanh Y lắc đầu: "Còn không rõ ràng lắm, từ đáy động theo hắn đi ra. Trước em ở bên trong vết nứt kia thấy được một bãi dấu vết màu đen, cùng dấu vết dưới giường của hắn tương tự, đoán chừng chính là do vật này lưu lại."
Nàng tưởng tượng một chút tình cảnh lúc đó, nói: "Hắn vốn là vì tránh né thứ bên ngoài, mới trốn vào trong vết nứt. Bên trong chật hẹp như vậy, căn bản không có khả năng xoay người, nếu đối phương từ bên ngoài tiến vào, ngăn cản lối ra, hắn sẽ không có cơ hội chạy thoát. Trừ phi hắn trốn vào rồi, lại ở bên trong gặp tình huống khác, lúc này mới vội vàng lui ra ngoài, thậm chí di động đều bị dọa rớt."
Trường Sinh nói: "Như vậy hắn trước sau gặp hai loại đồ vật bất đồng, thứ này nguyên bản liền ở bên trong vết nứt kia?"
"Rất có khả năng." Sư Thanh Y nhớ lại những chữ bằng máu bên trong vết nứt, nơi đó nhiều năm trước đã có những người khác trốn qua, bọn họ khả năng đang phát điên nên mới lưu lại những dòng chữ hỗn loạn như vậy, chỉ là không rõ lúc bọn họ trốn vào, vật kia đã có ở đó chưa.
Lạc Thần yên lặng đem đèn chong đặt về chỗ cũ, nàng tìm thấy một lọ dầu thắp ở phía dưới hương án, liền châm thêm dầu vào đèn chong, Sư Thanh Y cùng Trường Sinh dọn dẹp sạch sẽ tro tàn còn sót lại hiện trường.
Mặt đất bị đốt qua liền biến đen, cũng may trêи đó vốn chồng chéo rất nhiều dấu vết thiêu đốt cũ, do các thôn dân mỗi lần bái tế đốt giấy tiền để lại. Lần này thêm ít dấu vết nữa cũng không sao, người khác nhìn vào còn tưởng rằng là đốt vàng mã lưu lại.
Dọn dẹp xong, Trường Sinh thở phào một cái: "Chúng ta khi nào trở về?"
"Hắn sau nửa canh giờ liền sẽ tỉnh." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đợi hắn tỉnh rồi trở về."
Sư Thanh Y nói: "Thôn đường này không an toàn lắm, để hắn một mình ở chỗ này trong tình trạng hôn mê, khả năng sẽ có nguy hiểm."
Trường Sinh minh bạch, nói: "Vậy chúng ta ẩn đi, không nên để hắn nhìn thấy."
Ba người tránh ở phía sau bức tượng.
Đợi một hồi, Sư Thanh Y phát hiện Trường Sinh kéo kính râm ra, vươn tay dụi mắt, liền nói: "Vậy liền ngủ một chút."
Trường Sinh hàm hồ mà đáp ứng một tiếng, nàng dựa vào vai trái của Sư Thanh Y, rất nhanh liền đã ngủ.
Sư Thanh Y gỡ xuống khẩu trang của Trường Sinh, liếc mắt nhìn áo mưa màu đen có chút buồn cười, quay mặt đối Lạc Thần hỏi: "Chị buồn ngủ không?"
Lạc Thần đáp: "Không, em trước ngủ đi."
Vừa nói nàng vừa di chuyển sát lại Sư Thanh Y, một bên vỗ vỗ lên vai mình, nhẹ giọng bảo: "Lại đây."
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần chốc lát, nghiêng đầu tới dựa vào vai của nàng.
Cứ như vậy, Trường Sinh dựa vào Sư Thanh Y, Sư Thanh Y dựa vào Lạc Thần, Lạc Thần lại ngồi đến đoan chính, ba người dựa sát vào nhau thành một đoàn.
Một đoạn thời gian trôi qua, Tóc Xám Trắng lúc này mới xoa xoa cổ phát đau mà tỉnh dậy.
