Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 391: Ôm




Nhìn thấy Lạc Thần đứng ở phía sau đội ngũ, Sư Thanh Y không lên tiếng, nàng tiếp tục cuốn bánh bắp nướng tương thịt, nhưng động tác trở nên nhanh hơn.
Vũ Lâm Hanh đứng đến nhàm chán, nàng thuận miệng hỏi: "Sư Sư, sao đột nhiên tốc độ trở nên nhanh như vậy?"
Sư Thanh Y nói: "Quen tay hay việc, tự nhiên sẽ làm nhanh."
Vũ Lâm Hanh gật gù, nàng ngửi được hương thơm từ thức ăn bay ra, bụng liền sôi ùng ục, dĩ nhiên nàng mong Sư Thanh Y cuốn nhanh một chút. Hôm nay cả nhóm bôn ba bên ngoài lâu như vậy, lúc này đã qua giờ cơm trưa, ai cũng vừa mệt vừa đói. Rất nhanh Sư Thanh Y đã hoàn thành một cuốn, vừa đưa qua, Vũ Lâm Hanh vội vàng cắn một ngụm, kϊƈɦ động nói: "Sư Sư, ta muốn một cái nữa!"
"….Xếp hàng."
Vũ Lâm Hanh: "…"
Vì món ăn ngon, Vũ Lâm Hanh quyết định xếp hàng lần nữa, dù sao chờ đợi để thưởng thức mỹ vị, cũng là chuyện vui vẻ. Lạc Thần thấy Vũ Lâm Hanh đi tới phía sau, liền đi ra ngoài. Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên gọi nàng lại: "Biểu tỷ nàng, cô thế nào lại đi?"
Lạc Thần nói: "Tôi vừa nhớ tới một số việc, cần phải xử lý trước."
Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút, hỏi nàng: "Vậy lúc nào cô quay trở lại?"
"Cần một lát."
Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ chỗ đứng của Lạc Thần: "Vậy tôi tạm thời xếp hàng ở nơi này, có được hay không?"
Lạc Thần gật đầu: "Được."
Vũ Lâm Hanh cười nói: "Nếu cô sớm trở lại, tôi liền trả vị trí cho cô, cô nên sớm một chút trở về nha."
Lạc Thần: "Không cần, tôi đi tương đối lâu."
Nàng nói xong liền rời khỏi phòng bếp.
Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần đột nhiên rời đi, ánh mắt nàng lưu luyến nhìn theo bóng lưng Lạc Thần, tựa như hiểu được điều gì nên chỉ đành thở dài. Một đoạn thời gian trôi qua, lần lượt theo số người xếp hàng rời đi, một chồng bánh bắp nướng đã vơi đi gần hết, tương thịt cũng chỉ còn lại một lượng rất nhỏ. Mỗi lần cuốn xong, Sư Thanh Y đều thuận tay đậy nắp chỗ thức ăn lại, nên không ai biết rốt cuộc bên trong còn nhiều hay ít.
Cho đến khi làm xong phần ăn của Phong Sanh và Tô Diệc, lại đến phiên Vũ Lâm Hanh. Sư Thanh Y lần nữa đưa một cuốn cho nàng. Vũ Lâm Hanh do dự hỏi: "Còn lại đủ cho những người đến sau không? Nếu là sắp hết, vậy tôi sẽ không ăn."
Sư Thanh Y khẽ nhìn về phía cửa bếp: "…Còn đủ."
Lúc này Vũ Lâm Hanh mới yên tâm ăn cái thứ hai.
Mọi người đều đã có phần ăn đầy đủ, rốt cuộc đội ngũ cũng tản ra, ai đi làm việc nấy. Trường Sinh là người ăn xong đầu tiên, nàng xoa xoa bụng vẫn còn chưa no, liền đi tới bên cạnh Sư Thanh Y, nhìn thấy Sư Thanh Y vẫn còn đang cuốn bánh bắp nướng , nàng liền ngây ngô nhìn chằm chằm không chớp mắt. Sư Thanh Y mỉm cười nhìn nàng: "Trường Sinh cũng muốn ăn một cuốn nữa phải không?"
Trường Sinh vội vàng lắc đầu: "Không ăn."
"Thật là không ăn?"
