Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 407: Truyền lời





"Trình độ mới cũ như thế nào?" Lạc Thần nhẹ giọng hỏi.
Sư Thanh Y nói: "Bích họa bên trong nhìn qua tương đối mới. Chị trước đợi một chút, em nhìn kĩ lại."
Các yếu tố tự nhiên như không khí, độ ẩm đều sẽ gây ảnh hưởng đến tranh vẽ trêи tường, trải qua thời gian sẽ làm mặt ngoài bức bích họa bị phai màu, mài mòn thậm chí bong tróc ra. Mà tầng bích họa bên trong luôn ở vào trạng thái ngăn cách, giống như là nằm trong một không gian bịt kín, đây là phương pháp tốt nhất để bảo tồn bích họa, dù thời gian lâu dài trôi qua cũng sẽ không làm tổn hại đến nó.
Được bảo tồn đặc biệt như vậy, cho dù đã được vẽ cách đây rất lâu, nhưng ảnh hưởng của thời gian đối với nó đều không đáng kể, trạng thái bây giờ của tầng bích họa bên trong này chính là được giữ nguyên, giống hệt trạng thái năm đó khi bị tầng bức họa bên ngoài che phủ.
Nếu bích họa bên trong này trước đây là ảm đạm, thì hiện tại như cũ vẫn là ảm đạm. Nếu trước khi bị che đi, nó là mới tinh, thì hiện tại nó vẫn mới tinh như lúc ban đầu.
Nói cách khác, bức bích họa bên trong chính là được giữ tươi.
Sư Thanh Y ánh mắt tinh tường quan sát: "Tuy rằng tranh vẽ bên trong có sự khác biệt, màu sắc tươi đẹp hơn bên ngoài, nhưng cũng là tương đối thôi, nếu bỏ qua bức bích họa tầng ngoài, đơn độc tới xem thì kỳ thật bức bích họa tầng trong cũng không tính là mới, hiển nhiên cũng đã trải qua một đoạn thời gian bị các nhân tố bên ngoài ảnh hưởng."
Nàng một bên quan sát, một bên dùng mũi dao thật cẩn thận đẩy ra một khối thuốc màu: "Chị thấy thế nào, có thể đoán được niên đại của bích họa tầng ngoài hay không?"
Lạc Thần nói: "Tầng ngoài rất nhiều nguyên nhân quấy nhiễu, không tiện phỏng đoán thời gian, bất quá có thể hơn trăm năm tuổi, cụ thể mấy trăm năm, khó mà đoán chính xác được."
Sư Thanh Y nói: "Em cũng đoán như chị, nhưng mà bích họa tầng trong em nhìn qua lại không đến trăm năm,  căn cứ phương pháp giữ tươi bích họa, màu sắc của nó bây giờ so với lúc nó mới được che đi là nguyên vẹn, nói cách khác, sau khi nó được vẽ rồi, trải qua vài chục năm, có người vẽ chồng lên một tầng bích họa khác ở bên ngoài, đem nó che lại. Thời gian cách nhau cũng tương đối dài, như vậy khẳng định không phải bởi vì vẽ sai rồi mới vẽ chồng lên."
"Vì che dấu."
"Cũng không biết rốt cuộc che dấu cái gì." Sư Thanh Y hướng thông đạo chỗ sâu bên trong nhìn thoáng qua.
Hàng loạt bức bích họa nối tiếp nhau trải dài đến vô tận, nhìn không thấy điểm cuối, nếu mỗi bức bích họa đều ẩn giấu một tầng bích họa khác bên trong, đây phải là một công trình lớn đến bậc nào.
Lột tranh vẽ trêи tường phải vô cùng khéo tay và chậm rãi, nếu vội vàng liền dễ phá hư tranh vẽ bên trong, chỉ tính lột xong bức bích họa trước mắt thôi cũng cần rất nhiều thời gian, huống chi số lượng nhiều như vậy.
"Có mệt hay không?" Sư Thanh Y nhìn xuống người đang ôm mình: "Chị thả em xuống đi."
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn nàng: "Không mệt. Em ở đó lại lột thêm vài khối thuốc màu, xem có phát hiện gì không."
Sư Thanh Y thanh âm mềm nhẹ: "Vậy chị đừng ngẩng đầu lên, tránh cho có tro bụi rơi vào trong mắt."
