Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 387: Chợ (Trung)




Ông chủ kia một mực nhiệt tình mời Lạc Thần cưỡi xe đạp, nhưng thấy nàng bất vi sở động, hắn cũng dần dần phát giác nàng có chuyện gì bất tiện.
Rốt cuộc ông chủ cũng kịp phản ứng, gãi đầu cười nói: "Lạc tiểu thư, có phải tôi nói quá nhiều hay không? Trễ nãi cô đi chợ mua đồ."
Lạc Thần nói: "Không sao, không trễ nãi."
"Nếu Lạc tiểu thư thích đi bộ, tôi liền đem xe đạp cất vào."
Lạc Thần biểu tình hơi có vẻ vi diệu, yên lặng gật đầu một cái.
Ông chủ đánh giá nàng, tựa hồ là cân nhắc một chút, còn nói: "Vậy không dùng xe đạp, cái giỏ trúc vẫn là nên mang theo nhỉ ?"
Lạc Thần: "…"
Chốc lát sau, Lạc Thần nói: "… Được"
Ông chủ cao hứng đưa giỏ trúc hướng về phía Lạc Thần, Lạc Thần khẽ chào tạm biệt rồi nhận giỏi trúc rời đi.
Dọc theo con đường trong thôn đi về hướng chợ, Lạc Thần từ đầu đến cuối vẫn không đeo giỏ trúc lên vai, nàng chỉ là xách ở trong tay. Hiện tại đang là thời điểm thôn dân đi chợ nhiều, rất đông người đi xe máy, xe đạp ngược chiều lướt qua Lạc Thần, phía sau xe họ đều có giỏ trúc hoặc thùng hàng đựng đầy ắp thức ăn và đồ dùng mua từ chợ.
Khi chạy xe đạp mọi người luôn nhấn chuông để báo hiệu cho người phía trước biết nhường đường. Đôi khi nhiều tiếng chuông vang lên cùng lúc rất huyên náo. Lạc Thần tránh một chiếc xe đạp đang chạy đến, nàng đi sát vào bên đường.
Đi được một hồi, sau lưng lại vang lên tiếng chuông, đinh đinh linh linh.
Lạc Thần lần nữa đi tránh vào một bên đường.
—— chuông reo.
Tiếng chuông hướng về phía nàng, ngày càng đến gần.
—— chuông reo, chuông reo.
Lại là tiếng chuông đó, reo liên tục như muốn thu hút sự chú ý của nàng.
Lúc nãy trêи đoạn đường đông người, quá nhiều tiếng chuông ồn ào nên Lạc Thần cũng không để ý. Bây giờ đến chỗ vắng, cảm giác được tiếng chuông này luôn ở phía sau lưng mình, nàng liền hơi dừng bước. Nàng ở một chớp mắt kia nghe có chút cẩn thận, sau đó thần sắc trở nên nhu hòa, trêи môi an tĩnh nở nụ cười.
Nàng không quay đầu lại, chỉ là thả chậm bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
—— chuông reo, chuông reo, chuông reo.
Sau lưng tiếng chuông hơi nóng lòng một chút.
Lạc Thần không có ý dừng lại.
Sau lưng tiếng chuông đột nhiên cắt đứt, rất nhanh thì có một chiếc xe đạp lướt đến phía trước Lạc Thần, người ở trước mặt khó khăn lắm dừng lại, ngăn cản hướng đi của Lạc Thần, hơn nữa tay vẫn còn đang đặt ở chuông, nhấn liền thêm mấy cái.
Lạc Thần đi về phía trước mấy bước, cơ hồ cùng người kia đứng song song, cách một khoảng ngắn, yên lặng nhìn người cưỡi xe.
Người kia trước mắt ʍôиɠ lung lụa trắng, cũng nhìn nàng.
Lạc Thần làm ra vẻ ngạc nhiên, cười một cái: "Thanh Y, đây coi như là tôi cùng em trêи đường vô tình gặp gỡ, phải không?"
Sư Thanh Y: "…"
Chiếc xe nàng đang chạy vốn là xe dùng để leo núi, yên xe khá cao, nàng một chân đặt ở bàn đạp, chân kia thẳng tắp thon dài rơi xuống, ung dung tự nhiên đạp trêи mặt đất.
Lạc Thần cũng không nói thêm gì khác, hai người yên lặng ngắm nhìn nhau.
Ánh mắt Sư Thanh Y chợt dời xuống, nàng nhìn cái giỏ trúc trong tay Lạc Thần.
Nhận ra ánh nhìn của Sư Thanh Y, Lạc Thần liền đem giỏ trúc giấu ở sau lưng, nhưng giỏ trúc thể tích khá lớn nên cũng không giấu được gì. Lạc Thần nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y, trêи gương mặt có chút quẫn bách.