Trường Sinh nhìn vào bánh bắp nướng trêи bàn, gật đầu nói: "Thật không ăn. A Lạc còn chưa có ăn, chị muốn chờ em ấy trở lại."
"Nếu đường tỷ ăn cái thứ hai, nàng sẽ rất nhanh trở lại."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật." Sư Thanh Y hiểu ý Lạc Thần như vậy, làm sao sẽ không biết, đây đúng là thật.
Ánh mắt Trường Sinh khẽ lay động, cân nhắc chốc lát, nhỏ giọng nói: "Vậy chị ăn thêm nửa cái thôi."
Sư Thanh Y liền cắt bánh cuốn ra làm hai phần, đem một nửa đưa cho Trường Sinh, nửa còn lại để trong dĩa sứ, dùng nắp đậy lại, tiếp theo nàng đi vo gạo nấu cơm. Quả nhiên như Sư Thanh Y dự đoán, hết thảy mọi chuyện đều kết thúc, Lạc Thần lần nữa trở vào trong bếp. Hiện không còn ai ở đây, Lạc Thần mới đứng ở vị trí của Ngư Thiển lúc đầu, nàng nhẹ nhàng gõ một cái lên mặt bàn.
Sư Thanh Y vẫn một mực đợi nàng, nhưng lại vờ như không nhìn, nói: "Sạp nhỏ đã đóng cửa."
"Sớm như vậy em liền đóng cửa?"
"Dù sao chị chính là đợi tất cả mọi người ăn xong rồi chị mới trở lại, trễ như vậy em có thể không đóng cửa sao? Nguyên liệu làm thức ăn cũng đã hết."
Nàng vừa nói vừa mở nắp khay đựng thức ăn, bên trong sớm đã trống trơn.
Lạc Thần mỉm cười: "Như thế quả thật tiếc nuối."
Sư Thanh Y nhìn nàng: "Đông người như vậy, mọi người còn muốn xếp hàng ăn cái thứ hai, chị không phải đã sớm chuẩn bị là sẽ không ăn sao, thế nào còn tiếc nuối?"
Lạc Thần ngược lại trả lời hết sức thành khẩn: "Cho dù tôi chuẩn bị kỹ càng, nhưng không được thưởng thức tài nấu nướng của em, tất nhiên vẫn là tiếc nuối."
Sư Thanh Y: "…"
"Em không vui?"
"…..Không phải không vui, chẳng qua là khổ sở." Sư Thanh Y nhìn xuống mặt đất : "Chị luôn như vậy, nhường phần ăn cho mọi người lại không muốn để người khác phát hiện, chị thừa biết là xếp hàng cuối cùng, rất có thể cái gì cũng không còn."
Lạc Thần nhẹ giọng: "Em còn biết phối hợp rất tốt với tôi, đặc biệt đem nắp đậy lại, người khác nhìn vào sẽ không biết bên trong còn bao nhiêu. Em sợ các nàng thấy không đủ, cho dù muốn ăn thêm cũng không tiện, phải không."
"Đây là chuyện chị muốn làm, em tất nhiên sẽ theo ý chị."
Khóe môi Lạc Thần khẽ cong: "Không ăn được, quả thật tiếc nuối. Nếu em có thể đền bù cho tôi một chút, vậy thì tốt lắm."
"….Chị muốn em đền bù như thế nào?"
"Vậy trước kia em đền bù ra sao?"
Sư Thanh Y: "…."
Lạc Thần tiến đến càng gần hơn, Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng, tựa hồ là đã hạ quyết tâm, nàng hít một hơi thật sâu, dán vào bên tai Lạc Thần, thì thầm: "…Em rất muốn hôn chị, nhưng em sợ mình không kiềm chế được. Nhưng là…em có thể ôm chị một chút, coi như là đền bù có được không?"
Lạc Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y: "Vậy là đủ rồi."
Sư Thanh Y trong lòng khẽ run, cách một tầng lụa trắng, nàng nhìn thấy nụ cười ʍôиɠ lung trêи môi Lạc Thần, liền không do dự nữa, hai tay Sư Thanh Y chậm rãi vòng qua ngang hông Lạc Thần, ôm nàng.
Lạc Thần cũng dịu dàng ôm lấy Sư Thanh Y vào lòng.