Lạc Thần nghe Sư Thanh Y dặn dò nàng không cần ngẩng đầu, liền rũ đầu, tiếp tục dán gương mặt vào giữa bụng Sư Thanh Y, đôi tay như cũ vững chắc mà đem nàng nâng lên cao.
Sư Thanh Y bị nàng dán như vậy có chút nhột nhạt, trong đó có một loại ấm áp không nói nên lời, khiến cho động tác trêи tay nàng càng thêm nhanh, chỉ hy vọng có thể sớm một chút hoàn thành công việc, để Lạc Thần mau chóng được nghỉ ngơi.
Hai người ở chỗ này chuyên tâm lột bích hoạ, cũng tiến hành chụp ảnh lưu lại.
Những người còn lại trong đội ngũ vì đuổi theo nhìn xem các bức bích họa, trước sau đều đã cách khá xa, thậm chí Vũ Lâm Hanh vô cùng hiếu kỳ nên đã chạy đến chỗ rất sâu phía trong, chạy nhanh không thua kém nàng chính là Ngư Thiển, kế tiếp là Phong Sanh, Tô Diệc. Âm Ca ở lưng chừng đội ngũ, ánh mắt lãnh đạm nhìn xem tranh vẽ, gần nhất là Thiên Thiên, Trường Sinh.
Cũng bởi vì Vũ Lâm Hanh đứng quá xa, ánh đèn pin trong thông đạo lại tập trung vào các bức bích họa trêи tường, không khếch tán ra xung quanh, vì vậy tạo ra hiệu ứng hư ảo ʍôиɠ lung, người sau không thể nhìn thấy rõ người đằng trước.
Lúc này, Vũ Lâm Hanh quay đầu lại, muốn nhìn một chút đội ngũ có hay không đuổi kịp, kết quả nàng này vừa thấy, tức khắc liền thay đổi sắc mặt.
Phía sau cùng là người nào?
Nàng nhìn thấy phía cuối đội ngũ, nơi bức bích họa có một bóng người mù mịt, cao đến quỷ dị.
Bởi vì ánh sáng trong động quá mức tối tăm, lại quá xa, nàng căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của người kia như thế nào.
Theo lý thuyết thì ở khoảng cách xa, bóng người hắt lên ánh đèn pin sẽ bị thu nhỏ lại, tuy rằng là một hình bóng mơ mơ hồ hồ, nhưng nàng căn cứ vách tường làm vị trí tham chiếu, không thể nào có người đứng tới vị trí đó của bức bích họa, trừ khi người này dị thường cao, mới có khả năng với tới.
Vũ Lâm Hanh càng xem càng cảm thấy không thích hợp, trong đội ngũ tất nhiên không có người nào cao đến thái quá như vậy, rốt cuộc là người này từ đâu nhảy ra?
Hơn nữa làm nàng càng kỳ quái chính là, như thế nào biểu tỷ nàng cùng Sư Sư đều không thấy, lại đột nhiên xuất hiện bóng người cao đến vậy, hơn nữa bóng đen này tựa hồ còn ở trêи bích hoạ chơi đùa cái gì.
Vũ Lâm Hanh như gặp đại địch, nhưng thời điểm như thế này, lại không thể lên tiếng kêu to, để tránh bứt dây động rừng, nàng liền giơ lên tay cầm súng, hướng về phía Ngư Thiển đang đứng gần nhất quơ quơ.
Ánh mắt Ngư Thiển ngơ ngác nhìn Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh vẫy vẫy súng trêи cao, ra hiệu: "Có người lạ trà trộn vào đội ngũ, hắn ở phía sau cùng, cô bảo mọi người cẩn thận một chút, đừng lên tiếng, âm thầm ra dấu thôi, đợi lát nữa chúng ta bất ngờ đánh úp."
Ngư Thiển tròn xoe mắt khó hiểu.
Vũ Lâm Hanh gấp đến gần chết, càng thêm ra sức ám chỉ, nàng liên tục lắc lắc súng trêи không, tận lực duỗi cánh tay còn lại, biểu thị người kia vóc dáng phi thường cao.
Ngư Thiển lúc này lộ vẻ mặt vui mừng, hướng Vũ Lâm Hanh làm dấu OK.
Vũ Lâm Hanh nhất thời yên tâm, liền mau mau ra dấu tay, để Ngư Thiển truyền lời cho những người phía sau.
Ngư Thiển xoay người, hướng về Phong Sanh cùng Tô Diệc ở gần đó mà giơ hai tay lên, không tiếng động ra dấu: "Tất cả giơ tay lên."