Hắn từ dưới đất bò dậy, mờ mịt nhìn khắp xung quanh, phát hiện trêи người mình đắp một đống lớn quần áo, đều là đồ của hắn và Đầu Đinh. Hắn đem quần áo kia ôm lấy, ý thức cũng dần thanh tỉnh, hắn lờ mờ nhớ là bị một quái nhân mặc áo mưa đen đánh cho ngất xỉu.
Hắn đã không còn thấy lạnh nữa, vì thế chỉ mặc vào một cái áo, cần điện thoại lên muốn nhìn thời gian, vừa bật sáng màn hình lập tức bị dọa hết hồn.
Trêи màn hình chỉ hiện mấy câu: "Phiền phức đã giúp anh giải quyết, quá trình ở di động. Anh nhặt về tính mạng, phải trả lại, đây là một giao dịch, về sau tôi sẽ lại tìm anh. Nhớ kỹ, đừng nói lung tung."
Cái gì, về sau quái nhân áo mưa còn muốn tìm hắn lần nữa?
Tóc Xám Trắng càng nghĩ càng run bần bật, dựa theo nhắc nhở, mở lên di động xem lại quá trình vật kia bị đốt cháy, đại khái cũng minh bạch được một chút, hắn đây là thiếu quái nhân áo mưa một ân tình.
Nhưng ân tình này có ngày phải trả, về sau không biết khi nào quái nhân áo mưa lại tìm hắn.
Tóc Xám Trắng không dám ở lại lâu, đi đến bên ngoài liền phát hiện trời đang mưa, hắn đơn giản che quần áo lên đầu nhanh chân chạy về, biến mất trong bóng đêm.
Sư Thanh Y đánh thức Trường Sinh, ba người bước ra khỏi bức tượng, đi tới cửa, có thể nghe được bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, trước mặt thổi qua một luồng hơi nước ẩm ướt.
Đôi mắt Trường sinh lập tức sáng lên, vui mừng khôn xiết nói: "Còn tốt là chị mang theo áo mưa."
Nàng đứng ở dưới bậc thang thôn đường, đôi tay đem áo mưa căng lên đỉnh đầu, hai tay lại không ngừng lay động, giống như con bươm bướm đang vỗ cánh, nói: "A Cẩn, A Lạc, tới đây tránh mưa."
Sư Thanh Y: "…"
Trường Sinh có điểm sốt ruột, lại ở kia phe phẩy cánh tay, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chia ra đi đến hai bên của nàng, kéo căng áo mưa che cho Trường Sinh ở giữa, giống như căng lên một cây dù màu đen thật lớn.
Lạc Thần nói: "Tay thả xuống đi."
Trường Sinh nghe lời mà đem đôi tay thả xuống, tùy ý hai người bên cạnh đem áo mưa điều chỉnh, ba người chụm lại cùng núp ở dưới áo mưa đen, giống như một nhà ba người đang tránh bên dưới một cây nấm lớn.
Cây nấm lớn này theo bước chân ba người biến hóa, di động giữa cơn mưa, nước mưa đánh vào phía trêи, đồm độp vang vọng.
Nước mưa làm không khí trở nên ướt át tươi mát, giữa trời đất đen kịt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi sàn sạt.
Ba người vừa đi một bên thấp giọng nói chuyện, Trường Sinh trong tay cầm đèn pin chiếu sáng, nói: "Chị mang theo áo mưa, có thể tính là dự kiến trước?"
Sư Thanh Y hống nàng: "… Tính, hôm nay biểu hiện rất tốt."
Trường Sinh nở nụ cười.
Nước mưa đọng lại ở chỗ đất trũng, tạo ra mấy hố nước to to nhỏ nhỏ khác nhau, mắt thấy Trường Sinh thiếu chút nữa lọt chân vào, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai bên đồng thời lấy tay làm giá trụ, đem nàng nhấc lên cao, hai chân của Trường Sinh treo ở trêи không mà lướt qua đất trũng, nàng ước chừng cảm thấy thú vị, kêu lên một tiếng đầy hứng thú.