Sư Thanh Y vùi mặt vào vai Lạc Thần, cả người nàng có một chút run rẩy, tối hôm qua từ lúc bộc phát bệnh, nàng đều cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Lạc Thần, giờ đây ôm ấp khắng khít như vậy, đem khoảng cách giữa hai nàng rút ngắn còn số không, thật là chuyện mà nàng không dám hy vọng. Trong tình huống này, mọi sự tiếp xúc thân cận đều rất nguy hiểm, rất khó khăn, nhưng nàng cảm giác từ bây giờ mình có thể từ từ, từng bước từng bước thử nghiệm và vượt qua.
Cho dù quá trình này vô cùng thống khổ, nàng cũng nhất định cố gắng đến cùng. Nàng biết, chỉ có cố gắng mới có thể có được ngày sau.
Lạc Thần cảm giác được Sư Thanh Y run rẩy, nàng rời một tay khỏi cái ôm siết chặt, dịu dàng vỗ nhẹ trêи lưng Sư Thanh Y, tựa như an ủi.
Được tay Lạc Thần xoa dịu, tim Sư Thanh Y dần ổn định một chút, thư hoãn theo từng nhịp vỗ của Lạc Thần.
Ánh mắt Sư Thanh Y thoáng hiện lên đau xót, hai tay nàng càng ôm chặt Lạc Thần hơn, thấp giọng nói: "….Mặc dù đây chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng em không muốn chị cứ như vậy ủy khuất mình."
Lạc Thần nói thầm vào tai Sư Thanh Y: "Chẳng qua là chưa ăn được mà thôi, không ủy khuất. Nếu tôi ăn, em sẽ không ôm tôi, chính vì tôi không ăn nên em mới ôm tôi để đền bù, tính ra tôi còn có lời, như thế nào ủy khuất được."
Sư Thanh Y: "…"
Ôm chốc lát, hai nàng quyến luyến tách nhau ra. Sư Thanh Y mở nắp đậy dĩa sứ, đem nửa phần còn lại bánh cuốn nướng tương thịt đưa cho Lạc Thần: "Trường Sinh để lại cho chị."
Lạc Thần khẽ cười, nhận lấy nhẹ nhẹ cắn một cái. Sư Thanh Y hỏi nàng: "Mùi vị như thế nào?"
"Món ăn do Thanh Y làm, đối với tôi là mỹ vị thứ hai trêи đời."
Sư Thanh Y tò mò hỏi: "Chị ăn qua món ngon đệ nhất rồi sao?"
Lạc Thần liền dừng lại, ánh mắt khẽ cong nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y: "…"
"Em muốn biết sao?"
"….Khoan, hay là chị đừng trả lời." Sư Thanh Y không dám nhìn thẳng vào Lạc Thần.
Lạc Thần cố nén cười, nàng từ tốn ăn thêm một chút rồi đem phần bánh cuốn còn lại đút cho Sư Thanh Y. Sư Thanh Y nói: "Cơm sắp chín, nhưng làm thức ăn cần thêm một đoạn thời gian, em thấy Thiên Thiên mang về một nồi súp nóng, hay là em làm cho chị một chén cơm chan canh lót dạ trước?"
"Được."
Sư Thanh Y làm cơm chan canh cũng không phải đơn giản là mang canh nóng đổ vào cơm, quá trình nàng chế biến thật ra rất tinh tế, để thức ăn vào canh cũng rất chú trọng, nêm nếm vô cùng vừa miệng. Mỗi món ăn nàng làm đều tỏa hương thơm hấp dẫn người ăn, thưởng thức mỗi một hớp đều là mỹ vị. Làm xong bữa ăn, trong phòng khách mọi người cũng trở về đông đủ, mỗi người ăn một phần cơm chan canh ngon lành, hài lòng đi ra ngoài.
Xong bữa ăn cũng gần đến hai giờ chiều, thật may trước đó mọi người đã ăn bánh bắp cuốn tương thịt, giờ ăn thêm cơm chan canh nóng, cũng không coi là muộn. Chính vì vậy nên cơm trưa này mọi người ăn cũng không nhiều.