Phong Sanh cùng Tô Diệc nhất thời bối rối, không hiểu nàng là có ý gì, hai mặt nhìn nhau.
Hai người bọn họ đi theo Vũ Lâm Hanh đã lâu, đối với cách ra dấu của Vũ Lâm Hanh rất quen thuộc, nhưng là đối với cách ra dấu của Ngư Thiển còn khá lạ lẫm, nên hoàn toàn không biết Ngư Thiển đang nói cái gì.
Ngư Thiển tiếp tục giơ tay, ra sức làm dấu.
Phong Sanh cùng Tô Diệc đành phải học theo, hướng phía sau Âm Ca cũng giơ lên đôi tay, giống như là đầu hàng.
Phong Sanh một bên giơ tay, một bên tay còn lại chỉ chỉ về phía Vũ Lâm Hanh, biểu thị đây là lệnh của Vũ đại tiểu như nhà hắn, sau đó chỉ về phía Thiên Thiên, ý tứ là Âm Ca tiếp tục truyền lời.
Âm Ca nhìn thoáng qua, thấy Vũ Lâm Hanh đang giơ súng, ba người Ngư Thiển, Phong Sanh, Tô Diệc thì đang giơ hai tay trêи đầu, kiểu như đầu hàng.
Âm Ca: "…"
Nàng xoay người hướng Thiên Thiên làm dấu: "Xem không hiểu, Vũ tỷ tỷ cùng bọn họ khả năng có bệnh."
Thiên Thiên: "…"
Thiên Thiên đối với dấu tay vẫn là có thể lý giải được, cô ra dấu hỏi lại Âm Ca: "Bọn họ làm dấu tay như thế nào?"
Âm Ca liền đem hay tay giơ lên cao, còn đặc biệt biểu thị là Vũ Lâm Hanh đằng kia đang cầm súng. Thiên Thiên suy đoán rằng, mọi người đang truyền lời Vũ Lâm Hanh, chính là báo hiệu sự nguy hiểm trêи cao.
Mà Thiên Thiên đứng đây có thể nhìn thấy tình huống bên Lạc Thần và Sư Thanh Y, cũng biết hiện tại Lạc Thần đang nâng Sư Thanh Y lên cao, ở kia lột bích họa, mà theo như ám chỉ của Âm Ca, phía trêи bích họa hẳn là có nguy hiểm.
Bởi vì có nguy hiểm, nên Vũ Lâm Hanh mới cầm súng ra dấu. Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, liền làm dấu cho Trường Sinh: "Tâm can bảo bối, phía trêи bích họa có vấn đề, cô nhắc các nàng cẩn thận."
Nàng tâm tư luôn luôn tỉ mỉ, suy xét đến phía trước mọi người đều là dựa vào dấu tay để truyền lời, hẳn là trong đó có nguyên nhân, tốt nhất không cần phát ra âm thanh, cũng không thể đi lại, vì thế lại bổ sung: "Đừng lên tiếng, đừng kinh động cái gì, đứng ở tại chỗ đừng cử động."
Trường Sinh luôn luôn lo lắng cho Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, vừa thấy có vấn đề, liền lo lắng có nguy hiểm xảy đến.
Chỉ là Sư Thanh Y đang rất chuyên tâm quan sát bích họa, Lạc Thần ở dưới ôm nàng, Trường Sinh sợ các nàng không thấy, vội vàng dùng đèn pin chiếu vào hai người, quơ quơ.
Quang ảnh lay động, Lạc Thần lúc này mới ngẩng mặt lên, Sư Thanh Y cảm giác được, cũng nhìn lại đây.
Trường Sinh giơ tay hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần làm dấu: "Phía trêи bích họa có vấn đề, khả năng có nguy hiểm, các em cẩn thận chút. Chớ có lên tiếng."
Sư Thanh Y nhíu mày.
Nguy hiểm?
Lạc Thần liền ôm nàng di chuyển mấy bước, cách xa khỏi bích họa.
Cùng lúc đó, Vũ Lâm Hanh ở xa nhìn thấy, tức khắc sợ ngây người, bóng đen cao cao quỷ dị còn cư nhiên dám ở đó đi tới đi lui, quả thật to gan lớn mật. Sư Sư cùng biểu tỷ nàng rốt cuộc đi đâu, như thế nào để cái bóng đen kia tùy ý lúc ẩn lúc hiện, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?