Sư Thanh Y hỏi nàng: "Chơi vui sao?"
Trường Sinh đáp: "Chơi vui."
Kế tiếp mỗi gặp được một cái hố nước nhỏ, hai người liền đem Trường Sinh nâng lên, nhảy quá hố nước, làm nàng chơi đến vui vẻ.
Đi được một lúc, Trường Sinh đột nhiên hỏi: "A Lạc nè, A Cẩn vì sao tự nhận em ấy là tâm can lạnh lùng?"
Sư Thanh Y: "…"
Bước chân Lạc Thần tức khắc dừng lại, cương ở tại chỗ.
Sư Thanh Y vốn đang kéo Trường Sinh đi ở phía trước, Lạc Thần đột ngột dừng lại khiến cho Sư Thanh Y phản ứng không kịp, sẵn đà đi tới trước thêm mấy bước, mà Lạc Thần hoàn toàn buông lỏng tay nên áo mưa cũng tùy ý Sư Thanh Y kéo đi, khiến cho lúc này Lạc Thần đứng một mình giữa cơn mưa.
Sư Thanh Y lập tức lui trở về, một lần nữa giúp Lạc Thần che tốt, yên lặng giơ tay vỗ vỗ nước mưa trêи người nàng.
Đôi hàng mi dài của Lạc Thần vương chút giọt mưa nhỏ vụn, dưới ánh sáng ʍôиɠ lung của đèn pin nhẹ nhàng rung động, nàng chậm rãi nhìn về phía Trường Sinh: "Lặp lại lần nữa."
Trường Sinh thật thà nói: "A Cẩn nói em ấy tâm can lạnh lùng, chị không hiểu được là ý gì, nên em ấy kêu chị đến hỏi em."
Sư Thanh Y: "…"
Nàng vốn là muốn đùa Trường Sinh một chút thôi, không ngờ Trường Sinh lại rất thành thật mà đi hỏi Lạc Thần, nhất thời liền rơi vào quẫn bách.
Đứng yên một chỗ chốc lát, Lạc Thần mới nói: "Đi tiếp."
Ba người tiếp tục đi về phía trước, thân thể Sư Thanh Y hơi nghiêng về sau, muốn lặng lẽ nhìn xem phản ứng của Lạc Thần, ai biết Lạc Thần cũng đang nhìn chằm chằm nàng.
Sư Thanh Y vội vàng nhìn đi nơi khác.
Lạc Thần đột nhiên hướng Trường Sinh hỏi: "Chị cảm thấy nàng tâm can lạnh lùng hay không?"
Trường Sinh đáp: "Không lạnh, A Cẩn rất là dịu dàng."
Lạc Thần chỉ là nói: "Nàng lần trước không nói một lời, cũng không phản ứng chúng ta. Lạnh hay không?"
Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói: "Lạnh, rất lạnh."
Sư Thanh Y: "…"
… Nhưng chị vừa rồi không phải nói như vậy.
Lạc Thần nhàn nhạt liếc nhìn Sư Thanh Y: "Đúng vậy. Nàng tâm can lạnh lùng bởi vì nguyên nhân đó."
Trường Sinh mờ mịt gật gật đầu.
Sư Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, đối Trường Sinh nói: "Chị cảm thấy nàng lòng dạ hẹp hòi không?"
Trường Sinh: "Không có, A Lạc rất rộng lượng."
Sư Thanh Y tuy là nói với Trường Sinh nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Lạc Thần: "Em có mấy lần không cùng nàng nói chuyện, nàng luôn nhớ rõ, bây giờ còn nhắc tới, nàng nhớ kĩ mấy chuyện đó như vậy, có phải hay không lòng dạ hẹp hòi?"
Trường Sinh thành thật gật đầu: "Ùm, rất hẹp hòi."
Lạc Thần không ý kiến.
Sư Thanh Y khóe miệng hơi cong một chút, nhưng hơi nước ʍôиɠ lung đêm mưa phủ lên che đi ý cười của nàng.