Thu thập xong thỏa đáng, cả nhóm tập trung ở phòng khách, lúc này Vũ Lâm Hanh mang một đống kính mát đặt trêи bàn uống trà, kiếng này nhằm giúp Sư Thanh Y che đi mắt đỏ, như vậy người trong thôn sẽ không tò mò nhìn vào nàng nữa. Vũ Lâm Hanh nói: "Sư Sư, tôi không biết cô thích kiểu nào, nên mua mấy loại, cô đến chọn lựa một chút."
Sư Thanh Y lắc đầu một cái, chỉ chỉ vào dải lụa trắng trêи mắt mình: "….Cảm ơn, nhưng tôi thích cái này hơn."
Vũ Lâm Hanh bật cười ha hả, mọi người xung quanh cũng nhìn nàng cười.
Trường Sinh nghiêm túc nói: " A Cẩn quen dùng dải lụa trắng của A Lạc rồi, tôi cũng thấy như vậy rất tốt."
Sư Thanh Y: "…"
Ngư Thiển hiếu kỳ nhìn vào đống kính mát, nàng dè dặt lấy một cái gác lên sống mũi, cho đến giờ nàng cũng chưa từng đeo qua, nên khi đặt lên có điểm sai lệch. Thiên Thiên ngồi bên cạnh liền giúp nàng chỉnh lại. Ngư Thiển cảm thấy kính mát rất thú vị, liền muốn đi tìm gương soi để nhìn một chút dáng vẻ của mình. Trường Sinh lập tức nói: "Tôi giúp cô chụp hình, cô liền sẽ thấy."
Ngư Thiển gật gật đầu, Trường Sinh lấy điện thoại chụp một tấm rồi đưa cho nàng. Ngư Thiển tự ngắm mình, cảm giác hài lòng, sau đó đổi lần lượt những cặp kính mát khác, đều thử một lần đeo lên.
Trường Sinh cũng bắt đầu nghịch mấy đôi kính, Ngư Thiển cao hứng rút ra "thần khí" giúp Trường Sinh chụp hình. Hai nàng chơi rất vui vẻ, Vũ Lâm Hanh vừa cười vừa xem náo nhiệt: "Rất tốt rất tốt! Tư thế vừa rồi của hai cô, có thể làm poster được rồi!!!"
Ngư Thiển khó hiểu nói: "Cái gì là poster?"
Trường Sinh cũng lắc đầu bày tỏ không hiểu.
Lạc Thần cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn các nàng ở đó chơi đùa. Sư Thanh Y nghiêng mặt sang bên quan sát Lạc Thần, lặng lẽ cầm một đôi kính mát giấu sau lưng, nắm ống tay áo Lạc Thần, nhẹ nhàng giật giật.
Lạc Thần theo bản năng quay đầu lại, Sư Thanh Y lập tức đem kính mát đưa đến trêи mặt Lạc Thần, còn không có ra hiệu trước, Lạc Thần phản ứng bực nào nhanh chóng, lập tức xoay mặt đi.
Sư Thanh Y muốn nhìn lại không nhìn được, bị hụt tay: "…"
Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói: "….Làm càn."
Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là buồn bực, ngoan ngoãn đem kính mát để lại chỗ cũ.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, cả nhóm xuất phát đi đến nhà những người mất tích để tìm hiểu, xem có thể thu thập được chút manh mối hữu dụng nào. Nhà đầu tiên chính là nhà của ông cụ bị rớt đầu trêи đồng cỏ hoang, tên gọi Đinh Thành Phúc, sắp sáu mươi tuổi, mất tích hồi tháng trước.
Loại chuyện này rất nhạy cảm, dẫu sao người mất tích, nếu không phải dùng thân phận cảnh sát đi điều tra, rất có thể dẫn đến sự nghi ngờ của thôn dân. Trước khi khởi hành, mọi người thống nhất sẽ mượn cớ nói xa nói gần, để cho Vũ Lâm Hanh nhận là lúc nhỏ bị thất lạc cha mẹ, giờ muốn trở về thôn nhận tổ quy tông, nên muốn hỏi thăm cụ Đinh Thành Phúc vốn là bà con xa một chút tình huống năm đó.
Rốt cuộc đến nơi, Thiên Thiên liền phát hiện đây là hộ dân được nàng giúp đỡ trị khỏi bệnh, nên vừa đi tới trước sân, một bà lão liền chạy ra đón, đối với Thiên Thiên vô cùng kính trọng: "Bác sĩ Thiên đến rồi, mời vào mời vào."    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.