Vũ Lâm Hanh vô cùng nóng ruột, xem chừng không thể lén lút đánh úp đối phương, liền muốn quanh minh chính đại đánh một trận. Dù sao nàng từng đối mặt nhiều hiểm nguy dưới lòng đất, nàng lại là tư lệnh sao có thể sợ sệt, liền chính khí lẫm liệt cầm súng xông lên.
Ngư Thiển không biết tại sao Vũ Lâm Hanh đột nhiên chạy tới, nhưng cũng liền chạy theo nàng, Phong Sanh Tô Diệc càng không có ý kiến gì, vô luận tiểu thư nhà họ muốn làm cái gì, bọn hắn cũng tận lực hỗ trợ, lập tức cũng vọt đi lên.
Lúc chạy ngang Âm Ca, Vũ Lâm Hanh ra hiệu cho em ấy đứng yên ở đó. Một bộ dáng như, mọi chuyện cứ để chị lo, em chỉ việc ngoan đứng ở phía sau.
Âm Ca không nói nên lời, nhìn Vũ Lâm Hanh cầm súng từ bên người nàng xẹt qua đi.
Thiên Thiên nhìn thấy nhóm người Vũ Lâm Hanh cầm vũ khí chạy tới, khoảng cách ngày càng gần, dù là nàng suy nghĩ kỹ càng cũng nhất thời không kịp phản ứng. Nàng không biết Vũ Lâm Hanh vì đứng quá xa nên tầm nhìn bị sai lệch, Ngư Thiển lại truyền lời bậy bạ gây hiểu lầm, hiện tại đã tạo thành một cái hố to kéo cả bọn cùng rơi xuống.
Vũ Lâm Hanh vừa chạy qua Thiên Thiên, đột nhiên dừng lại.
Ba người phía sau cũng dừng lại tức thì.
Ở vị trí này, Vũ Lâm Hanh có thể thấy rõ ràng không có cái gì là bóng đen cao cao quái dị kia, mà đứng ở đó chỉ có Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, lúc này đôi tay Lạc Thần vẫn ôm chặt Sư Thanh Y, giữ nguyên tư thế nâng nàng lên cao.
Bởi vì hai người tương dán, từ ánh đèn pin xa xa hắt lên, nhìn qua giống như là một bóng người cao đến thái quá.
Vũ Lâm Hanh: "……"
Sư Thanh Y bên tai đỏ bừng, vội vàng vỗ nhẹ Lạc Thần một chút, Lạc Thần liền nhẹ nhàng thả nàng xuống dưới.
Vũ Lâm Hanh tức khắc hiểu được, tức muốn hộc máu: "Như thế nào là các cô! Tôi nói hai người các cô là muốn hù chết ai vậy!"
Sư Thanh Y không hiểu ra sao, cùng Lạc Thần đi qua. Nàng nhìn súng trêи tay Vũ Lâm Hanh vẫn đang hướng về phía nàng: "Xảy ra chuyện gì? Cô đột nhiên cầm súng xông tới, là muốn hù chết chúng tôi?"
Mắt thấy Vũ Lâm Hanh lên tiếng, bầu không khí chỉ dám ra dấu tay mà không dám nói lời nào lúc nãy tức khắc tan biến, đoàn người lần lượt chạy tới.
Sư Thanh Y hỏi Trường Sinh, rốt cuộc là ai nói cho nàng có nguy hiểm, Trường Sinh liền chỉ chỉ Thiên Thiên, Thiên Thiên chỉ Âm Ca, Âm Ca hờ hững chỉ Phong Sanh Tô Diệc, Phong Sanh Tô Diệc ủ rủ cụp đuôi chỉ vào Ngư Thiển.
Ngư Thiển đầu tiên là sửng sốt, sau đó đem ngón tay chỉ về phía Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh: "……"
Vũ Lâm Hanh đại khái cũng minh bạch chân tướng, nguyên nhân căn bản nhất chính là con cá kia đem lời nói của nàng truyền sai rồi, đành phải đem mọi việc kể rõ đầu đuôi một lần.
Nói xong về sau, đội ngũ trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh lạ thường.
Vũ Lâm Hanh nghiêm túc mà nhìn Ngư Thiển: "Vị Ngư tiểu thư này, tôi cảm thấy cô hẳn là nên tiếp thu một khóa huấn luyện về dấu tay của chúng tôi."