Ba người về tới trong phòng, ít nhiều có áo mưa đục mưa, Trường Sinh đối với cái áo mưa này càng thêm yêu thích, đặc biệt đem nó giũ thẳng, treo ngay ngắn lên, lúc này mới trở về phòng.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cũng về tới phòng. Tuy nói có áo mưa che, nhưng các nàng đứng ở mặt bên ngoài, khó tránh khỏi bị xối ướt một ít, trêи người đều là hơi nước ẩm ướt, sau khi trở về phòng chuyện trước mắt đương nhiên là đi tắm rửa.
Lạc Thần lấy quần áo đưa cho Sư Thanh Y: "Em tắm đi."
Sư Thanh Y nói: "Trêи người chị đều là nước mưa, chị tắm trước, đừng để bị cảm."
Lạc Thần đứng bất động, chỉ là nhìn nàng.
Sư Thanh Y muốn Lạc Thần tắm trước, Lạc Thần tất nhiên không chịu, hiển nhiên vì sợ Sư Thanh Y cảm lạnh cho nên muốn nàng tắm trước.
Nhường qua nhường lại một hồi, Sư Thanh Y cảm thấy việc này sẽ không có hồi kết, hơn nữa nàng đột nhiên ý thức rằng xưa giờ giữa các nàng chưa từng có tình cảnh đi tắm mà nhường qua lại thế này, thật sự là có chút quái lạ.
Bởi vì, trước kia các nàng có thể cùng nhau tắm.
Đây là chuyện vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến không cần phải suy nghĩ, sao bây giờ lại có chút phiền toái như thế này.
Không biết xảy ra chuyện gì, bây giờ các nàng ở chung lại có loại cảm giác giống như mới vừa yêu nhau, đã ngây ngô lại câu nệ, cẩn thận mà giữ một tầng ngăn cách không dám tùy tiện vượt qua.
Sợ vượt qua, liền khó có thể tự khống chế.
Hai người nhường nhường, phảng phất cũng đều ý thức được chuyện này có chút không đúng, lẫn nhau nhìn thoáng qua, ánh mắt chạm nhau, lập tức nghiêng đi nhìn về một bên.
Sư Thanh Y không hiểu sao lại đỏ mặt, nói: "Thật là kỳ lạ."
Lạc Thần giọng nói phảng phất tia buồn bã: "Ừ, có chút kỳ lạ."
Gương mặt của Sư Thanh Y càng đỏ hơn, nàng thật sự rất khó diễn tả loại cảm xúc vi diệu này, trong lòng bang bang nhảy loạn.
Lạc Thần nói: "Em hôm nay còn muốn luyện tập một chút không?"
"… Hẳn là muốn đi." Sư Thanh Y ánh mắt loạn phiêu: "Buổi tối là thời gian thích hợp nhất để luyện tập."
"Muốn cùng nhau đi vào không?" Lạc Thần nhìn về phía cửa phòng tắm: "Cũng không cần phải tiếp tục nhường qua nhường lại, xem như đây là một loại luyện tập đi."
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần sâu kín mà nhìn nàng: "Em không luyện tập cái này sao? Chẳng lẽ về sau không muốn cùng chị tắm gội?"
Sư Thanh Y thiếu chút nữa bị nghẹn xuống, vội vàng nói: "Em…em đương nhiên muốn cùng chị tắm chung rồi!"
Vẻ mặt Lạc Thần hơi cong cong nhìn nàng.
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần chờ nàng trả lời.
"Bất quá lần này vẫn là không… Không được." Sư Thanh Y có chút gian nan mở miệng: "Trước mắt có chút khó khăn, hẳn là em cần làm từ chuyện đơn giản trước, tuần tự tiến lên."
"Rất đơn giản." Lạc Thần nói: "Sau khi tiến vào từng người nhắm mắt lại, chị không nhìn em, em không nhìn chị."
Sư Thanh Y: "…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.