Muốn thấy được Lạc Thần lộ ra chút quẫn bách là điều vô cùng khó, nếu đổi là ngày thường, Sư Thanh Y nhất định phải bắt cơ hội này đi trêu chọc nàng. Bất quá bây giờ trêи mặt Sư Thanh Y vẫn không có gì gợn sóng, đôi mắt đỏ an tĩnh phía sau tầng lụa trắng.
Sư Thanh Y đưa tay ra, chỉ chỉ phía sau xe.
Chiếc xe đạp này tuy là dùng để leo núi, nhưng để thuận tiện cho việc chuyên chở hàng hóa, nên ông chủ nhà trọ có gắn thêm một yên ngồi ở phía sau.
Lạc Thần đi về phía Sư Thanh Y, ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Cho dù là ngồi ở sau xe, Lạc Thần vẫn không đeo giỏ trúc lên vai, nàng để giỏ trúc ở trêи đùi, dùng một tay ôm lại, sau đó nói với Sư Thanh Y: "Tốt lắm, liền lên đường thôi."
Sư Thanh Y vẫn chống xe đạp, không có ý định lên đường, thấp giọng nói: "….Không có tốt."
"Như thế nào không tốt?" – Lạc Thần giả vờ nhìn xung quanh, lại nhìn xuống hai tay mình đang ôm giỏ trúc, dù mười phần là hiểu Sư Thanh Y nói "Không có tốt" là ý gì, nhưng nàng vẫn vờ như không biết.
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần ngồi ngay ngắn bất động.
Tựa hồ là buồn bực một hồi lâu, Sư Thanh Y mới khẽ nói: "… Ôm."
Lạc Thần gõ nhẹ ngón tay vào giỏ trúc: "Tôi đang ôm rồi đây, rất vững vàng."
Sư Thanh Y: "…"
Nàng xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Lạc Thần, Lạc Thần cố nén cười, ánh mắt tỉnh bơ nhìn lại nàng.
Sư Thanh Y đành phải trực tiếp nói: "… Ôm em."
Lạc Thần lúc này mới gật gù, buông một tay khỏi giỏ trúc, nhẹ nhàng đặt ở vòng eo mềm mại của Sư Thanh Y: "Em nên nói rõ ràng là ôm em, nếu không tôi liền ôm giỏ trúc."
Sư Thanh Y: "…"
"Đi thôi." Lạc Thần xoa nhẹ một cái ở ngang hông Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cắn chặt môi, hông khẽ rung, nàng làm như không có chuyện gì nhấc chân đạp xe, xe đạp liền lao đến phía trước. Có thể vì lúc nãy trêи đường có người đi ngang, tò mò nhìn dải lụa trắng trêи mắt Sư Thanh Y mấy lần, nên nàng muốn chạy thật nhanh cách xa khỏi đoạn đường đó. Sư Thanh Y càng tăng tốc độ, người và cảnh vật trêи đường vùn vụt lướt qua trong gió. Lạc Thần vẫn ngồi điềm nhiên, nàng không có gì lo lắng vì dù Sư Thanh Y đạp xe với tốc độ cực nhanh, nhưng xe rất vững vàng.
Chờ đi đến con đường khác vắng người, Sư Thanh Y thả nhẹ tốc độ. Ven đường cảnh vật yên bình, thích hợp để thưởng lãm.
Hai người nhanh chóng vượt khỏi con đường chủ đạo trong thôn, đi vào một con đường nhỏ xuyên qua ruộng lúa. Sư Thanh Y thả chậm tốc độ, thích ý nhìn lướt qua những dải ruộng trùng trùng điệp điệp xanh biếc ở hai bên đường. Ánh mặt trời buổi sớm dìu dịu tỏa xuống, có thể thấy ở một căn nhà gần đó, có người ở trong sân híp mắt phơi nắng. Thỉnh thoảng phía trước xuất hiện một hai người chạy xe đạp, Sư Thanh Y nhấn chuông, trong lúc này tiếng chuông xe hòa cùng tiếng gió, nghe như nhạc đệm.
Con đường dần biến đổi, càng ngày càng hẻo lánh, cũng càng ngày càng hẹp, chạy xe một đoạn thời gian thì tiến vào một rừng cây.
Trong rừng hiện ra một con đường,  uyển chuyển quanh co bị cây cối ngăn che, không thấy rõ phương hướng phía trước. Xung quanh cây cối cành lá sum xuê, so với bên ngoài muốn u lạnh rất nhiều. Lạc Thần tính tình trầm tĩnh, nàng trước sau vẫn im lặng, mà Sư Thanh Y hôm nay cũng không nói gì, bốn phía an tĩnh cực kỳ, chỉ có ngọn gió mềm mại thổi lá cây rơi lất phất, tiếng xe đạp chạy trêи tầng lá cây vang xào xạc, ánh mặt trời từ cành lá trong khe hở rơi xuống, mọi thứ đều nhẹ nhàng, yên bình và tĩnh lặng.