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh các nàng đồng hành đã lâu, nhiều lần lên xuống lòng đất, đều tự nhiên mà có cùng một cách biểu đạt dấu hiệu, với mỗi dấu tay đều có đối ứng, bất quá là cũng hiểu ý nhau tương đối tốt, Thiên Thiên cũng rất rõ ràng, Trường Sinh càng không cần phải nói. Trước kia các nàng ra dấu truyền lời cho nhau không có bất luận cái gì chướng ngại, Vũ Lâm Hanh cũng không nghĩ tới lần này dĩ nhiên bị Ngư Thiển làm sai lệch nghiêm trọng.
Nói xong, Vũ Lâm Hanh trừng mắt nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần: "Còn nữa, ai bảo hai người không có việc gì làm, ở đây ôm nhau lên cao."
Sư Thanh Y: "……"
……Vũ Lâm Hanh à, cô có thể xem lại cách dùng từ ngữ được không? 
Vũ Lâm Hanh bị đôi mắt đỏ kia nhìn chằm chằm, có chút e ngại.
Lạc Thần nhưng thật ra nhất quán bình tĩnh: "Bích hoạ vị trí quá cao, chỉ có như vậy mới có thể với tới."
Sư Thanh Y hồi tưởng vừa rồi một màn kia, Lạc Thần ôm nàng lên cao đều bị nhiều người như vậy vây xem, liền hận không thể tìm khe đất chui vào, nàng vội vàng nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Chúng tôi phát hiện phía sau bích họa còn giấu một tầng họa khác, thử lột xuống một số mảng thuốc màu để tìm hiểu, nhưng không thể tùy tiện lột quá nhiều, một là dễ dàng bị người phát hiện, hai là chúng ta không có nhiều thời gian lột xuống toàn bộ bích họa."
Này nhất chiêu quả nhiên hiệu quả, mọi người vừa nghe có song tầng bích hoạ, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn qua đi, lần lượt đi tới nhìn xem tầng bích họa lộ ra phía trong kia, ngẩng đầu nhìn kỹ.
"Như vậy cũng nhìn không ra tầng bên trong rốt cuộc là cái gì." Thiên Thiên nói.
Sư Thanh Y gật gật đầu: "Chỉ có thể nhìn ra tầng trong bích họa màu sắc tươi mới, tầng ngoài bích họa màu sắc u ám, tuy rằng nhìn không ra nội dung, nhưng cũng có thể đoán được là hoàn toàn bất đồng phong cách."
Lúc này, Lạc Thần đột nhiên ra dấu, ý tứ là bảo mọi người im lặng.
Vũ Lâm Hanh mới vừa trải qua một phen rối loạn dấu hiệu truyền lời, bị náo loạn chê cười, tâm mệt mà nói: "Này thực an toàn, đừng điệu bộ, có cái gì nói thẳng là được."
Sư Thanh Y cũng đưa tay lên, ở trêи không trung biểu thị độ cao, ý tứ là đặc biệt đặc biệt cao. Chính là như vậy ra dấu, tựa hồ đều không thể hoàn chỉnh biểu đạt ra nàng đối cái loại này độ cao định nghĩa, vì thế nàng thậm chí nhón chân, lại giơ cao tay.
Vũ Lâm Hanh: "……"
Sư Thanh Y khoa tay múa chân xong rồi, cùng Lạc Thần cùng nhau yên lặng nhìn nàng.
Vũ Lâm Hanh bị các nàng hai ánh mắt xem đến cả người rét run, sau đó phát hiện ở đây tất cả mọi người đều im lặng, nàng cảm giác được không thích hợp, liền quay đầu nhìn qua đi.
Liền ở phía xa xa sau lưng nàng, phảng phất lên vách tường một cái bóng đen phi thường cao gầy.
Cái bóng dáng này có lẽ đều đã không thể xưng là cao gầy, nó thật sự quá cao, bóng dáng rơi xuống trêи mặt đất, phần đầu chiếu vào trêи tường, không chút nào khoa trương nói, nó ít nhất có bốn năm mét, giống như một cái kéo lớn lên cây gậy trúc tử giống nhau.
Sau đó phần đầu của cái bóng đen này đột nhiên cong xuống dưới.
Thoạt nhìn giống như là một người cao đến mức quỷ dị, cong cổ hướng phía dưới nhìn xuống.
===============================
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lại là mỗi năm một lần ngày một tháng sáu!!!!
Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta chính là muốn ăn tết, muốn ăn đường hồ lô cùng ngọt ống chúc mừng một chút へ【 không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.