Đường đất kém hơn tiêu chuẩn đường trong thôn, có lúc mặt đường xuất hiện ổ gà, khó tránh khỏi lắc lư, Sư Thanh Y cũng phải chạy chậm lại nhiều.
Lạc Thần một tay ôm chặt Sư Thanh Y, cơ thể dựa vào ngày càng gần.
Mấy chiếc lá trêи không trung xoay xoay, lặng yên không một tiếng động bay xuống, có một mảnh rơi vào cánh tay Sư Thanh Y, nàng nhìn một cái, lá kia lại bị gió thổi đi xa, không biết rơi vào địa phương nào.
Quá yên lặng, chạy xe một hồi, Sư Thanh Y  thấp giọng gọi: "Lạc Thần."
Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại mang chút khẩn trương.
"Ừ?" Lạc thần đáp lại mang theo mơ hồ vui thích. Loại trạng thái này, Sư Thanh Y rất ít chủ động cùng nàng nói chuyện, càng không gọi nàng, bây giờ Sư Thanh Y lên tiếng, cái này không thể nghi ngờ lại là một dấu hiệu tốt.
"Em muốn…" Sư Thanh Y nín nửa ngày, ngập ngừng nói.
"Muốn như thế nào?"
"Em muốn chị…"
"Ừ ?"
"… Muốn chị hai tay ôm em"
Lạc Thần: "…"
Cảm giác được Lạc Thần trầm mặc, Sư Thanh Y nói: "Con đường này không tốt, lắc lư, chị ôm em chặt một chút để không bị té."
Lạc Thần vẫn là không có nói chuyện, Sư Thanh Y lại nói: "….Chị đeo giỏ trúc lên lưng, rồi dùng hai tay ôm em."
Lạc Thần: "…"
Sư Thanh Y nói: "… Chị không muốn hai tay ôm em sao ?"
Lạc Thần: "Muốn."
Sư Thanh Y dừng xe lại: "Vậy chị có thể đeo giỏ trúc được không?"
Lạc Thần chậm rãi đáp: "… Được"
Sư Thanh Y dường như muốn quay lại nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần không được tự nhiên dặn dò nàng: "Nhưng em đừng quay lại nhìn tôi."
Sư Thanh Y gật đầu, cảm giác được tay của Lạc Thần rời khỏi người nàng, sau đó là tiếng động rất khẽ, giỏ trúc được Lạc Thần chuyển đến sau lưng. Rất nhanh, hai tay của Lạc Thần đã nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhìn xuống hai bàn tay Lạc Thần đang vòng ở trước bụng. Dù sao thì tay của Lạc Thần cũng thuộc về nàng rồi, ai quan tâm giỏ trúc làm gì nữa.
Đi qua khỏi con đường rừng liền đến một đoạn đồi núi nhấp nhô, Sư Thanh Y vốn có thể ung dung băng qua những hẻm núi này, nhưng nàng lo lắng cho Lạc Thần ở phía sau, nên đề nghị: "Đoạn này chúng ta đi bộ."
Lạc Thần bước xuống xe đi phía sau, Sư Thanh Y đẩy xe đạp đi phía trước. Nàng chính là rất muốn quay lại nhìn xem Lạc Thần đeo giỏi trúc trông như thế nào.
Lạc Thần nói: "Nơi này tĩnh lặng, cũng không có ai nhìn chằm chằm vào em, liền cởi dải lụa xuống thôi."
Sư Thanh Y gật đầu đứng yên, để LạcThần ở phía sau vòng tay tháo dải lụa trắng cho nàng.
Lạc Thần ở ngay phía sau, rất gần. Ánh mắt đỏ rực của Sư Thanh Y xoay chuyển, nàng đem xe đạp qua một bên, sau đó lùi lại đứng cạnh Lạc Thần. Lúc này có thể đường đường chính chính nhìn sang.
Vị trí đột ngột thay đổi, tuy nhiên Lạc Thần hiểu quá rõ ý đồ của Sư Thanh Y, nàng đã nhanh chóng đem giỏ trúc xuống cầm trêи tay. Sư Thanh Y nhìn sang, vừa vặn thấy giỏ trúc đang nằm trong tay của Lạc Thần rồi.
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần: "…"
Sư Thanh Y bên tai đỏ bừng, ngập ngừng nói: "….Em không có ý nhìn chị."
Lạc Thần cười như không cười đáp: "Nhưng tôi muốn nhìn em."
——————————————————
Quân đạo có lời: Ta nhớ các nàng, rất lâu không viết, hôm nay viết một chương này, cảm giác rất vui vẻ, tiếp theo ta liền viết vào tình tiết chính xen lẫn một đoạn tương đối dài cuộc sống thường ngày. Ngoài ra 2017 năm sắp trôi qua, chúc mừng mọi người năm mới vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.